Đây không phải lần đầu tiên, ông ra ngoài ăn vụng thành thói, ăn xong biết lau mùi về nhà, Tần Vận sẽ chẳng mảy may phát hiện ra.
Dù cho Tần Vận có phát hiện, thì bà cũng rất dễ dụ, chỉ cần vài câu lời ngon tiếng ngọt, bà sẽ lập tức tha thứ cho Lâm Hàn Hải. Tần Vận cho rằng, tình cảm giữa bà và Lâm Hàn Hải bền chắc chẳng gì có thể phá vỡ, tuy rằng Lâm Hàn Hải đi ra ngoài vụng trộm, nhưng trái tim ông vẫn còn ở chỗ bà, đàn ông thích mấy em gái xinh tươi mơn mởn là chuyện bình thường, nhưng thích chỉ là thích, sẽ không có chuyện trả giá bằng tấm chân tình. Cũng bởi Tần Vận nghĩ vậy, cho nên Lâm Hàn Hải mới phản bội hôn nhân của họ hết lần này tới lần khác, có đôi khi bị bắt quả tang, có đôi khi chẳng biết.
Khoảng thời gian này Tần Vận mang thai, ông ta vẫn luôn ra vẻ đáng thương để dỗ dành bà, sản phụ lớn tuổi, bị kích động một chút sẽ không ổn, tự nhiên hay cáu kỉnh, hay nổi nóng, ông nhẫn nhịn chịu đựng hoài, khó tránh khỏi tơ tưởng đến cỏ hoa bên ngoài.
Mỗi lần Lâm Hàn Hải phản bội, Tần Vận đều trút hết bực dọc lên người Lâm Thiên, đợi đến khi Lâm Hàn Hải quay về, phu thê ân ái vẫn là phu thê ân ái, Lâm Thiên không còn bị để ý nữa, cũng bớt phải chịu tội.
Lâm Thiên siết chặt di động, kim loại trong lòng bàn tay trở nên nóng rẫy, ẩm ướt, như bị nấu trong nước, xương ngón tay nóng tới mức trắng bệch, Lâm Thiên dùng sức để kiểm soát tâm tình, cố gắng để mình tỏ ra thật bình thường.
Nhưng Phó Tinh Hà vẫn nhận ra dễ như ăn bánh.
Một giây trước đó Lâm Thiên vẫn còn kể về chuyện ở cô nhi viện, anh nói tuy rằng anh quyên góp tiền cho cô nhi viện, nhưng chưa từng đi qua… kết quả một giây sau, anh liếc nhìn di động, lại như bị sét đánh, hồn vía như lên mây.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Thiên mím chặt môi, dường như muốn giấu giếm. Nhưng anh lại nghĩ mới ban nãy anh cũng suýt chút nữa giận dỗi bác sĩ Phó vì nguyên nhân tương tự, anh không thể che giấu, có chuyện gì thì cũng phải nói ra.
Anh cúi đầu nhìn bức ảnh chụp, nhưng điện thoại vì một thời gian không động vào nên đã tắt màn hình, Lâm Thiên cúi đầu nhìn chòng chọc màn hình tối đen, ngữ khí có vẻ bất ổn, “Bố em, ông ấy.. ông ấy ngoại tình, ông ấy nhân lúc… hôm nay mẹ em tới bệnh viện khám thai.”
Phó Tinh Hà cũng ngạc nhiên, hiển nhiên hắn chưa từng trải qua chuyện tương tự. Bố hắn làm việc ở trạm phóng vệ tinh, ngày nào cũng đối mặt với chỗ máy móc linh kiện, làm gì có thời gian ra ngoài vụng trộm?
“Mẹ em có biết không?” Phó Tinh Hà chợt nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất, giờ mẹ Lâm Thiên đang mang thai, hơn nữa còn là sản phụ lớn tuổi, chuyện như vậy, nếu như kích thích bà, bà nhất thời nghĩ không thông đi phá thai thì biết làm sao bây giờ? Chuyện này không tốt với cả mẹ lẫn con, sau này còn ảnh hưởng tới sức khỏe.
“Chắc bà ấy vẫn còn chưa biết đâu.” Lâm Thiên ẩn nhẫn nói, “Đây không phải lần đầu tiên bố em như vậy, ông ấy..” Giọng Lâm Thiên nhỏ dần, anh không dám nói, mỗi lần Lâm Hàn Hải như vậy, Tần Vận đều sẽ tha thứ cho ông. Dường như với bà mà nói, chỉ cần trái tim ông còn ở nhà, bà vẫn còn có thể tiếp tục làm phu nhân nhà giàu, có người hầu sai bảo, như vậy là đủ rồi.
Thấy Lâm Thiên như vậy, hiển nhiên là không biết nên làm gì, Phó Tinh Hà thay anh quyết định, lý trí đề nghị: “Nếu hôn nhân tiếp tục, đứa trẻ còn có thể giữ lại, nếu hôn nhân dở dang, sẽ không cần con cái nữa.” Nếu hai vợ chồng nhà này như vậy, Lâm Hàn Hải ngoại tình, Tần Vận vẫn tha thứ cho ông, đến một ngày hai người ầm ĩ ly hôn, đối với Lâm Thiên tổn thương không quá nghiêm trọng, nhưng lại là đòn trí mạng với đứa trẻ mới ra đời.
“Nhưng chuyện này, không thể để em nói cho mẹ biết, chỉ có thể để bà ấy tự phát hiện ra.” Nếu để Lâm Thiên nói cho Tần Vận, chắc chắn Tần Vận sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người Lâm Thiên, cho rằng anh phá hủy cuộc hôn nhân của vợ chồng họ. Bởi vậy nên không thể để Lâm Thiên nói ra, chỉ có thể để Tần Vận phát hiện, sau đó tự mình ra quyết định.
Lâm Thiên có chút mờ mịt gật đầu, màn hình sáng lên, sau đó lại vụt tắt.
Ý của bác sĩ Phó, anh hiểu rất rõ. Chuyện như vậy dù có dọn sạch tới đâu, cũng vẫn để lại dấu vết, Lâm Hàn Hải làm chuyện xấu, vốn chột dạ, càng dễ dàng để lộ sơ hở.
Lâm Thiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Như bác sĩ Phó nói, chuyện này không thể để anh nói ra
Một lúc sau, thủ hạ gửi tin cho Lâm Thiên, nói Lâm Hàn Hải đã về nhà, Tần Vận cũng đã về. Bởi làm chuyện xấu cho nên Lâm Hàn Hải áy náy với bà, về nhà liền bóp chân bóp vai cho Tần Vận cười cười lấy lòng, Tần Vận tuy không vui, nhưng cũng không nhận ra Lâm Hàn Hải có gì bất thường.
Hai người đều có chuyện trong lòng, không ai phát hiện ra người kia có điểm bất thường. Đến khi sắp ngủ, Tần Vận mới bất mãn hỏi Lâm Hàn Hải: “Hôm nay anh đi đâu? Sao lại bỏ mặc em một mình ở bệnh viện.”
Lúc bấy giờ Lâm Hàn Hải giật mình, cười lấy lòng nói: “Anh còn có thể đi đâu được nữa, còn không phải đi mua đồ cho em sao, em ở trong viện khám, anh cũng không có việc gì làm, nên ra ngoài đi dạo một chút, mua ít đồ cho em.”
Tần Vận ồ một tiếng, “Anh mua gì vậy?”
Lâm Hàn Hải bóp vai cho bà, nói: “Mai cho em xem, mua cho em cũng là mua cho con nữa.”
Tần Vận nở nụ cười, cuối cùng cũng có chút vui vẻ, “Được rồi được rồi, đừng xoa bóp nữa, ngủ đi.” Tần Vận nhớ tới điều gì đó, vừa nhắm mắt lại mở ra, nghi ngờ nói: “Phải rồi, anh lấy đâu ra tiền vậy?”
Lâm Hàn Hải chỉ đang chém gió, Tần Vận hỏi vậy, ông liền lắp bắp, “À.. là Lâm Thiên.” Trên thực tế, tuy rằng ông vung tay xài tiền quá đà, cũng có chút sản nghiệp, không đến nỗi ngồi dưng ăn hoang. Ông cũng có chút của riêng, Tần Vận không biết, còn tưởng hai người sống uất ức như vậy, kết quả không ngờ Lâm Hàn Hải ở ngoài vẫn xài dư dả.
Tần Vận mở to mắt, lập tức ngồi dậy, “Không phải nói không cho chúng ta tiền sinh hoạt nữa sao?”
“Sao có thể không cho thật được? Nó mềm lòng, em cũng biết mà, nói cái rồi quên, chứ trong lòng vẫn hiếu thuận với chúng ta mà.” Lâm Hàn Hải nói khoác không biết ngượng mà an ủi bà.
Lần này Tần Vận rất vui, bà sờ sờ bụng, trong lòng nghĩ tới chuyện bác sĩ nói lúc hôm nay khám. Với sản phụ lớn tuổi như bà, tỉ lệ con bị bệnh là rất lớn, bác sĩ nói một loạt các nhiễm sắc thể gì đó, bà không hiểu. Bà xem tạp chí bệnh viện phát, biết một vài hội chứng như Down và Edward, đều vô cùng nghiêm trọng, sinh ra đứa con có hình dạng như người ngoài hành tinh, nó vô cùng xấu xí. Các sản phụ lớn tuổi như bà, sinh ra con rất dễ bị bệnh như vậy.
Nghĩ vậy rồi, bà không còn muốn sinh con như thế nữa, thôi bỏ đi, đợi có kết quả khám rồi xem thế nào.
Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Hàn Hải lại đi. Tần Vận ở trong phòng dưỡng thai một lúc, sau đó ra ngoài sân tản bộ, nhưng đúng lúc thấy tài xế quay về.
Tần Vận gọi anh ta lại: “Về rồi à! Ông ấy đâu? Sao anh lại về một mình, Lâm Hàn Hải đâu rồi?”
Tài xế sợ phu nhân mắng mình, thành thật nói: “Ông chủ bảo tôi đưa ông ấy đến nơi, sau đó cho tôi đi.”
Tròng mắt Tần Vận đảo vòng, “Cậu đưa ông ta đi đâu?”
Tài xế không dám giấu, “Chính là club bình thường ông chủ thích tới.”
Club mà Lâm Hàn Hải thường tới kia, Tần Vận cũng biết, không phải nơi nào không đứng đắn, chỉ là uống rượu sau đó đánh bài, có chút tao nhã, một nhóm người có ăn học pha trà ngâm trà, Tần Vận cũng từng đi, thế nhưng bà không có đề tài nói chuyện với mấy phu nhân nhà giàu, sau đó cũng không có hứng đi tới nữa.
“Sau đó ông ta bảo cậu về một mình à?” Tần Vận cảm thấy không đúng, chau mày lại.
Tài xế thưa thưa dạ dạ mà gật đầu, nhìn vẻ mặt phu nhân, trong lòng nghĩ không biết có phải mình đã vô tình gây phiền toái cho ông chủ rồi hay không, lúc bấy giờ rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa.
Tần Vận lạnh mặt xuống, nói: “Giờ cậu đi tìm ông ấy về cho tôi.”
Tài xế chần chừ, “Phu nhân, chuyện này…”
Tần Vận lạnh lùng nói: “Bảo cậu đi thì đi đi, nói nhiều như vậy làm gì, nếu không gọi về được thì để tôi tự đi.”
Tài xế không dám chậm trễ, lúc bấy giờ liền ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm.
Tài xế vừa đi, Tần Vận không còn tâm tư đâu mà dưỡng thai nữa, bà đứng ở trong sân, bàn tay vô thức vò nát đóa hoa trong lòng bàn tay, nước hoa thấm ướt tay áo. Bà cắn răng nghiến lợi trong lòng, Lâm Hàn Hải, đừng để tôi phát hiện ra ông làm chuyện gì có lỗi với tôi, nếu không thì…
Tần Vận vừa nghĩ tới ông ta có khả năng làm chuyện có lỗi với mình, thì không thể ngồi yên được, bà vội chạy lên tầng, người hầu ở phía sau gọi với theo bà, bảo phu nhân chậm một chút, chỉ sợ bụng bà gặp chuyện không hay.
Chạy vào phòng ngủ, Tần Vận đóng sập cửa lại, tiếng lớn đến mức vang vọng khắp tòa nhà.
Bảo vệ và vệ sĩ bên ngoài, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sau đó liền báo cáo chuyện này lại cho Lâm Thiên.
Tần Vận như phát điên mà tìm kiếm áo quần hôm qua Lâm Hàn Hải mặc, là cái này phải không? Bà ra sức hít hà mùi hương trên cổ áo, đồng thời cẩn thận kiểm tra xem có dấu vết khả nghi không, mùi của phụ nữ? Không, không phải, không phải mùi của phụ nữ, mà là.. bà chau mày, mùi quần áo mới.
Trên quần áo mới có mùi gì, bà không rõ lắm, nhưng bộ quần áo này, chắc chắn không phải mùi đã qua giặt giũ. Trong lòng Tần Vận hiện lên vô vàn suy nghĩ, vì sao Lâm Hàn Hải phải thay quần áo mới về nhà? Bà giũ áo ra coi, lúc bấy giờ mới nhớ, hôm qua ông ta không mặc bộ đồ này.
Tuy rằng màu sắc và kiểu dáng có điểm tương đồng, nhưng hôm qua ông ta không mặc bộ này. Tần Vận rất thích mua đồ cho Lâm Hàn Hải, Lâm Hàn Hải thích mặc đồ hiệu gì, bà biết rõ, nhãn hiệu bộ này rất lạ lùng, đây là hàng siêu thị.
Bà không kiềm chế được mà lùi lại một bước, dường như trong lòng đã nhận định, Lâm Hàn Hải đã làm chuyện có lỗi với bà.
Cũng không bao lâu sau, điện thoại trong nhà đổ chuông, là tài xế gọi tới.
Anh ta nói trong điện thoại, “Phu nhân, lão gia không ở club, tôi đã hỏi thăm rồi.”
Móng tay Tần Vận ghim sâu vào da thịt, ánh mắt hung tợn nói: “Cậu đi hỏi một chút, xem ông ta rời khỏi club từ lúc nào, và ông ta vào đó làm gì, hỏi rõ ràng cho tôi.” Gương mặt bà trở nên méo mó trong chốc lát, hù cả người giúp việc bên cạnh, bà ra lệnh qua điện thoại: “Còn có, không được gọi điện báo cáo cho ông ta.”
Tài xế liền vâng dạ, thầm kêu khổ trong lòng, nghĩ chỉ sợ phu nhân với lão gia lại sắp cãi nhau to rồi, hai người mà cãi nhau thì đến là kinh thiên động địa, nhất là phu nhân, cái gì cũng ném cả, bà tàn nhẫn với chồng, tàn nhẫn với cả chính bản thân mình, mà đối với người ngoài lại càng hung dữ hơn, cuối cùng là tới lượt những người làm công ăn lương như họ chịu đủ.
Lâm Hàn Hải và Tần Vận được đãi ngộ sung túc, trong nhà từ trên xuống dưới, từ những giúp việc nấu cơm, quét dọn chăm sóc cuộc sống thường ngày cho hai người, cho tới tài xế, đều là Lâm Thiên bỏ tiền ra chi trả, bình thường còn có các nhà thiết kế cao cấp tới may đo, mang theo một đống vải vóc và mẫu thiết kế trang phục tới cho Tần Vận chọn.
May một bộ đồ, cũng tốn cả mấy vạn.
Trước đây Tần Vận hay mua hàng hiệu, nhất là lúc mới lên làm Lâm phu nhân, nhất định phải là hàng trong các buổi diễn thời trang theo mùa, phải là hàng limited, bà đẹp, da trắng nõn, dáng cũng thanh tao, nên khoác trên mình đồ gì cũng đẹp, đi ra ngoài đều thu hút biết bao ánh nhìn hâm mộ xung quanh, họ đều biết quần áo rất đắt giá. Nhưng sau đó, Tần Vận qua lại với các phu nhân nhà giàu khác, họ chẳng bao giờ mặc hàng hiệu, với thân phận địa vị như họ, phải mặc đồ cao cấp đặt riêng.
Sau khi Tần Vận biết, bà không tìm được cách nào, các cửa hàng cao cấp nhận làm riêng, không nhận đơn của bà.
Bà chỉ có thể vòng vèo đi cầu cạnh Lâm Hàn Hải, Lâm Hàn Hải lại đi tìm Lâm Thiên, nói mẹ mày muốn cái nọ cái chai, mày đi làm cho mẹ đi.
Từ khi Lâm Thiên ngừng cung cấp phí sinh hoạt, giúp việc trong nhà cũng bớt một nửa, ngay cả các nhà thiết kế riêng cũng không tới may đo cho bà nữa.
Tần Vận xài tiền như nước, nhưng không biết kiếm tiền, trước kia bà dựa vào chồng, giờ lại dựa vào con.
Kết quả con trai không nghe lời, không thể nương nhờ, mà trái tim chồng lại không đặt ở nhà.
Tần Vận tức đến mức hất đổ bộ ấm chén mới mua trên bàn trà, phát ra những tiếng loang choang, người giúp việc bên ngoài nghe thấy, không kiềm chế được mà co rúm người, chỉ sợ sau đó phu nhân sẽ khai đao với mình.
“Lâm, Hàn, Hải..” Bà gằn từng chữ một, Tần Vận nghe thấy giọng mình run run, cả người bà cũng run rẩy, bà quơ lấy điện thoại trên bàn, lập tức gọi cho Lâm Hàn Hải. Nhưng cú điện thoại này mãi mà chẳng có ai bắt máy, giọng nữ ở đầu bên kia lặp đi lặp lại thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…
Lần này Tần Vận càng tức mình hơn, bà hất đổ lọ hoa trên bàn, những mảnh vỡ lọ hoa rơi tán loạn khắp sàn nhà, nước cũng chảy lênh láng. Trong lọ là hoa bách hợp Lâm Hàn Hải mua về, sáng hôm nay vừa tỉnh giấc, bó hoa kia được tặng vào tay bà, Lâm Hàn Hải là hoa bách hợp từ Pháp chuyển tới, Tần Vận liền đắc ý cắm vào lọ hoa trong phòng, khắp phòng thoang thoảng hương thơm, ngửi thấy tâm tình cũng dễ chịu hơn nhiều. Nhưng lúc này đây, bó hoa kia lại như tát vào mặt bà!
Bà gửi voice qua wechat cho Lâm Hàn Hải, bảo ông lập tức gọi điện lại cho mình.
Qua hồi lâu Lâm Hàn Hải mới gọi về, tâm tình ông có vẻ không tồi, “Bà xã à em sao vậy, sao lại nóng ruột như vậy? Có phải thằng bé đá em không? Hay là lại nhớ anh rồi?”
Tần Vận cười lạnh trong lòng, không biến sắc hỏi, “Hôm nay anh lại đi đâu?”
Lâm Hàn Hải trả lời: “Ây dà, không phải sáng nay anh đã nói với em rồi hay sao? Anh đi đánh golf với bạn, em biết đấy, đánh golf mà, anh để chế độ im lặng rồi đặt một bên, không nghe thấy, đấy, anh vừa thấy em gửi tin nhắn liền gọi lại cho em luôn còn gì.”
Tần Vận cúi đầu chăm chú nhìn lọ hoa bách hợp dưới đất, giọng vẫn bình tĩnh, “Anh nói thật với tôi đi, Hàn Hải, sao anh lại bỏ tài xế đi? Rốt cuộc anh đi đâu? Đánh golf với ai? Ở sân golf nào?”
Lâm Hàn Hàn không quen nói dối, ông ấp úng trả lời, mồ hôi lạnh ứa ra. Không phải ông sợ Tần Vận, chỉ là đắc tội bà rồi, dỗ dành bà lại mất cả một khoản tiền, còn phải bịa ra vô số lời nói dối.
Tần Vận vốn chẳng tin mấy chuyện hoang đường của ông, bà hừ lạnh một tiếng: “Anh về đây ngay cho tôi, đừng bày trò dối trá nữa!”
“Anh chơi bóng với bạn mà, em đừng giận, không tốt cho con.”
Tần Vận nở nụ cười, khóe môi cong lên, bà đỡ bụng nói: “Lâm Hàn Hải, anh có còn muốn đứa con này hay không?”
Ngữ khí ôn nhu như vậy, nhưng lời thốt ra lại thật độc ác.
Lâm Hàn Hải trợn tròn mắt, bà lấy con ra để uy hiếp ông ư? Từ khi ông cụ qua đời, thực ra trong lòng hai người cũng chẳng để ý tới đứa bé này nữa, nhất là Lâm Hàn Hải, ông vốn không muốn có con, nói hoa mỹ là để bù đắp cho ông, nhưng mục đích Tần Vận thế nào ông còn không rõ hay sao? Không phải vì lấy lòng ông cụ hay sao? Trong lòng hai người ăn ý với nhau, muốn lấy danh nghĩa của đứa bé này, ngày ngày mong mỏi đứa bé được sinh ra để lấy lòng ông cụ, kiếm thêm nhiều gia sản.
Kết quả con còn chưa chào đời, ông cụ đã không còn nữa.
Bởi vậy nên Lâm Hàn Hải thực sự không muốn đứa bé này, ông tới tầm tuổi này rồi, cũng làm ông đến nơi rồi, nói ra lại để người ta cười vào mặt. Lại nói, sinh đứa bé ra, Tần Vận không muốn chăm, ông cũng không muốn, chỉ có thể giao cho bảo mẫu, đứa bé này có sinh ra hay không cũng có gì khác đâu cơ chứ? Trong lòng ông nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn chịu thua: “Đừng! Em đừng làm chuyện điên rồ! Em đừng giận, anh sẽ quay về ngay.”
Tháng năm ở Đan Sơn, hoa đào nở rộ, nhuộm đỏ cả núi đồi, thật ứng với câu: “Tháng tư hương sắc phai tàn hết – Chùa núi đào hoa mới nở đầy.”
Thế nhưng cô nhi viện lại xây ở một nơi không thuận đường, đến Đan Sơn rồi, còn phải vượt núi băng đèo mới tới thị trấn nhỏ kia. Một ngọn núi một thành phố cùng tên, thế nhưng chặng đường lại chẳng gần. Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Thiên tới đây. Lão Ngô ngồi đằng trước lái xe, anh và bác sĩ Phó ngồi đằng sau, Lâm Thiên dựa nửa người vào bác sĩ Phó, bàn tay nghịch ngợm chơi đùa với ngón tay hắn. Quản lý quỹ nói anh hay, anh ta đã hỏi thăm cô nhi viện, nhưng thị trấn nhỏ không tiện đường, muốn tới thành phố gần nhất cũng mất nửa giờ xe.
Quản lý kiến nghị nếu anh muốn ở lại, thì có thể tới thành phố phụ cận.
Lâm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, xe bọn họ là xe mới, chiếm cả con đường, Lâm Thiên thấy có một đám trẻ chạy theo xe họ, còn ném đá vào, cửa kính phía sau bị đá ném trúng, phát ra những tiếng “cộp cộp”. Anh nói với điện thoại, “Chúng tôi tới đây làm tình nguyện chứ không phải đi hưởng thụ, với cả hôm nay chúng tôi sẽ quay về Hỗ thị luôn, không qua đêm.”
Quản lý quỹ không nhịn được mà thổ tào trong lòng, đại thiếu gia anh tới cái nơi hẻo lánh như vậy làm gì, đặc biệt đi trải nghiệm cuộc sống, hay là đi chịu khổ? “Chúng tôi?” Xem ra sếp Lâm còn dẫn bạn đi trải nghiệm cuộc sống cùng.
Thực ra Lâm Thiên không được coi là thích trẻ con, chỉ là anh thấy những đứa trẻ không cha không mẹ như vậy sẽ đau lòng mà thôi. Anh cố ý tới đây là do tâm huyết dâng trào, cũng không phải ngẫu nhiên, một phần là để bác sĩ Phó giải sầu, cũng muốn thông qua hành động này mà thăm dò xem bác sĩ Phó có thích trẻ con hay không.
Mà phía Tần Vận với Lâm Hàn Hải, anh đã đoán trước sẽ có kết quả này, cũng bởi vậy nên không để ý, liếc mắt rồi bỏ qua.
Lúc tới cô nhi viện đã là một giờ chiều, đầu bếp của cô nhi viện đặc biệt chuẩn bị cơm trưa cho họ, cơm trưa rất phong phú, nhưng vẫn không thể sánh bằng tay nghề của Lâm Thiên, hơn nữa Lâm Thiên biết rõ bình thường nhất định tụi nhỏ không ăn đồ như vậy.
Dù anh có quyên góp nhiều tiền hơn đi nữa, cũng sẽ có người đút túi riêng, bòn rút khẩu phần ăn của tụi nhỏ.
Cô nhi viện ở Đan Sơn không có nhiều trẻ con, trước đó Lâm Thiên đã xem qua tư liệu, biết tên của tụi nhỏ, anh tới đây còn mang theo một ít đồ dùng văn phòng phẩm và đồ chơi, ngoài ra còn có mấy dụng cụ thể dục, chăn mền, quần áo mới, tất cả đều có đủ.
Cô nhi viện ở thị trấn nhỏ, rất khác với cô nhi viện ở thành thị.
Cô nhi viện lâu đời, đồ đạc cũng cũ kỹ lạc hậu.
Lâm Thiên xem bản tin thấy thành phố này, anh quyên góp tiền, giờ tu sửa lại có vẻ sáng sủa hơn nhiều, trông dễ nhìn, mà cũng bắt mắt hơn.
Nhưng bình thường người ta vẫn hay nói những “Mạnh Thường Quân” như anh chỉ có thể quyên tiền, những cái khác thì chẳng biết gì cả, không biết rốt cuộc tụi nhỏ sống vất vả khổ cực thế nào, chỉ có thể cao cao tại thượng quyên tiền cho xong. Nhưng thực chất chỉ là cách sống của mọi người khác nhau mà thôi, Lâm Thien chỉ làm một số chuyện mà mình đủ khả năng.
Tụi trẻ rất ngượng ngùng, trốn sau cây nhìn Lâm Thiên. Tụi trẻ nói giọng địa phương, Lâm Thiên nghe không hiểu, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể nghe hiểu tụi trẻ nói gì.
Lâm Thiên mang đồ chơi và đồ dùng văn phòng phẩm, quần áo mới tới, khiến tụi nhỏ mừng ra mặt. Lại thêm chú Lâm Thiên đẹp trai ơi là đẹp trai, đó giờ tụi nhỏ chưa từng thấy ai đẹp như vậy. Mới đầu còn cảm thấy có chút xa cách, không dám nói chuyện với anh, nhưng một lát sau, Lâm Thiên dễ dàng hòa mình với tụi nhỏ.
Có điều dường như Phó Tinh Hà thực sự không biết cách tiếp xúc với trẻ con. Lúc Lâm Thiên chơi với tụi nhỏ, hắn đứng bên cạnh nhìn, nhìn Lâm Thiên như ông trùm của tụi nhỏ. Hắn dùng thái độ bàng quan, nhưng trong mắt lại có hơi ấm.
Lâm Thiên có thể cảm nhận rõ rệt sự ấm áp tỏa ra từ hắn, người ngoài chưa chắc đã hiểu, nhưng Lâm Thiên lại biết.
Lúc bác sĩ Phó giao thiệp với trẻ con, hắn cũng có cách giao thiệp riêng, ví dụ như cô bé Lạc Lạc trước đây từng gặp ở bệnh viện. Hắn không dùng ngôn từ hay hành động để diễn tả, mà chỉ làm một số chuyện hắn đủ khả năng.
Một ngày dần qua, mặt trời ngả về tây, con đường xám cũ bị hoàng hôn nhuộm đỏ, mặt trời lảo đảo rời đi.
Phải quay về Hỗ thị, không thể nán lại nữa.
Ở trên xe, Lâm Thiên yên lặng tựa mình vào hắn, hỏi bác sĩ Phó: “Anh à, có phải anh không thích trẻ con không?”
Phó Tinh Hà trả lời: “Không phải không thích trẻ con, mà là không thích người khác.”
Lâm Thiên sửng sốt mất một giây, sau đó anh bật cười, nói: “Ơ, nghĩa là anh chỉ thích em phải không? Có phải ý anh là như vậy không?”
“Là ý này, chỉ thích em.” Phó Tinh Hà nói.
Lâm Thiên cười rộ lên, đôi mắt cong cong, anh tựa đầu vào vai hắn, ghé vào tai hắn nói: “Anh à, em rất muốn có một đứa con trai của anh.” Giọng anh rất nhẹ, rất dịu êm, tựa như đang làm nũng.
Phó Tinh Hà nghiêng đầu liếc nhìn anh, hắn trông thấy đôi mắt Lâm Thiên rất chân thật, “Đẻ mướn à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT