Môi Lâm Thiên bị cắn rách.

Nhưng anh không ngại đi gặp người ta, anh cảm thấy bác sĩ Phó hôn mãnh liệt như vậy, nhất định vì hắn cũng rất muốn anh!

Anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh Phó Tinh Hà, vừa mút mát vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Em trồng dâu cho anh, có sợ bị người ta nhìn thấy không?”

Phó Tinh Hà vuốt tóc anh, “Mấy hôm nay trời lạnh, anh mặc áo cao cổ.”

“Em trồng nhiều cho anh cũng không bị làm sao chứ?” Mắt Lâm Thiên sáng lên, nói rồi lại gặm gặm xương quai xanh của hắn, “Bác sĩ Phó, người anh thơm quá..”

Phó Tinh Hà nở nụ cười, lồng ngực rung lên theo nhịp tim đập mạnh, cộng hưởng cùng tiếng nói của Lâm Thiên, lan rộng trong lòng hắn.

Lâm Thiên khiến hắn bật cười, cảm thấy chỗ nào cũng ngứa ngáy.

“Anh cũng trồng dâu cho em nhé? Anh trồng sâu vào, em phải dựa vào nó để chịu nốt mười ngày nữa đó.”

Phó Tinh Hà nhẹ hôn lên cằm anh, “Để tối đi, tối anh trồng cho em.”

Lâm Thiên cười nói, “Ừa, tối em còn kéo đàn cho anh nữa, anh muốn nghe bài gì nào? Anh thích nghe bài gì?”

“Gì cũng được,” Phó Tinh Hà suy nghĩ một chút, “Hôm qua em nói, trước đây em từng biểu diễn trên trường, khi ấy anh ngồi hàng đầu. Em kéo lại bài kia đi.”

Hắn thực sự không nhớ gì cả, trí nhớ hắn rất tốt, nhưng mấy chuyện bên lề đều bị hắn quên sạch. Chuyện nhiều năm trước có một đàn em khóa dưới lên sân khấu kéo đàn violin, hắn thực sự chẳng nhớ gì cả.

Lâm Thiên sửng sốt một chút, khẽ ừ một tiếng.

Anh biết khi đó Phó Tinh Hà sẽ ngồi hàng đầu, nên liền quyết định đàn ca khúc khó nhất, nghĩ rằng khó như vậy, cần nhiều kỹ năng như vậy, không biết liệu Phó Tinh Hà ngồi dưới đó có thể ngước lên nhìn anh, sau đó để lại ấn tượng trong lòng hắn hay không.

Nhưng thực tế, đúng là khi đó Phó Tinh Hà có ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng Lâm Thiên biết rõ, ánh mắt hắn nhìn anh chẳng khác gì những người khác.

Bóng đêm dần bao phủ thành phố, Phó Tinh Hà hỏi Lâm Thiên muốn ăn gì.

Lâm Thiên lơ đãng, nói là ăn ở ngay khách sạn đi, nhưng anh sợ gặp mấy người đi cùng bác sĩ Phó. Anh chỉ có một đêm, không thể để chậm trễ được. Mặc dù một đêm rất dài, nhưng bác sĩ Phó nhà anh thể lực tốt như vậy, dù anh có muốn nữa muốn mãi, hắn cũng đều có thể thỏa mãn anh.

Một đêm đâu có đủ!

Phó Tinh Hà nhìn thấu tâm tư anh, buồn cười nói: “Thế gọi đồ lên nhé, sáng mai em đi à?” Nói rồi hắn gọi vào số máy nhà hàng của khách sạn.

“Dạ.. chín giờ bay, lúc đấy anh đang họp.” Lâm Thiên biết hội thảo khoa học của bác sĩ Phó bàn về rất nhiều vấn đề, sẽ tiêu hao rất nhiều tế bào não, còn mệt chết đi được, so với công tác ở bệnh viện cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.

“Mai em lại phải đi rồi.. lại phải đi rồi, nhỡ đi rồi em lại nhớ anh thì biết làm sao đây?” Mặt Lâm Thiên buồn như đưa đám, vòng tay ra sau gáy hắn mà lay lay, “Em không muốn xa anh một chút nào.”

Phó Tinh Hà không nói gì, thầm nghĩ, sau này còn rất dài, những chuyện như vậy cũng rất nhiều.

Liệu Lâm Thiên có thể kiên trì được mãi không?

Bọn họ quấn lấy nhau trên sofa một lúc, đồ ăn được mang lên.

Hai người ăn rất khỏe, bác sĩ Phó là bác sĩ khoa ngoại, còn Lâm Thiên thì ưa vận động, hai người đều ăn rất nhiều, lại còn ăn nhanh nữa.

Lâm Thiên ăn xong rồi vào đi tắm, các trang thiết bị trong phòng tắm đều rất xịn.

Khách sạn này trực thuộc tập đoàn Lâm thị, trước đây Lâm Thành An có một nửa số cổ phần ở đây.

Sau khi xảy ra sự cố lần trước, ông nội rút cổ phần của khách sạn ra, giao cho Lâm Thiên. Cho nên hiện tại Lâm Thiên là đại cổ đông của khách sạn, cũng bởi vì vậy nên anh mới có thể ngầm làm nhiều chuyện như vậy.

Anh còn tưởng bác sĩ Phó không biết gì.

Mặc dù Phó Tinh Hà đã biết, nhưng hắn cũng không định hôm nay hỏi Lâm Thiên. Sáng mai Lâm Thiên phải đi rồi, anh quay về Hỗ thị, họ còn phải xa nhau mười ngày nữa.

Thời gian dài như vậy, có rất nhiều chuyện không thể xác định được.

Tắm được nửa chừng, Lâm Thiên mở cửa phòng tắm, ló cái đầu ra, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi: “Bác sĩ Phó, anh có muốn vào tắm cùng em không? Bên trong có cái gương to ơi là to, em có thể nằm lên đó cho anh làm.”

Phó Tinh Hà thấy trên đầu anh có bong bóng, cả mặt và trên người cũng có nữa.

Trông rất đáng yêu, nhìn mà muốn xoa xoa bóp bóp, vân vê nhào nặn.

“Đợi lát anh vào.” Phó Tinh Hà nói.

Lâm Thiên cười toe toét: “Vâng! Em có mang bao với dầu bôi trơn theo, anh mang vào giúp em..” Lâm Thiên nói rồi quay vào trong buồng tắm vòi hoa sen, anh liếc nhìn bồn tắm lớn.

Trong nhà bác sĩ Phó không có bồn tắm nằm, cho nên cùng lắm bọn họ chỉ có thể làm dưới bồn tắm đứng.

Lâm Thiên nghĩ, chắc làm ở bồn tắm nằm cũng rất sướng cho mà xem!

Anh bật vòi hoa sen, thả vào trong bồn tắm.

Lúc Phó Tinh Hà đi vào, Lâm Thiên đang ngâm mình trong bồn tắm, bồn tắm rất lớn, Lâm Thiên lại cao như vậy, anh không để cả chân vào bồn tắm được, bèn vắt một chân lên thành bồn, có giọt nước nhỏ tí tách từ trên chân anh xuống. Trên mặt nước có nổi bong bóng xà phòng, Lâm Thiên ngước đầu, chu miệng, dường như đang thổi bong bóng. Phó Tinh Hà quấn khăn tắm đi vào, lúc hắn đi tới bên cạnh bồn tắm, liền đặt bao và dầu bôi trơn xuống bệ đá cẩm thạch, bên cạnh chai sữa tắm. Hắn kéo khăn tắm xuống, bước vào bồn tắm.

Đây là bồn tắm xa hoa đôi, vừa cho cả hai người đàn ông cao to như họ, lúc họ ngồi xuống, nước dâng lên tràn cả ra ngoài.

Phó Tinh Hà ngồi đối diện với Lâm Thiên.

Hắn co gối, Lâm Thiên khẽ nâng bàn chân ở trong nước của mình, đặt lên đùi bác sĩ Phó, nhẹ nhàng cọ cọ.

Phó Tinh Hà nghĩ càng ngày Lâm Thiên càng lớn mật.

Hành động của Lâm Thiên bạo dạn là vậy, nhưng trong lòng anh rất thẹn thùng. Gương mặt anh đỏ bừng lên, bàn chân từ từ trượt quanh bắp chân của bác sĩ Phó, sau đó lại lấy bàn chân cọ cọ vào bắp đùi hắn.

Phó Tinh Hà chau mày, kiềm nén đến khó chịu.

Lâm Thiên chống tay lên vách bồn tắm, đầu ngón chân cọ vào bắp đùi Phó Tinh Hà, “Bác sĩ Phó.. em giúp anh kị kị cọ cọ nhé?” Âm cuối của anh khiến Phó Tinh Hà cứng lên luôn.

Phó Tinh Hà nắm lấy mắt cá chân anh.

Hắn dùng sức kéo mạnh anh qua.

Anh ngồi trên người Phó Tinh Hà, đeo bao vào giúp hắn, bôi trơn, nới lỏng rồi nhẹ nhàng đưa vào.

Đây là lần đầu tiên anh làm trong nước, cảm giác khác hẳn với mọi khi, dòng nước luồn vào như có tác dụng ‘lửa cháy thêm dầu’, ra vào rất dễ dàng, từng nhịp từng nhịp dịu dàng uyển chuyển.

Họ làm trong bồn tắm một lần, Phó Tinh Hà bế anh lên, đặt anh trước tấm gương lớn bên bệ rửa.

Mỗi lần Phó Tinh Hà làm đều gần một tiếng, làm xong hai hiệp, tóc cũng đã gần khô. Phó Tinh Hà lấy giấy lau, sau đó quấn khăn tắm vào.

Còn Lâm Thiên thì chẳng mặc gì, anh ở trần chạy ra ngoài, lấy chiếc violin Stradivari trong hộp đàn của mình ra.

Chiếc đàn violin của anh đã có hàng trăm năm lịch sử, đường cong ở mặt trước và sau đàn mềm mại tinh tế như bao chiếc vĩ cầm khác. Cây đàn được giữ rất cẩn thận, âm sắc vẫn trong trẻo như trăm năm trước. Vốn cây đàn này chỉ có tác dụng trưng bày, nhưng Lâm Thiên đã tìm người sửa chữa lại nó, rồi mang nó đi bôn ba.

Phó Tinh Hà tựa lưng vào sofa, nhìn Lâm Thiên đặt cây vĩ cầm lên vai. Anh đứng thẳng người, cơ thể đẹp tuyệt diệu như một tác phẩm nghệ thuật, cần cổ tựa như loài thiên nga, anh khẽ hất cằm lên, gương mặt rất đỗi điển trai. Họ vừa làm xong, trên người Lâm Thiên còn in dấu hôn đỏ chót do hắn lưu lại, mang theo vị sắc tình, làn da anh phớt hồng, từ tốn giơ cánh tay lên, đặt thanh vĩ lên mặt đàn.

Lâm Thiên đã học đàn nhiều năm, nhưng bản thân anh không có hứng thú với âm nhạc, chỉ khi nào rảnh rỗi mới mang đàn ra kéo, thả lỏng lòng mình, cũng giống như việc bơi vậy.

Anh học đàn đã nhiều năm như vậy, tài nghệ không thể coi là quá giỏi giang, nhưng cũng không phải dạng vừa.

Năm ấy học cấp ba, anh tập rất nhiều khúc nhạc có độ khó cao. Tuy rằng anh vẫn không có mấy hứng thú với chuyện này, nhưng vẫn có người khiến Lâm Thiên phải hâm mộ. Anh hâm mộ Mendelssohn và Paganini, bản nhạc mà anh độc tấu trong buổi dạ tiệc mười năm trước chính là một bản hòa tấu violin của Mendelssohn.

Mendelssohn là một thần đồng âm nhạc, khác với Beethoven và Schubert, các tác phẩm của ông mang theo vẻ hòa nhã dịu dàng, lại có nét chân thành, phong phú của nền âm nhạc lãng mạn, có rất ít xung đột và mâu thuẫn trong giai điệu.

Lâm Thiên vẫn còn nhớ một đoạn nhạc phổ, anh hít sâu, sau đó lưu loát biểu diễn bản nhạc tráng lệ, Phó Tinh Hà từ từ dời đường nhìn lên ngón tay anh.

Lâm Thiên khi mặc quần áo vào khác với Lâm Thiên khi không mặc quần áo, dưới ánh nhìn mang tính lâm sàng của Phó Tinh Hà, khung xương anh rất đẹp, rất hoàn mỹ, hơn nữa Lâm Thiên còn chăm chút cho dáng mình, cơ thể anh rất cân đối. Anh và âm nhạc của anh, khó nói thứ nào giàu tính nghệ thuật hơn.

Lâm Thiên đứng trước mặt hắn, một nửa phần hồn còn chìm trong âm nhạc, nửa còn lại dành hết sự chú ý trên người Phó Tinh Hà.

Phó Tinh Hà chăm chú lắng nghe, mà Lâm Thiên cũng chăm chú kéo đàn, anh cứ ngỡ mình đã quên gần hết rồi, nhưng lúc đặt thanh vĩ lên đàn, tiếng nhạc cứ như vậy lưu loát vang lên.

Kéo đến chương thứ ba, Lâm Thiên không nhớ được nữa, liền dừng lại.

“Có dễ nghe không ạ?” Anh buông đàn violin xuống, bởi không đeo đồ hỗ trợ, nên cổ bị đàn tì vào đỏ ửng lên, hòa cùng với những dấu hôn trên người, lại toát lên một mĩ cảm lạ thường.

Phó Tinh Hà nhìn anh bằng ánh mắt âm trầm, “Hay.” Hắn ngoắc tay, “Qua đây.”

Lâm Thiên đặt đàn violin xuống, đi về phía hắn.

Phó Tinh Hà ôm ngang eo anh, bế anh trong lòng, “Hay lắm.”

Lòng hư vinh của Lâm Thiên được thỏa mãn, anh từng được rất nhiều người khen, nhưng lời khen của bác sĩ Phó khác với những người khác. Anh còn nhớ sau buổi biểu diễn trên sân khấu hồi cấp ba kia, hai năm sau đó, trường liên tục mời anh biểu diễn, nhưng Lâm Thiên đều từ chối. Bởi vì khi ấy Phó Tinh Hà đã lên đại học y rồi, anh đàn cho ai nghe đây?

Phó Tinh Hà cúi đầu lấy tay dịu dàng xoa xoa phần da bị violin tì đến đỏ lên, “Học cái này vất lắm phải không?”

Lâm Thiên lắc đầu, dựa lên vai hắn, bờ môi dán trên gò má hắn, “Không học cái này cũng phải học cái khác, cơ mà em rất thông minh, học rất nhanh, cho nên chẳng thấy vất vả gì cả.” Bác sĩ Phó học y mới gọi là vất vả ấy!

Anh cảm thấy chút vất vả kia của mình, so với bác sĩ Phó thì chẳng thấm vào đâu.

“Nhưng anh học vì thích, em có thích không?” Phó Tinh Hà khẽ hôn lên vệt đỏ trên cần cổ anh.

Lâm Thiên ngẩn ra, anh nói: “Khi ấy em… chẳng thích cái gì cả, à, em thích đọc sách, nhưng ngoài đọc sách ra, em chẳng có hứng thú với chuyện gì, bố mẹ bảo em làm cái gì, học cái gì, thì em làm cái đó, học cái đó thôi, em cũng không thấy khó chịu chút nào.” Năm đó lần đầu tiên anh có mong muốn của bản thân, thi vào trường y, lại bị Lâm Hàn Hải mắng xối xả.

Thực ra Lâm Thiên cũng không thích học y, anh không đặc biệt thích thứ gì, hay muốn chơi thứ gì cả, có thể nói là anh không có hứng thú gì đặc biệt. Anh thi vào trường y cũng chỉ vì Phó Tinh Hà, muốn được gần hắn thêm một chút mà thôi.

Lâm Thiên bị ép học quản lý, học tài chính, thế rồi anh bắt đầu kiếm tiền, anh cũng kiếm tiền một cách rất nhẹ nhàng, đó giờ không chuyện gì có thể làm khó được anh. Anh kiếm tiền thu rất nhiều lợi nhuận, chẳng ai biết trong tài khoản riêng của anh nhiều tới chừng nào.

Nhưng tới tận bây giờ, ngoài Phó Tinh Hà ra, anh không đặc biệt thích thứ gì cả.

Anh coi bác sĩ Phó như một ước mơ của mình.

Cứ nghĩ, sẽ chẳng chạm vào được giấc mơ ấy.

Cũng bởi vậy mà Lâm Thiên rất sợ sẽ mất đi hắn.

Bọn họ lại hôn nhau, Lâm Thiên ngồi xổm xuống bên chân hắn, họ vừa hôn, vừa làm bên sofa.

Dưới sắc tình nồng đậm, Lâm Thiên cầu vô độ, mà Phó Tinh Hà vẫn luôn thỏa mãn anh, hai người quấn lấy nhau đến nửa đêm.

Sáng sớm họ lại làm thêm một lần nữa, Lâm Thiên làm đến nghiện, không muốn ngừng, nhưng bác sĩ Phó phải dự họp, trên giường, dưới thảm, trên sofa đều trở nên hỗn độn.

Lâm Thiên giúp Phó Tinh Hà thắt cà vạt, Phó Tinh Hà cúi đầu nhẹ hôn lên khóe môi anh, hắn đưa áo của mình cho anh, “Gió lớn, em mặc đồ anh về đi vậy.”

Anh gật đầu, lại không nỡ mà ôm lấy hông hắn, ra sức hít hà mùi hương trên người Phó Tinh Hà, “Em phải lên máy bay luôn, chưa gì đã thấy nhớ anh rồi.” Chân mày anh khẽ chau lại, “Khó chịu quá đi mà.”

“Hay là em cứ ở đây nhé? Em sẽ ra ngoài đi chơi, đợi anh quay về rồi chúng ta lại làm tiếp…”

“Lâm Tiểu Thiên à,” Phó Tinh Hà khẽ búng tay lên trán anh, “Em có kiến thức y học cơ bản không? Cứ như vậy em sẽ bị anh làm hỏng mất.”

“Làm hỏng là cảm giác như nào cơ?” Lâm Thiên lại rõ là hưng phấn, hai mắt sáng lên, “Mình thử xem đi?”

“Thử cái gì mà thử,” Phó Tinh Hà đến bó tay với anh, hắn nói hậu quả ra, “Sẽ bị lỏng, không khống chế được việc đi nặng.”

Mặt Lâm Thiên tái mét, “Anh đừng dọa em sợ mà bác sĩ Phó.”

“Không dọa em đâu, ngoan ngoãn về đi, nhé.” Hắn dụ dỗ anh.

Lâm Thiên bị hắn dọa như vậy, liền ngoan ngoãn nghe lời, trước đó anh cũng nghe nói qua, bị làm nhiều nơi đấy sẽ bị lỏng rồi gì đó.. Lâm Thiên không muốn trở nên như vậy đâu, anh nghĩ nếu mình thành ra như vậy, có lẽ Phó Tinh Hà sẽ không thích thân thể anh nữa.

Anh cứ ôm tâm trạng nơm nớp lo sợ như vậy mà lên máy bay, cảm thấy cả người không chỗ nào tốt cả.

Lâm Thiên thở dài thườn thượt, thầm nghĩ có lẽ mình phải tiết chế một chút.

Vũ Hán vừa tạnh, thì lại tới lượt Hỗ thị đổ mưa. Dường như cơn mưa này đã được dự báo từ mấy ngày trước, khoảnh khắc mưa đổ xuống, sét chớp nhoáng chiếu rực cả một góc trời đêm.

Sấm nổ uỳnh oàng.

Khi mây cực âm và cực dương đụng vào nhau, thì sẽ phát ra tia chớp, sinh ra nhiệt lượng, khiến không khí bị đè nén, gây ra tiếng nổ lớn.

Lâm Thiên nghe thấy tiếng sấm, mặt mũi tái nhợt, cả người cứng căng.

Tia chớp kéo dài không ngừng, chiếu rọi cả căn nhà, Lâm Thiên ngồi dưới ánh chớp lấp lóe, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Anh co mình trong chăn, lấy tay che tai mình, cơ thể khe khẽ run lên.

Nhà bác sĩ Phó không có phòng cách âm, chẳng cách nào ngăn lại tiếng sấm gầm vang trời. Ở Hỗ thị ít có sấm sét, cho nên không ai biết Lâm Thiên sợ thứ này. Mỗi lần sét đánh, anh lại trốn trong căn phòng cách âm ở trên gác, ở đó không có cửa sổ, phòng cách âm kín mít dường như không nghe thấy tiếng sét đánh. Lâm Thiên sẽ bật tiếng phim lớn lên, như vậy sẽ không nghe thấy gì nữa.

Nỗi sợ này của anh hình thành từ khi còn rất nhỏ.

Lâm Thiên không nhớ rõ nguyên nhân, có lẽ vì anh phạm một lỗi sai nhỏ, rất nhỏ thôi, khiến Lâm Thiên chẳng tài nào nghĩ ra, dường như anh không làm gì, vợ chồng họ cãi cọ, ông nội bảo Lâm Hàn Hải ra ngoài làm việc, để Lâm Hàn Hải lao động chân tay, Lâm Hàn Hải đi nửa năm không về. Ông nói qua điện thoại với Tần Vận, nói đây chính là một cơ hội, ông cụ coi trọng ông, không thể đánh mất cơ hội này được. Mới đầu Tần Vận cũng nguôi nguôi, sau đó bà nghe người ta nói, Lâm Hàn Hải bao nuôi một nữ sinh bên ngoài. Thế là Tần Vận giận sôi, dưới thời tiết âm u sấm chớp đùng đoàng, không cho Lâm Thiên vào nhà.

Hôm đó Tần Vận uống rượu, bà không muốn Lâm Thiên nhìn thấy, dù sao anh vẫn còn rất nhỏ —— nhưng Tần Vận lại ngủ quên, bà đóng chặt cửa sổ, ngáy khò khò bên trong, chẳng nhớ mình quên mất đứa con trai ở bên ngoài.

Lâm Thiên đứng dưới mái hiên nhà như một con cún lưu lạc, khóc lóc gọi cửa: “Mẹ à mẹ mở cửa đi, con biết sai rồi, con muốn vào nhà.”

Anh không nhớ đêm đó mình gõ cửa biết bao nhiêu lần, trận mưa hôm đó rất lớn, ánh chớp khiến bầu trời rực sáng như ban ngày, nước ngập mắt cá chân, không biết dép của Lâm Thiên bị trôi đi đâu.

Lâm Thiên rất sợ, anh sợ tiếng sấm to lớn, chỉ muốn rúc vào trong một chiếc hòm.

Cuối cùng anh chui vào trong căn nhà cho chó. Con chó kia được người khác tặng, họ dùng để trông nhà, bình thường có giúp việc chăm nom. Từ nhỏ Lâm Thiên đã không thích tiếp xúc cùng người khác, cũng không thích động vật, ngay cả con chó nhà mình tên gì anh cũng không biết. Cuối cùng tối hôm đó, anh chui vào ngủ cùng con chó Dobermann.

Nước mưa ngập cả căn nhà cho chó.

Con chó Dobermann này không thích kêu, bình thường có xe lạ tới nhà, cũng chỉ kêu hai tiếng.

Tiếng sấm lớn như vậy, ngay cả động vật cũng thấy sợ, kêu từng tiếng nghẹn ngào.

Lâm Thiên cũng nức nở theo, sau đó anh ôm chặt cổ con chó, thầm nghĩ sau này mình sẽ không ghét chó nữa, thấy chó cũng sẽ không đi đường vòng.

Hôm sau Tần Vận tỉnh rượu, nhớ lại chuyện hôm qua thì thảng thốt, vội cho người đi tìm Lâm Thiên, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, chỉ thấy một đôi dép trôi xuống cống thoát nước. Lúc người giúp việc đi dọn nhà cho chó, lại phát hiện ra có thứ gì đang nằm trong đó, đến khi phát hiện ra là cái gì thì giật mình.

Lâm Thiên bị bệnh nặng một thời gian dài.

Sau khi tỉnh lại, anh nghe thấy Tần Vận hỏi bác sĩ: “Đầu óc không làm sao chứ? Không ảnh hưởng gì chứ, không ảnh hưởng thì tốt rồi.”

Tần Vận bịt miệng người làm, lúc bà đi xem thấy Lâm Thiên đã tỉnh dậy, liền ôm lấy anh, ríu rít xin lỗi, “Mẹ sai rồi, Tiểu Thiên, con đừng nói chuyện này cho bố nhé.”

Lâm Thiên khẽ vâng một tiếng, nói anh muốn đi xem con chó.

Tần Vận gượng cười, nói đợi anh khỏi bệnh thì tính sau.

Lâm Thiên xuống giường, đi tới bên cửa sổ, lại phát hiện căn nhà cho chó đã không cánh mà bay.

Không biết Tần Vận đã đưa con chó đi đâu, còn cho người tìm thấy Lâm Thiên nghỉ việc. Bởi vì chuyện này khiến bà thấy rất mất mặt, ai lại vợ chồng cãi nhau mà nhốt con bên ngoài, còn để con mình ngủ với chó cả một đêm.

Lâm Hàn Hải không biết, ông nội cũng không biết, không ai nhắc tới chuyện này nữa cả, Tần Vận cũng cứ như vậy quên chuyện này đi, bà nghĩ Lâm Thiên còn nhỏ như vậy, chắc không nhớ gì đâu, mà dù có nhớ, thì cũng không để ý gì.

Từ đó Lâm Thiên mắc chứng sợ hãi này, sét vừa đánh, anh liền tìm thứ gì đó để sưởi ấm, nếu không sẽ cảm thấy cả người lạnh như rơi vào trong hầm băng. Tự đáy lòng anh thấy lạnh lẽo, cảm thấy không thở nổi, dường như nước mưa rơi vào trong căn nhà, nhấn chìm căn nhà, nhấn chìm cả anh.

Lâm Thiên ôm gối vào lòng, vẫn thấy lạnh khôn nguôi.

Môi bị anh cắn rỉ máu, Lâm Thiên cuộn tròn người, lẩm bẩm gọi tên Phó Tinh Hà.

Sàn nhà lạnh băng, chăn cũng lạnh ngắt, Lâm Thiên khổ sở nhắm nghiền đôi mắt, bịt chặt hai tai. Nhưng tiếng sấm vẫn văng vẳng bên tai anh, bầu trời cao vời vợi như bị cắt thành những mảnh nhỏ, Lâm Thiên chỉ muốn chui vào trong chiếc hộp nào đó, co tròn mình, chỉ như vậy anh mới có cảm giác an toàn.

Chiếc điện thoại đặt bên gối rung rung đổ chuông, là tiếng chuông dành riêng cho bác sĩ Phó.

Lâm Thiên choàng tỉnh giấc khỏi nỗi sợ hãi.

Chuông đổ một lúc, Lâm Thiên vươn tay ra bắt lấy, anh chui ra khỏi chăn, sấm đánh đinh tai nhức óc, gò má anh ướt nhẹp nước mắt.

Lâm Thiên nối máy, ôm gối đi vào trong phòng để quần áo của bác sĩ Phó, anh đóng cửa phòng lại, bò vào trong tủ treo áo choàng của Phó Tinh Hà, anh đóng kín cửa tủ, sau đó rúc vào trong góc.

Ánh chớp lóe qua khe hở giữa hai cánh cửa tủ, xẹt qua ánh mắt Lâm Thiên.

Phó Tinh Hà phát hiện ra anh bắt máy, nhưng lại không nói gì.

“Lâm Thiên?” Hắn khẽ gọi, “Em đang ngủ à? Mệt à?”

Ban nãy hắn xem tin tức, thấy có tin dự báo Hỗ thị có sấm sét, hắn muốn gọi điện nhắc Lâm Thiên đóng kín cửa sổ rồi hẵng ngủ.

Lâm Thiên thở hổn hển, bàn tay nắm chặt bộ quần áo của Phó Tinh Hà.

“Phó Tinh Hà..” Giọng Lâm Thiên nức nở nghẹn ngào, lúc anh nói giọng còn run run, lưỡi như bị líu lại, “Sấm sét.. to quá.” Anh dùng hết sức nắm chặt bộ quần áo của bác sĩ Phó, ôm chặt gối trong lòng, thở hổn hển.

Phó Tinh Hà nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh.

“Em sợ à?” Hắn chau mày.

Lâm Thiên muốn phủ nhận, nhưng bên ngoài lại vang lên tiếng sấm vang trời, khiến cả người anh run lên bần bật, va mạnh vào vách tủ, phát ra tiếng uỳnh uỳnh.

Anh không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ thút thít.

“Lâm Thiên? Lâm Thiên, em sao vậy? Giọng Phó Tinh Hà trở nên nôn nóng, “Em nói gì đi.”

Lâm Thiên sợ sấm sét, nhưng anh cảm thấy chuyện này rất xấu hổ, nên không muốn nói ra. Anh cố gắng chịu đựng, áp điện thoại vào một bên tai, tay kia che bên tai còn lại.

“Bác sĩ Phó.. anh.. anh nói chuyện với em đi.. em rất nhớ anh.” Lâm Thiên ôm đùi, anh vẫn còn nức nở, nhưng cố giả bộ bình tĩnh, tuy vậy vẫn không thể qua được mắt Phó Tinh Hà.

“Ừ, anh đang nói chuyện với em đây, em đừng sợ.”

Lâm Thiên thầm nghĩ: Có bác sĩ Phó an ủi, anh không còn sợ như trước nữa.

Hai người nói chuyện ngắt quãng, dường như Lâm Thiên chẳng có hơi sức để nói chuyện, mà Phó Tinh Hà lại không tìm được đề tài để nói, hắn kể về một vài bệnh nhân mình từng gặp, một số ca bệnh khó nhằn. Hắn vừa kể, vừa bảo khách sạn đặt vé máy bay cho mình.

Khách sạn nói bởi vì có bão nên toàn bộ máy bay đi tới Hỗ thị đều bị hoãn lại.

Phó Tinh Hà bắt xe tới sân bay, định bắt chuyến bay sớm nhất về.

Buổi hội thảo còn một vài ngày, Phó Tinh Hà nói mình có việc gấp, xin nghỉ.

Thực ra Lâm Thiên không muốn nghe mấy chuyện này, không muốn nghe về những bệnh nhân kia, nhưng anh dần chìm đắm trong giọng của bác sĩ Phó, quên đi tiếng sấm sét bên ngoài. Bác sĩ Phó không phải là một người kể chuyện hay, nhưng Lâm Thiên thích nghe giọng hắn, anh nghe bác sĩ Phó kể về ca mổ đầu tiên của mình: “Lúc đó anh ở Stanford, bác sĩ chủ trị đang phẫu thuật thì vỡ nước ối, đúng lúc này bệnh nhân rơi vào tình huống nguy hiểm, anh ở bên cạnh tiếp nhận ca mổ.”

“Bệnh nhân kia rất kì lạ, ông ấy nói mình có khả năng tiên đoán, không muốn phẫu thuật, nói bọn anh phẫu thuật sẽ tước đi năng lực mà thượng đế ban cho ông ấy.”

“Lúc anh phẫu thuật, ông ấy vẫn có ý thức, còn nói chuyện với anh, ông ấy nói anh sẽ gặp được một người rất tốt, một người rất yêu anh.” Nói đến đây, Phó Tinh Hà dừng lại, ngước đầu nhìn loa phát thanh ở phi trường, “Ông ấy phát âm một từ tiếng Trung, đồng âm với: Tian, nhưng chính ông ta cũng không hiểu, hỏi anh có nghĩa gì.”

Tiếng sấm bên ngoài nhỏ dần, Lâm Thiên nghe câu chuyện này đến say mê, anh hỏi: “Anh nói thế nào?”

“Anh giải thích là: Sweet.”

“Bệnh nhân kia nói gì?” Dường như Lâm Thiên không còn sợ như trước nữa.

“Bệnh nhân kia cười nói: ‘Đúng vậy, trong đầu tôi chính là ý này, sau này cậu sẽ gặp người ấy’.” Lúc đó Phó Tinh Hà còn không tin chuyện này, hắn là người theo chủ nghĩa duy vật, người nhà lại toàn học giả, khoa học gia, bởi vậy nên nghe chuyện này xong hắn chỉ biết cười nhạt. Bệnh nhân làm phẫu thuật xong, thường quên đi những chuyện xảy ra trong phòng giải phẫu, lúc Phó Tinh Hà kết thúc ca mổ, đi ngang qua phòng bệnh, bệnh nhân kia nói với hắn, ‘Cậu sẽ gặp cậu ấy’.

Giọng ông ta không mấy lớn, lại khiến bước chân hắn khựng lại.

Hắn chú ý tới một vấn đề, vị tiên tri kia, cả quá trình đều dùng từ “he” để ám chỉ.

Trên người Phó Tinh Hà không có đặc điểm nổi bật gì của người đồng tính, hắn quay đầu, mà dường như bệnh nhân kia cũng không biết mình vừa nói gì, gương mặt có vẻ mê man.

Lâm Thiên nghe vậy không kiềm chế được mà nở nụ cười, anh liếm môi, trên đó còn vương vị máu.

Bác sĩ Phó sẽ không bịa ra câu chuyện này để lừa anh, Lâm Thiên bị câu chuyện này làm cho cảm động, trong lòng thầm nghĩ đúng là người kia biết tiên đoán. Anh không lừa gạt bác sĩ Phó, cũng không làm bừa, chuyện anh và Phó Tinh Hà gặp nhau, đều được an bài có chủ đích, cũng là cơ duyên đã định.

Trời đã sáng, Lâm Thiên ngủ vùi trong tủ bị ánh mặt trời rọi qua khe chiếu tỉnh lại.

Sau cơn giông, ánh dương trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Lâm Thiên ngơ ngác, anh liếc nhìn di động của mình, điện thoại hết sạch pin.

Anh nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm qua, mở cửa tủ đi ra. Lâm Thiên lấy dây để sạc điện, lại nghe thấy có tiếng ai đang mở cửa.

Anh mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị ai đó ôm ghì vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play