Hồ đại phu cười ha ha nhìn về phía Hồ Tú Hồng.

Nàng ta mân mê cái miệng nhỏ nhắn, cười híp mắt :“Tên đó đã từng hại ngươi, thế nhưng còn dám cầu xin ngươi cứu hắn, hừ…. đê tiện!. Đương nhiên không cứu.”

Tô Mạt thấy nàng ta có cùng ý nghĩ giống mình, hảo cảm cũng tăng thêm, liền cười cười với nàng ta.

Hồ Tú Hồng tiến lên giữ chặt tay nàng :“Phụ thân, người cũng đừng làm khó tứ tiểu thư . Cho nàng ta đến đây làm bạn cùng nữ nhi , cùng nhau học sách y.”

Hồ đại phu ngưng mắt nhìn Tô Mạt, tiểu nha đầu này không phải nữ hài tử bình thường, nếu tâm tư của nàng ta thật sự đơn thuần, nhu nhược, không có chủ kiến hoặc là yếu đuối, hắn sẽ không dạy nàng ta.

Nàng ta cho hắn một đáp án chân thật, không có che dấu nội tâm của mình.

Hắn đương nhiên rất vừa lòng.

Nhẹ vuốt cằm, lại hỏi :“ Ngươi thật sự có đi học thuộc lòng thơ?”

Tròng mắt không ngừng lăn lông lốc, Tô Mạt nghịch ngợm chớp mắt nói :“Sư phụ, ta luôn ở trong phòng, lại không có ai dạy, học ở đâu đây?”

Nàng cũng sẽ không ngốc nghếch giấu đầu lòi đuôi. Đợi đến lúc được dạy kiến thức cơ bản, nếu không nàng sẽ không dễ dàng để lộ. Đầu óc thông minh có thể do trời sinh, nhưng thi từ ca phú, không thể sinh ra đã biết, không có người dạy sao biết?

Hồ đại phu mỗi tay dắt một tiểu nha đầu, cười nói :“Tới đây, các ngươi trước tiên học thuộc một đoạn kinh dược cho ta, học không thuộc không cho ăn cơm. Ngày mai ta sẽ giảng ý nghĩa cho biết.”

Tô Mạt cặp mắt to đen lầu bầu, Hồ Tú Hồng thì cặp mắt lưỡi liềm, hai nha đầu cùng nhìn nhau cười, hai đứa nhỏ vẫn còn thơm mùi sữa khiến cho người ta nhìn vào liền có cảm giác mềm mại ngọt ngào, như rưới vào lòng người khác những ngọt lành tươi đẹp.

Hồ Tú Hồng cười lộ ra cả răng sữa nhỏ trắng như tuyết :“Tứ tiểu thư, chúng ta cùng thi đấu!”

Tô Mạt cảm thấy được từ khi đến thế giới này Hồ Tú Hồng là người bạn đúng nghĩa đầu tiên của nàng, trong lòng vui mừng :“Được! Ta cũng sẽ không để thua ngươi, bất quá ngươi về sau không được gọi ta tứ tiểu thư.”

Hồ Tú Hồng nhìn phụ thân một cái, ôm cổ Tô Mạt :“Phụ thân nói ngươi là sinh nhật tháng bảy, ta đây là tháng tư, ta so với ngươi lớn hơn. Ngươi phải gọi ta là Hồng tỷ tỷ.”

Tô Mạt cười, tiểu hài tử đều thích tranh làm người lớn, kiếp trước cha nói lúc nàng ba bốn tuổi luôn bắt buộc bọn họ kêu nàng là tỷ tỷ hoặc thầy giáo.

Hồ Tú Hồng khanh khách nói :“Về sau ngươi ra khỏi quốc công phủ tìm ta, ta sẽ che chở cho ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play