Hắn nắm chặt nắm đấm, ngực đau âm ỉ, chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

Tiểu ác ma này, nếu nàng thực đi, hắn nhất định sẽ cho nàng đẹp mặt.

Nếu nàng đã không coi mình là đứa nhỏ, không muốn nhận lấy sự cưng chiều của một đứa nhỏ cần có, hắn liền cho nàng sự lãnh khốc bá đạo, làm cho nàng biết cái gì mới thật là thô bạo.

Nhìn hắn tựa hồ đã tới điểm giới hạn muốn nổi điên bạo ngược, Tô Mạt đột nhiên cười rộ lên, nàng mới không có ngốc như vậy, lúc nam nhân đang muốn nổi điên lại đối chọi, người bị thương chỉ là chính mình thôi.

Nàng ì cười hì hì nói:“Không thể được. Ngươi đã cứu ta, ta còn thiếu ngươi nhiều tiền như vậy. Ta muốn báo đáp ngươi, tự nhiên muốn đi theo ngươi.”

Nàng rất nổi tiếng là chọc người ta tức chết không cần đền mạng a. Ông nội đã phong tặng cho nàng.

Tĩnh thiếu gia tuy rằng vẫn nổi giận, nhưng trong lòng thả lỏng một chút. Tiểu nha đầu này coi như có lương tâm, nếu không hắn thật muốn không khách khí với nàng rồi.

Chỉ là bị nàng chọc tức giận đến nỗi muốn có cảm giác từ bỏ.

Hắn cơ hồ có thể hiểu được nỗi thống khổ của Lưu Hắc Hổ.

Tô Mạt nhảy xuống giường, chỉnh lại vạt áo, khoanh tay đi thong thả hai bước, nghiêm trang nói:“Tĩnh thiếu gia, cứ như vậy đi, chúng ta đã nói trước rồi đó, hai ta là bằng hữu, là đồng bọn, ngươi có bất cứ chuyện gì, ta sẽ toàn lực ứng phó giúp ngươi. Nay ngươi thuận buồm thuận gió, cũng không gì cần ta giúp. Ta đây sẽ nghĩ cách kiếm nhiều tiền, cho ngươi mở rộng việc làm ăn buôn bán. Chờ ngươi có cái khác cần đến, ta lại báo đáp ngươi không tiếc mạng sống a.”

Nàng nói giống như đi ngắm hoa xem diễn nhẹ nhàng thoải mái như đi chơi vậy.

Tĩnh thiếu gia vừa bị nàng tức giận đến chết đi sống lại, nay lại dở khóc dở cười, lại vẫn là bày sắc mặt, hừ một tiếng,“Nếu ta không đáp ứng thì sao.”

Tô Mạt a một tiếng, nhảy lên giường nhìn thẳng hắn,“Ngươi muốn đuổi ta đi? Điều này không được.”

Tĩnh thiếu gia hừ lạnh một tiếng, thở phì phì nhìn nàng,“Tiểu nha đầu, ngươi bỏ cái kiểu ‘chiếm được tiện nghi lại còn khoe mã’ đó đi.”

Tô Mạt cười hắc hắc, lộ ra răng sữa tuyết trắng thật nhỏ,“Tĩnh thiếu gia, sau hai năm, lúc ngươi đếm những ngân lượng bạc óng ánh, ngươi sẽ biết. ‘Được tiện nghi còn khoe mã’, tuyệt đối là ngươi.”

Nàng nhảy xuống giường, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, cười nghiêng người nói:“Đầu năm nay, làm cái gì không cần tiền dùng đến tiền a? Chiêu binh mãi mã, rất đắt đó!”

Nói xong, xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play