Tiêu Tiểu Cảnh run lên, trong đầu nháy mắt hiện lên tin tức bệnh tâm thần giết người không phạm pháp, ba ba bệnh tâm thần cầm tù con trai.
Hai người đối diện làm như không biết mình khủng bố, chỉ thấy cha ruột Tiêu Cảnh của cậu cười nói: “Sư tôn là muốn hỏi sự tồn tại của Tiêu Tiểu Cảnh?”
“Kỳ thực…..”
Tiêu Tiểu Cảnh kinh ngạc nhìn lão cha luôn luôn lãnh khốc u ám, thế nhưng gục đầu xuống còn hơi hơi đỏ mặt, trong lòng thầm mắng: f*ck.
Chuyện tiếp theo càng làm Tiêu Tiểu Cảnh kinh ngạc chính là.
Chợt nghe lão cha Tiêu Cảnh của cậu nói: “Tiểu Cảnh là Xích Châu của sư tôn hóa thành, sau khi sư tôn lấy thân hóa trận, Xích Châu liền trở lại trên người ta, nhưng lúc hồi tưởng thời không ta đã có Xích Châu, cho nên mới đem tưởng niệm của mình gửi lên Xích Châu, miễn cho bị tưởng niệm dày vò khổ sở, hơn nữa, đồ nhi có tư tâm, sư tôn không nhớ rõ mọi chuyện, Tiêu Tiểu Cảnh là dáng vẻ thời niên thiếu của ta, ta là dáng vẻ trưởng thành, sư tôn nhìn một trong hai chúng ta, sẽ thích cũng không biết chừng ….”
“Ba, ba không phải nói con là con ruột của ba, mẹ con chết sớm sao?” Hóa ra mình mới là mồi dùng để câu người kia, Tiêu Tiểu Cảnh nhịn không được kêu lên.
“Con đương nhiên là con ruột ta, con là Xích Châu của ta, là một bộ phận của thân thể ta.” Đối với Tiêu Tiểu Cảnh, Tiêu Cảnh không dịu dàng, mà là không khách khí nói, sau đó y liếc nhìn sư tôn một cái, sắc mặt ửng đỏ nói: “Đương nhiên cũng là của sư tôn.”
Nói xong, Tiêu Cảnh duỗi tay chọt trán Tiêu Tiểu Cảnh: “Còn không nghĩ ra ư?”
Một vầng hồng quang hiện lên, đôi mắt Tiêu Tiểu Cảnh nháy mắt trở nên mờ mịt, bắt đầu từ chân cậu mà chậm rãi tiêu tán, cuối cùng một hạt châu đỏ đậm lẳng lặng nằm ở trước mặt Tiêu Cảnh, hạt châu xoay quanh Tiêu Cảnh một vòng, rồi quay đầu đi vào ấn đường Ôn Thanh Lan.
Trong nháy mắt, Ôn Thanh Lan cảm thấy tu vi mất đi đã trở lại, cả người nháy mắt tràn đầy linh khí.
Tiêu Cảnh nhìn Ôn Thanh Lan nói: “Sư tôn, người đã uống máu của ta, lại cùng ta thân thể giao hòa, thần hồn được nuôi dưỡng trong ngực ta, cho nên Xích Châu sẽ không tìm chủ nữa, về sau chúng ta có thể an ổn ở bên nhau.”
Tu vi khôi phục, Ôn Thanh Lan cũng cảm nhận được thế giới này bài xích, nơi này là thế giới khoa học kỹ thuật không dung tu sĩ, hắn ở Tu Giới đã là tu sĩ Đại Thừa, đi tới nơi này, linh khí khổng lồ bốn phía cũng bị thế giới này bài xích ra ngoài.
“Sư tôn, chúng ta ở lại chỗ này, hay là trở về?” Tiêu Cảnh dò hỏi nhìn về phía Ôn Thanh Lan.
Thế giới khoa học kỹ thuật tuy rằng thú vị, nhưng rốt cuộc không phải Thiên Vũ Đại Lục hắn quen thuộc, huống chi có Tiêu Cảnh ở đây, quay lại cũng vô cùng tiện, trong lòng Ôn Thanh Lan còn mong nhớ thế giới tu sĩ sau khi được phân cách, bởi vậy hắn nói: “Trở về đi.”
Tiêu Cảnh gật đầu, kéo tay Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, chúng ta đi.”
Trước mặt hai người chậm rãi mở ra một cửa gương cao bằng một người, Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan cùng bước vào trong vết nứt hắc ám, gương chậm rãi khép kín, biệt thự cao cấp của Tiêu gia nháy mắt không có một bóng người.
Mới vừa hạ xuống, Ôn Thanh Lan đã cảm nhận được linh khí dồi dào ập vào trong mặt, tức khắc tinh thần chấn động.
“Sư tôn phân cách hai giới, tân sinh thế giới tu chân Thiên Vũ Đại Lục, linh khí dồi dào hơn hẳn, mấy năm nay tu sĩ phi thăng cũng nhiều hơn.” Tiêu Cảnh giải thích.
Ôn Thanh Lan ngước mắt nhìn chung quanh, nơi này không thay đổi dù chỉ ngọn cây cọng cỏ, núi non trùng điệp, cùng với các động tiên tu luyện ở khắp nơi.
“Hiểu lầm lúc trước đã được xóa bỏ, Thiên Đạo một phân thành hai, bổ toàn Thiên Đạo trở thành tân sinh Thiên Đạo, chuyện năm đó mọi người cũng đã biết chân tướng, sau khi sư tôn rời đi, Nhạc Uyên sư bá thành tông chủ Đạo Tông tân nhiệm, Đạo Tông vẫn là Tu Giới đệ nhất tông như trước.”
“Là người phương nào dám xông vào Đạo Tông ta!”
Ngay lúc hai người nói chuyện, có ba tu sĩ từ từ hạ xuống, một người trong đó quát.
Nhưng khi người nọ thấy người trước mắt là ai thì nhất thời không dám tin mở to hai mắt, miệng ngập ngừng, một lúc lâu mới gọi: “A Ngọc.”
Thì ra là Nhạc Uyên dẫn theo đệ tử muốn ra ngoài Đạo Tông làm việc, vừa lúc đụng phải thầy trò Ôn Thanh Lan trở về, hắn không thể tin được mình còn có thể thấy Ôn Thanh Lan, kích động liên tục đi tới hai ba bước.
Ôn Thanh Lan mỉm cười với Nhạc Uyên, trả lời: “Tứ Lang, là ta, ta đã trở về.”
“A Ngọc!” Nhạc Uyên cuối cùng vẫn mất khống chế ôm Ôn Thanh Lan, Ôn Thanh Lan với tay vỗ vỗ đối phương, một đôi bạn tốt bởi vì chấp niệm và hiểu lầm mà ly biệt, cuối cùng ôm nhau, tranh chấp và hiểu lầm năm đó cũng biến mất vô hình.
Tiêu Cảnh trợn to hai mắt ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cuối cùng không thể nhịn được nữa ăn giấm nói: “Sư tôn!”
Nghe tiểu đồ đệ làm nũng oán giận, Ôn Thanh Lan cười cười buông tay ra, Nhạc Uyên trêu ghẹo chớp chớp mắt với Ôn Thanh Lan: “A Ngọc, hoan nghênh trở về, ta có việc nên đi trước, không làm phiền thầy trò các ngươi nói chuyện riêng.”
Nhạc Uyên nói xong, không đợi Ôn Thanh Lan nói gì, đã vô cùng có mắt mà dẫn một đám đồ đệ rời đi, trong đó có Thẩm Phong Thanh lên tiếng chào hỏi với Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh.
Ngay lúc Tiêu Cảnh muốn cùng sư tôn quay về Tĩnh Bình Phong, một tiếng khàn khàn khó nghe truyền đến từ phía sau hai người, Văn Uyên âm hồn không tan âm dương quái khí oán giận nói: “Tiểu sư đệ thật là không có nghĩa khí, thật vất vả tìm được sư tôn, lại không thông tri cho sư huynh một tiếng, làm hại sư huynh tìm kiếm.”
Ôn Thanh Lan quay đầu lại, thấy đại đồ đệ từ đầu tới chân bọc trong một bộ áo đen, như một bóng ma không nhúc nhích đứng ở phía sau hai người, tuy Văn Uyên không nói, nhưng Ôn Thanh Lan có thể cảm nhận được, đại đồ đệ tu vi tăng tiến.
Thấy sư tôn nhìn mình chằm chằm, Văn Uyên hạ người hành lễ nói: “Đệ tử kiến quá sư tôn.”
Tiêu Cảnh không tình nguyện gọi Văn Uyên: “Đại sư huynh.”
“Đứa trẻ ngoan, đứng dậy đi.” Đến bây giờ, thầy trò ba người còn có thể gặp lại nhau trên Tĩnh Bình Phong, Ôn Thanh Lan cũng là cảm khái vạn lần, hắn ngó lơ Tiêu Cảnh bất mãn, nói với Văn Uyên: “Văn Uyên, mấy ngày nay ngươi tạm thời đừng rời đi, ở lại Tĩnh Bình Phong đi, đúng lúc vi sư có chuyện muốn làm.”
“Cẩn tuân sư tôn dạy bảo.” Văn Uyên cúi đầu đồng ý.
“Sư tôn….” Tiêu Cảnh không vui kéo tay Ôn Thanh Lan: “Sư tôn không phải đáp ứng Tiểu Cảnh rồi sao, ra ngoài du ngoạn?”
Ôn Thanh Lan lại không phản ứng tiểu đồ đệ nổi giận, mà đi thẳng đến nơi ở cũ ở Tĩnh Bình Phong.
Tiêu Cảnh oán hận trừng mắt nhìn Văn Uyên khàn khàn cười ra tiếng, không nói hai lời đi theo, trong miệng còn không ngừng oán giận nói: “Sư tôn, người lại gạt ta, lại gạt ta.”
Ôn Thanh Lan lắc đầu, bước càng nhanh đi đến Tĩnh Bình Phong.
Tiêu Cảnh không ngừng theo sát, nhìn sư tôn không biết bận việc gì, không vừa lòng kéo dài giọng: “Sư tôn …..”
“Sư tôn nếu không để ý đến ta, Tiểu Cảnh sẽ cướp sư tôn đi đấy.” Tiêu Cảnh thấy Ôn Thanh Lan không đáp lại, trực tiếp đi qua, từ sau lưng ôm eo Ôn Thanh Lan, ghé vào vai Ôn Thanh Lan, mái tóc thật dài xõa xuống, nửa là vô lại nửa là oán giận nói.
Thấy Tiêu Cảnh thật sự muốn làm thế, Ôn Thanh Lan vội vàng đứng dậy, giả vờ kinh ngạc nói: “Vi sư vốn muốn cùng ngươi làm đại điển đạo lữ, vi sư cho rằng ngươi sẽ thích, nhưng nếu ngươi không muốn, vậy quên đi.”
“Sư tôn!” Hai tròng mắt Tiêu Cảnh sáng lên, y hưng phấn ôm eo sư tôn, xoay vòng vòng nói: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý, ta nguyện ý, sư tôn, ta nguyện ý, Tiểu Cảnh rất thích.”
“Thả bản tôn xuống.” Ôn Thanh Lan không thể nhịn được nữa đánh ra một thủ pháo, Tiêu Cảnh bị địa lôi đánh trúng, tóc dựng đứng lên, lại nhịn không được cười ngây ngô.
Mười ngày sau, Vô Vi Đạo Tông chiêu cáo toàn bộ Tu Giới, tiền tông chủ và tiền đạo tôn của Đạo Tông tổ chức đại điển đạo lữ.
Hai người vốn là nhân vật phong vân ở Tu Giới, hơn trăm năm trước phân cách hai giới, tách Tu Đạo Giới và Phàm Nhân Giới, sinh thành tân Thiên Vũ Đại Lục linh khí bốn phía, được toàn bộ Tu Giới truyền xướng đến nay.
Hiện giờ hai người tổ chức đại điển đạo lữ, quả thực là việc trọng đại trăm ngàn năm qua ở Tu Chân Giới.
Đạo Tông đã mời hỉ thiếp, mời 4 tông 18 môn môn chủ và trưởng lão đến tham dự.
Bởi vì chuyện phân cách hai giới trước đó, môn phái trở mặt với Vô Vi Đạo Tông, có lòng mượn cơ hội này làm dịu quan hệ, tất cả đều phái người tặng đại lễ tham gia đại điển.
Đại điển ngày ấy, Tiêu Cảnh mặc một bộ đạo bào màu đỏ đứng ở trên đài Đạo Tông tuyên thệ, y vốn trời sinh tuấn mỹ phi phàm, khí chất trầm mặc tối tăm, một bộ hồng bào làm y có vẻ vô cùng yêu dị, có loại vẻ đẹp quyến rũ lòng người.
Ôn Thanh Lan cũng không mặc áo tơ trắng như thường ngày, một thân hồng bào như Tiêu Cảnh, hắn trời sinh mày mảnh mắt phượng, dung nhan thanh quý tuấn nhã, mặc hồng bào, càng có vẻ cao quý uy nghi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều hơi mỉm cười.
Nhạc Uyên đứng ở chủ vị mỉm cười nhìn về phía hai người: “Hôm nay Đạo Tông ta Ôn Thanh Lan và đồng Đạo Tông Tiêu Cảnh kết làm đạo lữ, Thiên Đạo chứng giám, muôn vàn tu sĩ chứng kiến, thật là một việc trọng đại của Đạo Tông.”
“Kết làm đạo lữ không phải chuyện đùa, kể từ hôm nay hai vị tính mạng tương liên thần hồn tương tiếp, họa phúc vui buồn cùng nhau, một ngày kết làm đạo lữ, từ nay về sau, tuyệt không được đổi ý.”
“Đó là tất nhiên, cùng sư ….. Thanh Lan kết làm đạo lữ, Tiêu Cảnh ta tuyệt đối sẽ không hối hận, đời này kiếp này, chỉ theo một mình Thanh Lan, họa phúc cùng chịu.” Ánh mắt Tiêu Cảnh sáng quắc nhìn Ôn Thanh Lan, cao giọng nói.
Ôn Thanh Lan hơi hơi cong môi cười nói: “Tất nhiên, ta cũng giống Tiểu Cảnh, Tứ Lang, bắt đầu đi.”
“Như vậy ….. dưới sự chứng kiến của mọi người, thần thức tương giao đi.” Nhạc Uyên gật đầu, nghiêm mặt nói.
Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh nhìn nhau, đồng thời duỗi tay cầm tay đối phương, hơi hơi nhắm mắt lại, một đạo hồng quang cùng một đạo hàn quang thoát ra từ trên người hai người, đi vào tay hai người, hồng quang và hàn quang quấn quít một lát, rồi tự tách rời.
Hồng quang đi vào cơ thể Ôn Thanh Lan, hàn quang đi vào cơ thể Tiêu Cảnh.
Đó là thần hồn tương giao, đại điển lễ thành.
Giờ khắc này, không ai có thể chia tách hai người.
Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh như có cảm giác mở mắt ra, trong tiếng hoan hô thật lớn của mọi người, nhìn nhau cười.
__HAPPY END__
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT