Ôn Thanh Lan nói có lý có chứng, trong lúc nhất thời hệ thống cũng hoài nghi mình suy nghĩ nhiều, dù sao hơn một tháng nay Ôn Thanh Lan quả là thành thành thật thật dạy dỗ đồ đệ, thậm chí cũng không rời khỏi Tĩnh Bình Phong, chẳng lẽ thật là Phệ Hồn Lão Tổ muốn một lần xoát độ tồn tại?

“Sư tôn, chúng ta muốn đi đâu?” Thấy Ôn Thanh Lan không ngừng kéo mình đi về phía trước, Tiêu Cảnh có chút sờ không thấu.

Ôn Thanh Lan cũng không quay đầu lại nói: “Phệ Hồn Lão Tổ đột nhiên tập kích, tất nhiên là muốn mang các ngươi đi chỗ an toàn tạm lánh.”

Các ngươi?

Tiêu Cảnh nhạy bén nắm bắt một từ, nhưng rõ ràng đi theo sư tôn chỉ có mình thôi?

Đang lúc Tiêu Cảnh khó hiểu, phía trước Ôn Thanh Lan lóe lên ánh huỳnh quang, một tấm Truyền Tấn Ngọc Phù hiện ra trước mặt hắn, giọng nói của chưởng môn Khuất Minh Dương phát ra từ trong ngọc phù: “Thanh Lan, tu vi ngươi cao nhất, mau mau hộ tống môn hạ đệ tử vào bí cảnh trốn, bí cảnh được ta và trưởng lão tứ tông liên hợp bày phòng ngự, người ma đạo tạm thời không tìm được nơi đó, sau giải đấu chính là thăm dò bí cảnh, Truyền Tống Trận ở phụ cận Vô Danh Phong, nhanh đi!”

Khuất Minh Dương vừa dứt lời, Truyền Tấn Ngọc Phù liền hóa thành tro tàn, cùng lúc đó Ôn Thanh Lan cũng dẫn theo Tiêu Cảnh dừng ở hàng ngũ đệ tử các môn phái.

Phong cách lên sân khấu của Phệ Hồn Lão Tổ ngoại trừ mình ra, còn tiện thể mang theo hàng ngàn hàng vạn ma binh yêu quân, yêu ma chi chít như sủi cảo từ trên mây đen hạ xuống, đánh chính đạo không kịp đề phòng, các đệ tử trẻ tuổi chưa ra khỏi tông môn thường thường phản ứng không kịp, nên mất mạng ngay tại chỗ.

Đang trong hoảng loạn, nhìn thấy Ôn Thanh Lan một trong mười hai phong chủ, tức thời có người chủ kiến, lệ nóng doanh tròng chạy qua bên người Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan cũng không nhiều lời, một tay rút kiếm chém yêu ma trong đám đệ tử thành hai đoạn, quát: “Đi!” Liền xoay người chạy ra ngoài Vô Danh Phong.

Hắn dùng chính là bí thuật truyền âm, tất cả đệ tử đạo tông ở đây chỉ cảm thấy bên tai một tiếng ầm nổ tung, không tự chủ đi theo bước chân Ôn Thanh Lan.

Dõi mắt nhìn lại, ngoại trừ lúc đầu trở tay không kịp, những tông môn khác cũng đều phản ứng lại, rối rít phái ra các cao thủ trưởng bối trong môn cứu viện môn hạ đệ tử.

Cùng lúc đó tông chủ của cả bốn đại tông bay đến giữa không trung, Khuất Minh Dương lạnh lùng nói: “Lão tổ đây là ý gì, vì sao đánh bất ngờ sơn môn ta, đây là muốn kéo ra tiên ma đại chiến phải không?”

“Đúng thì thế nào, chính đạo các ngươi không có việc gì lấy ma đạo ta luyện tập, thì ma đạo ta trái lại không thể phá đại hội rắm chó của các ngươi à, Phệ Hồn Lão Tổ ta càng muốn lấy tà áp chính, xem các ngươi làm sao!” Phệ Hồn Lão Tổ cười một tiếng quái dị, gào với Khuất Minh Dương, cùng lúc đó huyết khí lưu động quanh người lão, tựa như có hàng vạn hàng nghìn vong hồn kêu rên run rẩy, khuấy đảo tâm thần người.

Bên cạnh tông chủ Mạc Trường Thanh của Thập Phương Kiếm Tông từ lâu không nói hai lời một kiếm chém tới, tông chủ 4 tông và Phệ Hồn Lão Tổ chiến thành một đoàn.

Xét thấy đệ tử dự thi đều là đệ tử ưu tú của mười hai phong, cho nên trên đường rút lui cũng trật tự ngay ngắn, chờ tới lúc Ôn Thanh Lan mang người giết ra vòng vây vọt tới Truyền Tống Trận, cũng chỉ có người bị thương nhẹ.

Cũng may suy xét đến Tiên Minh Đại Hội sẽ có nhiều môn phái dự thi, Truyền Tống Trận được bố trí 5 cái, Ôn Thanh Lan dẫn người chạy tới trong Truyền Tống Trận, chỉ trong chớp mắt mọi người liền rơi xuống một nơi tràn đầy cỏ xanh tươi.

Các đệ tử Vô Vi Đạo Tông còn chưa kịp lấy hơi, tiếng hít khí phì phì liên tục không ngừng, trưởng bối các tông khác cũng đã dắt theo tiểu bối trốn vào trong bí cảnh, đến lúc tiến vào bí cảnh, hoảng loạn trong mắt mọi người lúc này mới tiêu tan một chút, chẳng biết ai nói thầm một tiếng: “Cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào.” Dẫn tới một trận im lặng.

“Ôn sư thúc, kế tiếp chúng ta phải an bài thế nào?” Nói chuyện là một thanh niên anh tuấn đoan chính khí vũ hiên ngang, tu vi đã là hậu Linh Tịch Kỳ, là Thẩm Phong Thanh đệ tử đắc ý của Nhạc Uyên, thái độ làm người chính phái, khiêm tốn lễ độ, tư chất lại cao.

Nếu không phải Khuất Minh Dương vô ý (*) thu đồ đệ, chỉ e Thẩm Phong Thanh đã là quan môn đệ tử của chưởng môn, dù sao thì, địa vị của Thẩm Phong Thanh trong môn cũng rất cao, được môn hạ đệ tử tôn xưng một tiếng đại sư huynh.

(*) không có ý định

Trong 《 Chí Thần Truyện 》 Thẩm Phong Thanh cũng ít nhiều có tiếng đồn tốt, y làm việc nghiêm túc, lần nọ xuống núi được Tiêu Cảnh cứu, cũng bị tính cách và tu vi của Tiêu Cảnh thuyết phục, sau lại thành tiểu đệ đi theo làm tùy tùng cho Tiêu Cảnh, cũng vì Tiêu Cảnh lấy Vô Vi Đạo Tông làm đệm chân.

Ôn Thanh Lan trầm ngâm nói: “Phệ Hồn Lão Tổ nếu đến khiêu khích Đạo Tông ta, chỉ sợ là muốn đánh một hồi lâu, trước không cần nghĩ nhiều, chúng ta yên tâm chờ ở Chân Diệp bí cảnh.”

Đệ tử được Ôn Thanh Lan mang đi có mấy trăm người, một đám đông đúc cùng một chỗ có vẻ lộn xộn, cũng may Chân Diệp bí cảnh khá lớn, tạm thời ở chỗ này dàn xếp vậy cũng đủ rồi, có Thẩm Phong Thanh làm việc, Ôn Thanh Lan căn bản không cần bỏ nhiều khí lực, Thẩm Phong Thanh cũng đã tự an bài các đệ tử vào trong lều dựng tạm.

Nhìn Thẩm Phong Thanh làm việc đâu ra đấy, Ôn Thanh Lan không khỏi cảm khái nói: “Sư phụ của ngươi thật có phúc.”

“Ôn sư thúc quá khen rồi.” Hiển nhiên được khích lệ thành quen, vẻ mặt Thẩm Phong Thanh không đổi, y khiêm tốn nói: “Tiêu Cảnh sư đệ hầu hạ sư phụ cẩn thận chu đáo, điểm này Phong Thanh không thể so.”

“Sư tôn, lều trại ta đã dọn dẹp xong, người ma đạo hẳn là không tìm được tới bí cảnh này, sư tôn tạm thời vào lều nghỉ tạm đi.”

Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau Ôn Thanh Lan, Ôn Thanh Lan quay đầu lại, liền thấy Tiêu Cảnh nâng cửa lều, có chút ngượng ngùng cúi nửa đầu, thủ nghệ của y tinh xảo, lều trại dựng thuận lợi vô cùng, bốn góc chân lều cũng được đóng đinh kỹ lưỡng khéo léo, vì để cho Ôn Thanh Lan thoải mái, bên trong còn được khắc vài tấm phù chú đơn giản, thậm chí để tránh nhàm chán, còn đặt thêm mấy cuốn kinh thư.

Ôn Thanh Lan: “….”

Hắn có chút hiếu kì trong túi trữ vật của Tiêu Cảnh đựng cái gì, còn có vì cái gì luôn có một chút cảm giác quai quái.

Có điều Tiêu Cảnh trước kia cũng hầu hạ vô cùng tận tâm chu đáo, mấy chục năm ở chung Ôn Thanh Lan sớm đã quen, cho nên loại cảm giác kì lạ này chỉ trong một cái chớp mắt, đã bị Ôn Thanh Lan đá bay, hắn gật đầu với Thẩm Phong Thanh, rồi cúi người vào trong lều đồ đệ đã dựng tốt.

“Tích__

Ký chủ mở ra nhiệm vụ nhánh Chân Diệp bí cảnh, rớt chìa khóa bí cảnh, thưởng giá trị vận khí +10, giá trị vận khí hiện tại âm 27 (*).

(*) tác giả lại nhầm số liệu chăng??? Chương trước âm 36, +10 là âm 26 chứ T__T

Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Chân Diệp bí cảnh, giá trị vận khí +20, thưởng một vai nam chính hoàn mỹ.”

“Mở Chân Diệp bí cảnh không phải thưởng giá trị vận khí 20 à, bây giờ sao chỉ có 10?” Ôn Thanh Thanh ở trong đầu hỏi.

“Vốn dĩ Tiêu Cảnh phải thắng Tiên Minh Đại Hội, hoàn thành “Tài năng hiển lộ” mới có thể mở ra bí cảnh, nhưng bây giờ kí chủ dẫn Tiêu Cảnh chạy thẳng tới Chân Diệp bí cảnh, thiếu một đoạn trung gian, phần thưởng tự nhiên cũng ít hơn phân nửa.” Hệ thống giải thích.

“Vai nam chính hoàn mỹ là có ý gì? Tiêu Cảnh có liên quan với Chân Diệp bí cảnh?” Ôn Thanh Lan đột nhiên nghĩ đến kỳ ngộ của nhân vật chính trong mệnh thư, trên người Tiêu Cảnh ẩn giấu bí mật của Chân Diệp bí cảnh?

“Quyền hạn không đủ không thể trả lời, kí chủ có thể lựa chọn hoàn thành nhánh Chân Diệp bí cảnh, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết.”

Ôn Thanh Lan không khỏi nghĩ đến tình cảnh được nhắc tới trong 《Chí Thần Truyện 》, thầy trò hai người lúc gặp lại, một thay đổi thân phận một thay đổi dung mạo, hai bên đều không biết đối phương là ai, khi đó Tiêu Cảnh là tân tú mới xuất hiện ở Tu Chân Giới, mà Ôn Thanh Lan lại là thiếu quân Linh Lung phường, hai người ai cũng không ngờ được sau này lại dây dưa lần nữa với nhau, cuối cùng thầy trò hai người tình nghĩa đoạn tuyệt không chết không thôi.

Nghĩ tới đây, hắn vén màn cửa nhìn ra ngoài, chẳng biết khi nào Tiêu Cảnh và Thẩm Phong Thanh lời qua tiếng lại, nhìn hai người tình cảm ở chung đúng là không tệ, sức mạnh vận mệnh quả nhiên cường đại, tuy hoàn cảnh khác nhau, nhưng Tiêu Cảnh vẫn đơn giản thu được tình hữu nghị của Thẩm Phong Thanh.

Đôi mắt Ôn Thanh Lan lóe lên, cho dù đây là thiên mệnh thì thế nào, Ôn Thanh Lan hắn chính là muốn nghịch thiên cải mệnh, chuyện không thể làm thành có thể, kết cục viết trong mệnh thư, cũng tất nhiên có thể sửa đổi!

Có lẽ ánh mắt Ôn Thanh Lan quan sát quá mức tùy ý, Tiêu Cảnh như có cảm giác mà quay đầu lại, thẳng thắn đối diện hai mắt với Ôn Thanh Lan, y sửng sốt một chút, đôi mắt lóe sáng, có chút ngượng ngùng rũ mi mắt.

Thẩm Phong Thanh đang nói chuyện với Tiêu Cảnh hiển nhiên cũng chú ý tới, y cười một cái nói một câu với Tiêu Cảnh, liền xoay người trở lại lều.

Trong lòng Ôn Thanh Lan có chút tò mò, nét mặt lại thản nhiên hỏi: “Ngươi và Thẩm Phong Thanh đứng ở đó trò chuyện gì, nói vui vẻ như vậy, thường ngày không thấy ngươi và bạn cùng lứa chơi đùa?”

Tiêu Cảnh cúi đầu lắp bắp nói: “Đệ tử thường ngày tự biết dung mạo làm cho người ta sợ hãi, cũng không nghĩ sẽ cùng người kết giao, vừa rồi đệ tử chỉ là có chút hiếu kỳ, cho nên thỉnh giáo Thẩm sư huynh một phen.”

Lời này nói thú vị, Tiêu Cảnh có gì cần thỉnh giáo đồ đệ của Nhạc Uyên, quả nhiên là người làm sư phụ hắn nuôi thả quá lợi hại ha, cả chuyện học hành của Tiêu Cảnh còn phải đi hỏi đồ đệ của Nhạc Uyên?

Ôn Thanh Lan nhất thời cau mày nói: “Ngươi có vấn đề gì có thể hỏi vi sư, cần gì đi hỏi một đệ tử Tĩnh Tâm Phong, chẳng lẽ cảm thấy vi sư không đủ tận trách giải thích cho ngươi?”

“Sư tôn, không phải.”

Nghe được ý hơi trách cứ của Ôn Thanh Lan, Tiêu Cảnh tức thì vội vàng giải thích, chỉ là y nói hai chữ lại có chút do dự, làm cho Ôn Thanh Lan không vui nói: “Có lời gì không thể nói, lề mề chậm chạp làm chi!”

“Dạ….. Dạ…..” Tiêu Cảnh dạ hai tiếng liền không do dự nữa, mà thông suốt ngẩng đầu, một đôi mắt sáng kinh người, nóng bỏng giống như ngọn lửa, thẳng băng tham nhập vào đôi mắt Ôn Thanh Lan: “Đồ nhi đang hỏi Thẩm sư huynh, làm sao để sư tôn vui, đồ nhi cũng muốn giống Thẩm sư huynh vậy, được sư tôn khen một câu.”

Ôn Thanh Lan nghẹn lời, hắn lúc này vô cùng hối hận vì cái gì muốn hỏi cái vấn đề hết sức ngu xuẩn như thế, hắn tại sao phải hiếu kỳ Tiêu Cảnh và Thẩm Phong Thanh quan hệ tốt thế nào, Tiêu Cảnh làm bằng hữu với ai quan tâm có gì tốt.

Nhận được đáp án như thế, nhất thời Ôn Thanh Lan thậm chí không biết nên đáp lại Tiêu Cảnh ra sao.

Trong lòng lướt qua cảm giác vi diệu lần 2, nhưng suy cho cùng Tiêu Cảnh cũng chỉ muốn tạo niềm vui cho hắn, nên Ôn Thanh Lan cũng không nói ra lời gì khác, dù sao xưa nay hắn đúng là quá xem nhẹ Tiêu Cảnh, vô luận Tiêu Cảnh làm cái gì cũng không khen ngợi một câu, Tiêu Cảnh nhất định cho rằng mình làm không đúng chỗ nào, có vấn đề như vậy để so sánh, cẩn thận ngẫm nghĩ cũng không phải không có khả năng.

Có điều loại vấn đề này đem trao đổi với người ngoài, nghĩ thế nào vẫn có chút là lạ, sau khi Ôn Thanh Lan bình ổn tâm tình, nhíu mày trách mắng: “Hoang đường, nếu ngươi đặt tâm tư lên việc tu luyện, cũng không đến nỗi là cảnh giới hiện tại, sau này ít nói những câu nịnh nọt vỗ đùi ngựa này đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play