Nụ cười trên mặt Đại Yêu Cốt càng sâu, gã vươn đầu ngón tay trắng thuần nhẹ nhàng mơn trớn mặt Tiêu Cảnh: “Sao vậy, nói không nên lời, rõ ràng chính ngươi cũng cho là như vậy.”
“Tiêu Cảnh, kỳ thực ngươi không phải là Tiêu Cảnh, ngươi là Đại Yêu Cốt, Đại Yêu Cốt cũng chính là ngươi, ta chỉ là một mảnh tàn hồn của ngươi thôi, chỉ cần đem ta thu hồi, ngươi có thể biết được tất cả, khôi phục ký ức.”
“Đến lúc đó, chúng ta đào Xích Châu của sư tôn ra ăn luôn, như vậy có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ngươi cũng không bao giờ lo lắng sư tôn vứt bỏ ngươi.” Đại Yêu Cốt cười ôm Tiêu Cảnh: “Đem sư tôn nhập vào máu thịt của chúng ta, không tốt sao?”
“Buông tâm thần đi Tiêu Cảnh, ngươi không có khả năng bài xích ta, bởi vì ta là Đại Yêu Cốt, ngươi cũng là Đại Yêu Cốt, chỉ có chúng ta hòa làm một thể, ngươi mới là yêu thần hoàn chỉnh.”
Đại Yêu Cốt nói xong, toàn thân lại lần nữa hóa thành sương mù, Tiêu Cảnh cũng trở nên hư ảo trong suốt, mắt thấy Tiêu Cảnh sắp bị Đại Yêu Cốt hòa tan trong thức hải.
Trong thức hải đen như đêm của Tiêu Cảnh, đột nhiên lóe ra một bạch quang chói mắt.
Bạch quang kia vô cùng nổi bật, tựa như một ngọn đèn sáng trong đêm tối, chiếu sáng thức hải Tiêu Cảnh, chỉ dẫn Tiêu Cảnh đi ra khỏi sương mù.
Bạch quang mới vừa xuất hiện, Tiêu Cảnh đã tinh thần chấn động, y tránh thoát sương mù Đại Yêu Cốt hóa thành, kinh hỉ nhìn về phía bạch quang: “Sư tôn!”
Đại Yêu Cốt lại lần nữa hóa thành hình người đứng ở một bên, chỉ là sắc mặt vô cùng tối tăm.
Trong bạch quang lộ ra một bóng hình, đúng là Ôn Thanh Lan áo bào trắng như tiên vẻ mặt đạm mạc, nhìn thấy Tiêu Cảnh chạy tới chỗ mình, Ôn Thanh Lan không nói hai lời, giữ chặt cổ tay tiểu đồ đệ nói: “Theo ta đi.”
Nói xong, Ôn Thanh Lan dùng sức kéo một cái, Tiêu Cảnh chỉ cảm thấy một lực hút cường đại truyền đến từ đỉnh đầu, chờ đến khi y định thần kiểm tra bốn phía, phát hiện mình lại lần nữa đi tới khoảng đất trống ở đầm lầy.
“Tiểu Cảnh, vừa rồi ở trong thức hải đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Thanh Lan từ trên nhìn xuống vẻ mặt của đồ đệ, thấy tiểu đồ đệ không có gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sư tôn, ta vừa……” Vẻ mặt Tiêu Cảnh có chút mờ mịt như cũ.
“Cái gì?” Ôn Thanh Lan nhíu mày đến gần nửa bước, đoán rằng đồ đệ đã biết tin tức gì đó ở trong thức hải, bằng không cũng sẽ không như thế.
Nhưng ánh mắt Tiêu Cảnh lập lòe một lát, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười quỷ dị, sau đó không đợi Ôn Thanh Lan kịp phản ứng, đột nhiên ngón tay thành vuốt, cắm vào ngực sư tôn, móc ra Xích Châu lưu chuyển ánh sáng, trực tiếp ngửa đầu nuốt vào.
Biểu cảm trên mặt Ôn Thanh Lan cứng lại, còn chưa kịp biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong đôi mắt lưu lại hình ảnh cuối cùng là, là khóe môi nhuốm máu của Tiêu Cảnh hơi nhếch lên, còn có trong đôi mắt hẹp dài lưu chuyển ánh sáng quỷ dị.
Mưa càng rơi càng lớn, hơn bốn trăm năm trước ở nhân gian, Thương Châu, quán trà bên trạm dịch, tốp năm tốp ba học trò đụt mưa.
Trong đó một người thư sinh mặc áo bào xanh, đầu đội khăn vấn, trắng nõn sạch sẽ lịch sự văn nhã, gương mặt y rất nổi bật, cặp mắt phượng trên khuôn mặt dài, phong độ trí thức rất nặng, làm cho người ta vừa mới gặp đã sinh lòng hảo cảm.
Lúc này người thư sinh ấy lại thường thường nhìn ra ngoài quán trà, như là đang đợi người nào đó.
Không bao lâu một nam nhân trẻ tuổi đội mưa đi đến, gã vừa vào quán trà, đã cởi áo tơi màu đen dày nặng trên người, giũ nước đặt ở một bên.
Nam nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, dẫn tới nhóm học trò đang nhàn thoạt hít ngược một hơi, thậm chí có người âm thầm vỗ tay kêu đẹp.
Hóa ra đây là một người nam nhân có dung mạo cực kỳ xuất sắc, có thể nói là tuyệt sắc khuynh thành phong hoa vô song.
Lông mày của gã vừa đen vừa đậm, đường nét trên mặt rõ ràng tuấn mỹ cực kỳ, môi đỏ sẫm, gã xuất sắc như vậy, lại không có một chút mùi vị phấn son, khí thế càng là tà tứ phóng đãng, tùy tiện đứng ở chỗ nào, cũng làm người xung quanh im như thóc nhượng bộ lui binh, vừa nhìn là biết người này không phải người thường.
Nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi, âm thanh tốp năm tốp ba nói chuyện trong quán trà cũng dần hạ xuống, đều suy đoán đối phương là thiên hoàng quý trụ ở nơi nào.
Chỉ có thư sinh phong độ trí thức rất nặng đứng dậy nghênh đón, y quan sát đối phương, ánh mắt có chút lo lắng: “Tiêu Cảnh huynh, Ôn mỗ nghe việc huynh nói trong thư, rất là lo lắng, chẳng biết Tiêu Cảnh huynh có thể thoát thân khỏi phiền phức không.”
Nam nhân được gọi là Tiêu Cảnh nghe vậy, con ngươi lạnh băng xoay chuyển, trong đôi mắt lưu ly chiết xạ ra ánh sáng ấm áp giả dối, gã duỗi tay cầm tay đối phương: “Duyên Phương cao thượng, bằng không ngu huynh cũng không biết nên làm thế nào cho phải, ngu huynh muốn mời đệ đến nơi khác nói chuyện.”
Thư sinh được gọi là Phương Duyên lông mày xoắn lại, chợt nói: “Cũng được, nơi này dù sao cũng không phải chỗ nói chuyện.”
Nói xong, hai người đi lên lầu hai của quán trà, chưởng quầy sớm đã chuẩn bị phòng riêng, mời hai người lên lầu.
Đợi khi ngồi xuống trong phòng riêng, ấm trà lượn lờ hơi nóng, nam nhân trẻ tuổi Tiêu Cảnh nâng chung trà lên uống một ngụm, chợt nghe Ôn Duyên Phương nói: “Không biết huynh đã giải quyết xong những chuyện vặt đó chưa.”
Hơi nóng che phủ khuôn mặt Tiêu Cảnh, mơ hồ không rõ vẻ mặt, chỉ có thể nhìn thấy đối phương nhẹ nhàng buông chung trà, một lát mới nói: “Duyên Phương, nếu không bất đắc dĩ, ngu huynh cũng không muốn như thế, chỉ là thân nhân trong tộc đã qua đời, tộc nhân còn lại thấy ta lẻ loi một mình, nên muốn nuốt mật bảo gia truyền của nhà ta, ta không muốn bảo bối không công rơi vào tay người khác, cố ý đem thứ này giao phó cho Duyên Phương, chỉ là bảo này dù sao cũng là phiền phức, nếu Duyên Phương không muốn trêu chọc, thì xem như ngu huynh chưa từng nói đi.”
Trên mặt Ôn Duyên Phương hiện ra nét giận dữ, y đặt một tay lên lòng bàn tay đối phương, đứng dậy trách mắng: “Sao huynh lại nói như vậy, nếu không có huynh, đệ đã sớm không còn ở nhân thế, đừng nói là vì huynh giữ gìn một vật, dù để đệ động thân hộ tính mạng huynh, cũng là nên làm.”
Khóe miệng Tiêu Cảnh lướt qua một nụ cười không rõ, nhưng thoáng chốc rồi biến mất, gã vỗ tay Ôn Duyên Phương: “Đệ như thế, huynh không lời nào để nói, chỉ là bảo vật này đặc biệt, tộc nhân ta mơ ước đã lâu, nếu một ngày, có người bởi vậy tìm đệ gây phiền phức, đệ cố dùng vật ấy thì có thể vĩnh đắc trường sinh.”
Tiêu Cảnh nói xong, từ trong tay áo lấy ra một hộp lớn chừng bàn tay, hộp thủ công vô cùng tinh xảo, mơ hồ lộ ra hàn khí, nếu bị người tùy tiện ném ở một bên, nó sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, vì vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Nhưng càng làm cho Ôn Duyên Phương kinh ngạc, là ý tứ trong lời nói của Tiêu Cảnh, y do dự không chắc nhìn hộp trong tay Tiêu Cảnh.
Y biết, dù là thế giới mà phàm nhân mến mộ kia, cũng không phải người người đều có thể vĩnh đắc trường sinh, trường sinh dụ hoặc có bao nhiêu lớn, chỉ nhìn có bao nhiêu người vì nó điên cuồng thì biết.
Nếu lời Tiêu Cảnh huynh nói là thật, như vậy bảo bối này đúng là một đại phiền toái.
Trong lúc nhất thời Ôn Duyên Phương chẳng những không bị bảo bối mê hoặc, trái lại như thấy được củ khoai lang nóng phỏng tay.
Tiêu Cảnh thấy thế, nào còn không rõ, gã thu hộp lại, nói: “Nếu đệ sợ, thì thôi.”
Ai ngờ, Ôn Duyên Phương lại đè lại cánh tay Tiêu Cảnh, y lấy hộp trong tay Tiêu Cảnh, ánh mắt kiên nghị nói: “Đệ có gì sợ, vì huynh bảo tồn vật ấy là được.”
“Được, nếu ta một tháng không đến lấy vật ấy, đệ không cần phải đợi, bảo vệ tốt vật gia truyền nhà ta là được.”
Không đợi Ôn Duyên Phương ngẩng đầu, Tiêu Cảnh đã đứng dậy rời khỏi quán trà.
Ôn Duyên Phương ánh mắt phức tạp dõi mắt nhìn Tiêu Cảnh rời đi, y mở hộp ra cúi đầu nhìn xuống, thấy một viên Xích Châu đáng yêu lẳng lặng nằm ở trong hộp, tản mát ra hồng quang thanh lãnh.
Ôn Thanh Lan đột nhiên mở mắt ra, thần trí chưa thanh tỉnh đã chú ý tới gương mặt quen thuộc trước mắt, thân thể đi trước đại não một bước, một cái tát tát lên mặt, làm đối phương ngây ngẩn cả người.
“Ha ha.” Nam nhân u ám biến thái cùng thể cùng nguyên giống tiểu đồ đệ như đúc cười cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng chảy máu tươi: “Ngươi đánh đau ta.”
Ôn Thanh Lan nhíu mày, không phản ứng đối phương, hắn đứng dậy đánh giá mình, phát hiện ngực một mảnh trơn nhẵn, thống khổ lúc trước bị cắm ngực đoạt châu tựa như chỉ là một giấc mộng.
Nhưng đối phương lại không thuận theo không buông tha: “Sao vậy, phát hiện tiểu đệ tử mình sủng ái, cư nhiên là hung thủ hại mình cửa nát nhà tan, cho nên không dám đối mặt?”
“Sư tôn, ngươi đang sợ sao?” Thấy Ôn Thanh Lan chỉ là lãnh đạm không nói, đối phương càng thêm ác liệt, nói nhỏ khiêu khích bên tai Ôn Thanh Lan: “Ngươi toàn tâm toàn ý muốn báo thù thế giới này, báo hận phụ mẫu thê nhi chết thảm, kết quả là lại yêu đầu sỏ gây tội, buồn cười không?”
Ôn Thanh Lan một chân đá văng Đại Yêu Cốt trong thân xác Tiêu Cảnh, trong mắt toát ra vẻ chán ghét không chút nào che giấu: “Đừng dùng mặt y làm ra hành động ghê tởm như vậy, ngươi là ngươi, y là y.”
“A a, thực sự là cảm động muốn khóc, đáng tiếc, ta chính là y, y chính là ta, Tiêu Cảnh vẫn là Đại Yêu Cốt, đối với chúng ta mà nói, chỉ là một loại xưng hô mà thôi, làm sao vậy, còn chưa nhận rõ sao?” Ánh mắt ‘Tiêu Cảnh’ lập lòe, gã liếm liếm môi, trong mắt toát ra vẻ tham lam: “Huống chi, sư tôn cũng vẫn luôn lừa Tiêu Cảnh.”
“Cái gì ở chung rồi từ từ rung động hoàn toàn tỉnh ngộ, kỳ thực chỉ là bất đắc dĩ.”
Đại Yêu Cốt ‘Tiêu Cảnh’ nói ra lời này, Ôn Thanh Lan mới xoay mặt tỉ mỉ quan sát đối phương, sau đó hắn cũng không phải hoài nghi mà là khẳng định nói: “Ngươi đã biết?”
“Đương nhiên.” ‘Tiêu Cảnh’ vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi một cái: “Tuy chỉ ăn Xích Châu một lát, nhưng cũng để ta thấy không ít thứ có ý tứ đâu, đáng tiếc tiểu tử kia quá mềm lòng, phát điên một hai phải đem Xích Châu trở về, chậc chậc, biết rõ ngươi là hư tình giả ý, lại còn không thể nhẫn tâm, thật là người nhu nhược!”
“Để Tiêu Cảnh ra đây nói chuyện.” Ôn Thanh Lan nhìn Đại Yêu Cốt bộ dáng đồ đệ một lúc lâu, cuối cùng nói.
‘Tiêu Cảnh’ nhún vai, thở dài tiếc nuối: “Tiểu tử đáng thương kia không muốn đi ra ngoài nữa, vốn là ý thức không nên ra đời, lại thu được một phần tình cảm giả tạo, thật sự xứng đôi với thân phận của y.”
“Kỳ thực ngẫm lại, cứ như vậy cũng không có gì không tốt, sư tôn đem ta trở thành Tiêu Cảnh không phải tốt rồi sao, dù sao chúng ta cũng không có gì khác nhau.” Đại Yêu Cốt lộ ra một nụ cười yêu dị mị hoặc với Ôn Thanh Lan, sau đó biểu cảm trên mặt gã đột nhiên biến đổi, biến thành ngượng ngùng vừa cẩn thận vừa có chút cười lấy lòng: “Sư tôn.”
Ôn Thanh Lan nhịn, cuối cùng nhịn không được lại quăng một cái tát.
Nửa bên mặt Đại Yêu Cốt tức thì sưng lên, gã cũng không ngờ Ôn Thanh Lan sẽ không nói hai lời lại tát một cái, không phòng bị đã trúng một tát cứng rắn, nụ cười lấy lòng giả dối trên mặt ngừng lại, bao phủ hỗn hợp ác ý và sát ý tối tăm.
“Xin lỗi.” Ôn Thanh Lan không chút nào để ý mà lãnh đạm xin lỗi, hắn xoa xoa cổ tay lãnh đạm nói: “Nếu ngươi lại dùng mặt của y làm ra loại vẻ mặt này, bản tôn sẽ nhịn không được tát tiếp, đồ dởm.”
“Rõ ràng y mới là đồ dởm, y chẳng qua chỉ là vỏ xác ta dùng hài cốt làm ra, sản sinh ra ý thức cũng chỉ là giả dối, ngươi yêu chỉ là một bộ vỏ rỗng mà thôi.” Đại Yêu Cốt phẫn nộ trừng mắt với Ôn Thanh Lan: “Sao vậy, là bởi vì nhiệm vụ hoàn thành, cho nên cũng không cần ngụy trang sao, thương yêu lấy lòng trước đó chỉ là biểu hiện giả dối, sư tôn, đây mới là bộ mặt thật sự của ngươi.”
“Thế nào, nói rất thật, giống như là ngươi mới lần đầu biết bản tôn là cái dạng gì vậy, Tiêu Cảnh.”
Ôn Thanh Lan lạnh nhạt nhìn Đại Yêu Cốt, nhìn Đại Yêu Cốt cả người phát lạnh, luôn cảm thấy trong lời nói của đối phương ám chỉ ý gì đó.
Có điều lời của Đại Yêu Cốt cũng nhắc nhở Ôn Thanh Lan, cho đến bây giờ, hệ thống được hắn và Đại Yêu Cốt nhận rõ thân phận cũng nên rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT