Tịch Dung không để ý tới bội kiếm của mình, cậu nắm chặt cổ tay Ôn Thanh Lan, thân thiết hỏi: “Ôn huynh đệ, huynh không sao chứ.” Cậu oán hận trừng mắt theo hướng Tiêu Cảnh rời đi: “Tiêu Cảnh này, thật sự là đáng ghét.”

Ôn Thanh Lan cũng cau mày, nghĩ tới thái độ của Tiêu Cảnh, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, Tiêu Cảnh rốt cuộc muốn làm gì, đến cuối cùng sẽ lộ rõ.

Thu liễm tâm thần, lúc này Ôn Thanh Lan mới chú ý tới Tịch Dung, hắn có chút khó hiểu nói: “Sao ngươi lại tới tìm ta?”

“Là Nguyệt Vũ gọi ta qua, ta nghe Nguyệt Vũ nói Tiêu Cảnh tìm huynh, lo Ôn huynh đệ huynh xảy ra chuyện, nên tới đây.” Tịch Dung thu linh kiếm trên mặt đất cười hì hì: “Cũng may chạy tới đúng lúc, bằng không cũng không biết Tiêu Cảnh kia sẽ làm ra chuyện gì.”

Công Tây Tuấn Vũ đổi tên là Nguyệt Vũ, gã ló mặt ra từ bụi hoa, cười với Ôn Thanh Lan, chớp chớp mắt: “Thế nào Ôn ca ca, người ta gọi đúng lúc nha, bằng không ngươi không dễ thoát vậy đâu.”

Bên kia, sau khi Tiêu Cảnh rời đi, thì bị đệ tử Linh Lung Phường ngăn lại, nói là phường chủ có việc tìm y.

Tiêu Cảnh không trì hoãn, theo đối phương vào trong Hoa Nguyệt Cư.

Đệ tử kia hẳn là được dặn dò, đưa Tiêu Cảnh đến Hoa Nguyệt Cư xong thì xoay người rời đi.

Hoa Nguyệt Cư vô cùng an tĩnh, lộ ra một chút quỷ dị khác thường, Tiêu Cảnh hơi nhíu mày, bay thẳng đến chỗ sâu nhất trong Hoa Nguyệt Cư.

Càng đi, càng cảm thấy an tĩnh đáng sợ, y đi đến chỗ ở của Nguyệt Băng Lam, cửa đóng chặt, bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm kỳ quái như có như không.

Tiêu Cảnh ở cửa im lặng vài giây, duỗi tay đẩy cửa ra, liền thấy Nguyệt Băng Lam khóe môi đổ máu ngửa đầu ngã vào trên ghế, đôi mắt còn gắt gao trừng ngoài cửa, thanh âm kỳ quái như có như không, đúng là tiếng rên rỉ nàng phát ra lúc sắp chết.

Cảnh tượng này làm Tiêu Cảnh chấn động, y bước nhanh về phía trước, đi tới bên người Nguyệt Băng Lam ngồi xuống nhìn đối phương: “Nguyệt phường chủ, làm sao vậy, là ai đả thương ngài?”

Nhìn thấy Tiêu Cảnh, Nguyệt Băng Lam thở một hơi, nàng nắm lấy cổ tay Tiêu Cảnh, yết hầu phát ra tiếng ê a đáng sợ, đứt quãng nói: “Tiêu….. Đạo tôn…. Giúp….. Giúp ta…… Chiếu cố …… Chiếu cố…..”

Người đả thương nàng cực kỳ ác độc, Nguyệt Băng Lam đại năng Xuất Khiếu Kỳ bị chấn nát Nguyên Anh, cả người suy yếu không thể nào nhìn thẳng, tuy không biết vì sao còn để lại một hơi cho Nguyệt Băng Lam, nhưng tình cảnh hiện giờ của Nguyệt Băng Lam, đã không còn cách nào xoay chuyển.

Nàng chưa nói xong một câu, đã tắt thở, chỉ có cặp mắt kia còn không yên lòng gắt gao nhìn Tiêu Cảnh.

Đúng lúc này, cửa truyền tới một tiếng thét chói tai, Nguyệt Linh Nhi không dám tin mà nhìn mọi thứ trong phòng, nàng nhào tới, khóc ròng nói: “Mẫu thân, mẫu thân…..”

Nhưng bất kể nàng gọi như thế nào, đối phương đều không thể đáp lại.

Nguyệt Linh Nhi run rẩy đứng lên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén phẫn hận nhìn Tiêu Cảnh, chỉ vào đối phương lớn tiếng nói: “Là ngươi, Tiêu Cảnh, ngươi giết mẫu thân ta, ta phải liều mạng với ngươi!”

Lúc Nguyệt Linh Nhi bước vào, vừa lúc Tiêu Cảnh đặt một tay trên người Nguyệt Băng Lam, Nguyệt Băng Lam còn chết không nhắm mắt trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh, cũng khó trách Nguyệt Linh Nhi hiểu lầm.

Nguyệt Linh Nhi khóc rồi điều khiển pháp khí vọt tới, pháp khí của nàng là một cây trâm hoa tinh xảo, trâm hoa là một gốc hoa tươi chế tạo thành, có vẻ tinh mỹ phi phàm.

Trong trâm hoa chứa linh khí nồng đậm, nếu bị mùi hương chứa linh khí nồng đậm bao vây, sẽ rơi vào ảo cảnh không cách nào đi ra.

Nhưng Tiêu Cảnh chỉ nhíu mày nhìn Nguyệt Linh Nhi, vung tay áo, đem trâm hoa của Nguyệt Linh Nhi phá hủy trên mặt đất, y nghiêng người tránh Nguyệt Linh Nhi, lãnh đạm nói: “Thiếu phường chủ, mong hãy bình tĩnh.”

Nguyệt Linh Nhi không nghe theo đuổi theo, không ngờ bị Tiêu Cảnh một tay chế trụ.

Đúng lúc này Nguyệt Hoa Cư vốn yên tĩnh náo nhiệt hẳn lên, chẳng biết từ lúc nào đệ tử hội báo sự tình cho phường chủ đều tới đây, những người này đều mặt mày mỉm cười đi vào Nguyệt Hoa Cư, nhưng lại không ngờ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt.

Nhưng chỉ mấy giây, thì có một người đệ tử phản ứng lại, hét lớn: “Thả thiếu phường chủ của chúng ta ra, Tiêu Cảnh, ngươi đền mạng cho phường chủ.”

Đệ tử kia rống giận, như là mở chốt, trong nháy mắt tất cả mọi người cầm vũ khí trong tay xông về phía Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh nhìn đệ tử Linh Lung Phường, trực tiếp biến mất.

Chờ đến khi Ôn Thanh Lan nghe thấy tin tức này thì đã qua nửa ngày, Nguyệt Linh Nhi đang ở chỗ ba người bọn hắn khóc thương tâm muốn chết.

Tịch Dung vỗ vai Nguyệt Linh Nhi, vẻ mặt tức giận nói: “Đã biết Tiêu Cảnh không phải là thứ gì tốt, hôm nay y còn chạy đi ăn hiếp Ôn huynh đệ, nếu không phải Tiểu Vũ báo tin, ta đi qua đúng lúc, không biết sẽ làm ra chuyện gì.”

Nguyệt Linh Nhi còn đang khóc: “Mẫu thân mời y tới đây, căn bản là dẫn hổ vào nhà, hôm nay lại bị y làm hại, Ôn đại ca, huynh nói ta nên làm gì bây giờ, mẫu thân ta đã chết, nếu như y tấn công Linh Lung Phường, ta căn bản không có biện pháp.”

Ôn Thanh Lan tuy bình thường không thích tiểu đồ đệ này, còn hay quát mắng, nhưng cũng là chuyện giữa hai thầy trò bọn họ, giờ nghe người khác nói Tiêu Cảnh như vậy, lập tức trong lòng không thoải mái.

Hắn cau mày nói: “Ta không cảm thấy đây là Tiêu Cảnh làm.”

Nguyệt Linh Nhi bỗng nhiên ngừng khóc, ngay cả Tịch Dung cũng kinh ngạc nhìn về phía Ôn Thanh Lan.

Chợt nghe Ôn Thanh Lan nhàn nhạt nói: “Quá vụng về, Tiêu Cảnh dù muốn Linh Lung Phường, cũng sẽ không dùng kế hoạch vụng về như vậy, có người muốn thừa nước đục thả câu, Linh Nhi, chính muội cẩn thận nghĩ lại đi.”

“Này….. Ôn đại ca, huynh nói tiếp theo phải thế nào, hơn nữa Tiêu Cảnh thật sự không phải là hung thủ ư, ta rõ ràng thấy y ở trong phòng.” Đôi mắt Nguyệt Linh Nhi lại đỏ.

Tịch Dung cũng có chút buồn bực nói: “Ôn huynh đệ, huynh có vẻ như rất hiểu Tiêu Cảnh?”

Công Tây Tuấn Vũ ở bên cạnh một bộ nhẫn nhịn thật sự vất vả, không ngừng dùng mắt ngó Ôn Thanh Lan.

Ôn Thanh Lan cười nói: “Thanh danh bên ngoài của Tiêu đạo tôn, đương nhiên sẽ có hiểu biết, Linh Nhi, việc cấp bách hiện giờ là để muội ngồi vững vị trí Linh Lung Phường, miễn cho người có tâm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

“Còn có, ta tin Nguyệt phường chủ chết có nguyên nhân khác, Linh Nhi, muội nhớ kỹ đừng tin bất cứ kẻ nào.”

Nguyệt Linh Nhi nức nở nói: “Ôn đại ca, ta nghe lời huynh, may mà có huynh, nếu không ta thật không biết nên làm cái gì mới tốt.”

Ôn Thanh Lan cười cười, Nguyệt Linh Nhi vẫn là một tiểu cô nương, không trải qua chuyện lớn gì, hiện giờ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hoang mang.

Tính tình đơn thuần này của nàng tốt, nhưng ở Tu Chân Giới lại không phải chuyện tốt, huống chi Nguyệt Băng Lam nàng dựa vào giờ đã hương tiêu ngọc vẫn.

Chuyện cho tới bây giờ, Ôn Thanh Lan càng thêm khẳng định Nguyệt Băng Lam đã sớm nhận ra cái gì đó, bằng không thái độ sẽ không khác thường muốn kết thân với Đạo Tông.

“Linh Nhi, dẫn chúng ta đi xem Nguyệt phường chủ.” Ôn Thanh Lan suy nghĩ một chút, quyết định tới nhìn thi thể Nguyệt Băng Lam coi có thể phát hiện ra manh mối gì không.

Nguyệt Linh Nhi gật đầu, bốn người đang muốn rời khỏi chỗ này, lại phát hiện đệ tử Linh Lung Phường không biết khi nào đứng canh giữ ngoài cửa phòng.

Ôn Thanh Lan ánh mắt ngưng trọng, Nguyệt Linh Nhi còn chưa để ý, trực tiếp đi ra ngoài, quả nhiên bị đệ tử trông coi ngoài cửa không khách khí ngăn lại.

Cho đến lúc này Nguyệt Linh Nhi mới phản ứng, gương mặt xinh đẹp trắng nhợt trừng hai nữ tu Linh Lung Phường, cả giận nói: “Các ngươi đang làm cái gì?”

Vẻ mặt của hai nữ tu kia không một chút thay đổi, chỉ là cúi đầu cung kính nói: “Thiếu phường chủ, đây là mệnh lệnh của Nguyệt chấp sự, nội phường đại loạn, chấp sự lo lắng an nguy của thiếu phường chủ, nên phân phó đệ tử đến đây bảo vệ thiếu phường chủ, Nguyệt chấp sự đang xử lý hậu sự của phường chủ, mong thiếu phường chủ đừng nên tùy tiện đi lại.”

“Các ngươi đây là giam lỏng ta!” Nguyệt Linh Nhi căn bản không nghe hai nữ tu giải thích, vừa rồi được Ôn Thanh Lan nhắc nhở, nàng không nghĩ đơn giản như trước nữa, mà trước tiên ý thức được mình bị giam lỏng.

“Đệ tử không dám.” Hai nữ tu thái độ cung kính, trong miệng nói không dám, nhưng lại không có một chút ý định lùi bước, vẫn không khách khí ngăn trước mặt Nguyệt Linh Nhi.

Nguyệt Linh Nhi cực kỳ tức giận, nhưng tu vi của nàng không cao, vừa mới bước vào Kim Đan Kỳ, lại vẫn luôn được Nguyệt Băng Lam bảo vệ, thực chiến cũng không tính phong phú, hai nữ tu chặn đường thấy thế nào cũng đã củng cố Kim Đan, tất nhiên có thể ngăn cản Nguyệt Linh Nhi.

Nhưng Nguyệt Linh Nhi còn chưa kịp phát tác, hai thanh kiếm đã xuất kỳ bất ý (*) đâm ra từ sau lưng nàng, lúc hai nữ tu chưa kịp phản ứng, đâm vào thân thể đối phương, nháy mắt đã mất mạng.

(*) hành động bất ngờ không kịp đề phòng

Đúng là Tịch Dung và Ôn Thanh Lan.

Nguyệt Linh Nhi há to miệng, nhìn Tịch Dung rồi lại nhìn Ôn Thanh Lan, lại nhìn hai người chết trên mặt đất.

Nếu là trước kia, Nguyệt Linh Nhi nhất định sẽ cảm thấy Ôn Thanh Lan và Tịch Dung ra tay quá tàn nhẫn, giết người quá dứt khoát, nhưng hiện giờ Linh Lung Phường đại biến, nàng cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ trước đây, mà trưởng thành không ít.

Chỉ là sắc mặt trắng bệch, rồi trấn định lại.

Ôn Thanh Lan thu hồi linh kiếm nói: “Mặc kệ Nguyệt chấp sự kia là ai, Nguyệt phường chủ vừa mới chết, Linh Lung Phường đại loạn, ả nhất định không có cách nào phân thân, không rảnh tới đây nhìn muội, dù cho phái người trông coi, cũng không cách nào phân ra quá nhiều người, chúng ta nhân lúc rối loạn chạy trước rồi nói.”

Nguyệt Linh Nhi gặp đại biến, trong lúc nhất thời không có người đáng tin cậy, nơi này có Ôn Thanh Lan ra chủ ý, trong lòng nàng cảm thấy có người dựa vào, tự nhiên không chút nghĩ ngợi đi theo đối phương.

Đúng như Ôn Thanh Lan suy đoán, Nguyệt Băng Lam đột nhiên chết thảm, Linh Lung Phường trở tay không kịp, cả nội phường lòng người hoảng sợ, các đệ tử chạy loạn khắp nơi.

Tuy Nguyệt chấp sự có lòng muốn xem Nguyệt Linh Nhi, nhưng lúc này ổn định thế cục mới là quan trọng nhất, cũng không thể phân ra quá nhiều người trông giữ, chỉ phái hai đệ tử Kim Đan Kỳ trở lên.

Nhưng hiện giờ bên người Nguyệt Linh Nhi có Ôn Thanh Lan, Ôn Thanh Lan và Tịch Dung không nói hai lời đâm chết người trông coi, dẫn thiếu phường chủ Nguyệt Linh Nhi đi.

Cho đến khi bọn họ rời xa Linh Lung Phường, mới có người phát hiện hai đệ tử trông coi thiếu phường chủ chết thảm, Linh Lung Phường lại lần nữa giới nghiêm, cũng phái ra nhân thủ truy tra tung tích thiếu phường chủ.

Ôn Thanh Lan, Nguyệt Linh Nhi, Tịch Dung cùng với Công Tây Tuấn Vũ đã ra khỏi đại trận thủ hộ Linh Lung Phường, đi thẳng đến Hi Thủy Hà trấn ngoài Linh Lung Phường.

Bọn họ không vào trấn, mà đứng ở ngoài bến tàu Hi Thủy Hà trấn, bởi vì có một nam nhân áo đen đang đứng ở trên thuyền cạnh bến tàu trầm mặc nhìn bọn họ.

Nguyệt Linh Nhi vừa thấy đối phương thì đỏ mắt muốn tiến lên, lại bị Ôn Thanh Lan kéo lại.

Nam nhân áo đen nhíu mày nhìn hai người kéo tay nhau, cuối cùng giương mắt nhìn về phía Nguyệt Linh Nhi bình thản nói: “Trước lúc Nguyệt phường chủ lâm chung nhờ ta chiếu cố ngươi.”

“Ta mặc kệ, ta sẽ không đi theo ngươi.” Nguyệt Linh Nhi giận dữ hét lên: “Ai biết ngươi có phải hảo tâm hay không, hơn nữa nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta còn chưa điều tra rõ, ta sẽ không tin tưởng ngươi.”

Tiêu Cảnh lãnh đạm nói: “Ngươi tin hay không có liên quan gì đến ta, nếu các ngươi không đi theo ta, chỉ sợ trốn không thoát truy bắt của Linh Lung Phường, tự mình cân nhắc đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play