Hắc Bào Lão Tổ tuyệt không nghĩ tới mình sẽ thấy một cảnh tượng như vậy, rất có loại ảo giác mù mắt chó, thậm chí trong nháy mắt mọi công kích đều trì hoãn một lát.
Mà Tiêu Cảnh cũng ngốc lăng cứng người trong ngực Ôn Thanh Lan.
Hơi thở y dần dần bình ổn nhẹ nhàng, lông mi thật dài khẽ run run, mí mắt khép hờ, tùy ý để đôi môi lạnh băng của sư tôn nghiền ép trên môi mình, thậm chí không tự chủ được mà ôm chặt sư tôn.
Y có thể cảm nhận rõ ràng linh lực sinh sôi trong cơ thể không ngừng bị hút cạn, nhưng độ ấm mềm mại của sư tôn lại giống như một cái gai độc đâm vào mu bàn chân, khiến y thống khổ trầm luân, nhưng lại không cách nào nhổ ra được.
Y mơ hồ nhịn không được vươn đầu lưỡi miêu tả bờ môi lương bạc tuyệt đẹp của sư tôn, cảm giác khắc chế không thể thân cận, làm y muốn điên cuồng.
“Vô liêm sỉ, thật ghê tởm!” Hắc Bào Lão Tổ ‘phi’ một tiếng, thật sự cảm thấy rất ghê tởm, lão không nói hai lời liền tấn công.
Hai người Ôn Thanh Lan cũng không nghĩ nhiều như vậy, tuy Tiêu Cảnh duỗi loạn đầu lưỡi làm hắn có chút kinh ngạc, nhưng đây là thời khắc sinh tử trên chiến trường, hắn căn bản vô tâm phân thần.
Ôn Thanh Lan hút đủ tinh khí, cả người tràn đầy sinh lực.
Hắn dùng chút lực đưa Tiêu Cảnh qua một bên, rồi trực tiếp đối đầu với Hắc Bào Lão Tổ.
Cô Phong Kiếm vô thanh vô ảnh, ẩn chứa sát khí nguy hiểm nhắm vào Hắc Bào Lão Tổ.
Giao chiến một lát, Hắc Bào Lão Tổ liền hiểu ra.
Lão tức khắc lớn tiếng cười to, thương hại nhìn Tiêu Cảnh đang đứng đằng xa: “Hóa ra ngươi chỉ nuôi dưỡng y như một cái lô đỉnh, điều giáo thật là tốt nha, thầy trò tình thâm gì đó thật sự là buồn cười, đồ đệ này của ngươi lại rơi vào tay tên sư phụ lòng lang dạ sói như ngươi, thật là vô cùng đáng thương, y trung tâm (*) như vậy, nhất định không thể tưởng tượng được ngươi biến y thành thứ gì đi.”
(*) trung thành và tận tâm
“Không cần ngươi giở trò ly gián!” Vẻ mặt Ôn Thanh Lan lạnh lùng: “Cũng chỉ là tự biết ngày chết, nên hồ ngôn loạn ngữ mà thôi.”
“Có phải hồ ngôn loạn ngữ không, chính ngươi rõ ràng nhất!” Hắc Bào Lão Tổ chán ghét liếc Ôn Thanh Lan.
Nhưng trong lòng lão biết Ôn Thanh Lan không phải nói bậy, đánh đến hiện tại lão cũng không còn nhiều sức lực, trước đó ở tông môn tâm thần đã loạn, lại rơi vào tâm ma ảo cảnh của Ôn Thanh Lan, còn bị hắn đâm một kiếm vào ngực, linh lực mạnh mẽ bá đạo của đối phương tàn sát bừa bãi trong cơ thể, lão còn chưa có thời gian để thanh trừ.
Bây giờ đối phương tinh lực dồi dào, khí thế cường thịnh, mà tinh lực của lão lại chậm rãi suy tán, chỉ sợ thật sự bỏ mạng trên tay đối phương.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Hắc Bào Lão Tổ liền không cẩn thận lộ ra sơ hở, bị Ôn Thanh Lan đâm một kiếm vào kẽ hở.
Trong lòng lão biết đã muộn, tức khắc ngừng di chuyển, cười lạnh lùng với Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan cảnh giác trong lòng, nhưng đã chậm, thân kiếm đâm vào cơ thể Hắc Bào Lão Tổ, nhưng Hắc Bào Lão Tổ lại bỏ qua cơ hội né tránh, lão nhanh chóng ngưng tụ linh lực toàn thân đánh vào người Ôn Thanh Lan.
Cô Phong Kiếm mang linh lực chặt đứt sinh cơ của Hắc Bào Lão Tổ, mà Hắc Bào Lão Tổ cũng nhân cơ hội cuối cùng trọng thương Ôn Thanh Lan.
Cỗ linh lực công kích kia, gần như đánh gãy tâm mạch của Ôn Thanh Lan, sau khi hắn rút Cô Phong Kiếm ra ngoài, liền phun một ngụm máu xuống đất.
Nhưng thấy thi thể Hắc Bào Lão Tổ bị mất hết sức sống ngã xuống đất trước, Ôn Thanh Lan vẫn lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Trước khi hôn mê, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một đôi giày gấm đen, Ôn Thanh Lan dùng hết sức lực cuối cùng nói: “Tiểu Cảnh, tìm một nơi yên tĩnh, mang vi sư đi chữa thương.”
Tiêu Cảnh cúi đầu nhìn Ôn Thanh Lan hôn mê trên mặt đất, cũng không theo lời đối phương nhanh chóng tìm một nơi an tĩnh, thần sắc y phức tạp nhìn chằm chằm sư tôn ở dưới chân.
Giờ khắc này đối phương tu vi tẫn phế giống kiếp trước, lại mạc danh trùng hợp cũng là bộ dáng chật vật, khiến đáy lòng y dâng lên một cỗ xúc động quái dị.
Muốn sư tôn vĩnh viễn không khôi phục, muốn giam cầm sư tôn, tước đi kiêu ngạo của hắn, làm hắn khóc, làm hắn cầu xin.
Bất quá cỗ xúc động này thực nhanh tiêu biến, bởi vì hiện tại không phải lúc.
Tiêu Cảnh cúi người ôm Ôn Thanh Lan vào trong ngực, tìm đường xuống núi.
Kỳ thật y cũng đã là nỏ mạnh hết đà, tuy có Đông Hoa Kính hộ thể, nhưng một chưởng của Hắc Bào Lão Tổ vẫn làm y bị thương, lại thiếu chút nữa bị sư tôn hút khô, thân thể càng thêm trống rỗng, so với phàm nhân còn không bằng.
Những lời của Hắc Bào Lão Tổ y cũng nghe thấy, không phải là không chút nào để ý, nhưng mà những lúc sư tôn thương y, y sớm đã tưởng tâm của mình không còn thống khổ.
Nghĩ đến lúc trước thiên chân (*) cho rằng sư tôn đối xử với y bất đồng, không nghĩ đến tất cả hóa ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, sư tôn vẫn là sư tôn băng lãnh vô tình, mà y quá lắm cũng chỉ là một quân cờ nếu sư tôn nhớ tới thì dùng mà thôi.
(*) thiên chân trong thiên chân vô tà, nghĩa là ngây thơ trong sáng. Ở đây bạn Cảnh ngây thơ cho rằng sư tôn đối xử với bạn khác biệt.
Tiêu Cảnh nghĩ nghĩ, khóe miệng dần run run, ngay sau đó hóa thành tràng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành điên cuồng cười to.
Y dùng ngón tay nhẹ nhàng khắc họa khuôn mặt thanh nhã vô song của Ôn Thanh Lan: “Sư tôn, người đúng là tâm ma của ta! ”
*
Thời điểm Ôn Thanh Lan tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường gỗ đẹp đẽ quý giá, mép giường treo màn lụa đỏ thẫm, trên người đắp chăn gấm thêu uyên ương, đột nhiên còn tưởng mình trở thành tân lang.
Thân thể trống rỗng và linh mạch gần như đứt gãy nhắc nhở hắn cuộc ác chiến trước đó, hắn miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhưng thật nhanh lại té ngã ở trên giường.
Động tĩnh hiển nhiên kinh động người chiếu cố, gã sai vặt đang ghé trên mép giường lập tức thức dậy, ngơ ngẩn đối mặt với Ôn Thanh Lan, Ôn Thanh Lan hơi nhíu mày.
Ngẩn ngơ nhanh chóng qua đi, gã sai vặt nhảy dựng lên, kinh hỉ mà hét lên: “Phu nhân tỉnh, lão gia lão gia, phu nhân tỉnh.”
Sau đó không đợi Ôn Thanh Lan hỏi chuyện, gã sai vặt đã nhảy cao ba thước chạy ra khỏi phòng.
Ôn Thanh Lan có chút vi diệu, đồng thời trong lòng hơi bực, lúc trước không phải đã dặn Tiêu Cảnh tìm một nơi để chữa thương sao, giờ còn nháo ra cái vụ phu nhân lão gia gì nữa, đứa nhỏ này làm việc thật không đủ cẩn thận.
Không đợi hắn nghĩ kỹ, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Tiêu Cảnh đã gầy hơn rất nhiều mặc một bộ hồng y đi tới giường.
Nhìn thấy Ôn Thanh Lan tỉnh lại, Tiêu Cảnh hít một hơi, đi tới mép giường mỉm cười nói: “Sư tôn nếu vẫn bất tỉnh, đồ nhi chỉ sợ phải làm trái sư lệnh, mang sư tôn hồi tông môn.”
Mặt mày y âm trầm, vừa tuấn mỹ vừa mang chút tà khí, lại mặc áo gấm màu đỏ sậm, tạo cho người ta một loại mỹ lệ áp bách nguy hiểm, khiến người không dám tiếp xúc gai nhọn này, nhưng lại nhịn không được bị hấp dẫn, so với áo bào trắng của Đạo Tông còn đẹp hơn mấy lần, như là vì thân người y mà may ra vậy.
Phong thái của y lúc này cùng bộ dáng hèn mọn yếu đuối lúc trước thật khác nhau rất lớn, làm Ôn Thanh Lan có chút buồn bực mà nhìn chằm chằm đánh giá Tiêu Cảnh một lúc lâu.
Bị loại ánh mắt này của Ôn Thanh Lan nhìn chằm chằm, Tiêu Cảnh không khỏi sờ sờ mặt mình, cười hỏi: “Sư tôn làm sao vậy, đồ nhi có gì không ổn sao? ”
Ánh mắt hoài nghi quan sát Tiêu Cảnh nửa ngày, Ôn Thanh Lan không khỏi tiếc nuối thừa nhận, mỹ nam trước mặt thật là đồ đệ của mình, nghĩ nghĩ hắn nói: “Vi sư hôn mê đã bao lâu, hiện tại chúng ta ở nơi nào?”
Tiêu Cảnh mở miệng đang muốn trả lời.
Gã sai vặt mới chạy ra cửa lại chạy trở về, nói với Tiêu Cảnh: “Lão gia lão gia, bên ngoài có người tìm ngài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT