Hoa bỉ ngạn mênh mông bát ngát, màu của máu, mê đắm, chết chóc, tuyệt vọng, đỏ đến yêu mị, quỷ quyệt……

Tần Phi Nguyệt nhìn biển hoa màu đỏ ấy, toàn thân đều không thoải mái, lần đầu tiên có thứ màu đỏ khiến hắn ghét đến thế!

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, sau đêm nay, mạng sống của Tần Phi Nguyệt sẽ từ từ bắt đầu héo mòn, nếu như tìm không được thứ để cứu hắn, vậy thì…… chờ đợi phía trước hắn chỉ có cái chết!

Mộ Dung Cẩm lần nữa đỡ Tần Phi Nguyệt dậy: “Đi thôi!”

Đạp lên biển hoa bỉ ngạn, mỗi một bước dường như nàng đều có thể nghe thấy tiếng run rẩy của linh hồn, nghe nói, hoa bỉ ngạn đại diện cho mỗi một người không muốn luân hồi, vậy một mảnh mênh mông này, rốt cuộc đã giam giữ bao nhiêu sinh mệnh không thể nào luân hồi đây?

Đi một đường dài, từ giữa trưa đi đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đi đến đêm tối, nếu như không có nội lực mạnh mẽ chống đỡ, bọn họ sớm đã ngã xuống rồi!

Đêm xuống, hoa bỉ ngạn dưới bóng đêm dần dần biến thành màu đen, thần bí như thế, kinh người như thế; ánh trăng tròn lên cao, mang theo làn sương đỏ đầy máu tanh, từng trận gió âm trầm, làm cho người ta không rét mà run!

Phía đông rạng sáng, hai người ngồi nghỉ trên đất, nương theo ánh mặt trời mọc, Mộ Dung Cẩm tận mắt nhìn thấy từng đóa từng đóa hoa trước mắt nhuộm lên sắc đỏ của bình minh.

Tần Phi Nguyệt nhìn mặt trời từ từ lên cao, trong mắt lướt qua một tia sáng vô danh: “Khanh Khanh, ngày cuối cùng, có thể cùng muội ngắm bình minh, đã là chuyện vui vẻ nhất của ta rồi!”

Mộ Dung Cẩm hái một đóa hoa bỉ ngạn, từng chút từng chút xé nát cánh hoa của nó: “Nhưng ta không muốn cùng huynh ngắm ngày cuối cùng!”

Tần Phi Nguyệt phức tạp nhìn Mộ Dung Cẩm, cuối cùng cũng không nói gì cả!

Đi một đường, sinh mạng của Tần Phi Nguyệt lại tiêu hao từng chút, Mộ Dung Cẩm biết thời gian của hắn không còn nhiều; cuối cùng, sắp đến hoàng hôn, nàng đã trông thấy núi xương được xưng là kỳ tích kia!

Đống xương cốt cao hơn trăm thước, trên đất chiếm diện tích hơn một vạn mét vuông, từ chân núi đến đỉnh núi, không có tảng đá nào cả, không có tí đất cát nào, toàn bộ đều là xương trắng dày đặc, cho dù là ánh mặt trời nóng cháy rọi lên đó, nhưng vẫn cho người ta cảm giác từng trận gió âm u thổi tới!

Mộ Dung Cẩm nhìn đỉnh núi kia, Hoa Địa Tạng chính là nở trên ngọn núi xương này, nhưng nàng không thể tùy tiện đi lấy, bởi vì ở đây còn có một Phật Địa Tạng, cũng chính là Phật Sát Sinh!

Áo cà sa màu đen rách nát, đầu trọc, đôi mắt to như chuông đồng đầy nét tàn bạo, cái mũi cực lớn, cái miệng đỏ tươi, cực kì xấu xí mà cũng cực kì ác độc, đó chính là Phật Sát Sinh, đôi mắt của ông ta không hề có cảm tình nhìn bọn họ: “Tiến thêm một bước, chết!”

Trong giọng điệu xen lẫn hơi thở âm u hùng hậu, nếu như lớn giọng thêm tí nữa, e rằng ngay cả một chữ thôi cũng có thể giết người rồi!

“Khanh Khanh! Chạy mau!” Tần Phi Nguyệt biết Mộ Dung Cẩm đánh không lại ông ta, cho dù là hai người hợp sức lại, cũng không thể sống sót dưới tay của ông Phật Sát Sinh này, những bộ xương trên núi này chính là minh chứng tốt nhất.

Ngay lúc Tần Phi Nguyệt không hề phòng bị, Mộ Dung Cẩm làm ra một hành động khiến cho hắn gần như mất khống chế, nàng thế mà lại điểm huyệt của hắn: “Khanh Khanh! Muội muốn làm gì hả? Muội không thể đi, xem như ta cầu xin muội, đừng đi mà!”

Mộ Dung Cẩm mỉm cười với hắn, trong đó chứa đựng sự quyết tuyệt mà trước giờ hắn chưa từng thấy qua: “Ta phải lấy được, nhất thiết!”

“Rầm!” Dây xích hàn băng từ trong tay trượt ra, Mộ Dung Cẩm nhìn Phật Sát Sinh: “Kiếp trước đời này, kẻ chết trên tay ta tuyệt đối không chỉ ngàn vạn, hôm nay ta xem thử, rốt cuộc ai mới thực sự là Phật Sát Sinh!”

“Thứ bẩn thỉu thế mà còn dám khẩu xuất cuồng ngôn? Hôm nay sẽ khiến ngươi trở thành hòn đá kê chân cho ngọn núi xương này!” Phật Địa Tạng tức giận, đôi mắt chuông đồng trừng lớn.

Mộ Dung Cẩm phi thân trực tiếp đạp lên núi xương, không hề quan tâm chân mình đạp lên thứ gì, dây xích trong tay đầy sức sống bay ra!

Thấy Mộ Dung Cẩm tấn công, Phật Địa Tạng khinh thường cười lạnh: “Kiến hôi nhỏ nhoi, cuồng vọng tự đại!” Dứt lời, trực tiếp tránh đi công kích của Mộ Dung Cẩm.

“Tài hèn kém cỏi!”

Mộ Dung Cẩm không bị ông ta ảnh hưởng, dây sắt trong tay múa như hổ ra oai, xích sắt hàn băng vụt qua trên không, mang theo một luồng gió lạnh, núi xương dưới chân bị nàng đạp trúng, nát thành một đống xương vụn!

Phật Sát Sinh cười lạnh khinh bỉ, tay làm thành một ấn pháp hoa sen, một khắc sau một luồng ánh sáng màu máu bao phủ Mộ Dung Cẩm, liền sau đó không thấy hình bóng của nàng đâu nữa.

“Không……” Tần Phi Nguyệt tan nát cõi lòng hét lên, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, sinh mạng sắp cháy hết, ngay cả sức lực để giải thoát huyệt đạo cũng không có.

Mộ Dung Cẩm đi đến một không gian khác, một không gian mang màu đỏ sậm, mùi máu tanh nồng nặc, cúi đầu, nàng thấy rõ mình đang đứng trên mỏm đá ngầm duy nhất ở chỗ này, mà từ chỗ của nàng cách một bước trở đi, là cả một biển xương cốt mênh mông vô tận, nước có màu máu, xương cốt nát vụn, mùi vị kinh tởm.

Bên tai là tiếng kêu của vô số oan hồn, chân thật như thế, kinh người như thế; nàng nhìn thấy từng khuôn mặt của những cái xác trong biển máu kia, có rất nhiều cái nàng không nhớ nổi, cũng có những cái nàng nhớ ra, đó đều là những người chết dưới tay nàng, có quan lớn, có kẻ giàu có, có người lớn, có trẻ nhỏ, có trai có gái, có già có trẻ! Còn có bản thân nàng!

Bên cạnh, còn có mấy bộ xương đang trôi nổi, có Mộ Dung Chinh, có Đường Trúc, có Mộc Hương, có Sở Dạ, có Tần Phi Nguyệt……

Mộ Dung Cẩm nhìn thấy tất cả, trong lòng không biết nên có cảm giác gì, máu lạnh sao? Nàng rất muốn máu lạnh, nếu như không được sống lại lần nữa, nàng sẽ tốt hơn bây giờ chút nào không? Nếu như chỉ là một bộ xương khô, có lẽ nàng sẽ không hiểu thế nào gọi là bảo vệ, thế nào gọi là bạn bè, thế nào gọi là…… yêu!

Nếu như nàng không tồn tại, nếu như nàng vẫn là cỗ máy giết người lạnh lẽo như trước, thế thì tốt biết mấy……

Nhưng không thể được, trên đời này không có nếu như, nàng đã sống lại lần nữa, đã hiểu được quá nhiều tình cảm của một con người, có quá nhiều ràng buộc như thế, nàng không thể chết, nàng còn phải cứu Tần Phi Nguyệt, nàng không thể để hắn chết!

Lòng kiên định lại , Mộ Dung Cẩm nhấc chân, không hề do dự bước vào đống xương khô vạn trượng, nếu như lấy thân người của nàng mà có thể đổi lại sự sống cho Tần Phi Nguyệt, vậy thì…… nàng đổi……

Phật Sát Sinh ở trên không nhìn từng cử động của Mộ Dung Cẩm, đôi mắt chưa từng có bất kì thần sắc nào cuối cùng vẫn là bị Mộ Dung Cẩm làm cho kinh ngạc, ông ta nhìn qua biểu cảm của vô số người vào trong này, kinh hoảng, sợ hãi, bất an, nhưng chưa có ai giống nàng vậy, nhìn biển máu sâu thế kia, thế mà mặt không đổi sắc bước vào đó, thậm chí không sợ bị ác ma xâu xé!

Mà một khắc sau, Mộ Dung Cẩm đã đi ra từ chỗ này, bởi vì ôm quyết tâm chắc chắn sẽ chết, bởi vì trong lòng không có sợ hãi, vậy nên những ác ma kia không thể nuốt chửng nàng được!

Mộ Dung Cẩm rơi xuống đỉnh của núi xương kia, trước mặt nàng chỉ khoảng hai bước, có một đóa hoa đỏ tươi đang nở rộ đong đưa một cách yêu mị, nó chỉ có hai cánh hoa, không có nụ hoa, cành hoa giống như cây xương vậy, sinh ra từ ngọn núi xương này, quỷ dị như thế!

Hoa Địa Tạng —— Mộ Dung Cẩm vui mừng, trực tiếp xông qua hái nó xuống.

“Dừng tay!” Phật Địa Tạng chỉ thất thần trong một lúc, không ngờ Mộ Dung Cẩm vẫn hái xuống đóa hoa Địa Tạng mà ông ta cực khổ bảo vệ, thoáng chốc liền tức giận: “Ngươi tự tìm cái chết đấy!”

Mộ Dung Cẩm sao có thể đợi ông ta ra tay? Trực tiếp dùng khinh công bay ra, nhưng Phật Địa Tạng cũng không chậm chạp, hai tay chưởng ra, Mộ Dung Cẩm né không kịp, một chưởng đánh vào lưng nàng, cứ thế mà lăn thẳng xuống dưới, đạp vào trong biển hoa bỉ ngạn kia.

Toàn thân tứ chi chỗ nào cũng đau đớn, kịch liệt đau đớn, Mộ Dung Cẩm đau đến nghiến răng, nhưng vẫn nắm chặt lấy Hoa Địa Tạng.

Từ từ bò dậy, sau đó lảo đảo đi về phía Tần Phi Nguyệt, mỗi một bước đều tiêu hao sức lực cực lớn của nàng, váy áo trên người sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

“Không…… Đừng…… Cầu xin muội…… Đừng đi nữa……” Tần Phi Nguyệt không ngừng lắc đầu, nhìn Mộ Dung Cẩm vốn đã đứng không vững nhưng vẫn từng bước từng bước đi về phía hắn, trong mắt bỗng chốc bị nước mắt làm nhòa đi, trước giờ không biết hắn cũng sẽ khóc, lúc sắp phải chết hắn cũng chưa từng rơi lệ, nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ có nước mắt mới có thể biểu hiện nỗi đau trong lòng hắn.

Cuối cùng, Mộ Dung Cẩm đi đến bên cạnh hắn, khó khăn cười một cái, đưa Hoa Địa Tạng đến bên miệng hắn: “Ăn nó đi!”

Tần Phi Nguyệt cắn môi lắc đầu, hắn không thể ăn, hắn thà chết cũng không thể ăn Hoa Địa Tạng mà nàng gần như dùng cả sinh mạng để đổi lấy.

Mộ Dung Cẩm muốn cạy miệng của hắn ra, nhưng thân thể đã đạt đến cực hạn, chỉ cầm lấy Hoa Địa Tạng như thế, trực tiếp ngã xuống trước mặt Tần Phi Nguyệt!

Phật Địa Tạng trông thấy tất cả, ông ta cũng không ngăn cản, cũng không giúp đỡ, nếu Mộ Dung Cẩm đã lấy Hoa Địa Tạng từ trên núi xương xuống, tức là ông ta đã thua, vậy nên ông ta chỉ có thể nhìn!

“Không……” Tần Phi Nguyệt tuyệt vọng gào lên, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng hắn, cũng có lẽ là sinh mệnh đã cháy đến tận cùng, huyệt đạo lại tự động được giải, hắn mê mang ôm chặt Mộ Dung Cẩm trong lòng, tất cả đau khổ cũng không bằng nỗi đau mất đi nàng.

Một bóng hình màu tím chậm rãi xuất hiện trong hư không, đứng trên đỉnh núi xương, cùng Phật Địa Tạng nhìn hai người trên mặt đất: “Ông thua rồi!”

Phật Địa Tạng nhìn hắn một cái: “Ta thua rồi, nhưng con bé đó cũng chết rồi!”

Phệ Thiên cười tà: “Ai nói con bé chết rồi?”

“Lẽ nào ngươi muốn dùng Hoa Địa tạng cứu nó?”

“Điều này thì không cần ông lo, ông chỉ cần nhớ cá cược giữa chúng ta là được!”

“Đương nhiên!”

Cuối cùng Tần Phi Nguyệt cũng tiêu hao hết sinh mệnh của mình, nhưng thân thể của hắn cũng không có nhúc nhích gì vẫn duy trì tư thế kia, ôm chặt Mộ Dung Cẩm trong lòng, Phệ Thiên bất đắc dĩ gật đầu, vung tay một cái, hai người trên mặt đất cùng với bóng dáng của hắn cùng nhau biến mất!

Phật Sát Sinh nhìn biển hoa đỏ thắm kia, cuối cùng cũng biến mất ở đây, mà sau lưng ông ta, cả một ngọn núi xương hóa thành tro bụi bay đầy trời, rơi lên biển hoa bỉ ngạn kia!

——Đường phân cách——

Cung điện u ám, hơi rượu nồng nặc như thường lệ, cũng sắp hai tháng rồi, sau khi trở về từ chiến trường, hắn liền uống đủ hai tháng trời!

Mấy người ngoài cửa lo lắng trông chừng, Triển Hạo đẩy đẩy Triển Phong: “Ngươi đi xem thử đi!”

Triển Phong nhìn Bạch Sơn ở phía trước: “Chủ tử nghe lời của ngươi nhất, ngươi đi đi!”

Bạch Sơn nhìn hắn một cái, tiếp tục canh phòng!

Triển Phong và Triển Hạo nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương nhìn thấy sự bất lực, thực ra bọn họ biết ai khuyên cũng vô dụng, hai tháng này bọn họ nói còn ít sao? Nhưng mà chủ tử chính là không quan tâm! Uống rồi say, say tỉnh rồi lại tiếp tục uống!

Thái hậu và các Vương gia Công chúa khác cũng đến thăm mấy lần, mỗi một lần đều bị chủ tử dùng bình rượu ném trở về, những đại thần khác, cũng là vỡ đầu chảy máu đi ra, tình trạng không phải thê thảm bình thường đâu.

Triển Hạo bỗng nhanh trí: “Các người nói xem, không bằng để chủ tử đi ra ngoài loanh quanh, nói chừng tâm tình tốt hơn ấy chứ!”

Triển Phong khinh thường liếc hắn một cái: “Ngươi có thể làm cho chủ tử bước ra từ chỗ này à?”

Triển Hạo thoáng chốc liền nhụt chí, với võ công của hắn, cho dù chủ tử đang say cũng có thể đánh chết hắn!

“Nhưng mà, nghe nói lần này Võ Lâm rung động, chính là vị sự xuất hiện của Vô Phong Kiếm, ai cũng biết Vô Phong Kiếm đã từng là bội kiếm truyền qua các đời Võ Lâm Minh Chủ, được chôn theo Minh Chủ Võ Lâm đời cuối cùng tại nghĩa trang Võ Nghĩa; lúc đó nghĩa trang Võ Nghĩa đột nhiên biến mất, lại không tìm được nữa, hôm nay Vô Phong Kiếm ở trong tay chủ tử, e rằng hoàng cung này lại sắp không yên ổn rồi đây!”

Triển Hạo nói tiếp: “Lần này thực ra là trận chiến đoạt kiếm, tiến hành lễ hội tuyển chọn, chọn ra một Võ Lâm Minh Chủ, mà Võ Lâm Minh Chủ nhất định phải đến chỗ chủ tử lấy được bội kiếm tượng trưng cho Minh Chủ!”

Triển Phong lắc đầu: “Đó là vật duy nhất mà Mộ Dung tiểu thư tặng cho chủ tử, sao chủ tử có thể đưa cho người khác được chứ?”

“Đúng vậy!” Triển Hạo thở dài, ngay sau đó đột nhiên nói: “Cũng không nhất định, ta nghe nói Ma Vực và Kính Hoa Thủy Vực cũng cho người tới, Kính Hoa Thuỷ Vực chính là thánh nữ Ngọc La Y kia, mà người đến từ Ma Vực cũng là một cô gái, nghe nói võ công của nàng ta rất lợi hại, là đệ tử nối dòng của Ma Vương Phệ Thiên kia, mà hình như cũng có thể nói là cha con, bởi vì giữa trán bọn họ đều có hoa sen màu tím, nghe nói trên trán Phệ Thiên cũng có, nàng ta cũng đã giết rất nhiều người, đã trở thành ma nữ chân chính rồi!”

“Vậy……” Triển Hạo còn muốn nói gì đó, đột nhiên một luồn lốc xoáy cuốn lấy hắn, hoàn hồn trở lại mới phát hiện là Sở Dạ đang xách hắn lên: “Chủ…… Chủ tử, sao thế?”

Đôi mắt đầy tơ máu của Sở Dạ nhìn hắn chằm chằm: “Nói, ma nữ kia trông như thế nào?”

Triển Hạo trong lòng hoang mang, nói chuyện cũng run rẩy, chủ tử đáng sợ quá đi mất: “Chủ…… Chủ tử, ma nữ đó đeo màng che mặt, không ai thấy rõ dung mạo của nàng ta…… Chỉ biết nàng ta có vẻ rất tuyệt sắc, giữa trán có một đóa sen bốn cánh màu tím……”

“Màu tím…… Hoa sen bốn cánh……” Sở Dạ kích động đến mức không dám tin vào tai mình, là nàng phải không? Chỉ có nàng mới có hoa sen tím giữa trán, bốn cánh, hắn nhớ lần trước là ba cánh…… Cẩm Nhi, Cẩm Nhi, nàng còn sống phải không?

“Chủ…… Chủ tử……” Sở Dạ vẫn chưa nhận ra rằng mình còn đang xách cổ áo của người ta, Triển Hạo bị hắn kích động siết chặt lại, thiếu chút nữa liền đứt hơi rồi.

Lúc này Sở Dạ mới buông y ra, nhịn lại sự kích động, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu đã xông về phía Vô Phong Kiếm, thế thì Cô Vương liền mang theo Vô Phong Kiếm đi hội họp với bọn họ vậy!”

Cẩm Nhi, nếu đó là nàng, vậy thì, chờ ta!

Triển Phong, Triển Hạo, Bạch Sơn, ba người ba mặt nhìn nhau, không hiểu chủ tử như thế này là sao? Lẽ nào ma nữ đó với chủ tử quen biết nhau?

Đông Phương Triệt nhìn mâm cơm nha hoàn bưng ra, thở dài: “Nàng ta vẫn không ăn à?”

Nha hoàn lắc đầu: “Đường tiểu thư đã rất nhiều ngày không ăn cơm rồi, hai ngày nay lại gầy thêm nữa!”

Đông Phương Triệt giơ tay: “Đưa đây! Bổn Vương mang vào!”

Nha hoàn giao mâm cơm qua, rồi mới lui xuống.

Đông Phương Triệt trông thấy cửa mở, cũng không gõ cửa, trực tiếp đi vào trong, không bất ngờ khi thấy Đường Trúc ngồi ngơ ngẩn bên cạnh cửa sổ, cả người thật sự lại gầy hơn rồi.

“Ngươi không ăn cơm cơ thể sẽ suy sụp mất, nếu như nàng ấy trên trời có linh nhìn thấy, nhất định cũng sẽ không yên lòng!”

Đường Trúc đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đầy tơ máu, hung hăng trừng Đông Phương Triệt: “Tiểu thư sẽ không chết, người tuyệt đối sẽ không chết đâu!”

Đông Phương Triệt chỉ có thể gật đầu: “Phải! Nàng ấy không chết, nói không chừng nàng ấy còn ở chỗ nào đó chờ ngươi ấy chứ, có phải ngươi nên đi tìm nàng ấy không? Ngươi muốn đi tìm nàng ấy thì phải ăn chút cơm, như thế mới có sức chứ?”

Đường Trúc hơi lộ vẻ xúc động, mê mang nhìn hắn: “Thật sự có thể tìm được sao?”

“Nhất định có thể!”

Đường Trúc nhanh chóng đứng lên: “Vậy ta sẽ đi ngay bây giờ!”

“Này!” Trông thấy Đường Trúc cứ thế xông ra ngoài, Đông Phương Triệt sửng sốt, ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể đặt mâm cơm xuống đuổi theo!

“Giá!” Hai con tuấn mã phi nhanh ra khỏi đế đô, Đường Trúc chỉ một lòng muốn xông ra ngoài, xông ra ngoài thì sẽ có thể tìm được tiểu thư…… tìm được tiểu thư…… đột nhiên, một giọng nói lọt vào tai nàng: “Mấy ngươi có nghe nói chưa? Thiếu cung chủ của Ma Vực là một ma nữ đó, trên đường không biết giết chết bao nhiêu người rồi!”

“Đúng vậy! Nghe nói nàng ta đẹp như yêu tinh vậy, yêu tinh ăn thịt người ấy!”

“Thì đó! Ma Vực này qua bao nhiêu năm rồi lại tái xuất giang hồ, e rằng lại dấy lên một màn gió tanh mưa máu rồi đây!”

Đường Trúc nhanh chóng xông ra khỏi đế đô, lúc ở vùng ngoại ô, nàng bỗng nhiên thắng ngựa lại, xoay người nhảy xuống đất, sau đó bắt đầu cười lớn!

Đông Phương Triệt cả kinh, cũng nhảy xuống theo, thấy nàng đang cười, lại càng không hiểu nổi, nhưng khi hắn đi tới, mới phát hiện, nàng không phải đang cười, mà là đang khóc, cười đến điên cuồng như thế, nhưng trên mặt lại đong đầy nước mắt!

“Ngươi không sao chứ?”

Đường Trúc lắc đầu, lau khô nước mắt: “Đi thôi! Mời ta ăn cơm!”

Đông Phương Triệt thoáng chốc không hiểu ra sao cả: “Ngươi sao thế?”

Đường Trúc nhìn hắn, trong mắt toàn bộ đều là kích động: “Tiểu thư…… Tiểu thư chưa chết! Tiểu thư vẫn còn sống!”

“Thật sao?” Đông Phương Triệt cũng kích động: “Nàng ấy, nàng ấy đang ở đâu?”

Đường Trúc lắc đầu: “Bây giờ ta không thể nói với ngươi, đợi đến ngày ngươi gặp được người thì ngươi sẽ biết thôi!”

Tiểu thư, chờ muội, rất nhanh thôi, muội sẽ đến tìm người, lần này, muội tuyệt đối sẽ bảo vệ người thật chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không để người gặp phải nguy hiểm nữa……

Hương Tuyết Hải

Chỗ tiêu tiền hoa lệ, Mai Tử Hàn ngồi trên vị trí hắn thích nhất, một tay chơi đùa bàn tính vàng, một tay cầm lấy nửa miếng ngọc bội: “Tử Hàn đã nói, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại nhau, Thiếu Cung Chủ, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ nhỉ?”

Nơi cử hành đại hội Võ Lâm được chọn ở nghĩa trang Võ Nghĩa, tuy rằng đã biến mất, nhưng nơi này đối với Võ Lâm mà nói thì vẫn có ý nghĩa rất lớn, đại hội Võ Lâm do Võ Lâm Minh Chủ đời trước làm chủ, nhưng bởi vì đã hơn trăm năm không có Võ Lâm Minh Chủ, nên phải chọn ra một người có đức độ và danh vọng cao nhất trong giang hồ đến làm chủ, đó chính là trụ trì của Cửu Long Tự, Nhất Thiện đại sư!

Võ công của Nhất Thiện đại sư trong Võ Lâm cũng đã đạt đến đỉnh cao, cực ít nhân vật có thể được nhắc đến với Phệ Thiên và thiên sư Bạch Vô Họa, trường hợp thế này, cũng chỉ có ông mới có thể trấn giữ.

Nghĩa trang Võ Nghĩa là đất mộ phần, xung quanh mười dặm cũng không có người ở, cũng thuận tiện hơn nhiều, nhưng đồng thời tất cả môn phái đều không thể không dựng lều lên!

“Công tử! Người không thể đi ra được! Người đã quên người đã đồng ý với Mộ Dung tiểu thư rồi sao?” Bạch Vân sốt ruột nhìn Lạc Anh Ly đang rảo bước qua lại, trên mặt đều là vẻ nóng ruột, quả thật là y đang đùa với mạng của mình mà!

Lạc Anh Ly đeo mặt nạ che đi gương mặt thật, dĩ nhiên không ai chú ý đến dung mạo của y, trong đôi mắt hoa lệ của y nhuộm lên một làn sương mờ mịt không ai nhìn thấu, khí chất vốn ôn hòa cũng trở nên lạnh lùng, tất cả đều là do tin Mộ Dung Cẩm đã chết!

“Công tử! Coi như ta cầu xin người, người dừng lại đi, có được không!” Bạch Vân cũng sắp hỏng mất rồi, kể từ ngày công tử nhận được tin Mộ Dung tiểu thư đã chết, y liền không ngồi xe lăn nữa, mà xuống đất đi bộ, mỗi ngày đều đi thật lâu, tuy công tử không nói gì, nhưng hắn biết, y đã từng hứa hẹn với Mộ Dung tiểu thư, y ngồi trên xe lăn, vậy thì Mộ Dung tiểu thư nhất định sẽ làm cho y đứng lên lần nữa, nhưng Mộ Dung tiểu thư đã lỡ hẹn rồi, nên y cũng muốn hủy bỏ hứa hẹn, y là muốn dùng cách như thế này để khiến cho Mộ Dung tiểu thư trở về sao? Khi nào thì người cơ trí như vậy lại trở nên cố chấp như thế chứ?

Lạc Anh Ly tiếp tục đi, càng đi càng xa, sau đó đi vào rừng cây ở một bên, Bạch Vân không thể không dùng khinh công đi theo!

“Công tử……” Đột nhiên Bạch Vân trông thấy lều bạt hoa sen màu tím ở phía trước, thoáng chốc cả kinh: “Công tử đừng đi qua đó!”

Một tiếng hét của hắn đã làm kinh động đến đối phương, rất nhanh bọn họ liền bị bao vây: “Kẻ nào, dám cả gan tự tiện xông vào chỗ của Ma Vực?”

Bạch Vân đi đến bên cạnh Lạc Anh Ly, trong lòng sốt ruột vô cùng: “Công tử, đây là người của Ma Vực, ma nữ của Ma Vực này giết người không gớm tay, hơn nữa võ công cao cường, với công lực của ta e rằng chỉ có thể kéo dài một chút, sau đó công tử thừa cơ rời khỏi nhé!”

Lạc Anh Ly không nói gì, chỉ yên tĩnh đứng đó, Bạch Vân gấp đến độ thiếu chút nữa liền bốc khói rồi!

“Thiếu Cung Chủ!” Một tiếng gọi vang lên, tim của Bạch Vân rơi xuống đáy vực, thảm rồi thảm rồi, thật sự gặp phải ma nữ kia rồi, chết chắc rồi…….

Thiếu cung chủ Ma Vực, dĩ nhiên chính là Mộ Dung Cẩm rồi, nàng không biết Phệ Thiên làm thế nào mang bọn họ trở về, nhưng nàng và Tần Phi Nguyệt đều không chết, Phệ Thiên đồng ý sẽ ra tay cứu Tần Phi Nguyệt, điều kiện chính là nàng làm thiếu cung chủ!

Khi nàng nhìn thấy Lạc Anh Ly, một cái liếc mắt đã xác định thân phận của y, đương nhiên cũng liếc một cái liền nhìn thấu Bạch Sơn bên cạnh y, hiển nhiên hắn không nhận ra nàng, dùng ánh mắt đề phòng nhìn nàng; ánh mắt của Mộ Dung Cẩm rơi trên người Lạc Anh Ly, dường như y gầy mất rồi, hơn nữa lại còn dám không màng đến hứa hẹn với nàng, lại trực tiếp dùng chân đi lại, một ngọn lửa tức giận vô danh trỗi dậy, khiến cho quanh thân nàng đều lạnh xuống!

“Trang chủ Lạc Anh sơn trang đến đây, có việc gì chăng?”

Đột nhiên bị đối phương nhận ra, Bạch Vân có chút bất ngờ, nhưng một khắc sau lập tức đáp: “Thiếu Cung Chủ, Trang Chủ chỉ là vô tình đi vào đây, có chỗ nào mạo phạm xin thứ lỗi, tại hạ sẽ đưa người đi ngay!”

Bạch Vân giơ tay kéo Lạc Anh Ly đi, mới phát hiện vốn kéo không đi, có chút nóng nảy nhìn qua, mới phát hiện y đang nhìn chằm chằm Thiếu Cung Chủ của người ta, hơn nữa còn là nhìn không rời mắt, ánh mắt nóng bỏng đó…… Bạch Vân rất muốn đập đầu chết đi, công tử ơi công tử, người nhìn ai không được, sao phải nhìn ma nữ này chứ?

“Công tử, mau đi thôi!”

Bạch Vân muốn mạnh mẽ kéo Lạc Anh Ly đi, nhưng Lạc Anh Ly đột ngột dùng sức thoát khỏi tay của hắn, trực tiếp xông về phía Thiếu Cung Chủ kia, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, y ôm lấy Mộ Dung Cẩm, không ai nghe thấy, tiếng gọi bay bổng bên tai Mộ Dung Cẩm: Cẩm Nhi!

Bạch Vân phát hiện cằm của mình cứng ngắc rồi, máy móc khép miệng mình lại, vẫn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, công tử nhà hắn thế mà lại…… thế mà lại ôm thiếu cung chủ kia? Hơn nữa thiếu cung chủ đó lại còn không phản kháng?

“Thiếu Cung Chủ?” Hộ pháp bên cạnh lưỡng lự, phải biết rằng không ai có thể đến gần Thiếu Cung Chủ, hiện tại thế mà lại để cho trang chủ Lạc Anh sơn trang ôm lấy!

Mộ Dung Cẩm vung tay: “Các ngươi lui xuống!”

“Dạ!”

Đợi tất cả mọi người rời khỏi, Bạch Vân vẫn mang vẻ mặt ngơ ngẩn kinh ngạc như cũ, mà Lạc Anh Ly vẫn ôm chặt Mộ Dung Cẩm như trước, giọng nói vô cùng kích động: “Cẩm Nhi…… Cẩm Nhi…… Ta còn tưởng nàng không tuân thủ ước hẹn, ta còn tưởng nàng không cần ta nữa, ta còn tưởng những lời nàng nói đều là gạt ta……”

“Nàng vẫn còn sống, nàng thực sự vẫn còn sống, ta vẫn luôn chờ nàng trở về, nếu như ta làm trái với ước hẹn, có phải nàng sẽ trở về mắng ta không? Ta vẫn luôn chờ nàng về mắng ta, cho dù là không để ý đến ta nữa cũng được!”

“Cẩm Nhi……”

Tất cả lửa giận đều biến thành một tiếng thở dài theo từng tiếng từng tiếng gọi của y, y nghĩ rằng như thế sẽ có thể khiến nàng “cải tử hồi sinh” sao? Thật là: “Ngốc quá!”

“Cẩm Nhi!” Lạc Anh Ly siết chặt tay, chỉ sợ vừa buông nàng ra, thì nàng sẽ biến mất!

Mộ Dung Cẩm vỗ vỗ vai y, xuyên qua bờ vai của y nhìn về phía Bạch Sơn đang ở trạng thái ‘bị điểm huyệt’: “Đi lấy xe lăn của hắn lại đây đi!”

“Ừm!” Bạch Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn xoay người, đi được hai bước mới phát hiện có gì đó không đúng, giọng nói đó rất giống…… rất giống Mộ Dung tiểu thư……

Hắn kinh ngạc xoay người, lại phát hiện công tử nhà mình mạnh mẽ ấn Thiếu Cung Chủ kia vào trong lòng mình, cúi đầu liền hôn xuống…… Rắc rắc, cuối cùng não cũng xoay trở về, trong một lúc Bạch Vân không biết nên dùng biểu cảm gì……

Nàng ấy hẳn là Mộ Dung tiểu thư đi?

Nhưng Mộ Dung tiểu thư sao có thể là ma nữ của Ma Vực chứ?

Nếu như nàng ấy không phải là Mộ Dung tiểu thư, khẳng định công tử sẽ không kích động như thế, còn chuẩn bị dâng lên nụ hôn đầu của mình nữa……

Nhưng Mộ Dung tiểu thư không phải chết rồi sao?

Nói không chừng Mộ Dung tiểu thư phước lớn mạng lớn, không chết ấy chứ!

Thế là, Bạch Vân mơ hồ rồi, chỉ có thể mơ mơ màng màng chạy đi đẩy xe lăn!

Mộ Dung Cẩm biết Lạc Anh Ly hôn nàng, nhưng nàng không cự tuyệt, nàng không cách nào cự tuyệt nụ hôn run rẩy mà đau lòng như thế!

Mộ Dung Cẩm dìu Lạc Anh Ly đi vào lều bạt chuyên dụng của nàng, để hắn ngồi trên giường mềm, lúc này mới khom lưng nhẹ nhàng bóp chân của hắn!

Lạc Anh Ly cười đến vô cùng dịu dàng, nhìn Mộ Dung Cẩm, mỗi một ánh mắt đều là thỏa mãn; giơ tay đặt lên khăn che mặt trên vành tai nàng, Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, không thấy nàng từ chối, hắn liền nhẹ nhàng tháo nó xuống, lộ ra gương mặt khiến hắn hít thở không thông, nhịn không được tiếng khen ngợi: “Cẩm Nhi, nàng đẹp thật!”

Mộ Dung Cẩm đứng lên ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn đôi chân rủ xuống của hắn: “Anh Ly, ngươi không nên điên cuồng như vậy!”

Lạc Anh Ly cười nhạt: “Cẩm Nhi, ta không quan tâm bản thân có thể sống được bao lâu, có thể vào những ngày tháng cuối cùng gặp được nàng, ta có chết cũng mãn nguyện rồi!”

Nếu như là trước kia, nàng e rằng không thể nào hiểu được ý trong lời của hắn, nhưng trước mắt đã có một tên ngốc gọi là Tần Phi Nguyệt, nàng muốn không hiểu cũng không được!

Thở dài một hơi, lấy ra hai viên Ma Liên Đan còn lại: “Uống nó trước đi!”

Lạc Anh Ly không nghi ngờ nàng, mang theo nụ cười nhận lấy rồi nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Cẩm Nhi, ta có phải đang nằm mơ không?”

Mộ Dung Cẩm khẽ đẩy hắn ra: “Chút nữa Bạch Vân đến đón ngươi, ngươi đi đi, thân phận hiện tại của ta với ngươi nếu dấy lên quan hệ, e rằng ngươi sẽ gặp nguy hiểm!”

Lạc Anh Ly khẽ lắc đầu, thái độ lại vô cùng kiên định: “Lần trước nàng rời khỏi ta, đã cách xa lâu như thế, thậm chí thiếu chút nữa đã vĩnh viễn cách biệt, ta không muốn nàng lại rời khỏi tầm mắt của ta!”

Trong lòng Mộ Dung Cẩm lo lắng, đối với Lạc Anh Ly, cuối cùng nàng cũng không thể nhẫn tâm được, loại cảm giác nói không rõ là gì đó, làm cho nàng rất khó chịu!

“Thiếu Cung Chủ, có người tập kích!”

Bên ngoài truyền đến tiếng đao kiếm leng keng, Mộ Dung Cẩm lập tức chuẩn bị đi ra xem, đi được hai bước Lạc Anh Ly cũng đi theo, Mộ Dung Cẩm xoay người: “Ngồi xuống, chút nữa ta sẽ quay lại!”

Lạc Anh Ly vẫn muốn tranh luận, nhưng nhớ tới chuyện ngốc nghếch mình đã làm, vẫn là ngoan ngoãn rồi xuống, hơn nữa nơi này chỉ cách xa mười bước, hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, như vậy là đủ rồi!

“Ma Nữ, ngươi trả mạng lại cho đại ca ta!”

“Ma Nữ nhà ngươi, ngươi táng tận lương tâm, ngươi sẽ không được chết yên ổn đâu!”

“Ma Nữ, ta bắt ngươi phải đền mạng cho phu quân ta!”

Mộ Dung Cẩm đeo mạng che mặt đi ra, nhìn từng người một đang ầm ỹ, đầu mày nhíu lại: “Ta đã giết ai của các ngươi rồi?” Mấy ngày nay rất nhiều ‘nhân sĩ chính đạo’ đến khiêu khích, nàng cũng giết không ít người, thật sự là nhớ không nổi đâu!

“Ma nữ nhà ngươi, bọn ta là Bang Thanh Phong, hôm qua ngươi đã giết bang chủ của chúng ta, bọn ta phải giết ngươi báo thù cho bang chủ!”

“Đúng vậy, bang chủ của chúng ta vô cùng chính nghĩa, không ngờ lại chết trên tay Ma Nữ ngươi, hôm nay bọn ta nhất định phải giết ngươi! Báo thù cho bang chủ!”

“Giết ả, giết ả!”

Mộ Dung Cẩm nhướn mày, hình như có chút ấn tượng, gã đàn ông giống như tên ngốc tuyên bố muốn trừ hại cho dân, nhưng mà: “Các người muốn giết ta à, cũng không xem lại có bản lĩnh đó không!”

Ánh mắt quét qua gần trăm người ở đây, giọng nói như nhũ băng: “Ưng Hộ Pháp, không chừa mảnh giáp!”

Một người đàn ông tựa như hắc ưng từ trên cây hạ xuống: “Tuân lệnh!”

“Giết!”

“Ma Nữ, ngươi chết không yên thân đâu……” Từng người một bị giết trên mặt đất, võ công mèo cào đó, ở trước mặt những ma quỷ giết người của Ma Vực, còn dễ hơn là chém cải trắng bí đỏ!

“Đừng, cầu xin ngươi, tha cho chúng ta đi! Chúng ta sẽ không đến tìm ngươi báo thù nữa đâu!”

“Đúng đó! Bọn ta sai rồi, Cung Chủ người đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta đi!”

Mấy người còn dư lại không ngừng dập đầu, hiển nhiên là bị dọa đến cực điểm rồi, tốc độ như ác ma giết người kia, sao bọn họ có thể không bị dọa cơ chứ?

Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Nếu đã khí thế ào ạt đến báo thù, thì phải hung hăng đến cùng, dáng vẻ như gấu chó thế này, các người không cảm thấy ghê tởm à?”

“Đúng đúng đúng, là tiểu nhân mắt chó đui mù, lại dám cả gan đến khiêu khích Cung Chủ, bây giờ tiểu nhân biết sai rồi, xin Cung Chủ tha cho chúng ta đi!”

Mộ Dung Cẩm không muốn nhìn đám người kinh tởm này nữa, xoay người đi vào trong lều, một câu nói lạnh lẽo bay ra: “Dọn dẹp sạch sẽ!”

Sau mấy tiếng ‘vút vút vút’, cả thế giới thanh tĩnh rồi, lúc Bạch Vân đẩy xe lăn đến, trừ một ít hoa cỏ bị đè ngã và một chút mùi máu tanh nhàn nhạt, ngoài ra cũng không thấy gì cả……

Xác định ma nữ của Ma Vực chính là Mộ Dung Cẩm, Bạch Vân vẫn là kinh hãi một hồi, ai có thể nói với hắn, cái…… cái người đẹp đến tựa như yêu tinh này lại là Mộ Dung Cẩm ư?

Đường đường là đại tiểu thư Tướng quân, thân phận khác lại là thiếu cung chủ của Ma Vực, ma nữ mà người người nghe tiếng đã sợ mất mật?

Nghĩ tới thân phận của Lạc Anh Ly, Bạch Vân lại không tự chủ được lắc đầu, đệ tử của Thiên Sư và đệ tử của Ma Vương, sao có thể tiến tới với nhau? Nếu như để người khác biết được, e rằng sẽ khiến cho người trong thiên hạ đến thảo phạt bọn họ mất! Nhưng mà có lẽ bọn họ căn bản không quan tâm, hà cớ gì hắn lại phải bận tâm chứ?

Đêm xuống, Bạch Vân chuẩn bị đẩy Lạc Anh Ly về nghỉ ngơi, nhưng lại thấy y dường như không muốn đi, thoáng chốc trong lòng liền khó xử rồi, công tử, nói thế nào đi nữa thì người vẫn chưa cưới Mộ Dung tiểu thư vào cửa, sao người có thể tha thiết mong chờ như thế chứ, khụ khụ, e rằng có chút không hợp lễ tiết đâu?

Bởi vì Lạc Anh Ly yêu cầu, Mộ Dung Cẩm chỉ có thể sắp xếp lều trại của hắn kế bên mình, cách nhau chưa đến hai thước, thế mới làm cho hắn an tâm trở về!

Đêm tối, Mộ Dung Cẩm vốn chưa ngủ, một là bởi vì nàng ngủ không được, hai là vì nàng muốn ‘nghênh đón’ vị khách trong buổi đêm này!

“Vút vút!” Tiếng mũi tên xe gió vang lên, Mộ Dung Cẩm ngồi trong lều, trực tiếp vung tay lên, nội lực hùng hậu đánh toàn bộ những mũi tên kia trở về, mà trong rừng lập tức có người xông ra, không giống với những người hét đánh gào giết ban ngày, những người này lại là sát thủ chân chính.

Mỗi một người trong Ma Cung đều là vạn dặm mới tìm được một, Mộ Dung Cẩm dĩ nhiên không cần lo lắng, không quá thời gian uống một chung trà, bên ngoài liền khôi phục lại sự yên tĩnh, không có ai đến báo cáo, bởi vì chỉ có một kết cục duy nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play