Tấm màn lụa mỏng nhẹ bay, căn phòng được bày trí xanh vàng rực rỡ, Mộ Dung Cẩm ngồi dậy từ trên giường lớn bằng gỗ trầm hương khắc hoa lót tơ tằm, tiếng xích sắt ‘leng keng’ khiến nàng cúi đầu nhìn xuống tay chân của mình, hai tay hai chân đều bị xích lại, cả người nàng đều bị nhốt lại trên chiếc giường.

Vận nội công, không chút bất ngờ khi phát hiện bản thân mất hết nội lực, Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ nằm xuống, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ mình đang ở chốn nào.

Rốt cuộc là ai đánh ngất nàng? Võ công của người đó nhất định cực kỳ cao, lúc ấy nàng vừa trở về từ tháp Cửu Long, cơ thể vì vừa mới tách ma liên ra chưa hồi phục, nên mới bị đánh lén thành công, mà người đó rất rõ ràng là đợi nàng trở về, ngay lúc nàng thả lỏng phòng bị lơi lỏng nhất mà ra tay, như thế tỷ lệ thành công mới là lớn nhất!

Chỉ là, rốt cuộc là ai đây? Nơi lộng lẫy như thế này, quả thực là y đúc như hoàng cung! Đông Phương Trạch ư? Không, trực giác của nàng cảm thấy không phải là Đông Phương Trạch, nàng không muốn nghi ngờ hắn, cũng không cảm thấy hắn là người như vậy, vậy thì người đó là ai cơ chứ?

Nơi ở xa hoa, võ công cao cường, còn nắm chắc tin tức chính xác của nàng, mà người đối với nàng có tâm tư đó…… Chỉ chốc lắt sau, Mộ Dung Cẩm tựa như hiểu ra, cười lạnh:

“Mai Tử Hàn!”

“Ha ha! Không ngờ nhanh như thế Cẩm đã đoán được là do Tử Hàn gây ra!” Vừa dứt lời, “kẹt” một tiếng cửa lớn khắc hoa bị đẩy ra, Mai Tử Hàn vẫn một thân trang phục ưu nhã như trước, ngoài bàn tính vàng trong tay, toàn thân có vẻ không ăn nhịp với chốn xa hoa này!

Mộ Dung Cẩm nâng mắt: “Vì sao bắt ta?”

Mai Tử Hàn đi đến bên cạnh giường, vén tấm màn lụa lên ngồi xuống, nhìn Mộ Dung Cẩm: “Nàng nói Tử Hàn nên gọi nàng là Mộ Dung tiểu thư? Hay là Thiếu Cung Chủ đây? Nhưng Tử Hàn từng nói, vẫn muốn gọi nàng là Cẩm!”

Mộ Dung Cẩm lạnh lùng lườm một cái, không nói gì!

Mai Tử Hàn nhàn nhã gảy những hạt châu trên bàn tính, tựa như không chút để ý nói: “Ta nghĩ nàng đã nhận ra ta rồi nhỉ? Lúc ta nói với nàng về ngọc bội mang chữ Cẩm thì nàng đã nhận ra rồi, không biết nàng có nghĩ tới, có một ngày chúng ta sẽ dùng phương thức như thế này mà nhận nhau không!”

Mộ Dung Cẩm kéo dây xích trên tay, thoáng chốc tiếng leng keng vang lên: “Ngươi nghĩ rằng với mấy sợi dây xích này thì có thể nhốt ta lại sao?”

“Đương nhiên không thể!” Mai Tử Hàn không chút do dự thừa nhận: “Người của Ma Vực tin tức trải rộng khắp thiên hạ, muốn tra ra nơi nàng tồn tại không hề khó, mà thứ sát thủ Ma Vực am hiểu nhất chính là ẩn thân, nói không chừng bây giờ đã có đao kiếm hướng về phía cổ họng của ta rồi, chỉ cần một mệnh lệnh của nàng, sợ rằng ta sẽ chết tại chỗ này mất thôi!”

“Vậy ngươi còn làm vậy với ta?”

“Nếu không như thế, nàng có thể yên ổn mà trò chuyện với ta một chút sao?”

Mộ Dung Cẩm kéo gối dựa bên cạnh qua, lười biếng dựa lên trên: “Nói đi, ý đồ của ngươi!”

“Tử Hàn nghe nói nàng đang tìm một vài loại dược liệu trân quý ví dụ như là —— Tử Dương Thảo!”

Mộ Dung Cẩm mở mắt, cười lạnh: “Ngươi biết?”

Mộ Dung Cẩm cười nhạt: “Tử Hàn bất tài, mấy thứ khác không có, những thứ hiếm lạ thì nhiều vô số kể, hơn nữa trong tay Tử Hàn vừa hay có một bụi Tử Dương Thảo hiếm có trên đời, lại nghe được tin tức nói nàng đang tìm vật này, vây nên liền mời nàng đến đây!”

Mộ Dung Cẩm lần này nổi lên hứng thú, cũng không ngại việc mình đang bị xích lại: “Nói đi, điều kiện của ngươi!”

“Bất kể Tử Hàn nói điều kiện gì nàng cũng đồng ý?”

Mộ Dung Cẩm trầm ngâm sau đó đáp: “Phải, bất cứ điều kiện gì!”

“Nếu như nói Tử Hàn muốn Cẩm gả cho ta thì sao?”

Mộ Dung Cẩm ngẩn ra, nhìn Mai Tử Hàn, nhưng từ trong mắt hắn lại nhìn ra hắn nghiêm túc vô cùng, hiển nhiên đây không phải lời nói đùa: “Đều nói thương nhân coi trọng lợi ích, đặc biệt là kiểu thương nhân như ngươi, chỉ là ta không hiểu, cười ta ngươi có thể đạt được lợi ích gì? Ngươi không sợ một khi ta tùy tiện đồng ý với ngươi, đến lúc đó ngươi lại thua thiệt cả người lẫn của?”

Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Không sợ Cẩm chê cười, kể từ sau lần gặp nàng, thì không có cô gái nào có thể lọt vào mắt của Tử Hàn nữa, mỗi ngày Tử Hàn đều cầm lấy miếng ngọc bội này, nghĩ đến dáng vẻ trưởng thành từng ngày từng ngày của nàng, cứ thế, ta trải qua biết bao nhiêu năm tháng, mà ta vẫn luôn chờ đợi ngày hôm nay!”

Mộ Dung Cẩm hết ý kiến: “Ngươi rất thẳng thắn!”

“Vậy ý của Cẩm thế nào?”

Mộ Dung Cẩm hỏi ngược lại: “Ngươi ép ta như thế, không sợ ép vội vàng quá, ta giết ngươi luôn sao?”

“Nàng sẽ không làm thế, nếu không vị sát thủ trên xà nhà kia đã ra tay nãy giờ rồi!”

Bị chỉ ra, Mộ Dung Cẩm cũng không ngạc nhiên: “Xem ra ngươi đã quyết tâm rồi?”

“Ngươi thế này chỉ là do chấp niệm mà thôi, cớ gì phải vậy? Như vậy đối với hai chúng ta có lợi ích gì không?” Trong lòng Mộ Dung Cẩm rất bất đắc dĩ, sao dạo gần đây toàn gặp phải mấy kẻ muốn dây dưa với nàng thế này? Lạc Anh Ly là thế, Tần Phi Nguyệt cũng vậy, Đông Phương Trạch cũng đến, bây giờ ngay cả Mai Tử Hàn cũng muốn tới tham gia náo nhiệt, chê nàng rãnh rỗi quá hả? Hay là nàng đã làm chuyện gì thất đức, mà thiếu nhiều nợ đào hoa thế cơ chứ?

“Tử Hàn tuy là thương nhân, nhưng ngoài buôn bán, Tử Hàn vẫn là một con người có máu có thịt!”

Mộ Dung Cẩm nhìn thẳng vào mắt Mai Tử Hàn, thế mới phát hiện thực ra hắn cũng có một đôi mắt rất đẹp, như dòng nước thu mờ khói sương, bình thản mơ màng, khiến người ta nhìn mãi không chán: “Ngươi có biết bây giờ ta muốn làm gì không?”

Mai Tử Hàn nâng mắt lên, vẫn mỉm cười như trước: “Giết Tử Hàn!”

Mộ Dung Cẩm nhịn không được cười lên: “Ngươi thật đúng là người hiểu biết!”

“Bởi vì trong mắt của nàng không hề che giấu suy nghĩ của mình!”

Mộ Dung Cẩm kéo mạnh dây xích, ngồi thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Muốn ta gả cho ngươi là điều không thể nào, đổi điều kiện khác!”

“Chỉ có điều kiện này thôi!”

“Thật sự không đổi? Không sợ sẽ mất mạng sao?”

“Thứ Tử Hàn xem trọng xưa nay cũng không phải mạng sống của mình, còn những thứ khác, cũng không thể lọt vào mắt của Tử Hàn, cho nên Cẩm không cần nghĩ đến thay đổi đâu!” Thái độ thật kiên quyết.

Mộ Dung Cẩm im lặng, nàng rõ ràng không thấy trong mắt Mai Tử Hàn có bất kì thứ gì liên quan đến yêu thích, điều duy nhất có thể giải thích chính là sự cố chấp muốn có được một thứ gì đó, nhưng sự cố chấp đó lại khiến hắn tự nguyện trả giá bằng tính mạng, thật không biết có nên nói hắn điên cuồng không nữa!

“Ngươi đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi!”

“Vậy Tử Hàn cáo từ trước!”

Tiếng đóng cửa nặng nề tựa như tảng đá đè vào lòng, cảm xúc của Mộ Dung Cẩm thoáng chốc cũng trở nên buồn bực!

“Hì hì, nhóc con, nhìn không ra đấy, vận đào hoa của ngươi cũng không tệ, mới vừa rồi có một gã đàn ông cùng ngươi vào sinh ra tử, xoay người một cái, trước là bắt cóc, sau là tỏ tình, cuối cùng là cố chấp, ta xem là ngươi phải lấy hắn chắc rồi đi?”

Mộ Dung Cẩm hừ lạnh: “Vật chết như ngươi, cũng hiểu được mấy thứ này cơ à!”

“Hừ, nhóc con không biết lễ phép gì cả, tuy hiện tại ta chỉ là một linh hồn, nhưng xưa kia ta cũng là một con người có máu có thịt, mấy chuyện tình yêu nam nữ này sớm đã nhìn thấu rồi! Còn có, tính theo tuổi tác, ta thuộc vai vế ông cố cố cố của ngươi đấy nhé, tốt xấu gì ngươi cũng phải tôn trọng trưởng bối có được không chứ?”

“Ngươi kêu ta nói chuyện tôn trọng với một cuốn sách chết à?”

“Khụ khụ, ngươi có thể đừng có nhắc tới chết với không chết được không hả? Nghe mà xúi quẩy!”

“Ngươi cũng chết rồi, còn ở đó mà nói xúi quẩy?”

“……” “Nhóc con, haiz, thôi bỏ đi, không tranh cãi cái này với ngươi nữa, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Tử Dương Thảo kia vừa rồi được hắn đem theo bên người ấy, nếu như ngươi muốn, ta có thể trực tiếp lấy về cho ngươi, không cần phải đồng ý với điều kiện gì đó của hắn!”

“Mang theo bên người?” Là muốn đưa cho nàng sao? Trong chốc lát Mộ Dung Cẩm thấy thật đau đầu, lần đầu tiên cảm thấy tình cảm sao với giết người còn phiền phức hơn!

“Haiz, nhóc con, ngươi suy nghĩ kĩ chưa?”

“Im miệng của ngươi lại đi, để cho ta nghỉ ngơi một chút!”

“Hứ, mới vừa rồi còn không phải nói bổn đại gia là vật chết sao? Vật chết làm gì có miệng?”

……

Một ngày sau, Mộ Dung Cẩm gặp Mai Tử Hàn lần nữa, vẫn là cảm giác phiêu đãng bất định, duy chỉ có bàn tính vằng kia mới nhuộm lên cho hắn một chút hơi thở của loài người.

“Cẩm đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”

Mộ Dung Cẩm lắc lắc xích tay chân: “Ngươi đây là nhốt ta đến lúc đồng ý mới thôi à?”

“Nếu như Cẩm muốn rời đi, e rằng nơi này trói không nổi nàng, nếu hiện tại Cẩm vẫn còn ở đây, xem ra nàng cũng đang suy ngẫm đề nghị của Tử Hàn, không phải sao?”

Mộ Dung Cẩm đặt xích sắt trong tay đùa nghịch, trong mắt đã suy tư hơn ngàn vạn lần: “Ta sẽ không gả cho ngươi, cho dù ngươi thật sự nhốt được ta, ta cũng sẽ không gả! Ngươi vẫn là đổi điều kiện khác đi!”

“Tử Hàn tuyệt đối sẽ không đổi!”

Mộ Dung Cẩm siết chặt ngón tay, giọng nói lạnh xuống: “Cứu mạng không đợi được nữa rồi, ta đã ở lại đây một ngày, không có thời gian để lề mề với ngươi, đừng ép ta đấy!”

Mai Tử Hàn không hề bị nàng uy hiếp, ngược lại đưa một thanh dao găm qua: “Nàng có thể giết ta, như thế nàng lập tức có thể rời khỏi!”

Mộ Dung Cẩm trông thấy vẻ nghiêm túc và chấp nhất trong mắt hắn, trong lòng bùng lên một ngọn lửa tức giận vô danh: “Đồ điên!” Sai rồi, không có kẻ điên nào sẽ bình tĩnh như hắn, hắn là một tên điên tỉnh táo!

“Ta đợi ngày hôm nay đợi đến điên rồi, nếu như không có được nàng, thì chết trong tay nàng, cũng là một lựa chọn không tệ!”

Mộ Dung Cẩm bỗng nhiên kẹp lấy cổ hắn, hung hăng dùng sức, thoáng chốc Mai Tử Hàn hít thở khó khăn, nhưng trên mặt hắn vẫn là nét bình thản như trước, lại khiến cho Mộ Dung Cẩm không thể nào xuống tay được.

Dưới sự bất đắc dĩ, Mộ Dung Cẩm chỉ có thể dùng một chưởng đánh ngất hắn!

Nhìn Mai Tử Hàn ngã trước mặt nàng, Mộ Dung Cẩm thở dài: “Đi tìm dược liệu đi!”

Một luồng ánh sáng màu vàng bắn ra, sau khi vòng quanh trên người Mai Tử Hàn hai vòng, một bụi cỏ nhỏ màu tím bay ra, Mộ Dung Cẩm vội vàng thu nó vào Thiên Y Thần Điển, lại thêm một nguyên liệu rồi!

Mộ Dung Cẩm từ trên giường đứng lên, tay xích chân cùm tháo ra không phí chút sức nào, xoay người muốn rời khỏi, đi được hai bước lại dừng, xoay người dìu Mai Tử Hàn đặt lên giường, đắp chăn lên, mới xoay người rời đi! Coi như là nàng nợ hắn một ân tình đi!

Vừa ra khỏi Hương Tuyết Hải, Mộ Dung Cẩm liền bị một ông lão ngăn cản: “Tiểu thư đừng hoảng, chẳng qua lão nô chỉ theo lệnh của chủ tử giao một thứ cho tiểu thư mà thôi!”

Dứt lời ông lão đưa một túi gấm qua, Mộ Dung Cẩm nhận rồi mở ra, trong tay là một hạt châu màu xanh ngọc bích, chính là hạt châu trên bàn tính bảo bối của Mai Tử Hàn, thân ngọc sáng bóng long lanh, hiển nhiên là hắn thường xuyên vuốt ve rồi; ngoài hạt châu ra còn có một tờ giấy nhắn, trên đó chỉ có sáu chứ: Thành Cửu Dương, Bảo Liên Đăng!

Mộ Dung Cẩm không biết nên nói gì, Mai Tử Hàn sớm đã tính toán hết mọi thứ, hắn đã đoán đúng nàng sẽ ra tay đánh ngất hắn, đoán đúng nàng sẽ rời đi từ chỗ này, thậm chí còn chuẩn bị một tờ giấy nhắn với tin tức vô cùng quan trọng đối với nàng, làm cho nàng vĩnh viễn nợ hắn một ân tình!

Quả nhiên là một kẻ điên!

——Đường phân cách——

Thành Cửu Dương, đó là đô thành của Yến quốc, nơi trú ngụ của hoàng thất họ Nam Cung, Khải Đông Phương, Yến Nam Cung, nước Yến là quốc gia đủ thực lực để địch lại Thiên Khải!

Một bộ áo vải màu xanh nước biển, một khuôn mặt cực kỳ bình thường, ngoại trừ đôi mắt không phù hợp với tạo hình bình thường kia, e rằng không ai nhận ra nàng!

Thành đô phồn hoa vô cùng, thương nhân và người bán buôn, gạch đỏ ngói xanh nối liền không dứt! Đứng trên lầu của nhà trọ, Mộ Dung Cẩm ngắm đô thành này, nhưng lại không có tâm tình tán thường như lúc ngắm đế đô nước Sở, bởi vì đó là đất nước của hắn! Thì ra sau khi tiếp nhận một người, thật sự sẽ vì hắn mà kiêu ngạo!

“Thiếu Cung Chủ, đã điều tra được, Bảo Liên Đăng đang nằm trong phủ của Nam Cung Triệt, hai ngày sau Nam Cung Triệt sẽ cưới tiểu thư phủ tể tướng nhà họ Lý, Bảo Liên Đăng do thái hậu ban cho Nam Cung Triệt dùng để chúc mừng tân hôn!”

Nghe nói Bảo Liên Đăng sinh trưởng trên nham thạch núi lửa, nham thạch núi lửa khô ráo nóng rực, không có sinh vật nào có thể sinh trưởng trên đó, nhưng Bảo Liên Đăng này lại cố tình mọc rễ trên đấy, nhưng đây cũng là một bụi trăm năm khó gặp; lá của Bảo Liên Đăng màu đỏ thắm, mà hoa lại là màu đỏ tím xinh đẹp, mà cả đóa hoa thì rũ xuống như lồng đèn vậy, cũng vì thế mà có được tên này!

“Hoa này cực hiếm, nhà Nam Cung này làm sao có được?”

“Do một dòng tộc hàng năm sinh sống dưới chân núi lửa tiến cống cho hoàng thất Nam Cung, cũng mới dâng tới một tháng trước thôi, vừa lúc hôn lễ của Nam Cung Triệt, thái hậu liền ban thưởng cho Nam Cung Triệt!”

“Nam Cung Triệt……” Mộ Dung Cẩm phất tay cho người lui xuống, trầm tư một lúc, cuối cùng thay một bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài!

Nam Cung Triệt được phong là Dật Dương Vương, phủ đệ nằm ở phía đông đô thành, tòa nhà tráng lệ nhất chính là của hắn!

Đột nhiên Mộ Dung Cẩm nhớ đến chuyện lần trước Sở Linh Nhi dây dưa với Nam Cung Triệt, không biết tên Nam Cung Triệt này thành thân Sở Linh Nhi có đến không?

Thầm thở dài, vẫn là không đến thì tốt hơn, nếu không lúc đó e rằng sẽ không yên tĩnh đâu!

Thăm dò vị trí của ám vệ, sau đó mới phi thân rơi vào trong, vương phủ rất lớn, tìm từng gian phòng rất phiền phức, nhưng bố cục của những tòa nhà to thế này thường không khác nhau mấy, muốn tìm cũng không phải khó.

Mộ Dung Cẩm ẩn nấp trên xà nhà, bên dưới nàng vừa đúng lúc có mấy thị nữ đi qua

“Vương gia ăn cơm chưa?”

“Chưa nữa, cũng nhiều ngày rồi đó, Vương gia vẫn không chịu ăn, mắt thấy hôn lễ sắp đến rồi, cứ như vậy, sao thành hôn đây?”

“Lý tiểu thư này cũng không tệ mà, sao Vương gia lại không vui chứ?”

“Khẳng định là Vương gia có người trong lòng rồi, nên mới không muốn cưới chính phi!”

“Cô gái có thể để cho Vương gia nhìn trúng, sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?

“Đại khái như tiên trên trời đi, cũng chỉ có cô gái như thế mới xứng với Vương gia của chúng ta thôi!”

“Ha ha, mặc kệ là cô gài như thế nào, dù gì cũng không phải chúng ta, vẫn là suy nghĩ xem làm thế nào có thể khiến cho Vương gia ăn cơm đi!”

“Haizz……”

Nam Cung Triệt này còn không vui? Cô gái trong lòng hắn, lẽ nào là Sở Linh Nhi? Mộ Dung Cẩm nhìn cách bố trí xung quanh, phi thân về phía trước lặn mất tăm!

Mới vừa tới trước căn phòng đó, một mùi rượu nực nồng liền ập tới, Mộ Dung Cẩm nhíu mày, rồi mới đi vào trong, xung quanh đều không có người canh phòng, xem ra toàn bộ đều bị Nam Cung Triệt đuổi đi rồi, vén tấm màn lên, liền thấy hắn dựa trên giường mềm, dưới chân toàn là bình rượu, cả người cũng say khướt.

Một thời gian ngắn ngủi không gặp, cả người hắn gầy đi rất nhiều, trông có vẻ chán chường vô cùng, hoàn toàn không còn dáng vẻ phong lưu trước kia, quả nhiên là một chữ tình hại chết người!

Nam Cung Triệt mơ mơ màng màng đứng lên, lảo đảo đi về phía bàn sách, sau đó nhấc bút lông chấm nước mực, bắt đầu vẽ lên giấy đã trải sẵn, nhìn nét vẽ, hẳn là đang vẽ người, sau vài nét bút, Mộ Dung Cẩm hết nói nổi, đây hình như là nàng mà? Lẽ nào tên công tử phong lưu này có ý với nàng?

Nhưng càng xem, Mộ Dung Cẩm lại càng muốn cười, bức họa đó tuy là vẽ nàng, nhưng thần thái và mày mắt kia, sao càng nhìn lại càng thấy giống Sở Linh Nhi? Lắc đầu thở dài, đây rõ ràng là một con sâu hồ đồ, ngay cả người mình thực sự thích là ai cũng không rõ nữa!

Nghĩ tới Sở Linh Nhi, Mộ Dung Cẩm lần đầu tiên muốn giúp muội ấy, nhưng thế này cũng phải được muội ấy đồng ý, nếu như muội ấy đó đến đây, vậy thì nàng sẽ ra tay, nếu như không đến, thì đã cho thấy bọn họ không có duyên phận! Sâu sắc nhìn Nam Cung Triệt một cái, Mộ Dung Cẩm ẩn thân rời đi!

Mộ Dung Cẩm đi đến kho của vương phủ trước, tìm được một đống báu vật, lại không có thứ nàng cần, ngồi trên xà nhà, Mộ Dung Cẩm lười biếng dựa vào cây cột, lẽ nào hôm nay phải ra về tay không sao?

“Cẩn thận chút, cái này đặt ngay chính giữa ấy!”

“Đúng rồi, chính là chỗ đó!”

“Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng đấy!”

Mộ Dung Cẩm xoay người nhảy xuống, hạ xuống nhẹ nhàng xuống sàn nhà, xuyên qua cửa sổ đúng lúc thấy một ông lão đang chỉ huy bốn gia đinh bê một bồn hoa kì lạ đặt lên trên bàn, lá của đóa hoa kia màu đỏ thắm, tựa như ngọn lửa vậy, mà trên ngọn cây bốn phía đều có hoa rũ xuống, có mấy đóa đã nở rồi, dáng vẻ y đúc như lồng đèn, hoa mang màu tím đỏ sẫm, trông có vẻ xinh đẹp cực kì.

Vì để điều dưỡng thật tốt, lại trực tiếp đào lên cả tảng đá mà Bảo Liên Đăng sinh trưởng trên đó, nên một bụi hoa nho nhỏ cũng cần đến bốn người khiêng lên, tảng đá kia hằng năm nằm trên núi lửa, hiển nhiên đều có thể cảm nhận được hơi nóng, đây nhất định là Bảo Liên Đăng không thể nghi ngờ nữa.

Mộ Dung Cẩm lấy Thiên Y Thần Điển ra, lật giở một hồi, nàng không cần cả bụi Bảo Liên Đăng, chỉ cần mười đóa hoa là được rồi, Mộ Dung Cẩm nghiêng người đếm, không nhiều không ít vừa đủ, nói cách khác nếu như nàng hái đi, thì bồn hoa này chỉ còn lá không thôi! Nhưng vì cứu người, chỉ có thể để cho Nam Cung Triệt chịu thiệt vậy!

Bởi vì đây là bảo vật tiến cống, nên nơi này được phái đến mười mấy người canh giữ, Mộ Dung Cẩm không muốn giết người, nên chỉ có thể nhanh chóng điểm huyệt của bọn họ, sau đó hái hoa Bảo Liên Đăng, trừ bông hoa còn hái thêm vài nhánh cây, nhưng cuối cùng lại nghĩ, nàng vẫn là lấy hết toàn bộ đi thôi, nếu như nàng lấy ít, sợ rằng người khác lại nghĩ là do người hầu không cẩn thận làm hư, đến lúc đó không chừng sẽ hại người chết oan, cứ để cho bọn họ coi như bị trộm lấy cắp vậy, như vậy là tốt nhất!

Lấy được thứ này rồi, Mộ Dung Cẩm không gấp gáp nữa, phi thân ra khỏi vương phủ, không nhanh không chậm đi về nhà trọ của mình.

Suy nghĩ một lúc gọi sát thủ đến: “Đi điều tra xem Sở Linh Nhi có đến đây chưa!”

“Dạ!”

Một đêm cứ thế trôi qua, Mộ Dung Cẩm lại không thể ngủ được, tất cả dược liệu chỉ thiếu hai thứ trân quý nhất, đến hiện tại cũng không có chút tin tức gì, tính ngày tháng, Lạc Anh Ly chỉ còn sống được không đến nửa năm nữa thôi……

“Lạc Anh Ly!” Bờ môi đọc lên ba chữ, Mộ Dung Cẩm đã không thể nói ra mình có cảm giác gì, nhưng bây giờ nàng nhất định phải cứu hắn!

Từ trong ngực lấy ra một cây trâm hoa sen bằng bạch ngọc, đây là cây trâm mà Sở Dạ khắc rồi tặng cho nàng, nàng vẫn không cài lên nhưng lại luôn mang theo bên mình, mấy ngày này nàng nhớ hắn không chỉ một lần, ngày đó nàng đi quyết tuyệt đến thế, thực ra lúc ra khỏi đã có chút hối hận, nhưng nàng thật sự không thể mặc kệ được, ngoại trừ phần đau lòng nàng dành cho Lạc Anh Ly, càng bởi vì lời thề kia của chính nàng, nàng đã đồng ý sẽ trị khỏi ho Lạc Anh Ly, thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, mặc kệ cuồi cùng bọn họ ai chết trong tay ai, cũng không liên quan đến hiện tại!

“Sở Dạ!” Bây giờ chàng có từng nhớ đến thiếp không? Hẳn là vẫn còn đang trách thiếp đi!

“Sở Dạ!” Bây giờ chàng có từng nhớ đến thiếp không? Hẳn là vẫn còn đang trách thiếp đi!

Trong lòng bất đắc dĩ, từ trên giường đứng dậy, đi đến trước chiếc gương trang điểm nho nhỏ, thả mái tóc ra, sau đó chải lại một kiểu tóc đơn giản, cuối cùng cài cây trâm lên!

Ngắm nhìn rất lâu, Mộ Dung Cẩm lại dần dần có chút bất an, nhìn cây trâm bạch ngọc kia, trong lòng vẫn cảm thấy không yên, vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra!

“Thiếu Cung Chủ!”

Mộ Dung Cẩm hoàn hồn, giơ tay lấy trâm ngọc xuống: “Nói!”

“Đã tra được nơi công chúa Sở Linh Nhi dừng chân, ở dịch quán thành Nam!”

“Dịch quán? Sở Linh Nhi đại diện cho nước Sở đến ư?”

“Không, lần này do Sở hoàng đích thân đến chúc mừng, công chúa Sở Linh Nhi chỉ đến cùng mà thôi!”

Mộ Dung Cẩm sửng sốt tại chỗ, trong lòng vừa mừng vừa lo, Sở Dạ đến rồi, cùng một nơi với nàng, ở nơi cách nàng không đến ngàn thước!

Phất tay cho người lui xuống, Mộ Dung Cẩm lại không ngủ được nữa, gặp hắn, đi giải thích! Gặp hắn, nói cho hắn biết suy nghĩ của mình!

Trong lòng có vô số giọng nói đang kêu gào, rời khỏi đã chừng ba tháng rồi, gần như ngay cả một khắc cũng không muốn chậm trễ!

Mộ Dung Cẩm nhanh chóng thay y phục, trong lòng nhịn không được kích động, đeo màn che lên, cuối cùng vẫn là cài trâm ngọc lên, như thế hắn sẽ vui chứ?

Phi thân ra ngoài, Mộ Dung Cẩm không rảnh ngắm nhìn cảnh đêm của đô thị phồn hoa, chỉ một đường đi về phía mục tiêu của mình!

Dịch quán

Mộ Dung Cẩm lướt qua thủ vệ bên ngoài, muốn đi vào chính viện phía sau, vì nàng không hề che giấu hành tung của mình, nên rất nhanh liền bị ám vệ của Sở Dạ phát hiện, sau một lúc do dự liền cản lại!

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh xuống: “Các ngươi cản ta?”

Sắc mặt của Triển Phong có chút khó xử: “Nương nương, không phải thuộc hạ muốn ngăn cản nương nương, chỉ là…… thuộc hạ khuyên nương nương vẫn là trở về thì hơn!”

“Có ý gì?” Trong lòng Mộ Dung Cẩm giật lên một cái, trực giác nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện rồi!

“Nương nương, chúng thuộc hạ xin nương nương mau chóng rời khỏi nước Yến ạ!” Trên mặt Triển Phong đã không thể che giấu được nữa!

Mộ Dung Cẩm sao có thể nghe bọn họ khuyên: “Không muốn chết thì tránh ra cho ta!”

“Nương nương!”

“Tránh ra!” Mộ Dung Cẩm quát lạnh, phi thân xông vào trong, sau đó đẩy mạnh cánh cửa kia ra……

“Hoàng thượng, chàng cảm thấy bộ này có đẹp không?”

“Không tệ!”

“Vậy bộ này thì sao?”

“Ừm!”

“Hoàng thượng thấy thần thiếp mặc bộ nào đẹp hơn?”

Trong gian phòng rộng lớn, một người đán ông anh tuấn lười biếng dựa trên giường êm xa hoa, mắt khép hờ, nội liễm thâm trầm, như một tay thợ săn chờ lúc tấn công, mà ánh mắt của hắn rơi trên người con gái kia, lại mang theo một nét dịu dàng; mà trước mặt hắn, một cô gái dung mạo diễm lệ đang cầm hai bộ y phục lộng lẫy để lựa chọn, trên mặt xuân sắc có thừa, hiển nhiên là cô gái đang được thánh sủng……

Trong khoảnh khắc đó, Mộ Dung Cẩm phảng phất như nghe được tiếng trái tim mình tan vỡ, tại sao? Tại sao lại như thế này?

Hai người rốt cuộc cũng phát hiện sự tồn tại của nàng, cô gái nheo mắt lại, kiêu ngạo quát lạnh: “Kẻ nào? Dám cả gan tự tiện xông vào?”

Sở Dạ híp mắt, bên trong đó là sự lạnh lẽo cùng với —— sát ý mà nàng chưa từng thấy qua!

Sát ý? Hắn thế mà lại đối với nàng có sát ý?

Mộ Dung Cẩm không biết mình nên dùng biểu cảm gì nữa, nàng nhìn thẳng vào Sở Dạ, trong mắt cầu mong một cái xác nhận, từng bước đi về phía hắn, ánh mắt không hề rời khỏi đôi mắt của hắn một giây nào!

“Ngươi muốn làm gì? Cút ra cho bổn cung!”

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh xuống, đánh một chưởng qua, chưởng phong chưa đến lại bị một luồng nội lực mạnh mẽ trực tiếp đánh tan, lực phản lại khiến cho nàng cũng không tự chủ lùi lại hai bước, Mộ Dung Cẩm không dám tin nhìn kẻ ra tay Sở Dạ, ánh mắt đó lạnh lẽo và xa lạ biết mấy: “Sở Dạ, chàng lại ra tay với thiếp?”

Sở Dạ sắc mặt không đổi, lại mạng theo sự nguy hiểm của dã thú: “Ngươi dám cả gan gọi tục danh của Cô Vương, chỉ bằng như vậy thôi người đã có thể chết tại nơi này!”

“Hoàng thượng, đừng mà!” Triển Phong rốt cuộc nhịn không được đứng ra: “Hoàng thượng, đó là hoàng hậu nương nương!”

“Hoàng hậu?” Vẻ mặt Sở Dạ lạnh lùng: “Cô Vương sao không nhớ rằng có một hoàng hậu như thế!”

Có cái gì đó xé nát tim nàng, Mộ Dung Cẩm phảng phất như có thể nghe được tiếng máu chảy róc rách, bên tai dường như còn vọng về những lời nói trước kia của Sở Dạ, hắn nói:

Cẩm Nhi, gả cho Cô Vương đi!

Cẩm Nhi, làm hoàng hậu của Cô Vương đi! Hoàng hậu duy nhất!

Con bé ngốc, nàng còn không thừa nhận rằng nàng đã yêu Cô Vương rồi ư?

……

Mỗi một câu nói trong quá khứ vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng hiện tại…… Hắn lại nói hắn không nhớ vị hoàng hậu là nàng đây……

Cô gái yêu mị kia cười lạnh: “Nước Sở trước nay không có hoàng hậu, hơn nữa không bao lâu sau hoàng thượng sẽ phong bổn cung làm hoàng hậu, các ngươi đừng nói bậy đấy, nếu không đừng trách bổn cung vô tình!”

Cẩm Nhi, mặc kệ có tế trời hay không, nàng cũng là hoàng hậu của Cô Vương, hoàng hậu duy nhất! Hoàng hậu duy nhất, câu nói mỉa mai biết mấy!

Mộ Dung Cẩm nhìn Sở Dạ, nhìn một cái, không cần phải hỏi nữa, tất cả đều đã rõ ràng như thế, Sở Dạ, chàng thế mà quên ta rồi ư?

Lần đầu tiên nếm được mùi vị đau lòng, lại đau thấu tâm can như vậy, Mộ Dung Cẩm chua xót trong lòng, nhưng nàng không khóc, xoay người rời đi, bước chân chưa bao giờ nặng nề như một khắc này, xưa nay không hề biết một đoạn đường ngắn ngủi cũng có thể đi lâu như thế!

Sở Dạ, chẳng qua ta chỉ xoay người rời đi một lần, vì sao gặp lại, chúng ta lại trở nên như vậy rồi……

Cô gái yêu mị kia nhìn bóng lưng gần như tan nát của Mộ Dung Cẩm, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: Mộ Dung Cẩm, đây chính là báo ứng của ngươi!

Ả chính là Đông Phương Hiểu, ba tháng trước sau khi được Đường Tố chỉ điểm, ả liền bắt đầu xuống tay lên người Sở Dạ, tính toán rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội bỏ loại độc dược kia vào trong rượu của Sở Dạ, mà ả còn dùng ám vệ cuối cùng bên mình động tay chân trong hoàng cung, thế mới có được lúc sơ hở lẻn vào bên cạnh Sở Dạ, canh giữ đến lúc hắn tỉnh lại, vừa mở mắt liền trông thấy ả!

Kể từ ngày hôm đó ả liền danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Sở Dạ, ngoại trừ một danh hiệu quang minh chính đại, thì hiện tại ả đã là phi tử được công nhận của Sở Dạ rồi!

Lúc mới bắt đầu ả vốn còn hơi thấp thỏm, nhưng sau một tháng, ả rốt cuộc đã xác định một chuyện, đó chính là Sở Dạ thật sự ‘yêu thích’ ả rồi, tính cách của hắn thay đổi rất nhiều, tàn nhẫn thô bạo, nhưng đối với ả lại nói gì nghe nấy, dung túng vô cùng, cũng khiến cho ả càng thêm vô pháp vô thiên, mà điều duy nhất bây giờ ả phải làm chính là tiêu diệt hậu hoạn Mộ Dung Cẩm vĩnh viễn, sau đó diệt trừ hết những người biết chuyện, thế thì ả có thể ngồi lên ghế hoàng hậu thật vững vàng rồi!

Đông Phương Hiểu một lòng đắc ý không phát hiện, trong ánh mắt lạnh băng của Sở Dạ lướt qua một nét giãy giụa cùng với đau đớn……

“Nương nương!” Triểu Hạo không yên lòng đuổi theo: “Nương nương đừng đau lòng, chủ tử vẫn yêu nương nương……”

Mộ Dung Cẩm không nói gì, trong tay nắm lấy cây trâm ngọc vừa mới gỡ xuống, muốn bóp nát nó, nhưng cuối cùng vẫn không thể xuống tay được!

Nàng không khóc, không ồn ào, thậm chí không có bao nhiêu cảm xúc đau thương, nhưng cố tình dáng vẻ đó, so với khóc một trận càng khiến cho người ta thấy đau lòng hơn: “Nương nương, khoảng thời gian ba tháng trước đây, thuộc hạ phát hiện chủ tử dường như bị mất trí nhớ rồi, mà cô gái tên Ngọc Nương kia đột nhiên xuất hiện, lai lịch vô cùng khả nghi, nhưng chủ tử không biết làm sao lại khăng khăng sủng ái nàng ta, chúng thuộc hạ không thể nghịch lại ý của chủ tử, thuộc hạ hy vọng nương nương đừng buông bỏ chủ tử……”

“Ta biết!”

“Nương nương biết?” Triển Hạo hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc.

Mộ Dung Cẩm gật đầu, một khắc kia gặp phải đau đớn cực hạn, thậm chí có một khoảnh khắc mất đi lí trí, nhưng trong nháy mắt khi xoay người nàng liền nhận ra có điều không đúng, Sở Dạ sẽ không dùng giọng điệu đó nói chuyện với nàng, cho dù hắn vẫn còn đang giận nàng, trong ánh mắt cũng không thể nào lạnh lẽo đến mức một chút độ ấm cũng không có, càng không thể nào đối với nàng mà sinh ra —— sát ý!

So với Sở Dạ của quá khứ, hắn của hiện tại mới phù hợp với khí chất đế vương chân chính, lạnh lẽo, quyết tuyệt, quả nhiên không hổ là đế vương chí tôn!

Sở Dạ, đây mới thật sự là chàng sao?

“Ngươi trở về đi, cáo từ!”

Không đợi Triển Hạo nói chuyện, Mộ Dung Cẩm liền phi thân rời khỏi, giấu đi đau thương trong ánh mắt, càng thêm quyết tuyệt và tàn nhẫn! Mà phương hướng nàng đi không phải nhà trọ, mà là ngoại ô hoàng thành!

Phệ Thiên luôn bố trí phân hội ở nơi trọng điểm của mỗi một quốc gia, mà phân hội của nước Yến thì ở ngoại ô hoàng thành, Mộ Dung Cẩm hạ xuống, nội lực mạnh mẽ khiến cho lá cây trên mặt đấy bay tứ tung, mỗi một chiếc lá đều mang theo sát khí sắc bén, gió mạnh nghịch chuyển, không đến chốc lát, lá cây trong khuôn viên hơn trăm thước toàn bộ biến mất, trên cây đính đầy lá, một luồng gió nhẹ thổi qua, tất cả cây gỗ toàn bộ đều đứt lìa thành từng mảnh từng mảnh, có thể thấy vừa rồi Mộ Dung Cẩm đã nhịn xuống sự tức giận nhiều thế nào!

Ngày thứ hai, chính là đại hôn của Nam Cung Triệt, nhưng vốn là ngày chúc mừng nhưng lại không có không khí vui mừng gì cả, một là vì tân lang Nam Cung Triệt mang dáng vẻ muốn chết mà không được, hai là vì —— thiếu cung chủ Ma Vực công khai đưa lên thiếp mừng!

Nếu như nói nửa năm trước thiếu cung chủ của Ma Vực là một ma nữ, sau trận tru diệt không còn nhân tính trong đại hội võ lâm, nàng chính là sự tồn tại của ma quỷ!

Người trong võ lâm nhắc đến tên của nàng, gần như ai ai cũng sợ hãi không thôi, trong giang hồ không mấy ai dám động đến nàng, mà mấy quốc gia lớn dĩ nhiên là tránh được thì tránh; nhưng sự tồn tại như ma quỷ thế này, mà lại muốn đến chúc mừng hôn lễ của Nam Cung Triệt?

Lúc nghe được tin tức này, các quan viên của nước Yến đều vô thức sờ sờ cổ mình, sau đó nuốt nước miếng mãnh liệt, không biết lần này sau khi đi dự hôn lễ của Nam Cung Triệt thì cái đầu có còn hay không nữa?

Mà phản ứng không giống với mấy người đó, sau khi Nam Cung Triệt nghe được tin tức này thì tinh thần phấn chấn lên, sau khi ăn hết mấy chén cơm, thay bộ y phục xa hoa nhất của hắn, thần thái bay bổng đi ra cửa vương phủ để đón tiếp, một loạt hành động này khiến cho mọi người trợn mắt há mồm!

Hôn lễ của Nam Cung Triệt do hoàng thượng chủ trì, mà thái hậu cũng vô cùng coi trọng lần kết thân này, nên sau khi Nam Cung Triệt đón tân nương rồi sẽ không trực tiếp vào phủ, mà mang theo nàng ta vào hoàng cung làm lễ.

Quan lễ đã chuẩn bị đội ngũ thật tốt, đi về phía Nam Cung Triệt: “Vương gia, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể đi đón tân vương phi rồi!”

Nam Cung Triệt nhìn con phố, tuy có rất nhiều người vây quanh đây, nhưng lại không có người mà hắn muốn chờ, nắm lấy dây cương xoay người leo lên ngựa, hắn không ngại đi dạo một vòng, chẳng qua cuối cùng có cưới vương phi hay không, cũng không phải do bọn họ định đoạt!

“Tấu nhạc!”

Một hồi tiếng nhạc chúc mừng vang lên, Nam Cung Triệt một mình một ngựa dẫn trước, đi đón vương phi của hắn!

Nam Cung Triệt ngồi trên con ngựa cao lớn, mặt như hoa đào, tuy có hơi gầy, nhưng vẫn anh tuấn như trước, phong lưu không giảm! Sở Linh Nhi trong đám người hung hăng trừng mắt mấy cái, nhìn Nam Cung Triệt rời khỏi, trong mắt tuy có tức giận như trước, nhưng càng nhiều hơn là vẻ ảm đạm: Tên khốn kiếp chết tiệt, cứ thế mà dám cưới vương phi như vậy!

Đột nhiên có người vỗ vai nàng, Sở Linh Nhi giận dữ quay đầu: “Ai đấy?”

“Muội đoán đi!”

Khi Sở Linh Nhi nhìn rõ người đó, thoáng chốc kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Hoàng……”

“Được rồi, theo ta đến đây!”

Đi mãi đến một sân viện yên tĩnh, Sở Linh Nhi không nhịn được nữa hưng phấn thét lên: “Hoàng tẩu, tỷ cũng đến hả?”

Mộ Dung Cẩm nhìn dáng vẻ vui vẻ đơn thuần của Sở Linh Nhi, mỉm cười, xoa xoa đầu của muội ấy: “Mới vừa rồi dường như ta thấy người nào đó chán nản đau lòng thì phải? Nói xem nào!”

Sắc mặt của Sở Linh Nhi chững lại: “Khụ khụ, hoàng tẩu tỷ nhìn nhầm rồi!”

Mộ Dung Cẩm buồn cười nâng mắt: “Phải không? Hôm nay Nam Cung Triệt phải cưới vương phi của hắn rồi, nghe nói vương phi này là tiểu thư nhà tể tướng, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã với Nam Cung Triệt nữa, tuy e rằng hiện tại Nam Cung Triệt không thích, lỡ như sau khi thành thân bọn họ phát hiện ra điểm tốt của đối phương, phu thê hòa thuận, cầm sắt hòa minh……”

“Hoàng tẩu, tỷ không cần nói nữa đâu!” Sắc mặt Sở Linh Nhi khó coi.

“Ta ấy vốn định giúp cho con bé ngốc nào đấy, nếu như con bé ngốc đó không chịu thừa nhận, thế thì thôi vậy!” Mộ Dung Cẩm giả vờ muốn đi, Sở Linh Nhi rốt cuộc nhịn không được nữa, kéo lại vạt áo của Mộ Dung Cẩm, có chút xấu hổ lại có chút thấp thỏm và mong đợi: “Hoàng tẩu, tỷ thật sự muốn giúp muội?”

Mộ Dung Cẩm phết phết mũi của nàng ta: “Con bé ngốc!”

“Vậy hoàng tẩu chuẩn bị giúp muội thế nào?”

“Muội xác định muội thật sự thích hắn?”

Mặt Sở Linh Nhi hơi ửng đỏ, cúi đầu xuống: “Muội không biết, mới đầu là vì hắn nhìn trộm muội tắm, nên muội mới đuổi theo hắn không buông, cứ mãi đuổi theo hắn hơn nửa năm trời, lúc được tin hoàng tẩu chết, muội vô cùng đau lòng, là hắn vẫn luôn an ủi muội, nhưng sau này hắn đi trêu ghẹo con gái khắp nơi, muội tức đến váng đầu, lại bắt đầu đuổi theo hắn, sau đó cứ thế đuổi về đến nước Sở, muội không biết đó có phải là thích hay không, nhưng vừa rồi hoàng tẩu nói mấy chuyện của hắn cùng với vương phi của hắn, muội rất khó chịu, muội không muốn hắn cưới vương phi, muội……”

“Thật là ngốc!” Mộ Dung Cẩm cười khẽ, nắm lấy tay của nàng ta: “Đi thôi, đừng bỏ lỡ tuồng hay đặc sắc nhất!”

Trước cửa phủ thừa tướng, xe liễn xa hoa dừng trước cửa, mà Nam Cung Triệt vẫn ngồi trên ngựa như trước; sắc mặt của quan lễ không mấy tốt, nhưng vẫn cười làm lành: “Vương gia, bây giờ ngài nên đi vào đón tân vương phi rồi!”

Nam Cung Triệt ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa xoay vòng, cười tà mị: “Nếu Bổn Vương đã đến, thì mời thừa tướng đại nhân đưa nữ nhi ra là được rồi, cần gì Bổn Vương phải đích thân đón tiếp?”

Quan lễ khó xử: “Vậy…… vậy e rằng không ổn lắm đâu?”

“Có gì không ổn chứ? Nhanh lên!”

“À? Vậy……” Quan lễ trái phải đều khó xử, cuối cùng vẫn là đi đến trước cửa phủ, nói với thừa tướng mấy câu, lập tức liền trông thấy thừa tướng tức giận đi tới: “Vương gia, dựa theo lễ tiết thì ngài phải đi vào đón tân vương phi!”

Nam Cung Triệt cười lạnh: “Thừa tướng đại nhân muốn gả con gái, không phải nên là ông đưa ra sao? Bổn Vương đích thân đến đón đã cho ông thể diện lắm rồi đấy!”

“Vương gia càn quấy như thế, không sợ thần sẽ vạch tội ngài với hoàng thượng sao?”

“Bổn Vương còn thật sợ ông không đi ấy? Ông có thể không đưa ra, hôm nay Bổn Vương liền mang theo đội ngũ trống không thế này cùng ông đến gặp hoàng thượng, chúng ta xem xem rốt cuộc ai là người mất mặt!”

“Ngài…… ngài……” Thừa tướng bị tức đến mất hết thần sắc: “Nam Cung Triệt, ngài đừng khinh người quá đáng đấy?”

“Hôn nay Bổn Vương cứ khinh ngươi thì thế nào? Hoặc là nhanh chóng đưa người ra, hoặc là nói một câu thôi, để Bổn Vương còn đến trước mặt thái hậu thỉnh tội!”

“Ngài……” Thừa tướng thực sự nổi giận rồi, nhưng với Nam Cung Triệt vô lại như thế cũng hết cách, muốn hắn xuống ngựa đi đón là không thể nào, nếu như hắn không đón, thì ông phải đưa ra, nếu không thật sự ồn ào đến chỗ thái hậu với hoàng thượng, đến lúc đó e rằng không chỉ làm hỏng hôn sự này, còn làm mất mặt hắn nữa!

“Cha, nữ nhi đến rồi!”

Một bóng dáng màu đỏ tươi đi ra, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh mà đi về phía Nam Cung Triệt, cách một lớp màn lụa mỏng trừng Nam Cung Triệt: “Nỗi nhục hôm nay ta đã nhớ, ngày sau ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười gấp ngàn lần!”

Nam Cung Triệt cười lạnh: “Lý đại tiểu thư hôm nay có thể vào được vương phủ của Bổn Vương hãy nói!”

Hai người đối chọi nhau, trong câu nói không hề có một chút xíu tình ý nào của đôi phu thê mới cưới, ngược lại là sự thù hằn nồng nặc không hóa giải được!

Nam Cung Triệt không xuống ngựa, thậm chí không cho người hầu đến đỡ, mặc cho Lý đại tiểu thư kia một thân một mình lên xe liễn!

Xe liễn xa hoa dạo một vòng quanh hoàng thành, đi đến giữa trưa, rồi mới vào hoàng cung, đội ngũ dừng lại, Nam Cung Triệt một mình đi về phía đại điển, mà Lý đại tiểu thư kia cũng không chịu thua, kéo theo tà váy cưới thật dài, thế mà vẫn có thể vững vàng đi đến bên cạnh Nam Cung Triệt, nhìn sơ qua có vẻ như hai người cùng đến, người không biết còn tưởng rằng hai người họ rất ân ái!

Hai người vừa bước vào cung điện, một giọng nói đột nhiên truyền tới: “Quốc chủ nước Sở giá lâm!”

Một khắc sau, Sở Dạ một thân long bào màu đen, dáng người kiêu ngạo xuất hiện trên cung điện, hắn nhìn Nam Cung Triệt một cái, rồi đi về phía vị trí trên cao kia, mà bên cạnh hắn còn có một cô gái yêu mị đi theo, người ở đây đều biết đó là niềm vui mới của hắn.

Trong mắt Nam Cung Triệt xẹt qua một tia lạnh, theo như hắn thấy Sở Dạ cũng là một ngụy quân tử, mấy ngày trước y còn chuẩn bị cưới Mộ Dung Cẩm, nhưng mới qua không bao lâu lại có niềm vui mới rồi, hắn cảm thấy thật không đáng cho Mộ Dung Cẩm!

Sở Dạ nhìn Nam Cung Triệt, dĩ nhiên không bỏ qua địch ý trong mắt của y, lười biếng nhướn mày: “Hôn lễ này vẫn chưa bắt đầu à?”

Hoàng đế nước Yến Nam Cung Hạc cười đáp lễ: “Sở hoàng đừng vội, bắt đầu ngay đây!”

Quan lễ hiểu ý, quát to: “Giờ lành đã đến, tân nhân hành lễ!”

Nam Cung Triệt nghe thế, tay cầm quạt siết chặt, lẽ nào hắn thực sự phải cưới người phụ nữ này? Một khắc sau, một giọng nói như tiếng trời bay vào tai hắn: “Quà mừng của Bổn Cung còn chưa đến, sao lại hành lễ rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play