Đôi mắt của Vu Tàn Quái Nhân có thể nhìn trong bóng đêm, khi nó nhìn thấy ba người ở bên lửa trại thì phát ra một tiếng gầm rú, mang theo hưng phấn và cừu hận nồng đậm.
Cặp mắt đỏ như máu trợn to, phun trào lửa giận, giống như một loại oán hận không tên.
Oán hận thân hình xấu xí tanh tưởi của mình, cũng oán hận loài người này có được thân hình mà nó không thể sở hữu.
Mấy trăm năm qua, oán hận chất chứa đối với vị thủ lĩnh đã cải tạo chúng nó biến thành oán hận đối với loài người.
Nó mở to mồm, lộ ra răng nanh, phía trên chảy ra nước bọt màu lục. Nó vung hai tay, trên đầu ngón tay khổng lồ là những móng tay cứng rắn mà sắc bén vô cùng.
Nhưng là, người mà nó phải đối mặt cũng không phải người thường.
Thời điểm Vu Tàn Quái Nhân mới tiến lên một bước, một mũi tên băng đã bay ra, cách yết hầu nó nửa thước.
Bỗng nhiên Sở Lạc Lạc hô: “Đừng làm bị thương tính mạng của nó.”
Nháy mắt, Lãnh Tiêu Nhiên thay đổi quỹ đạo của mũi tên băng. Mũi tên băng lạnh lẽo đến tận xương di động theo ngón tay của hắn cuối cùng dừng ở trên vai của Vu Tàn Quái Nhân. Lực bắn của mũi tên băng làm nó văng ra xa hơn một thước, để lại trên mặt đất một vết trượt dài.
Nhất thời, cùng với tiếng hét thảm, máu huyết cũng văng ra khắp nơi.
Máu cũng giống như nước bọt, đều là màu lục, phát ra mùi ghê tởm trong không khí.
“Ngao… Ngao…” Vu Tàn Quái Nhân phát ra tiếng kêu thê lương, phẫn nộ, cũng mang theo e ngại.
“Lạc Lạc?” Lãnh Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn Sở Lạc Lạc, trong đôi mắt bạc có chút nghi hoặc.
Lúc này, viên thuỷ tinh đen trước ngực Sở Lạc Lạc bỗng nhiên phát sáng, nói: “Nữ nhân, ngươi muốn dùng nó làm thí nghiệm?”
Sở Lạc Lạc gật đầu trả lời: “Không sai, ta muốn thử xem phương pháp ngươi dạy và lí luận trên quyển sách kia khi kết hợp lại sẽ có hiệu quả như thế nào.”
Nói xong, Sở Lạc Lạc bước thẳng tới chỗ Vu Tàn Quái Nhân, lúc này Vu Tàn Quái Nhân đã đứng thẳng lên, đau đớn khiến cho nó càng điên cuồng.
U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên nhìn nhau, đều là lo lắng đi phía sau nàng, thời thời khắc khắc chuẩn bị ra tay nếu có gì bất ngờ.
Sở Lạc Lạc một thân đồ đen, tiếu nhan như ngọc, tư thế oai hùng hiên ngang, tựa như một chiến sĩ.
Nàng đi từng bước về phía Vu Tàn Quái Nhân, cước bộ kiên định bình tĩnh. Vu Tàn Quái Nhân vung đôi tay sắc bén, trong tiếng gầm rú mang theo cừu hận hỗn loạn. Bỗng nhiên nó xoay người, tay phải chống xuống đất, năm ngón tay cắm sâu xuống mặt đất mấy phân, sau lưng khẽ dùng sức , mượn lực để nhanh chóng vọt về phía trước. Thân hình cao lớn tráng kiện nên sức bật cũng không giống bình thường.
Mà Sở Lạc Lạc chỉ là từ từ chạm nhẹ ngón trỏ và ngón giữa vào mi tâm. Ở thời điểm Vu Tàn Quái Nhân dùng hết sức đánh tới thì hai ngón tay vung ra, chỉ vào phía trước, quát: “Dừng!”
Vu Tàn Quái Nhân cao lớn thế nhưng ngay tại khi thanh âm kia vang lên lại dừng lại.
Một chân của nó còn đạp ở giữa không trung, chính là động tác cất bước. Biểu tình của nó ngoại trừ hận thù ra còn có sợ hãi thật sâu. Theo quán tính, ngay sau khi Vu Tàn Quái Nhân dừng lại liền ngã về phía trước, phát ra một tiếng nổ lớn. Vật nặng to lớn như vậy ngã xuống khiến cho mặt đất cũng mơ hồ rung chuyển.
Tuy rằng quá trình này chỉ trong chớp mắt nhưng U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên ở hai bên sườn của nàng cũng thay nàng đổ mồ hôi lạnh một phen. Nhìn thấy Vu Tàn Quái Nhân ngã xuống, hai người mới thu hồi phép thuật trong lòng bàn tay.
“Nữ nhân, ngươi thật sự là xằng bậy.” Viên thuỷ tinh đen cũng không khỏi mở miệng nói: “Ngươi biết rằng Công Kích Tinh Thần chỉ có hiệu lực với những vật có linh hồn, nếu như là Vu Tàn Quái Nhân đã mất đi linh hồn, mới vừa rồi…”
Sở Lạc Lạc cười khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ, ta vẫn là tiếc mạng của mình mà. Lại nói, không phải còn có các ngươi ở phía sau sao? Ta là sao có thể gặp nguy hiểm chứ.”
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nghe vậy đều quăng cho nàng một ánh mắt không đồng ý, nàng vừa rồi rõ ràng là xằng bậy.
Hiệu quả này khiến cho Sở Lạc Lạc vô cùng vừa lòng. Vu Tàn Quái Nhân kia ngã xuống đất, trên trán trụi lủi hiện lên gân xanh. Nó vẫn còn giãy dụa, không chịu nhận mệnh nhưng cuối cùng vẫn không thể di chuyển mảy may.
Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Lạc nhìn thẳng vào đôi con ngươi đỏ như máu của nó. Hai tròng mắt màu hổ phách không có một tia cảm xúc, có chăng cũng chỉ là hờ hững.
Nhìn vào đôi mắt như vậy, cừu hận và sợ hãi trong mắt Vu Tàn Quái Nhân dần biến mất, chỉ còn lại mê mang. Rất nhanh, vẻ mặt nó dại ra mà ngón tay lại bắt đầu cử động. Nó hét lớn một tiếng, hai tay đập mạnh xuống mặt đất, đem cơ thể nâng lên. Thân hình thật lớn đứng thẳng dậy.
Một quả cầu sáng nhanh chóng ngưng kết trong tay Lãnh Tiêu Nhiên nhưng mà hắn lại kinh ngạc phát hiện ra Vu Tàn Quái Nhân kia thế nhưng lại xoay người, nhanh chóng rời đi.
“Cái này cũng là Công Kích Tinh Thần?” Hắn không khỏi lên tiếng hỏi.
Sở Lạc Lạc gật đầu nói: “Không sai, là một loại công kích tinh thần có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Nếu sử dụng đúng cách thì so với Ám Chi Huyễn Hoặc còn có thể gây ảo giác tốt hơn.”
Bước chân nặng nề Vu Tàn Quái Nhân rời đi, lúc này trong trời đêm bỗng nhiên xuất hiện một chút ánh huỳnh quang. Đó là Phệ Huyết Điệp ở bình nguyên Hồng Hoang. Ánh huỳnh quang này đúng là lân phấn ở trên người chúng nó bay xuống.
Thân hình Phệ Huyết Điệp lớn bằng một người trưởng thành bình thường, chúng nó là sát thủ nổi danh ở bình nguyên Hồng Hoang. Thực hiển nhiên chúng nó là bị miệng vết thương của Vu Tàn Quái Nhân hấp dẫn đến.
Rất nhanh, xung quanh thân thể của Vu Tàn Quái Nhân đã bị mấy trăm con Phệ Huyết Điệp vây quanh, trong đêm đen, vô số điểm sáng huỳnh quang màu trắng phiêu động, rất động lòng người.
Nhưng là ba người bọn họ đều biết, chỉ sợ Vu Tàn Quái Nhân này sẽ không sống được bao lâu nữa.
Nhìn bóng dáng tập tễnh của Vu Tàn Quái Nhân, thanh âm trong suốt của U Phương truyền đến, hắn hỏi: “Lạc Lạc, muốn giết hết những con Phệ Huyết Điệp này không?”
Sở Lạc Lạc lắc đầu nói: “Không cần, vừa rồi sở dĩ ta để nó chạy là bởi vì nó đã thay ta chứng minh hiệu quả của hai chiêu Công Kích Tinh Thần kia, không phải là bởi vì ta thương tiếc sinh mệnh của nó. Vu Tàn Quái Nhân ở bình nguyên Hồng Hoang chỉ sợ đã cướp đi vô số sinh mệnh, trên người nó đã lây dính quá nhiều huyết tinh. Để một loại sinh vật khác ở bình nguyên Hồng Hoang tới kết thúc sinh mệnh của nó vốn chính là một loại cân bằng. Thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu này tự có định luật của nó.”
“Mà chúng ta, chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.”
Đêm dài, Sở Lạc Lạc đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lãnh Tiêu Nhiên hoàn toàn không thấy buồn ngủ, lặng lẽ ngồi ở một bên, nhìn bầu trời đầy sao, lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng. Thật sâu trong đôi mắt bạc là ảnh ngược của nàng.
Biển người mờ mịt, con người ta bất quá chỉ là muối bỏ biển. Nhưng là trong biển người mờ mịt này, chỉ có một ngươi, chỉ có một ta, mà ta, không hy vọng chỉ là một vị khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi.
--
Sáng sớm, mặt trời lên cao bầu trời trong xanh.
Bình nguyên Hồng Hoang có khí hậu biến đổi rất lớn, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch vô cùng. Tuy rằng mặt trời vừa mới mọc nhưng đã nắng chói chang, da thịt phơi dưới ánh mắt đã có cảm giác bị cháy xém.
Những người dân du mục sớm đã thức dậy, vội vàng lùa đàn ngựa hoặc là đàn trâu, trong miệng ngâm nga tiếng hát, bắt đầu xuất phát một ngày.
Trong một khách điếm bên trong bộ lạc Mạc Lạp, đã có hơn mười vị khách tới sớm đã dùng xong bữa sáng. Lúc này, từ cửa khách điếm đi vào hai người.
Đón khách là một cô nương sinh ra ở bình nguyên Hồng Hoang bình thường. Da thịt của nàng giống như đại bộ phận những người ở đây, có chút ngăm đen. Nhưng là nàng có một đôi mắt to tròn, trên mặt là hai gò má phúng phính ửng hồng, thoạt nhìn rất hoạt bát, vui vẻ.
Nàng vừa mở miệng nói: “Hoan nghênh…”
Nhưng là sau khi nhìn thấy người vào, đầu lưỡi giống như bị mèo trộm mất, lời nói đột nhiên ngừng lại.
Người bên trong khách điếm cũng ngoái đầu nhìn lại, cũng không khỏi sửng sốt, trong mắt có kinh diễm, có kinh ngạc, cũng có ghen tị.
Chỉ thấy, một người là nam tử tuấn mỹ có mái tóc màu bạc. Hắn một thân áo bào màu nguyệt nha, phong thần tuấn lãng. Chỉ là biểu tình có chút nghiêm túc, dường như là một người lạnh lùng ít nói.
Mà một người khác là vị nam tử có mái tóc và y phục đều là màu trần bì chói mắt, trên khuôn mặt tuấn tú được khảm một đôi mắt màu ô liu xanh biếc. Trên miệng hắn luôn lộ ra ý cười thản nhiên.
Hai người mỗi người một vẻ, một người như băng, một người như lửa. Sau khi hai người bước vào, đầu tiên là liếc mắt kiểm tra một vòng, sau đó lại tránh sang hai bên, chỉ thấy phía sau, lại một thiếu niên tuấn mĩ như ngọc đi vào.
Thiếu niên như ngọc kia đúng là Sở Lạc Lạc đang mặc nam trang. Nàng chọn lựa một cái bàn hẻo lánh ở trong góc, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phương chia ra ngồi hai bên.
Nhưng là, từ khi bọn họ đặt chân vào khách điếm thì đã bị mọi người để ý, các bàn xung quanh truyền ra tiếng nói nhỏ khe khẽ.
Sở Lạc Lạc bị nhìn như vậy, cả người đều cảm thấy không thoải mái, ngay cả tâm tình ăn điểm tâm cũng không có. Aizz, tất cả đều là do hai tên kia ban tặng. Thời điểm bọn họ vừa mới bước vào bộ lạc đã không hề thiếu những cô nương bản địa nhiệt tình nhìn trộm hai vị này. Cũng đã có những người lớn mật trực tiếp mời bọn họ về nhà làm khách.
Nàng lúc đó đã nói với hai người này, nói bọn họ đừng rêu rao như vậy, đặc biệt là U Phượng. Hắn rõ ràng có thể hoá thành chim nhỏ để che mắt mọi người, nhưng mà nói thế nào hắn cũng không đồng ý. Mà cái cớ của hắn chính là bộ dạng của Lãnh Tiêu Nhiên không phải cũng rất rêu rao sao, nếu như bộ dáng Lãnh Tiêu Nhiên này không cần che dấu thì hắn cũng không cần thiết phải giả thành chim chóc gì.
Đây là cái lý luận kiểu gì?! Nhưng cố tình Sở Lạc Lạc lại không thể nào phản bác.
Đây là cái lý luận kiểu gì?! Nhưng cố tình Sở Lạc Lạc lại không thể nào phản bác.
Sở Lạc Lạc ăn được một nửa, thật sự không thể chịu nổi mà dừng đũa. Hai tròng mắt hổ phách xẹt qua vẻ mặt của mọi người, quý khí trong mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đợi đến khi nhìn xong biểu tình của mọi người, nàng bỗng nổi lên ý chơi đùa, cố ý đè thấp giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Người của ta mà các ngươi cũng dám nhìn sao! Cẩn thận ta móc đôi mắt chó của các ngươi ra.”
Bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động, thần sắc của mọi người khác nhau, nhưng đều có hứng thú là nhiều hơn nữa là kinh ngạc. Thì ra là không biết đệ tử quý tộc ở nơi nào mang theo hai nam sủng của hắn đi du ngoạn. Nói hoa mỹ thì chính là ‘Đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường’, nhưng nói trắng ra chính là đi vui chơi mà thôi.
Sự tình như thế này, những người luôn vào nam ra bắc đi khắp các nơi thực sự là gặp qua không ít. Chỉ là nam sủng bên cạnh tiểu tử hoàn khố này thực sự là tuyệt sắc a! Trong lòng mọi người thở dài không thôi, chỉ là bọn họ hiểu được lai lịch của vị công tử này không tầm thường cũng không dám to gan lớn mật nhìn tiếp nữa. Xem tuổi công tử kia còn nhỏ nhưng đã có khí chất như thế, nếu như nói hắn là hoàng tộc hay hoàng thân quốc thích chỉ sợ cũng có người tin.
Vốn nghĩ rằng sự tình như vậy là chấm sứt, không ngờ…
“Chủ nhân…” Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên nhẹ kêu một tiếng, một đôi mắt bạc, sóng mắt lưu chuyển, miệng hắn khẽ nhếch, một nụ cười tà mị nở rộ ra. Không cần nói đến mọi người xung quanh, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng sửng sốt, lại không khỏi cảm thấy buồn cười, Lãnh Tiêu Nhiên này thật đúng là biết phối hợp nha!
Nhưng là hành động tiếp theo của Lãnh Tiêu Nhiên lại làm cho Sở Lạc Lạc cười không nổi. Dưới đôi mắt nhìn nửa che nửa hở của mọi người, Lãnh Tiêu Nhiên thế nhưng lại nhẹ nhàng tựa đầu vào vai trái của nàng. Bộ dạng nhu thuận nào có nửa phần cảm giác lạnh như băng vừa rồi, mà nụ cười lộ ra nơi khoé môi hắn lại vô cùng mê hoặc.
Sở Lạc Lạc nhíu mi, lời nói nhỏ nhẹ nói: “Này, Lãnh Tiêu Nhiên, ngươi không phải là diễn quá đà rồi sao?!”
Nào biết, nàng vừa dứt lời, vai phải lại chìm xuống dưới.
Thì ra là U Phượng cũng khẽ tựa đầu vào bả vai của nàng. Sau đó, hắn khẽ chu môi, thanh âm trong suốt mang theo mấy phần dụ hoặc, cũng gọi một tiếng: “Chủ nhân…”
Cái này…?! Sở Lạc Lạc không khỏi giật giật khoé miệng, nói không ra lời, thầm nghĩ: Lãnh Tiêu Nhiên thì thôi đi, cư nhiên của U Phượng cũng tới, đều đã sống mấy trăm năm rồi, cư nhiên còn ở đây giả vờ ngây thơ đáng yêu!
“Loảng xoảng…” một tiếng, lại ngửi thấy hương rượu tràn ngập sảnh đường. Thì ra là cô nương vừa rồi ra đón khách giật mình một cái, không cẩn thận đánh rơi bình rượu trong tay, vẻ mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn về phương hướng ba người.
Trong lòng Sở Lạc Lạc thầm than: Yêu nghiệt a!
Ngay tại lúc nàng cảm thấy hai vai nặng nề thì lại không biết hai nam tử dựa ở hai bên, một người ánh mắt như đao, một người ánh mắt như kiếm, chính là đánh nhau không ai nhường ai, ở trong không khí không tiếng động mà toé lửa!
Trong khách điếm vừa trình diễn cảnh nam sủng tranh thủ tình cảm, mà ở bên ngoài, một nam tử tráng niên, một thân quần áo lam lũ, ánh mắt dại ra vừa mới đi qua. Bên trái mặt của hắn có vài vết bớt màu xám nhưng do mái tóc rối tung che khuất nên người bên ngoài khó có thể nhìn ra. Hắn đi qua cửa khách sạn, một thân đều là bùn đất bẩn thỉu giống như vừa chui từ dưới đất lên. Bước chân tập tễnh lại chậm rãi đi về một hướng trong bộ lạc.
Lúc này, trên đường có một nam tử chăn dê mang theo đàn dê của mình đang chuẩn bị ra ngoài, đến bãi cỏ chăn dê. Nhưng là khi hắn nhìn thấy nam tử tráng niên xong bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, cao giọng hô: “Ôi trời ạ! Đây không phải là Lão Chiêm sao, ngươi cư nhiên còn sống?!”
Nhưng là nam tử tráng niên lại giống như không nghe thấy gì cả, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Người kia ở bên đàn dê vẫy vẫy tráng niên nam tử gọi: “Lão Chiêm! Lão Chiêm!”
Lão Chiêm vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ, lúc này, từ trên người hắn rơi xuống vài thứ nho nhỏ gì đó. Một con dê nhỏ trong đàn nhìn thấy những thứ đó cựa quậy trên mặt đất liền cảm thấy tò mò. Con dê giơ chân dẫm lên trên nhưng vật nhỏ kia nhưng là những vật nhỏ đó lại bò lên trên theo chân nó. Dê nhỏ kinh hoàng phát ra tiếng kêu nho nhỏ, đôi chân dùng sức vung vẩy đem mấy vật nhỏ kia quăng đi, lúc này mới trở lại trong đàn.
Người chăn dê này bản tính thuần lương, nhìn về hướng lão Chiêm rời đi, gãi gãi ót.
Lão Chiêm là một thợ săn, mấy hôm trước cùng vài người bạn ra ngoài săn bắn, nghe nói là bị trọng thương. Nhóm bạn bè đưa thi thể của hắn vào trong nghĩa trang của bộ lạc, để lại trong hầm.
Bộ lạc Mạc Lạp có một tập tục, tộc nhân nếu như chết ở bên ngoài thì thi thể phải đặt ở bên ngoài, mà những người chết ở trong nhà thì sẽ được đặt ở một linh đường chung của bộ lạc. Chờ gom đủ chín mươi chín thi thể thì sẽ được chôn cất cùng nhau.
Người chăn cừu suy nghĩ một hồi, xem ra là mình nghe lầm, có lẽ Lão Chiêm là bị trọng thương, được an bài dưỡng thương ở bên ngoài, hôm nay mới trở về nhà.
Nghĩ như thế, hắn lại vui vui vẻ vẻ mang theo đàn dê của hắn đi ra ngoài.
Nhưng mà, nếu như hắn nhìn kĩ những vật nhỏ rơi từ trên người Lão Chiêm xuống thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì những thứ đó đúng là loại sinh vật màu trắng ăn thi thể mà sống – giòi bọ.
--
Thời tiết ở bình nguyên hồng hoang quả nhiên biến ảo khác thường, Ban ngày, mặt trời chói chang nhô cao, không có một cơn gió. Nhưng là khi hoàng hôn buông xuống, gió lớn bỗng nhiên nổi lên, thổi bay cát vàng. Gió lạnh vô cùng hỗn loạn, trên bầu trời bỗng nhiên có mưa bụi rơi xuống.
Lúc này, ở hướng tây bên ngoài bộ lạc Mạc Lạp, nơi có những mô đất lớn. Nơi này chính là nơi an nghỉ của những linh hồn của bộ lạc Mạc Lạp, hay còn gọi là nghĩa địa.
Nơi này còn có một hố đất chưa được lấp, bên trong đúng là hơn mười thi thể. Khi không đủ chín mươi chín thi thể thì ngôi mộ này không thể lấp, bởi vì suy cho cùng, theo tín ngưỡng của bộ tộc Mạc Lạp thì chỉ khi đạt đến số lượng này thì linh hồn mới có thể an nghỉ.
Từng giọt mưa rơi xuống, làm ẩm ướt mặt đất. Lúc này, bỗng nhiên năm ngón tay thô to của một xác chết lại khẽ cử động.
Mà phía sau, vốn dĩ vẫn trống không bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy. Sau khi lốc xoáy biến mất lại xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, váy áo diễm lệ. Tay ngọc của nàng khẽ điểm, dường như là đang đếm số lượng của những thi thể bên trong hố nhưng mà trình độ số học của nàng thực sự quá kém. Lặp lại vài lần lại quên mất, kết quả cũng không giống nhau. Nàng khẽ mân đôi môi đỏ mọng, khẽ nhướng mày, đều là phong tình vạn chủng.
Nhưng là lúc này, một xác chết đột nhiên đứng thẳng, nàng để lộ ra nụ cười kiều diễm.
Phía sau của nàng bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một nam nhân. Nữ tử xinh đẹp nhìn thấy người vừa tới, đong đưa vòng eo đi về phía nam nhân kia. Thân thể mềm mại không xương tựa như rắn nước quấn lấy người nam nhân.
Ngay tại thời điểm hai người kích động hôn nhau thì từng khối, từng khối thi thể nhảy từ hố đất ra, đi về hướng bộ lạc Mạc Lạp.
Khi kích tình qua đi, nam nhân nói, trong giọng nói còn lưu lại một tia dục vọng: “Dạ Mị, kế hoạch của ngươi hẳn là sắp thành công? Khi nào thì có thể theo ta trở về đây?”
Dạ Mị nghe vậy khanh khách cười duyên: “Ha ha, rất nhanh là có thể, nếu như thuận lợi mà nói, ta đêm nay có thể trở về rồi, cũng mang về cho Nhị vương tử một đội quân mạnh mẽ.”
Nói xong, nàng khẽ niệm chú ngữ, hai tay chỉ về phương hướng trước mặt. Hắc quang loé ra, những mô đất lập tức bị san phẳng, giữa không trung trôi nổi một cái ma pháp trận. Sau đó, vô số cánh tay, đều là xương trắng từ những hố đất vươn lên.
Dạ Mị lại nũng nịu cười nói: “Hắc Ảnh, nhìn xem quân đội khô lâu của ta có phải mạnh hơn so với đám ma thú nhìn được nhưng không dùng được của Dạ Thương hay không.”
Người nam nhân gọi là Hắc Ảnh cũng cười nói: “Thật không hổ danh là Dạ Mị, Nhị vương tử quả nhiên không chọn lầm ngươi.”
“Nghe nói Tiểu vương tử đã trở lại ma giới?” Dạ Mị nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, Dạ Thương thế nhưng còn cự tuyệt lời mời của Nhị vương tử, muốn đi theo Tiểu vương tử đó.” Trong giọng nói của Hắc Ảnh tràn đầy khinh thường.
Dạ Mị cười quyến rũ, nàng nói: “Nói thế nào thì Dạ Thương cũng là người đứng đầu trong tứ đại hộ pháp chúng ta. Ta cũng muốn nhìn xem, vị Tiểu vương tử kia rốt cục có chỗ nào hơn người.”
Nói xong, Dạ Mị lấy từ trong lòng ra một cây sáo trắng muốt, không biết là chế thành từ loại xương gì.
Nàng đặt cây sáo bên môi, nhẹ nhàng thổi, những giọt mưa ngày càng lớn hơn, quần áo của nàng đã ẩm ướt, dán vào người, làm lộ những đường cong lả lướt.
Hắc Ảnh nhìn bóng dáng xa dần của giai nhân, bên môi lộ ra tươi cười, lập tức biến mất trong đêm đen dày đặc.
Nàng đặt cây sáo bên môi, nhẹ nhàng thổi, những giọt mưa ngày càng lớn hơn, quần áo của nàng đã ẩm ướt, dán vào người, làm lộ những đường cong lả lướt.
Hắc Ảnh nhìn bóng dáng xa dần của giai nhân, bên môi lộ ra tươi cười, lập tức biến mất trong đêm đen dày đặc.
Tiếng sáo kia, khi thì du dương, khi thì ngắt quãng, khi thì dâng trào, khi lại ám ách, ở dưới màn mưa đêm, thanh âm kia giống như tiếng kêu của ma quỷ. Thân ảnh thướt tha giống như một cô gái chăn cừu yêu mị , diễm lệ mà đám thi thể và xương trắng đang hành quân ở phía trước thì giống như một đám cừu, tiếng sáo giống như một cây roi thật dài, mang theo gai nhọn, quật vào trên người đàn cừu, thúc dục chúng nó phải nhanh chân về nhà…
--
Sở Lạc Lạc ngồi trước cửa sổ nghe tiếng mưa bên ngoài, trong lòng lo lắng.
U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên ngồi ở trên ghế, cũng là vẻ mặt trầm tư. Hôm nay bọn họ ra ngoài tìm hiểu tin tức nhưng là vừa mở miệng hỏi đến lão nhân hơn trăm tuổi thì mọi người vốn dĩ vẫn nhiệt tình thì nụ cười bỗng cứng đờ rồi không chịu mở miệng nói một câu nào nữa. Cho dù là nữ nhân vốn muốn nhào vào bọn họ cũng vậy. Xem ra lão nhân này là người có danh vọng trong bộ lạc cho nên mọi người không dễ dàng để lộ tin tức của ông.
Mà sự kiện đám người Sở Lạc Lạc tưởng là đã kết thúc thì lại không hẳn vậy. Khi nàng nói với ông chủ muốn thuê phòng nghỉ lại qua đêm thì ông chủ tìm đủ mọi lí do chỉ cho bọn họ một căn phòng.
Nơi này quả nhiên cởi mở, ông chủ khách điếm còn ám chỉ mà nói với nàng: “Công tử, cái giường trong phòng kia là cái lớn nhất trong khách điếm, tuyệt đối có thể khiến ngài vừa lòng.”
Sở Lạc Lạc sau khi nghe được không khỏi líu lưỡi.
Nàng đương nhiên không quên việc đùa vui lúc sáng nhưng nàng vạn vạn không đoán được sẽ tạo thành hậu quả như thế này. Lúc này, nàng cảm thấy không khí trong phòng lộ ra quỷ dị, giữa hai người kia không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như có sóng ngầm mãnh liệt.
Vì để đánh vỡ không khí cứng ngắc, Sở Lạc Lạc mở miệng nói: “Hai người nghe một chút, có phải có tiếng gì đó hay không?”
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cùng nghiêng tai lắng nghe, lại chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng mưa. Ngay vào lúc bọn họ định mở miệng nói thì viên thuỷ tinh đen trong lòng Sở Lạc Lạc bỗng nhiên nhẹ nhàng bay ra, phát ra ánh sáng chói mắt.
“Có thứ gì đó đang tiến lại đây.” Trong giọng nói của hắn có vài phần cảnh giác.
Sở Lạc Lạc biết viên thuỷ tinh đen sẽ không nói đùa, cũng có chút khẩn trương, hỏi: “Thứ gì vây? Chẳng lẽ là…”
Hắc ma pháp?!
“Ta cũng không rốt cục là thứ gì nhưng chắc chắn là vật chết, hơi thở hắc ma pháp vô cùng mãnh liệt!”
Hai người khác trong phòng nghe vậy cũng ngưng thần, dùng ma lực để dò xét bên ngoài, quả nhiên là có thứ gì đó không tầm thường đi về phía bộ lạc, tốc độ còn rất nhanh. Nhưng là trời rất tối, mưa lại mơ hồ cản tầm nhìn nên không thể nhìn rõ bộ dạng thứ kia.
Chỉ là khi bọn họ mở hai mắt ra thì cũng bắt đầu cảnh giác.
Môi Lãnh Tiêu Nhiên khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên từ trong tay áo bên phải của hắn nổi lên một trận gió. Một bóng dáng màu bạc nho nhỏ từ cổ tay áo hắn nhảy ra, rơi xuống mặt đất, dần dần lớn lên cho đến khi lớn bằng hai người lớn bình thường.
Ánh mắt Sở Lạc Lạc toả sáng, đây là một ma thú cửu giai – Cửu Vĩ Linh Hồ!
Rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy ma thú này nhưng là sau khi Sở Lạc Lạc nhìn thấy nó trong lòng bỗng có một loại vui sướng không nói lên lời, giống như đây không phải là lần đầu gặp mặt.
“Tiêu Nhiên, đây là ma thú khế ước của ngươi?”
Lãnh Tiêu Nhiên hơi ngây người, lúc này mới nhớ tới lần trước khi nàng thấy Hồ Bạch thì đã ở trong trạng thái hôn mê, tất nhiên là không biết, gật gật đầu nói: “Ân, nàng gọi là Hồ Bạch.”
Đúng lúc này, tại những địa phương khác nhau trong bộ lạc bỗng vang lên tiếng thét chói tai. Tiếng thét liên tiếp vang lên, trong thanh âm có khủng hoảng, có sợ hãi mà càng nhiều hơn là khiếp sợ.
Sau đó không là nhà ai đánh đổ cây nến, lửa cháy bùng lên nhưng trong phòng lại không có ai chạy ra.
Ngay khi trong khách điếm vang lên tiếng thét chói tai thì U Phượng dẫn đầu nhảy ra khỏi cửa sổ, Sở Lạc Lạc cầm kiếm nhảy ra mà theo sát sau đó là Lãnh Tiêu Nhiên và Hồ Bạch.
Khi bọn họ dừng ở trên đường dày đặc mưa đêm thì mới phát hiện bên ngoài đã đứng không ít người, mỗi người đều là vẻ mặt kinh hoàng. Đã có mấy ngôi nhà bị bốc cháy, thế lửa lan tràn. Mà trong khách điếm, các lữ khách khác cũng đều đi ra, trên tay cầm vũ khí.
“Này, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Mưa đêm, vốn tầm mắt không tốt, một võ sĩ nhìn thấy bóng người đằng trước, cho rằng hắn là một người dân chăn nuôi có vẻ bình tĩnh vội vàng đến vỗ vai người kia, cực kì hữu hảo hỏi.
Mà người dân chăn nuôi kia há to miệng lộ ra một hàng răng trắng, bỗng nhiên cắn về cần cổ vị võ sĩ kia.
“A…” Võ sĩ thống khổ thét chói tai, từ động mạch, máu tươi không ngừng phun ra.
Dư âm của tiếng kêu chưa dứt hắn đã tuyệt khí mà ngã xuống đất.
“Người dân chăn nuôi này điên rồi, thế nhưng lại giết đồng đội của chúng ta!”
Lợi kiếm rút ra, ở trước mắt bao người, đem đầu của người dân chăn nuôi kia chém thành hai nửa,máu huyết, da thịt, thậm chí cả óc cũng văng ra nhưng người dân chăn nuôi này vẫn không ngã xuống. Gương mặt chỉ còn một nửa nhếch miệng cười, một bàn tay rõ ràng là bằng da bằng thịt nhưng lại có thể đâm vào lồng ngực của người kia, móc trái tim ra. Trái tim vẫn còn đập, những người dân chăn nuôi ở phía sau lại có vài người lao ra, cạnh tranh hai cái xác chết.
Điên cuồng, sợ hãi, thậm chí có vài người nhát gan đã xụi lơ.
Mắt thấy một mà huyết tinh điên cuồng như vậy, Lãnh Tiêu Nhiên lớn tiếng hô: “Hồ Bạch, ngươi coi chừng Lạc Lạc.”
Dụ hoặc của Cửu Vĩ Linh Hồ làm sao so được với sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong cho nên căn bản không có người nào chú ý đến bóng dáng của ma thú cửu giai này. Dưới sự ra lệnh của Lãnh Tiêu Nhiên, Hồ Bạch đã đến bên cạnh Sở Lạc Lạc.
Hồ ly lông bạc mắt bạc nhìn cô gái trước mắt bỗng nhiên mở miệng nói: “Mau ngồi lên lưng ta.”
Thanh âm kia mềm mại mị hoặc giống như phát ra từ một cô gái xinh đẹp ôn nhu như nước.
Sở Lạc Lạc cũng không khách khí, nàng biết mình đã mất đi ma lực, ở trong hoàn cảnh này rất khó tự bảo vệ mình, huống chi vừa rồi nàng đã thử qua, Công Kích Tinh Thần căn bản không có hiệu quả đối với thứ kia. Đó là thứ đã mất đi linh hồn, là xác sống chỉ biết di chuyển.
“Này, tảng đá, ngươi có thể phân biệt ai là người ai là quái vật không?”
Kẻ vừa rồi mới ăn thịt người đã bị Lãnh Tiêu Nhiên kết liễu nhưng là ngày càng nhiều người chạy ra đường cái, trong bộ lạc, tiếng thét chói tai không ngừng, khó có thể phân biệt.
“Có thể, ta dùng tinh thần lực đem cảm giác của rót vào suy nghĩ của ngươi, tốc độ phải nhanh!”
Sở Lạc Lạc cưỡi trên lưng Hồ Bạch, tay cầm trường kiếm ở trong đêm đen loé ra hàn quang.
Nàng hướng tới hai người phía sau hô: “Các ngươi đi theo ta, chỉ cần là người ta chém trúng thì chính là quái vật!”
Nói xong Cửu Vĩ Linh Hồ chạy về phương hướng mà thanh kiếm của cô gái chỉ tới. Sở Lạc Lạc nâng kiếm chém xuống, một cái đầu chia lìa với thân thể.
Nhưng là trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân hình mất đầu kia vẫn còn chạy như điên về phía trước, đánh về phía Sở Lạc Lạc. Nhưng là tốc độ nó có nhanh cũng không nhanh bằng sinh vật nhanh nhất trên mặt đất. Ở trên lưng Hồ Bạch, Sở Lcj Lạc vung kiếm, lại chém rơi một cái đầu khác. U Phương và Lãnh Tiêu Nhiên nhìn nhau, trong lòng có ăn ý, đều tự mình dùng ma pháp đem người mà Sở Lạc Lạc chém trúng hoặc là đóng băng cho vỡ vụn, hoặc là đốt cháy.
Ở trong mắt mọi người, thực lực của tổ hợp ba người một thú này khiến cho mọi người sợ hãi. Đoàn người này đã đánh sâu vào trong đám quái vật khoác da người.
“Mau! Mau! Nhận thức mọi người cùng tụ lại một chỗ, chúng ta phải đối phó đám quái vật này.
“Đúng! Chúng ta mau tập trung lại!”
Trong đám người, cũng không biết là người nào bắt đầu la lên, sau đó những người quen biết nhau bắt đầu tụ tập lại thành một đoàn, bọn họ dựa lưng vào nhau, tay cầm binh khí, cảnh giác, tuỳ thời có thể đánh tới quái vật. Nhưng là bọn họ không có lưu ý đến ở trên nóc nhà, một đám xương trắng nằm sát xuống mái hiên. Đôi mắt trống rỗng phát ra hồng quang mỏng manh, dường như đang quan sát nhất cử nhất động ở bên dưới.
Lúc này, đám khô lâu dường như nhận được mệnh lệnh, hồng quang trong mắt càng toả ra hào quang mãnh liệt, chúng nó đều nhảy từ trên nóc nhà xuống, Đám người phía dưới phát ra từng tiếng kêu hoảng sợ. Đoàn người thật vất vả mới tụ tập lại được đã trở nên hỗn loạn, mà lúc này, đám quái vật khoác da người đã nhân cơ hội tập kích những người khó phòng bị. Trong lúc nhất thời, đường cái máu chảy thành sông, phần chân tay bị đứt lìa rơi khắp nơi.
“A…a… Tay của ta!” Một nam tử tráng kiện phát ra tiếng thét chói tai. Tuy rằng vừa rồi hắn đã phản ứng rất nhanh nhưng vẫn là bị cắn đứt nửa cánh tay. Đồng đội của hắn thấy thế vội vàng kéo hắn lùi về phía sau, nhanh chóng cầm máu cho hắn rồi lại trở về chiến đấu.
“A…a… Tay của ta!” Một nam tử tráng kiện phát ra tiếng thét chói tai. Tuy rằng vừa rồi hắn đã phản ứng rất nhanh nhưng vẫn là bị cắn đứt nửa cánh tay. Đồng đội của hắn thấy thế vội vàng kéo hắn lùi về phía sau, nhanh chóng cầm máu cho hắn rồi lại trở về chiến đấu.
Nam tử kia bị mất máu quá nhiều, chỗ bị thương của hắn lại có một đoàn khói đen mờ nhạt bao phủ. Khói đen kia rất quỷ dị, thế nhưng lại theo máu chui vào mạch máu, trong chớp mắt liền thẩm thấu vào trái tim của hắn.
Nam tử bị thương vốn đang thở hổn hển bỗng nhiên mở to hai mắt, tay phải nắm chắc thanh đao nhọn, lén lút đi về phía sau lưng của đồng đội. Đao nhọn không chút lưu tình đâm thẳng vào.
Người bị đâm sau lưng quay đầu lại, mở to mắt hoảng sợ, trong mắt tràn ngập không thể tin.
“Ngươi…”
Đáng tiếc, đáp lại hắn chỉ có một loạt răng nhọn cắn ngập vào cần cổ của hắn.
Trong lúc đó thì Sở Lạc Lạc đã chém giết hơn mười cái xác sống nhưng là tiếng thét chói tai vẫn không ngừng vang lên, một tiếng so với một tiếng càng to rõ, càng thê lương hơn. Nàng cảm thấy tay phải đã có chút tê rần nhưng đám quái vật này vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Vẻ mặt của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng đều mang hàn ý, bọn họ thật muốn đem tất cả mọi loại sinh vật ở đây ngoài bọn họ ra đều diệt hết.
Nhưng là, bọn họ cũng không quên mục đích họ tới bộ lạc này.
“Làm thế nào cũng giết không hết! Chẳng lẽ không có cách khác sao?” Sở Lạc Lạc vừa vung kiếm qua đầu, một con mắt dính đầy máu tươi lập tức bắn ra.
“Đúng là có chút kì quái, ta cảm giác hơi thở hắc ma pháp ngày càng nồng đậm.” Viên thuỷ tinh đen nói.
“Ta cảm thấy đám quỷ quái này càng ngày càng nhiều, dường như đang lan ra.” Sở Lạc Lạc đồng ý nói.
“Cẩn thận phía trên…” Sở Lạc Lạc ngẩng đầu vung kiếm lên chống đỡ nhưng vẫn chậm một bước. Một bộ xương từ không trung nhanh chóng rơi xuống, đã ở trước mặt. Sở Lạc Lạc vốn tưởng mình sẽ rơi khỏi lưng Hồ Bạch nhưng đã có một đôi tay đỡ thân hình đang lung lay của nàng, một chút ngọn lửa trong suốt phóng tới, xương trắng liền hoá thành tro bụi.
Thì ra là U Phượng ra tay kịp thời. Sở Lạc Lạc ngồi lại vững ở trên người Hô Bạch, viên thuỷ tinh đen liền phát ra thanh âm nói: “Thì ra là thế!”
“Nghe được thanh âm cổ quái kia sao? Thanh âm này thao túng chúng nó hành động, chỉ cần loại trừ người thao túng phía sau là có thể bình ổn trận giết chóc này.”
“Ta ở đây cản phía sau, các ngươi đi tìm người!” Lãnh Tiêu Nhiên nói, đôi mắt bạc nhìn Sở Lạc Lạc nói: “Cẩn thận một chút.”
Trong lòng hắn lại nói: “Hồ Bạch, ngươi nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt.”
Ma thú khế ước và chủ nhân vốn có tâm linh tương thông, đương nhiên có thể nghe được lời nói trong lòng của Lãnh Tiêu Nhiên. Trong mắt hồ ly phát ra ánh sáng kiên định, nhìn Lãnh Tiêu Nhiên một cái rồi nhanh chóng cõng Sở Lạc Lạc chạy như bay về nơi phát ra âm thanh.
Đêm đen, một bóng dáng cao gầy choàng áo choàng đen đứng ở một góc nào đó trên nóc nhà, ngón tay mảnh khảnh nắm cây sáo làm từ xương cốt, ở tại một góc đó, ẩn nấp, quan sát cuộc chém giết ở phía dưới, khuôn mặt kiều mị lộ ra tia đắc ý.
Bỗng nhiên thanh âm xuyên qua không khí truyền đến, Dạ Mị cảnh giác nhìn lại, chỉ thấy trên lưng một con hồ ly màu bạc có một thiếu niên áo đen đang ngồi, mà trên tay thiếu niên cầm một thanh trường kiếm dính đầy máu.
Tiếng sáo biến ảo, ẩn dấu sát khí.
Khô lâu vốn ở trên mặt đất cắn xé, chém giết sau khi nhận được chỉ thị đều nhảy lên nóc nhà, bao vây thiếu niên cưỡi hồ ly. Chỉ là vô thanh vô tức bỗng có một luồng hoả diễm trắng muốt gần như trong suốt bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, bám chặt vào người những bộ xương.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Mị, hơn mười bộ xương trắng hoá thành tro tàn. Lúc trong lòng nàng còn đang chấn động thì trên nóc nhà không biết từ bao giờ đã xuất hiện một nam nhân có mái tóc màu trần bì.
Nàng khẽ cắn môi dưới, biết chính mình không phải là đối thủ của người vừa mới tới. Thanh âm của tiếng sáo lại biến đổi, sát khí toả ra tứ phía. Một bộ lại một bộ xương trắng nhanh chóng nhảy lên nóc nhà. Khẽ răng còn dính máu, trong tay còn nắm cánh tay hoặc cẳng chân đã bị cụt. Đối tượng công kích của bọn họ chính là nam nhân sử dụng lửa kia,
Mà Dạ Mị, nhìn thiếu niên mặc áo đen kia, trên gương mặt vô cùng kiều diễm bỗng lộ ra nụ cười quyến rũ. Trong tay nàng lại yên lặng xuất hiện một quả cầu ma pháp đang xoay tròn tựa như lốc xoáy.
Trong lòng nàng biết mình không phải là đối thủ của nam nhân tóc trần bì kia nhưng là muốn đối phó với thiếu niên này, nàng vẫn là có lòng tin có thể làm được.
Nhưng là khi nàng muốn phát chiêu thì lại phát hiện ra một tia không thích hợp. Vẻ mặt đầy mị hoặc biến thành khiếp sợ, nàng thế nhưng lại không thể nhúc nhích!
Lúc này, một thanh trường kiếm dính đầy máu đã đặt ở trên cần cổ mềm mại của nàng, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Thiếu niên áo đen này cư nhiên không trúng mị thuật của nàng, ngược lại chính nàng lại không biết trúng phải pháp thuật gì. Nhưng là vừa rồi nàng rõ ràng không cảm nhận được ma pháp dao động,đây đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?!
Sở Lạc Lạc lạnh lùng nói: “Nhanh làm cho những thứ kia ngừng tay lại.”
Lúc này U Phượng đã tiêu diệt hết đám ma vật kia. Dạ Mị nhìn về phía hắn, lại nở nụ cười, nụ cười kia mang theo mị hoặc, quả nhiên là phong tình vạn chúng. Lập tức nàng lại thấp giọng khóc lên, như hoa lê dưới mưa, điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta nhịn không được muốn tới che chở.
“Nữ nhân này chẳng lẽ điên rồi sao!” U Phượng nhìn cũng không them nhìn tới nàng, mở miệng nói.
Dạ Mị cứng đờ, khuôn mặt xanh mét, mị thuật mà nàng vốn rất tự hào cư nhiên lại mất đi hiệu lực. Lúc này, trong lòng của nàng mới bắt đầu phát hoảng.
Sở Lạc Lạc cũng không muốn kéo dài thời gian, nói với U Phượng: “Cho ta mượn chút lửa dùng một chút.”
U Phượng nhíu mày, dường như hiểu được ý tứ của Sở Lạc Lạc, nói tiếp: “Ngươi muốn làm gì?”
“A… Ta bỗng nhiên rất muốn ngửi thấy mùi thịt nướng.”
Nói xong, đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc hờ hững nhìn chằm chằm gương mặt của Dạ Mị, chậc chậc nói: “Khuôn mặt quyến rũ như vậy, khi nướng lên, nhất định sẽ rất thơm đi.”
Dạ Mị vẻ mặt kinh hoàng thất sắc, mồ hôi lạnh đầm đìa, nếu là trên mặt nàng bị chém mấy đao thì nàng còn tìm được người giúp nàng chữa trị nhưng là nếu bị Vô Sắc Chi Hoả kia đốt cháy, chỉ sợ cả kiếp này nàng đều phải mang theo vết thương đó.
Nữ nhân xinh đẹp luôn luôn để ý dung mạo của mình, đặc biệt là nữ nhân tu luyện mị thuật mà nói, huỷ đi dung mạo của nàng chẳng khác nào huỷ đi tu vi cả đời của nàng.
Dạ Mị vội vàng hô lớn nói: “Ta là dùng cây sáo này thao túng đám ma vật đó nhưng người cho ta cây sáo này chỉ dạy ta làm thế nào để thao túng chúng nó giết chóc nhưng không dạy ta thổi khúc nhạc khiến chúng dừng lại. Đám ma vật này phải giết hết người trong bộ lạc mới có thể dừng lại.”
Việc tàn nhẫn như thế rốt cục là do người nào gây nên, trong lòng Sở Lạc Lạc dẫy lên lửa giận.
“Là ai phái ngươi tới?”
Dạ Mị lại bỗng nhiên mím chặt môi, không chịu phun ra nửa chữ.
“U Phượng, xem ra vẫn là cần mượn chút lửa của ngươi…” Sở Lạc Lạc nói.
Một đám lửa màu trắng từ ngón trỏ của hắn xuất hiện, khi Vô Sắc Chi Hoả dừng ở trên người Dạ Mị, nàng ta nhắm chặt hai mắt. Ngửi thấy được mùi tóc bị đốt cháy, nàng vội vàng kêu lên: “Là Nhị vương tử của Ma giới, là hắn phái ta đến.”
Lại là Ma giới?! Nhớ tới mình đã mất đi ma lực đúng là do Tiểu vương tử của Ma giới gây nên, không chỉ có Sở Lạc Lạc, ngay cả U Phương cũng vô cùng tức giận.
“Ta nói lại lần nữa, lập tức khiến bọn chúng ngừng tay.”
Dạ Mị nhất thời khóc lên: “Ta không biết, ta thực sự không biết…”
“Nàng nói là thật.” Viên thuỷ tinh đen bỗng nhiên mở miệng nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Sở Lạc Lạc cướp đi cây sáo trong tay Dạ Mị, để cho Hồ Bạch chế ngự nàng, răng nanh của Hồ Bạch đặt ở cần cổ của nàng.
Ma sáo này thực sự rất kì quá, cũng không biết là được chế từ xương gì. Ngoại trừ nơi để thổi có một lỗ nhỏ thì cũng không tìm thấy lỗ biến âm nào khác.
Sở Lạc Lạc đưa sáo lên môi, thổi ra một hơi nhưng không có âm thanh nào phát ra, nàng còn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Dạ Mị toàn thân bị trói, bị Hồ Bạch dẫm dưới chân còn nói thêm: “Con người không thể thổi được cây sáo này đâu. Cuộc chém giết này không ai có thể ngăn cản.”
“Các ngươi tạo ra trận giết chóc này rốt cục là vì cái gì?”
“Vì thể hiện uy lực của hắc ma pháp, cũng đem những người chết đó đều biến thành ma vật, tạo thành một đại quân.”
“Để ta thử xem.” U Phượng bỗng nhiên nói.
Sở Lạc Lạc đem ma sáo đưa cho U Phượng nhưng ngay cả U Phương là người có ma lực cũng không thổi ra âm thanh nào.
“Nữ nhân, thử dùng tinh thần lực.”
Nghe vậy, trước mắt Sở Lạc Lạc sáng ngời, lại một lần nữa nhận lấy ma sáo.
“Suy nghĩ một chút, tìm một khúc nhạc ngươi nghĩ có thể khiến người ta bình tĩnh, đem ý niệm của ngươi truyền vào bên trong, sau đó dùng tinh thần lực thổi cái ma sáo này.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Dạ Mị xanh mét, tảng đá cổ quái này cư nhiên biết đến dùng tinh thần lực để thổi ma sáo này, nhưng mà cũng vô dụng thôi. Khúc nhạc kia có tên là Hoàng tuyền quỷ mị khúc, do Nhị vương tử tự mình truyền thụ cho nàng. Cho dù những người đó biết sử dụng tinh thần lực thì sao, tinh thần lực của một thiếu niên miệng còn hơi sữa như thế này làm sao có thể cao siêu hơn Nhị vương tử tự mình truyền thụ cho nàng. Cho nên, trận chém giết này, nhất định không thể ngừng lại!
Sở Lạc Lạc thầm hít vào một hơi, nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu của nàng nhớ tới một khúc hát ru mà lúc nhỏ từng nghe.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Mị, âm thanh căn bản không thể xuất hiện lại từ miệng của vị thiếu niên này thổi ra.
Ma sáo quỷ dị lúc này lại thổi ra một làn điệu êm tai. Giai điệu mềm nhẹ ngọt ngào kia quanh quẩn trong không gian giết chóc đầy máu tanh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT