Hoàng hôn đỏ thẫm như lửa dần ảm đạm xuống mới có một vầng trăng khuyết yên lặng nhô lên.
Trong phòng chưa thắp nến, có một người đơn độc đứng trước cửa sổ, đôi tay tuyệt đẹp buông xuống, trấn định tự nhiên, xinh đẹp như lan.
Trong tay hắn nắm một thanh tiểu đao mà bạc nhưng thần thái của hắn lại có một loại nhàn nhã thản nhiên không nói lên lới.
Thanh tiểu đao kia mỏng như cánh ve, tuy có hàn quang loé qua nhưng lại không có nửa tia sát khí. Trên gương mặt mang theo ý cười, ôn nhu như hoa sen, hắn cư nhiên lại dùng thanh đao trên tay, cẩn thân cắt tỉa bồn hoa đặt trước cửa sổ.
Nhưng mà, khi trong phòng truyền đến tiếng vang rất nhỏ, thanh tiểu đao nhàn nhã kia bỗng nhiên có được sát khí.
“Tam hoàng tử, thật nhàn hạ.”
Người tới mở miệng nói, cho dù trong phòng có chút tối tăm nhưng vẫn có thể thấy được hắn có một mái tóc dài màu bạc mềm mại và một đôi con ngươi màu bạc hẹp dài.
“Ta nên gọi ngươi là gia chủ Lãnh gia hay là lâu chủ Giáng Vân lâu đây?” Đầu ngón tay Mộ Dung Liên khẽ nhúc nhích, thanh tiểu đao màu bạc kia liền biến mất vô tung vô ảnh. Đao của hắn dường như đã trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn, không có ai biết đao của hắn là từ nơi nào lấy ra.
“Lời của Tam hoàng tử thật buồn cười, có lẽ tại hạ nên gọi điện hạ là người đứng đầu Long Ẩn.” Lãnh Tiêu Nhiên cũng không trả lời câu nói của Mộ Dung Liên mà còn phản lại một lời.
Con ngươi đen của Mộ Dung Liên lặng lẽ nhìn Lãnh Tiêu Nhiên.
Lãnh Tiêu Nhiên vốn dĩ là một đứa con thứ không hề thu hút ở Lãnh gia, nghe nói mẫu thân của hắn là một ca kĩ người Hồ, từng danh chấn đế đô. Năm đó có không biết bao nhiêu vương công quý tộc từng khuynh đảo vì nàng nhưng nàng lại ngoài dự đoán của mọi người, bị gia chủ Lãnh gia, cũng chính là phụ thân của Lãnh Tiêu Nhiên, nạp làm thiếp.
Theo tình báo của Mộ Dung Liên, Lãnh Tiêu Nhiên là một người mồ côi từ trong bụng mẹ, chưa bao giờ gặp qua mẹ đẻ. Hắn ở Lãnh gia bị đối xử lạnh nhạt, cho đến khi con trưởng của Lãnh gia vô năng mà thiên phú của Lãnh Tiêu Nhiên bị phát hiện. Cho nên Lãnh gia quyết định đưa hắn đến Thánh Vân học viện, sau khi học thành tài có thể trợ giúp huynh trưởng.
Nhưng cố tình là dung mạo của Lãnh Tiêu Nhiên giống mẫu thân đến tám phần, cho dù chỉ là một đứa nhỏ cũng đã có dung nhan mê hoặc lòng người. Hơn nữa người của Lãnh gia cũng không thừa nhận thân phận của hắn cho nên đã cho hắn uống một viên thuốc ma pháp. Thuốc này làm biến đổi màu tóc và màu mắt của hắn, cũng bắt hắn không được nhận là người của Lãnh gia, phải dùng tên giả là Tiếu Nhan.
Ngày hắn học thành tài trở về nhà, không biết đã sử dụng thủ đoạn gì, thế nhưng lại có thể trong vòng ba tháng ngắn ngủi thay thế được con trai trưởng của Lãnh gia, trở thành gia chủ. Giáng Vân lâu cũng xuất hiện trong một năm ấy nhưng không có ai đem tổ chức tình báo này liên hệ với Lãnh Tiêu Nhiên.
Ngay cả tổ chức Long Ẩn mà mẫu thân Mộ Dung Liên lưu lại cũng không tìm ra thân phận thực sự của lâu chủ Giáng Vân lâu mà chỉ có thể tra ra mục đích thành lập Giáng Vân lâu là vì tìm một người…
Nhưng mà mấy ngày trước Mộ Dung Liên nhận được thư do chính tay lâu chủ Giáng Vân lâu, trong thư viết một chút chuyện bí mật của hoàng gia, lại có liên quan đến cái chết của mẫu phi hắn. Cho đến vừa rồi hắn mới biết được, thì ra Lãnh Tiêu Nhiên chính là lâu chủ của Giáng Vân lâu.
Đối mặt với người của hoàng tộc, dưới ánh mắt sáng như ngọc của Mộ Dung Liên nhìn chằm chằm, Lãnh Tiêu Nhiên cũng không có một chút không tự nhiên nào, bình tĩnh giống như chính hắn mới là chủ nhân nơi này.
Mộ Dung Liên mỉm cười, tựa như gió xuân khẽ lướt qua mặt, lập tức sát khí hoàn toàn biến mất.
“Ta đối vơi việc mà Lãnh huynh đề nghị, có chút hứng thú, mời ngồi xuống nói chuyện.”
Mộ Dung Liên phất tay một cái, một người mặc áo đen tử trong không khí xuất hiện, mà sự xuất hiện của hắn, chỉ vì châm một cây nến.
Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, hai bên trò chuyện với nhau thật vui vẻ, hơn nữa còn đạt thành một hiệp nghị. Vì biểu thị thành ý, Lãnh Tiêu Nhiên còn muốn thu thập tất cả nhưng tình báo có ích giao cho Mộ Dung Liên.
Vào đêm trăng hôm ấy, một kẻ thù chung đem hai người không chút liên quan lại liên hệ với nhau.
Khi Lãnh Tiêu Nhiên rời đi, nhìn trăng sáng treo trên cao, không biết nghĩ tới cái gi, khoé miệng hắn lộ ra một chút ý cười hiếm thấy, đó là một loại ý cười ôn nhu tới cực điểm.
Thân ảnh cô độc hành tẩu trong đêm này thấp giọng tự hỏi: “Còn có vài ngày nữa, hẳn là có thể đến kịp đi?”
Ngay vào lúc Lãnh Tiêu Nhiên rời đi, Mộ Dung Liên cũng ở trong phòng nhìn lên bầu trời, trên không trung là một vầng trăng khuyết.
Còn vài ngày nữa là Trung thu.
Mỗi năm đến ngày này chính là có thể để cho hắn tưởng niệm thân nhân của hắn, mẫu
phi của hắn, người mà hắn chưa từng gặp mặt. Hắn chỉ có thể thông qua bức vẽ lúc còn sống của bà mà nhận ra được mình và bà có mấy phần giống nhau.
Còn có một người, cũng ở trong một đêm trăng sáng, ban cho hắn sinh mệnh lần thứ hai. Cách ngày ước định không đến một năm nữa. Không biết vì sao hắn lại cảm thấy hơn một năm đã qua này lại dài như thế, so với những ngày hắn chịu thống khổ của Thiêu Hồn chú còn dài hơn.
Thân phận hoàng tử cũng không phải thứ mà hắn ao ước nhưng mà nay, thù lớn chưa trả, nếu như có một ngày có thể tiêu dao dưới ánh trăng, đây mà là thứ mà cả cuộc đời này hắn tìm kiếm.
--
Dưới lời đều nghị của viên thuỷ tinh đen, Sở Lạc Lạc quyết định điều tra theo phương hướng thần kiếm.
Chỉ là những người trong Vân Đô thành ngày càng điêm cuồng, đội ngũ tìm kiếm cũng ngày càng lớn mạnh. Vân Đô hiện nay đã không còn vẻ an tĩnh bình an của trước kia nữa.
Cũng bởi vì vậy mà Sở Lạc Lạc phải đuổi theo một dám người tìm kiếm để điều tra manh mối nhưng là nghe nói người có được thần kiếm là một dân chúng bình thường chưa bao giờ cầm kiếm. Vây mà cũng phải hy sinh mười kiếm sĩ nổi danh mới có thể đoạt được thần kiếm từ tay hắn, mà thần kiếm hiện nay không biết đã rơi vào tay người nào. Nghe nói đến chuyện như thế này, số người tìm kiếm lại càng tăng theo cấp số nhân, đội ngũ ngày càng lớn mạnh.
“Nếu cứ tìm như vậy không không phải biện pháp tốt.” Sở Lạc Lạc nói: “U Phương, chúng ta chia nhau ra tìm đi!”
U Phượng trong hình hài một con chim nhỏ do dự một hồi mới mở miệng nói: “Chia nhau ra cũng được, chỉ là ngươi nhất định không được hành động lỗ mãng.”
Sở Lạc Lạc gật đầu hứa hẹ, hai người cùng thi triển ma pháp cảm ứng lẫn nhau.
Vì là chia nhau ra tìm nên U Phượng cũng hoá thành hình người, một nam nhân tuấn tú lập tức xuất hiện trong bóng đêm.
Trước khi rời đi, đôi mắt trong suốt màu ô liu bỗng nhiên sâu sắc nhìn nàng nói: “U Phượng là tên gọi chung của một loài, trong lúc tìm người ngươi cũng đừng quên nghĩ cho ta một cái tên nha!”
Trong mắt Sở Lạc Lạc hiện lên ý cười nói: “Ta đã nghĩ ra rất nhiều cái tên rồi nhưng không phải là ngươi đều không vừa lòng sao?”
“Ngươi còn dám nói, ngươi chính là nhìn thấy cái gì liền đặt tên theo cái đó.” Thanh âm thanh thuý như thuỷ tinh lộ ra vài phần ai oán, U Phượng nói: “Ta thực hoài nghi lúc ngươi đặt tên cho cái tiểu tử bị mất tích kia chính là vừa vặn thấy được một vầng trăng sáng.”
Sở Lạc Lạc sửng sốt, hình như… quả thật là như vậy. Nhưng mà, U Phương này làm sao biết được.
“Yên tâm, ta… ta nhất định sẽ cẩn thận nghĩ tên cho ngươi!”
Thấy nàng trịnh trọng đồng ý như vậy, U Phương khẽ cười, tao nhã không nói lên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT