Gần đây ở Thánh Vân học viện xảy ra hai chuyện lớn.

Chuyện thứ nhất chính là quý tộc của Minh Nguyệt Quốc là Bạch Tử Lâm và quý tộc của Phong Vũ quốc là Lam Tiểu Lượng, hai người dường như là cùng một lúc gặp chuyện bỏ mình. Nghe nói hai người này trước kia vẫn không hợp nhau, còn từng dẫn theo tuỳ tùng đánh nhau gây thương tích nên bị học viện xử phạt. Chỉ là khi bọn họ bị thương đều yêu cầu muốn về nước chữa trị cho nên mới không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Nhưng mà, trên đường về nước, hai người cùng trúng ma phục, vì thế mọi người đều đoán hai người này rõ ràng là phái sát thủ ám sát đối phương sau đó đồng thời gặp chuyện tử vong. Thánh Vân học viện rất coi trong việc này hơn nữa Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc đều phái sứ giả tới Vân Đô để điều tra.

Một chuyện khác chính là cuộc thi đấu tuyển chọn bên trong Thánh Vân học viện sắp khai mạc. Cứ bốn năm một lần, bên trong Thánh Vân học viện đều cử hành một cuộc thi đấu, hai phân bộ là Bộ vũ kĩ và Bộ ma pháp sẽ phân biệt lựa chọn sau đó tổng hợp lại chọn ra mười học viên xuất sắc nhất để đại diện cho Thánh Vân học viện đi tới ba học viện hoàng gia lớn nhất của các nước tiến hành trao đổi học viên.

Hai sự kiện này làm cho Thánh Vân học viện vẫn luôn yên tính như nước cũng nổi lên gợn sóng. Một số người tinh tường từ sự kiện của Bạch Tử Lâm và Lam Tiểu Lượng đã nhìn ra được sự bất hoà giữa hai quốc gia. Tuy vậy đại đa số mọi người đều chú ý tới sự kiện thứ hai hơn. Thi đấu chọn lựa trong học viện. Bọn họ cũng không phải là quan tâm đến việc có thể tiến hành trao đổi với học viên của ba học viện hoàng gia lớn nhất. Cái bọn họ để ý chính là thân phận của người thắng – đại diện cho Thánh Vân học viện! Chính là đại diện cho học viện nổi tiếng nhất trong toàn Thánh Vân học viện, đây là một loại vinh dự và kiêu ngạo như thế nào chứ? Nó khiến cho người ta có cảm giác mình đứng ở trên đỉnh của thế giới mà quan sát vạn vật chúng sinh.

Hai chuyện này quả thực rất hấp dẫn lực chú ý của người khác nhưng là ba người Sở Lạc Lạc vẫn thờ ơ như cũ, chuyện tâm chuẩn bị cho kiểm tra sắp tới. Thời hạn một tháng, thay đổi ma pháp thành thích hợp với mình nhất. Đông Phương Ngạo và Lệ Vô Ngân ai cũng không muốn bị lão nhân Mặc Vô kia coi thường nhưng mà nguyên nhân chủ yếu khiến cho bọn họ mất ăn mất ngủ chính là Sở Lạc Lạc. Người kia năm mươi ngày trước vẫn là một cao cấp ma pháp sư cấp bảy, thế nhưng sau năm mươi ngày lại có thể đột phá cảnh giới Đại ma pháp sư.

Thời gian một tháng, thoáng cái đã trôi qua.

Ba người Sở Lạc Lạc lại đến phòng học mà tổng số lần tới từ khi nhập học vẫn chưa tới ba lần. Mặc Vô đã sớm chờ ở đó.

Nhìn ba đệ tử của mình, Mặc Vô cười híp mắt, mặt mày loan loan, đưa tay vuốt râu hỏi: “Ma pháp đã thay đổi như thế nào rồi?”

“Đương nhiên là hoàn thành! Cũng không nhìn xem bản đại thiếu gia ta là ai!” Đông Phương Ngạo đắc ý dào dạt nói, hắn có lòng tin, chút nữa thôi, khi hắn thi triển ma pháp kia nhất định sẽ khiến cho lão nhân kia mở to mắt mà nhìn.

Hắn có thể lĩnh ngộ được một chiêu kia ít nhiều vẫn là nhờ chú thích của Cổ Vân Lạc bên trong quyển sách kia. Cổ Vân Lạc thực không hổ danh là thiên tài trong thiên tài, thông qua chú giải của nàng, hắn đã hiểu được không ít nguyên lý trong ma pháp hơn nữa còn có thể thành công thay đổi một hoả hệ ma pháp.

“Nga?” Mặc Vô hơi nhíu mày, tiểu tử nhìn như kiêu ngạo này cư nhiên thật sự làm được? Thay đổi một ma pháp phù hợp với mình? Qủa nhiên, người tài chỉ cần ba ngày cũng khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!

Mặc Vô cầm bầu rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm hỏi: “Không biết ma pháp mà ngươi thay đổi là gì?”

“Diễm hổ!” Đông Phương Ngạo đắc ý dào dạt nói.

“Phụt…” Ngụm rượu vừa vào tới côt họng thì bị Mặc Vô phun ra, ánh mắt hắn trừng lớn, vừa ho khan vừa lau môi hỏi lại: “Cái gì?”

Nhìn đến bộ dạng kinh ngạc của lão nhân, Đông Phương Ngạo càng thêm đắc ý dào dạt, hắn khum tay tạo thành một cái loa ở trước miệng, hét lớn: “Diễm hổ!”

Nhìn Mặc Vô vẫn đứng im tại chỗ, tay vẫn như cũ cầm bầu rượu của hắn.

Nhưng là Đông Phương Ngạo rõ ràng cảm giác được vừa rồi hắn vừa bị cốc đầu một cái.

Mặc Vô làm như không có việc gì thu tay lại, thản nhiên hỏi: “Vì sao ta nghe tên này quen quen? Thật là chính ngươi tự thay đổi?”

Bỗng nhiên Đông Phương Ngạo mở to mắt, trên gương mặt anh tuấn xuất hiện tia xấu hổ: “Ta tham khảo kinh nghiệm của tiền bối mà thôi.”

Thì ra là thế.

Mặc Vô nâng tay xoa xoa cằm, ánh mắt chuyển đến phía Lệ Vô Ngân lạnh lùng và Sở Lạc Lạc lạnh nhạt bình tĩnh: “Xem ra các ngươi đều thay đổi thành công. Được rồi, vi sư đã thay các ngươi chuẩn bị tốt thứ để cho các ngươi tiến hành kiểm tra rồi.”

Thứ để tiến hành kiểm tra? Dưới sự nghi hoặc của ba người, Mặc Vô không biết từ đâu lấy ra ba tờ giấy và ba tấm thẻ bài. Hắn vung vẩy mấy thứ trong tay, cười giảo hoạt như hồ ly: “Cuộc thi tuyển chọn trong Thánh Vân học viên sắp bắt đầu, tin chắc các ngươi đều đã nghe nói rồi? Vi sư đã thay các ngươi báo danh thật tốt rồi!”

Cái này, Lệ Vô Ngân lạnh lùng như sương cũng không nhịn được mà run rẩy khoé miệng, tà tà nhìn vị giáo sư già mà không nên nết này.

Sở Lạc Lạc thực ra vô cùng bình tĩnh, theo nàng thấy, nếu như lão nhân này không nghĩ ra nhiều cách chỉnh người vậy thật uổng phí trái tim vẫn mãi ở tuổi mười tám của ông.

Đông Phương Ngạo há hốc miệng, ngây người một hồi lâu cuối cùng cũng hồi thần lại, hét lớn: “Cái gì? Lão nhân! Ngươi như vậy rất không phúc hậu, đầu tiên là bắt chúng ta bế quan, sau đó lại bắt chúng ta thay đổi ma pháo, hiện tại cư nhiên trực tiếp bắt chúng ta tham gia thi đấu, ngươi ngay cả một chiêu đều chưa dạy chúng ta.”

“Phi phi phi!” Mặc Vô giơ chân giả bộ giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi không hiểu thì không cần nói lung tung! Thân là giáo sư của các ngươi, ta có thể ném các ngươi vào hố lửa sao? Này… Ba người các ngươi làm biểu tình gì thế kia? Đông Phương Ngạo, ngươi cư nhiên còn dám gật đầu! Quyết định nào của ta không phải là suy nghĩ cho các ngươi, chẳng lẽ thực lực các ngươi chưa từng được đề cao sao?”

Ba người cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật Mặc Vô nhìn như không tự mình dạy dỗ cái gì nhưng là gần ba tháng nay, năng lực lĩnh hội ma lực và ma pháp của bọn họ quả thực tăng lên rất lớn.

Nhìn đến biểu tình của ba người, Mặc Vô phất tay nói: “Ta cũng không nói ba người các ngươi nhất định phải xếp thứ hạng cao, chỉ là cho mượn cơ hội này để kiểm tra thành quả thay đổi ma pháp của các ngươi. Ba người các ngươi chuẩn bị thật tốt cho ta, đem tất cả uy lực của ma pháp sau khi thay đổi phát huy ra mới có thể thông qua kì kiểm tra này! Nếu không… hừ hừ… Trên giấy có giải thích quy tắc trận đấu, ba thẻ bài kia là thẻ thi đấu của các ngươi. Ngày mai đúng giờ tới thi đấu!”

Tuỳ tiện vứt lại ba tờ giấy và thẻ bài, Mặc Vô chắp tay sau lưng thảnh thơi rời đi.

“Lão nhân này lại đi như vậy rồi! Mỗi lần đêu là chạy tới nói vài câu giao việc xong liền đi!” Thấy Mặc Vô tiêu sái rời đi, Đông Phương Ngạo nhịn không được mà oán giận với Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân.

Lệ Vô Ngân yên lặng đứng dậy đi lên phía trước, nhấc tay cầm một tờ giấy lên nhìn thoáng qua sau đó lại cầm thẻ bài viết tên mình lên, không nói một câu rời đi.

Sở Lạc Lạc sau đó cũng đứng lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua Đông

Phương Ngạo một thân áo đỏ, cũng thản nhiên đi qua lấy tờ giấy giải thích và thẻ bài viết tên mình. Đang muốn rời đi thì đã thấy Đông Phương Ngạo chắn ở trước mặt, vẻ mặt bất mãn: “Này, các ngươi liền cứ để mặc ông ấy bài trí như vậy? Một câu oán giận cũng không có?”

Thân hình Sở Lạc Lạc loáng lên một cái, vòng qua người Đông Phương Ngạo đi ra khỏi phòng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như từng hạt mưa gõ vào bên tai của Đông Phương Ngạo: “Ông ấy là Cửu Tiêu Mặc Vô, hơn nữa lời của ông cũng không sai, chẳng lẽ thực lực của ngươi không được tăng cao sao? Nếu như là một vị giáo sư khác, với tính cách của ngươi, sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đạt đến trình độ như hiện nay. Nếu như có thời gian oán thầm, còn không bằng đi nghiên cứu quy tắc trận đấu một chút đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play