Lại là sáng sớm một ngày nữa.

Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân vừa mới thức dậy chợt nghe thấy một trận cười to từ không trung truyền tới. Đợi đến khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy dáng người tiêu sái của Đông Phương Ngạo giữa không trung. Một thanh kiếm bản to buộc bên hông, một thân hồng y tung bay trong gió, tuy vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn vô cùng đắc ý.

Thì ra thấy Lệ Vô Ngân nắm giữ Phi hành chú rất tốt mà chính mình vẫn còn chậm chạp chưa hiểu rõ, Đông Phương Ngạo đã luyện tập cả đêm, rốt cụ hắn cũng nắm bắt được phần quan trọng.

Hắn xoa thắt lưng, ở trên không trung cười ha ha: “Nhìn xem! Bổn thiếu gia cũng là một thiên tài đi!”

Sở Lạc Lạc bất đắc dĩ nhếch môi, đang định nói vài câu khích lệ thì đã thấy Đông Phương Ngạo nhắm mắt, nghiêng người rơi xuống.

Trương đại thúc vội vàng bước lên, đỡ được Đông Phương Ngạo, vẻ mặt khẩn trương gọi: “Thiều gia, thiếu gia, Sở tiểu thư, cô mau lại xem thiếu gia nhà chúng ta…”

Liếc mắt một cái, Sở Lạc Lạc bất đắc dĩ nói: “Không sao, chỉ là mệt đến nỗi kiệt sức , đang ngủ mà thôi.”

Nghe vậy, Trương đại thúc mới cẩn thận đặt Đông Phương Ngạo vào xe ngựa.

Sở Lạc Lac và Lệ Vô Ngân không khỏi nhìn nhau không biết nói gì, người kia lại có thể mệt mỏi đến nỗi trực tiếp nhắm mắt ngủ trên không trung, thực sự là...

“Phía trước chính là Thủy Hàn Thành…”

Xe ngựa đai khoảng ba canh giờ chợt nghe thấy thanh âm của Trương đại thúc, Sở Lạc Lạc không nhịn được vén rèm che lên, nhìn ra bên ngoài.

Đây là một tòa thành thị, bao quanh chỉ là nơi hoang dã, dưới tiếng vó ngựa phi nhanh, ngay lập tức Sở Lạc Lạc có thể nhìn thấy trên cổng thành có khắc ba chữ to “Thủy Hàn Thành”. Chữ màu xanh đen, bên ngoài là khung trắng, treo trên tường thành cao ngất tỏa ra khí thế sâm nghiêm. Bên ngoài Thủy Hàn Thành là kênh đào nhân tạo bao quanh để bảo vệ thành, nước xanh tỏa ra hàn khí nhè nhẹ. Thành thị này đem đến cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo.

“Đây chính là Thủy Hàn Thành? Nhìn qua rất bình thường nha!”

Đông Phương Ngạo mở to đôi mắt ngái ngủ, đến bên cạnh Sở Lạc Lạc, nhoài người ra ngoài xem xét. Tình huống như vậy quả thật là ngoài dự liệu của bốn người. Thôn trang cách nơi này một ngày đường đã bị nhện nước trúng hắc ma pháp cắn nuốt hủy diệt nhưng mà nhìn bên ngoài của Thủy Hàn Thành thực quá mức yên tĩnh.

Khi xe ngựa đi tới cổng thành, hai vị quan sai bảo vệ thành lập tứ cảnh giác đi tới, tay phải đã đặt trên chuôi đao bên hông.

“Người tới là ai?”

Sở Lạc Lạc cũng không có nhiếu lời khách sáo với hắn, vén rèn che lên, giơ bảng treo thưởng nhiệm vụ lên “Chúng ta vì thứ này mà đến!”

Nhìn thấy bảng treo thưởng, mắt hai tên quan sai lập tức sáng ngời, trên mặt hiện lên ý cười, một gã quan sai nói: “Hoan nghênh! Hoan nghênh! Hoan nghênh các vị anh hùng đã đến Thủy Hàn Thành!”

Một gã khác lại nói lớn: “Mau mở cửa thành! Cứu tinh của chúng ta tới rồi!”

Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Lạc hơi híp lại. đây rốt cục là tình huống gì.

Chỉ nghe thấy thanh âm “Ầm ầm” vang lên, cửa thành đóng chặt của Thủy Hàn Thành chậm rãi mở ra. Lúc này, đám người Sở Lạc Lạc có thể thấy được cảnh tượng bên trong, trong cửa thành có một đám người đứng, có người già, có thanh niên, thậm chí còn có người ôm theo đứa bé, nhìn vào quần áo thì tất cả đều là những dân chũng bình thường. Nhóm người này đi về phía xe ngựa của bọn họ, người người đều mang vẻ mặt nhiệt tình, tươi cười, trong đay đang cầm đồ ăn và vò rượu, nhìn qua giống như chào đón người thân thất lạc nhiều năm, chỉ thiếu chưa khua chiêng gõ trống.

Đông Phương Ngạo nhất thời có loại cảm giác mặc áo gấm về quê vinh quy bái tổ: “Các ngươi xem! Dân chúng toàn thành đều tới hoan nghênh chúng ta!”

Trương đâị thúc đánh xe chưa bao giờ gặp cảnh tượng như thế chỉ biết ngây ngốc cười, ra sức vẫy tay.

Nhìn thấy mọi người cuồn cuộn vây lấy xe ngựa của bọn họ, Lệ Vô Ngân hơi nhíu mày, hắn nhìn về phía Sở Lạc Lạc, chỉ thấy mặt nàng không có biểu tình khác lạ gì, giống như đang trầm tư suy nghĩ.

“Anh hùng a, anh hùng đến cứu chúng ta!”

“Các vị anh hùng mau vào thành, thành chủ đã sắp xếp nơi ở tốt nhất cho các vị.”

“Rốt cục các vị đã tới, cũng ta được cứu rồi!”

Dân chúng nhao nhao nói bên xe ngựa, ngươi một câu, ta một câu, tươi cười trên mặt sáng lạn vô cùng, ngay cả đôi mắt cũng đều tỏa sáng như có pha lê chiếu rọi.

Đông Phương Ngạo không khỏi có chút lâng lâng, hắn nhanh chóng bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫy tay với quần chúng nhân dân: “Xin các vị hương thân phụ lão yên tâm! Chỉ cần Đông Phương Ngạo ta ở đây nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ ma thú, tuyệt không để cho ma thú bước nửa bước vào Thủy Hàn Thành!”

Lời tuyên bố dõng dạc của Đông Phương Ngạo kia làm cho dân chúng trong thành đều vui mứng, vỗ tay nhiệt liệt.

Trong xe ngựa, Sở Lạc Lạc trầm mặc, không nói gì, cái tên thích rêu rao này, quả nhiên, đi đến đâu cũng không che dấu được bản chất của hắn.

Một lát sau, từ kẽ răng của Lệ Vô Ngân nhả ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Bốn người được đưa tới nhà trọ sang trọng nhất trong thành, mọi người dân trong thành đều đưa tặng thức ăn ngon, vò rượu, tuy không phải là loại rượu Túy hồng trần nổi danh nhưng cũng là Nữ nhi hồng thượng hạng. Ăn uống no đủ, Đông Phương Ngạo nói: “Chúng ta thật sự là lo lắng thừa rồi! Xem ra ma thú làm loạn ở trong thôn còn chưa tấn công đến Thủy Hàn Thành!”

Sắc mặt Lệ Vô Ngân không chút thay đổi, trong mắt mắt nổi lên tia lạnh nhạt.

Sở Lạc Lạc thản nhiên uống trà, bình tĩnh phun ra một câu: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*!” ( Câu này dịch có nghĩ là người không có việc gì mà bỗng nhiên ân cần với bạn, không phải kẻ gian thì chính là kẻ trộm.)

Từ khi vào thành tới nay, Sở Lạc Lạc vẫn rất cẩn thận, nàng cẩn thận kiểm tra đồ ăn và thức uống rồi mới yên tâm sử dụng.

Bên ngoài Thủy Hàn Thành thực yên tĩnh nhưng có thể thấy được đấu vết do bị ma thú tấn công nhưng biểu hiện của nhóm dân chúng trong thành lại nằm ngoài dự kiến của nàng. Nàng cảm thấy có chút kì lạ, tuy không nói rõ được nguyên nhân nhưng trực giác nói cho nàng biết, nơi này không đơn giả như vậy.

Lệ Vô Ngân mở to hai mắt nói: “Ta cũng cảm thấy nơi này không ổn, cho dù có muốn ân cần thì cũng phải là lúc chúng ta đã giết được ma thú chứ.”

Đúng vậy! Điểm đáng ngờ trong lòng Sở Lạc Lạc bị một câu của Lệ Vô Ngân nói trúng. Đây chính là điểm khiến cho nàng cảm thấy kì lạ, còn không nhìn thấy bọn họ có bản lĩnh gì cũng không biết có thể đánh bại được ma thú hay không liền nhiệt tình chiêu đãi bọn họ như vậy. Hơn nữa nhìn vào mức độ khoa trương của mọi người ngày hôm nay tuyệt đối không phải là mới chuẩn bị khi bọn họ đột nhiên tới mà giống như đặc biệt đứng đợi ở cổng thành. Giả thiết này tuy là vô lí nhưng những câu nói có thứ tự trong miệng dân chúng làm cho nàng có cảm giác như họ đã qua tập luyện nhiều lần.

“Phân tích theo lời nói của bọn họ thì dường như chúng ta là nhóm người đầu tiên đến Thủy Hàn Thành, nhưng mà nhiệm vụ đã treo thưởng hơn hai tháng tháng rồi.” Sở Lạc Lạc nói ra nghi ngờ trong lòng: “Nhiệm vụ thường cấp, thù lao lại nhiều thải kim như vậy, hẳn là phải có không ít người nhận mới đúng chứ!”

“Hai người các ngươi thực là đa nghi! Có lẽ bọn họ ngại nơi này rất xa xôi, nhiệm vụ ở công hội ma pháp rất đa dạng, còn có rất nhiều nhiệm vụ có thù lao cao, địa điểm lại gần tất nhiên người ta đều nhận nhứng nhiệm vụ đó, những nhiệm vụ như ở Thủy Hàn Thành bị xem nhẹ cũng không có gì kì lạ!” Đông Phương Ngạo chẳng hề để ý nói: “Ngay cả nhiệt tính của người ta cũng có thể hoài nghi, hai người này sao có thể không thú vị đến vậy.”

Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân nhìn nhau, aizz, thực sự là không thể nào có cùng đề tài nói chuyện với tên kia.

Hơn nữa, nhìn vào ánh mắt đối phương Sở Lạc Lạc cũng hiểu được, ha ha… Xem ra Lệ Vô Ngân cũng đã nhận ra, ngay khi bọn họn cố ý lớn tiếng thảo luận điểm đáng ngờ thì ở bên ngoài cửa sổ cũng có người lén lút nghe lén.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play