Theo thanh âm của Sở Lạc Lạc phát ra, mọi người lại một lần nữa hóa đá.
Đối mặt với phần tử khủng bố như vậy cư nhiên còn dám ăn vạ, trong lòng
mọi người không khỏi cảm thán nói: Tiểu thư, đầu ngươi bị lừa đá sao?
Cho dù là nguwoif cuồng ngạo không kiềm chế được như Đông Phương Ngạo
cũng có chút không thích ứng được tình huống, tay hắn vuốt mái tóc ngắn
màu đỏ hỏi lại: “Cái gì?”
Sở Lạc Lạc không khỏi khinh thường liếc mắt, tức giận nói: “Phí an ủi! Hay là lỗ tai ngươi thật sự không tốt?”
“Ta…”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Người vừa rồi bị ngươi bắt đi làm lá chắn không phải là ta sao?”
Đông Phương Ngạo đang muốn giải thích thì Sở Lạc Lạc đã giành nói trước: “Hay là, ngươi còn muốn chối tội?”
“Lạc Lạc…” Sở Hiên đứng một bên không nhịn được mở miệng gọi. Tuy rằng
hắn cũng cho rằng nam tử gọi Đông Phương Ngạo kia hẳn là nên xin lỗi Lạc Lạc nhưng là hành động của muội muội có chút làm cho hắn không rõ tình
huống già đang xảy ra.
Nhưng Sở Lạc Lạc lại nghiêng đầu qua nhìn Sở Hiên, đôi mắt màu hổ phách lóe ra tia ủy khuất, Sở Hiên nhất
thời cũng không thể nói thêm gì.
“Không! Đông Phương Ngạo
ta luôn luôn nói một là một, nói hai là hai, tuyệt đối không chối cãi!”
Đối mặt với cô nương xinh đẹp này Đông Phương Ngạo chỉ thiếu chưa có vỗ
ngực cam đoan mà thôi.
“Vậy trả thù lao a…” Sở Lạc Lạc đem đề tài trở lại.
Lần này, Đông Phương Ngạo ngượng ngùng gãi đầu sau đó lấy từ trong ngực ra một cái túi tiền tinh xảo.
Nào biết hắn vừa lấy túi tiền ra giây trước thì giây sau, cô gái nhỏ
nhìn như vô cùng dịu dàng yếu đuối kia thế nhưng lại nhanh tay đoạt lấy
túi tiền, hắn thậm chí còn không kịp phản ứng.
Cho đến khi
Sở Lạc Lạc cảm thấy mĩ mãn tung nhẹ túi tiền nặng trịch trên tay, lôi
kéo Sở Hiên rời đi, Đông Phương Ngạo lúc này mới tỉnh ngộ. Vừa rồi… hắn
là bị đoạt mất tiền…
--
Thánh Vân học viện có
một truyền thuyết, nghe nói, trăm năm trước, khi học viện mới thành lập
từng có một khối thiên thạch rơi xuống nơi đây. Sau khi khiến cho đất đá tro bụi bay loạn, mọi người lại thấy trên viên thiên thạch có khắc một
câu thơ: Thanh phong hướng thiên khuyết, sương nguyệt thượng cửu tiêu.
Căn cứ vào câu thơ này, thầy giáo trong Thánh Vân học viện đại khái
chia thành bốn cấp bậc theo thứ tự là Thanh phong, Sương nguyệt, Thiên
khuyết, Cửu tiêu.
Vốn dĩ cấp bậc Thanh phong là thấp nhất,
cao nhất là Cửu tiêu nhưng sau khi lực ảnh hưởng của Thánh Vân học viện
ngày càng sâu thì phía dưới Thanh phong có thêm hai cấp bậc khác là
Hoàng trần và Hàn tinh.
Khi Sở Lạc Lạc chậm rãi đi vào lớp
đặc biệt thì phát hiện ra trong lớp đã có bảy người, tuổi từ mười mấy
đến hơn hai mươi tuổi nhưng mà nhìn qua có vẻ người ít tuổi nhất là
nàng.
Không ngoài ý muốn, nàng thấy được thiếu niên băng
sơn ngày ấy trong lớp nhưng mà cái tên Đông Phương Ngạo mặc hồng bào kia cũng ở trong này lại làm cho nàng có chút ngoài ý muốn. Ngày ấy giám
khảo cũng không thể thành công đưa hắn tới bộ vũ kí, quả nhiên tên này
đủ quật cường.
Mà khi Đông Phương Ngạo nhìn thấy Sở Lạc lạc trên mặt toát ra kinh ngạc không thể nò che dấu, sau đó, trên gương mặt cương nghị bỗng hiện lên một tầng mây đỏ khả nghi.
Nhì
thấy cô gái nhỏ tuổi dung mạo xinh đẹp các học viên khác cũng hiện lên
vài phần kinh ngạc, chỉ có thiếu nhiên băng sơn đứng độc lập ở một góc
tường là vẫn nhắm hai mắt như cũ, tiếp tục minh tưởng tu luyện.
Dưới sự giới thiệu của giáo sư hướng dẫn*( nguyên văn nó là dẫn sư, tác giả giải thích là nó giống như giáo viên phụ đạo ở hiện đại cho nên ta
dịch như vậy), lớp đặc biệt của bộ ma pháp kì này chỉ tuyển tổng cộng
tám thiên tài, tuổi nhỏ nhất quả nhiên là Sở Lạc Lạc. Nàng cũng có thể
thu thập được những thông tin cơ bản nhất của các học viên còn lại,
trong đó thiếu niên băng sơn tóc lam mắt lam kia tên gọi Lệ Vô Ngân.
“Đây là danh sách tên các giáo sư cấp bậc từ Thiên Khuyết trở đi, các học viên có thể tùy ý lựa chọn giáo viên mình thích.”
Sở Lạc Lạc làm học viên của lớp đặc biệt của Thánh Vân học viện có thể
được hưởng phương thức dạy học một thầy một trò, cấp bậc của giáo sư lại là tử Thiên Khuyết trở đi. Nếu như có đệ tử muốn chọn một giáo sư cấp
Cửu Tiêu chỉ dạy thì phải trải qua sự đồng ý của vị giáo sư này.
Mà Sở Hiên ở lớp bình thường tất nhiên không được hưởng đãi ngộ này,
đều là do các giáo sư có tố chất không đồng dều thay phiên dạy. Nhưng mà uy danh của Thánh Vân học viện rất cao, cho dù là giáo sư cấp Hoàng
Trần thì chất lượng dạy học cũng không kém.
Lúc này thiếu niên băng sơn vẫn làm mặt lạnh như cũ, lạnh băng nói ra hai chữ: “Mặc Vô.”
Nghe đến cái tên đó, giáo sư chỉ dẫn không khỏi sửng sốt, tuy rắng Mặc
Vô là giáo sư trong danh sách nhưng cấp bậc của hắn là Cửu Tiêu, hơn
nữa, Mặc Vô tính tình cổ quái, tính ra, hắn đã hơn mười năm rồi chưa
nhận đệ tử.
“Ta cũng muốn Mặc Vô.”
Một thanh âm thanh thúy truyền đến, mọi người nhìn lại, phát hiện người vừa nói ra lại chính là tiểu cô nương Sở Lạc Lạc.
Ngay cả Lệ Vô Ngân cũng nhìn về phía Sở Lạc Lạc, tiểu cô nương này cư nhiên lại muốn cùng một giáo sư với hắn.
“Hừ! Lão tử cũng muốn Mặc Vô!” Đông Phương Ngạo cố ý hô lớn, cuối cùng
còn bổ sung thêm một câu: “Hắn không thể!” (Chổ này ý của anh Ngạo chính là anh Ngân không thể chọn Mặc Vô giống ảnh đó, ha ha, anh này thực
đáng yêu)
Này… Đây là cái tình huống gì! Giáo sư hướng dẫn
trẻ tuổi nghe vậy trên trán nhất thời đổ một tầng mồ hôi. Đây là lần đầu tiên hắn hướng dẫn lớp đặc biệt, còn chưa thấy tình huống ba học viên
cùng học một giáo sư bao giờ, hơn nữa cái vị giáo sư kia lại là một
người tính tình cổ quái, quả nhiên thiên tài đều là quái nhân, không
phải sao?
Đối mặt với tình huống này hắn phải tìm kiếm tiền bối xin trợ giúp, vì thế, dưới ánh mắt của tám học viên, giáo sư hướng
dẫn vẻ mặt xám xịt rời đi.
“Mặc lão… Mặc lão…”
Chỉ thấy một ông lão tóc bạc đầy đầu lười biếng nằm trên ghế đá, trong
tay hắn còn nắm một hồ lô rượu. Thấy người tới, ông chỉ liếc mắt một cái sau đó lại nhắm mắt, toàn thân là bộ dạng còn chưa tỉnh rượu.
Người tới cũng là giáo sư của ma pháp bộ, chính là tiền bối mà vị giáo
sư hướng dẫn của lớp đặc biệt tìm tới để xin giúp đỡ, hắn nói: “Mặc lão, lớp đặc biệt có người chỉ định ngài làm giáo viên!”
“Không dạy, không dạy…” Mặc Vô khoát tay, nói với người vừa tới: “Chính là hai cái tên mới gây náo loạn ngày hôm qua phải không, để cho bọn họ tìm
người khác đi, ta lớn tuổi rồi, không hầu hạ nổi bọn họ.”
“Ha ha… Ngài đoán sai rồi!” Người tới cười hì hì nói,xem ra quan hệ của
hắn và Mặc Vô không tồi bằng không sao dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt
lão nhân cổ quái này chứ.
“ Ân?” Mặc Vô hơi mở mắt, hắn cư nhiên lại đoán sai.
“Mặc lão, không phải chỉ có hai người mà là ba người.” Người tới giơ
lên ba ngón tay nói: “Còn có một tiểu cô nương mới mười hai tuổi, là
thiên tài song hệ phong hỏa ma pháp, cô ấy cũng chỉ định ngài làm giáo
viên.”
Việc lạ mỗi năm đều có nhưng là năm nay đặc biệt
nhiều, nếu như là bởi vì hôm qua hắn ra tay làm cho hai cái tên gây náo
loạn kia tìm tới cửa nhưng mà như thế nào lại có cảu một cô bé thiên tài cũng đến góp vui vậy.
“Nhưng là ta đã mười mấy năm rồi
chưa có dạy đệ tử nào…” Nhắc đến cô gái thiên tài, Mặc Vô nhớ tới một cô bé khác cũng là thiên tài, lúc ấy, thời điểm nàng nhập học nàng mới chỉ có tám tuổi, đã từng là đệ tử làm hắn kiêu ngạo nhất, đáng tiếc…
Người tới biết là Mặc Vô có chút động tâm vội vàng rèn sắt khi còn
nóng nói: “Mặc lão, ba người kia đều là thiên tài trăm năm hiếm gặp nha, chắc hẳn sẽ tìm được một người hợp ý ngài.”
Chỉ lát sau,
Mặc Vô liền nhìn thấy giáo sư hướng dẫn của lớp đặc biệt dẫn ba thiếu
niên đi tới. Đi đầu là thiếu niên kiêu ngạo cuồng vọng kia, trên người
hắn vẫn mặc hồng bào đỏ chói, màu sắc vô cùng diễm lệ nhưng lại không
dung tục, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có khí thế.
Sau đó là thiếu niên tóc lam, con ngươi làm lam băng lãnh, sắc mặt rất trắng càng làm nổi bật chu sa trên trán, tuy vẻ mặt đạm mạc lại có một phen khí
thế ngạo nghễ.
Sau khi hai thiếu niên đi tới lập tức mỗi
người đứng một bên, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lúc này, một tiểu cô nương dung mạo mỹ lệ tự nhiên bước tới đứng giữa
hai người. Nàng thần thái tự nhiên, khóe môi khẽ nhếc tạo thánh một nụ
cười yếu ớt, thế nhưng Mặc Vô lại cảm thấy ý cười của nàng còn lan đến
đáy đôi mắt hổ phách kia.
Trên người cô gái không phát ra
khí thế kinh người gì thế nhưng khi nàng đứng giữa, hai người kia lại
không chút nào che dấu được hào quang của nàng, không thể nghi ngờ, nàng hấp dẫn ánh mắt của Mặc Vô
---Đề lời nói với người xa lạ---
Thời tiết quái quỷ này thật đáng sợ, mọi người ra ngoài nhất định phải chú ý phòng bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT