Thân hình Cốt Long
rất to lớn, cát vàng ở trong cơ thể tuôn ra như suối, một hơi thở tử
vong đập thẳng vào mặt đám người Sở Lạc Lạc.
Toàn bộ thân hình của nó cao hơn một ngàn thước, cơ thể chỉ còn lại xương trắng, trên cơ
thể không thiếu cái xương nào nhưng lại không hề có máu thịt. Trong hốc
mắt của nó có hai quả cầu sáng màu đỏ rực như máu. Con vật này quả thực
chính là bạn đồng hành của vong linh pháp sư trong truyền thuyết, sinh
vật bất tử, Cốt Long.
Nghe nói Cốt Long thực sự là do rồng
biến thành mà rồng là loài sinh vật từ lâi đã biến mất trong Thánh Vân
Đại lục, có lẽ đã tuyệt chủng, có lẽ đã trốn đi hết. Lần cuối cùng Cốt
Long xuất hiện cũng đã là 300 năm trước rồi.
Cho nên thời điểm nhìn thấy Cốt Long này, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng đều thấy khiếp sợ,
chỉ có Sở Lạc Lạc là cảm thấy kinh hỉ.
Tuy rằng nàng là một ma pháp sư toàn hệ nhưng yêu thích vong linh ma pháp nhất, cho nên nàng
rất hứng thú với loại sinh vật bất tử như Cốt Long.
Nhưng mà,
hiển nhiên Cốt Long này không thận thiện như vậy, đôi mắt hắc ám đỏ như
máu nhìn chằm chằm ba người đến từ bên ngoài này, rống lên một tiếng,
phun trào ra khí tức của rồng.
Khí tức này mang theo năng
lượng vô cùng lớn, có thể phá hủy mọi thứ ở trước mắt thành mảnh vụn.
Thời điểm Cốt Long rống lên, bọn họ đã có chuẩn bị, ngay vào lúc nó phát ra luồng năng lượng lớn thì đã nhanh chóng, linh hoạt tránh né được
Cùng lúc đó, Sở Lạc Lạc ngưng tụ trên tay một quả cầu màu xám, Cốt Long bị năng lượng của quả cầu hấp dẫn, quay đầu nhìn về phía Sở Lạc Lạc,
đôi mắt đỏ rực tỏa ra hào quang chói mắt.
"Đối thủ của ngươi là ta!" Sở Lạc Lạc nói.
Một quả cầu màu xám mang theo vô số điểm sáng nhỏ bay lên không trung,
xoay tròn với tốc độ cao, dần trở nên lớn hơn, đánh thẳng vào Cốt Long.
Cốt Long há miệng, phun ra một đoàn lửa rồng màu xám.
Quả cầu màu xám va chạm với lửa rồng, Sở Lạc Lạc lại không hề thấy lo lắng, còn để lộ ý cười.
"Lạc Lạc..."
Khi thấy thể tích của quả cầu kia không thể sánh bằng lửa rồng, U
Phượng thấy Sở Lạc Lạc vẫn lơ lửng tại chỗ, không hề né tránh thì không
nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Mà Lãnh Tiêu Nhiên nhìn thấy ý
cười trên khóe mô nàng liền biết trong lòng nàng có tính toán. Năng lực
của quả cầu màu xám là cắn nuốt, là một chiêu thức vong linh ma pháp do
chính Sở Lạc Lạc sáng tạo ra, dùng vong linh ma pháp để chống lại Cốt
Long.
Khi tiếp xúc với quả cầu máu xám, đoàn lửa rồng lập tức bị hút vào trong.
Tình huống này khiến cho Cốt Long cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng mà nó vẫn rống lên một tiếng, vung tay ra, móng vuốt rồng xé gió, chụp lấy
chấm đen nhỏ kia.
Chấm đen nhỏ này cũng chính là Sở Lạc Lạc.
Không nghĩ đến sau khi ma pháp không có tác dụng Cốt Long có thể lập
tức dùng ưu thế thân thể để phát ra một công kích vật lí.
Vuốt rồng tuy lớn nhưng tốc độ lại nhanh như chớp, cho dù có sử dụng Lược
Không thì chỉ sợ là vẫn sẽ bị thương bởi lực gió sắc bén là vuốt rồng
tạo ra.
Sở Lạc Lạc trừng mắt, lập tức sử dụng tinh thần lực để phân tích điểm yếu của chiêu này.
Chỉ thấy này dùng chiêu dịch chuyển trong nháy mắt để thay đổi vị trí,
nhưng và vẫn không thoát khỏi phạm vi công kích của móng vuốt to lớn sắc bén.
Thấy bóng dáng kia sắp bị móng vuốt đánh trúng, Lãnh Tiêu Nhiên cũng phải hô to: Lạc Lạc!
Đồng thời, ma pháp cao cấp nhất của hệ băng là Đóng Băng Đại Địa đóng
băng một nửa móng vuốt của Cốt Long và một đoàn Vô Sắc Hỏa Diễm đánh vào đầu Cốt Long.
Móng vuốt to lớn có sức mạnh kinh người, cho dù đã bị đóng băng nhưng cũng không thể ngăn cản quán tính khi nó đánh
xuống, khi vuốt rồng đánh xuống, mặt đất chấn đông, cát vàng sạt lở tạo
thành một hố sâu thật lớn.
Còn Vô Sắc Chi Hỏa, khi nó chạm vào đầu của Cốt Long thì bên trong Cốt Long toả ra một làn khói đen, lập
tức vây quanh ngọn lửa trong suốt, Vô Sắc Chi Hỏa của U Phượng lập tức
bị khói đen nuốt hết.
Nhưng trong nháy mắt khi vuốt rồng đập
xuống, chấm đen kia chợt lóe lên, biến mất rồi sau khi vuốt rồng đập
xuống thì lại xuất hiện ở chỗ cũ.
Cốt Long tưởng rằng công
kích của mình đã thành công, đối thủ đã bị nó đánh thành bột phấn nhưng
mà cái người mặc áo đen kia lại vẫn tiêu sái đứng trong gió.
Sở Lạc Lạc vừa thoát khỏi nguy hiểm, cảm thán: Không gian ma pháp mà lão nhân nghiên cứu ra quả nhiên là dùng rất tốt!
Vừa rồi, trong khoảnh khắc khi vuốt rồng đánh xuống, đầu tiên, nàng sử
dụng tinh thần lực để cảm giác độ mạnh yếu của chiêu thức này, bởi vì
phạm vi bao trùm của vuốt rồng quá lớn nên nàng chỉ có thể lựa chọn dịch chuyển đến nơi có sức mạnh ít nhất, đồng thời sử dụng không gian ma
pháp để chuyển sức mạnh này đến một không gian khác, sau khi mọi thứ
khôi phục lại bình thường thì thân hình của nàng lại một lần nữa xuất
hiện.
Lúc này, Sở Lạc Lạc đã phi thân lên không trung, toàn
thân của nàng được hào quang trắng bao phủ, giống như toàn cơ thể đều
được bao thủ bởi quang nguyên tố.
Thực tế, Sở Lạc Lạc vận hành toàn bộ quang nguyên tố dự trữ trong kinh mạnh của mình với tốc độ cao, đem nó lưu chuyển trong toàn bộ cơ thể. Cho nên, có thể nói lúc này cơ
thể nàng và quang nguyên tố hòa thành một thể.
Thời điểm Cốt Long phát hiện đối thủ còn chưa chết, muốn phản ứng thì đã không còn kịp nữa.
Đừng nói là Cốt Long, ngay cả Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng đang đứng xem cuộc chiến cũng không thể đoán được một màn này.
Tuy rằng bọn họ tin tưởng Sở Lạc Lạc sẽ không bị Cốt Long đánh bại một
cách dễ dàng như thế nhưng bọn họ cũng không tưởng tượng được nàng lại
khiến cho bọn họ rung động đến vậy!
Một giây trước khi lửa
rồng toát ra, Sở Lạc Lạc đã tới đỉnh đầu Cốt Long, nàng được quang
nguyên tố bao phủ, nhìn như nhẹ nhàng đánh một chưởng lên đầu Cốt Long.
Sau đó nàng từ từ hạ xuống, chân trái điểm một cái đã đáp xuống, đứng
giữa Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng. Quang nguyên tố bao phủ toàn thân đã
biến mất, nhìn lại, chỉ là một thân hình nhỏ nhắn nhưng lại tản ra một
loại khí thế khiến người ta sùng bái, kính sợ!
"Ngao..."
Ánh sáng trắng bắn vào từ phía trước, chui ra từ phía sau, Cốt Long
phát ra một tiếng rống thât lớn, sau đó, thân hình to lớn đổ xuống ầm
ầm.
Cốt Long có thân hình dài hơn một ngàn thước đổ xuống trên mặt đất, lúc này, Sở Lạc Lạc lại một lần nữa sử dụng thân pháp dịch
chuyển.
Trong nháy mắt bọn họ đã nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn kia đang ngồi xổm trên đỉnh đầu Cốt Long.
Sinh vật bất tử, làm sao mới có thể nhận ra nó sống hay chết?
Đây là chuyện cả ba người đều không rõ. Nếu như quân đoàn xương trắng
từ ma giới mà bọn họ đã chạm trán hồi ở bình nguyên Hồng Hoang thì cho
dù chỉ còn lại cánh tay cụt, chân cụt cũng vẫn có thể hoạt động, đừng
nói đến Cốt Long này toàn thân vẫn nguyên vẹn.
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng bị hành động to gan của Sở Lạc Lạc dọa cho toàn thân đổ mồ
hôi lạnh, vào lúc bọn họ đang định bước tới xem thì nghe thấy Sở Lạc Lạc quát: "Tạm thời đừng tới đây."
Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe
thấy thanh âm xương cốt va chạm, lúc đó Cốt Long còn nằm trên mặt đất
bỗng nhiên cử động, nó ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ sập nhìn lại, thấy cô
gái đang đứng trên đỉnh đầu nó.
"Hu hu... Quá độc ác, xương cốt già nua yếu ớt này của ta không chịu nổi công kích như vậy đâu."
Ách? Thanh âm hùng hậu to rõ lại điềm đạm đáng yêu này là do con Cốt Long này nói ra?
"Ngươi còn có thể nói chuyên?" Sở Lạc Lạc kinh ngạc hỏi.
Cốt Long kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, Long tộc vốn hiểu được ngôn ngữ
loài người, huống chi ta trước kia còn là Ngân long cao quý nhất Long
tộc.
Vừa rồi ta cảm nhận được trên người ngươi có hơi thở của vong linh ma pháp cho nên mới muốn chơi với ngươi một chút, không nghĩ
tới ngươi là một toàn hệ ma pháp sư." Ngữ khí của Cốt Long có chút oán
giận, nói: "Cái chiêu quang minh ma pháp vừa rồi của ngươi gọi là gì
vậy? Đánh ta đến choáng váng."
"Ngươi xác định là ngươi chỉ
muốn chơi với ta một chút?" Sở Lạc Lạc nói, Cốt Long này cũng thực thú
vị, vừa rồi, thời điểm nó công kích bọn họ, nàng quả thực không cảm nhận được sát ý, nhưng khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ là Cốt Long này còn
có thể nói chuyện, hơn nữa còn thông minh hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Tròng mắt của Cốt Long đảo vòng quanh, nó đương nhiên không phải nghĩ
rằng thử bọn họ một chút, tuy nói nó đã ngây người ở đây hai trăm năm
nhưng mà hai trăm năm trước, cánh cổng kia còn chưa bị loài người quên
lãng, thường xuyên có loài người đến đây, trong đó còn có không ít vong
linh ma pháp sư. Lúc đó những vong linh ma pháp sư tự cho mình là đúng
đề muốn thu nó làm ma thú của mình nhưng chưa từng có ai thành công.
Trong hoang mạc này nhàm chán hai trăm năm, rốt cuộc cũng có con người
vào đây, trong đó còn có một vong linh ma pháp sư, cho nên con Cốt Long
đang cảm thấy buồn chán này lập tức công kích bọn họ.
"Chủ nhân, người đã đánh bại ta, ta nguyện ý thần phục người." Cốt Long nói.
Sở Lạc Lạc sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới có kết quả này, ngay
cả viên thủy tinh đen trên cổ nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì nó
biết đây là Cốt Long thất giai, vừa rồi nó trúng chiêu của Sở Lạc Lạc
chỉ là do sơ ý, nếu như thực sự đánh nhau, Sở Lạc Lạc tuyệt đối không
phải là đối thủ của nó.
"Nhưng mà, ta đã kí khế ước với một thần thú rồi." Sở Lạc Lạc nói.
"Hừ! Thần thú là cái gì?" Cốt Long bất mãn nói: "Nó lợi hại hơn ta sao?"
"Cái này... Ta thực sự không biết." Sở Lạc Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói, sau đó liền triệu hồi Ngọc Lưu Ly ra.
Nếu không để cho chúng nó đánh một trận?
Nhưng mà con Cốt Long kia sau khi nhìn thấy Ngọc Lưu Ly liền im lặng,
không biết có phải ảo giác hay không Sở Lạc Lạc cảm thấy con Cốt Long
này dường như đang thương tâm.
Quả nhiên, sau đó con Cốt Long
này nói một cách thê thê thảm thảm: "Hu hu... Chẳng lẽ cuộc đơi ta chỉ
có thể ở lại nơi cổ quái này, ta đã ở đây hai trăm năm rồi, nơi này thực sự rất nhàm chán, ta luôn đợi một người có thể đánh bại ta, mang ta ra
ngoài, không ngờ rằng... hu..hu.hu..."
Ba người nghe vậy cũng
ngây người, con Cốt Long hiện tại và con Cốt Long vừa rồi cả người tỏa
ra hơi thở tử vong, hung thần ác sát kia thực sự là cùng một con sao?
Nhưng mà cũng đúng, chỗ này đều là nhưng động vật to lớn, ngay cả một
con ma thú cũng không có, Cốt Long này có thể nói là vật độc nhất vô
nhị, tìm cả nơi này cũng không có con thứ hai.
Nhưng mà, nếu như không kí khế ước thì không thể mang theo con quái vật lớn như vậy bên người.
Lúc này Ngọc Lưu Ly bỗng nhiên mở miệng nói: "Chủ nhân, ta có thể cho nó ở trong không gian ma thú của ta."
Ngọc Lưu Ly nói xong, Cốt Long trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói:
"Bất luận có kí khế ước hay không, dù sao ta cũng đã nhận định người là
chủ nhân, chủ nhân tốt, người mang ta ra ngoài đi."
Bộ dạng Cốt Long lúc này sao có thể khác xa lúc trước đến vậy? Ngữ khí này, nghe thế nào cũng thấy vô lại.
Còn con Cốt Long kia chỉ nghĩ rằng đợi hai trăm năm rốt cuộc cũng nhìn
thấy con người, chủ nhân nó coi trọng không những rất mạnh mà bộ dạng
còn rất đẹp, nó thực sự rất vừa lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT