Mấy ngày nay, đám người Sở Lạc Lạc đi theo người của dong binh đoàn Bạo Phong, đang đi vào sâu bên trong sơn mạch ma thú.
Lúc này đây đoàn người có tổng cộng 800 người, vào khoảng một phần tư tổng số thành viên của dong binh đoàn Bạo Phong.
Sơn mạch ma thú có một con sông tên là Ám Dạ, nó bắt nguồn từ biên giới phía tây của sơn mạch ma thú. Sở Lạc Lạc nhận thấy rằng từ khi tiến vào sơn mạch ma thú, đoàn người bọn họ vẫn đi men theo con sông này về phía thượng nguồn của nó. Nhiệm vụ lần này dường như vô cùng bí ẩn, khi chưa đến nơi thực hiện nhiệm vụ thì ngoại trừ một số thành viên bí mật lâu
năm ra thì không một ai biết được địa điểm thực hiện nhiệm vụ là nơi
nào.
"Được rồi! Đêm nay hạ trại nghỉ ngơi ở đây lấy lại sức, sáng mai chúng ta sẽ gặp khách hàng, bắt đầu nhiệm vụ!"
Người chỉ huy của nhiệm vụ lần này là một nam nhân có tu vi Đại Kiếm Sư tên là Hứa Nham. Gương mặt trẻ tuổi cương nghị nhưng lại chứa đầy phong sương, gian khổ. Người này bình thường không nói nhiều lắm, thời điểm
hắn im lặng, thực sự yên tĩnh giống như nham thạch.
"Thù lao
lần này của chúng ta là bao nhiêu? Còn chưa công bố cho mọi người biết
sao?" Trong đám người có một người lên tiếng hỏi.
Một đường đi tới đây, tuy là người đông thế mạnh nhưng vẫn có một số ma thú tìm tới, đặc biệt là trong rừng rậm có một số thực vật hoặc động vật có độc, có
một số người trên đường đã bị thương nhưng bọn họ ngay cả địa điểm thực
hiện nhiệm vụ và thù lao là bao nhiêu cũng không biết mà đã liều mạng
như vậy, tất nhiên là có chút không cam lòng.
Hứa Nham liếc mắt nhìn người kia một cái: "Tất cả phải chờ ngày mai mới biết được, nếu ngươi bất mãn, có thể rời đi."
Câu trả lời như vậy khiến cho mọi người không dám hỏi han gì nữa.
Sáng hôm sau, đoàn người xuất phát từ sáng sớm, đi thẳng đến thượng nguồn của sông Ám Dạ, đến một vách núi có tên là Ma Khẩu.
Thác nước chạy thẳng trên vách núi, tung bọt trắng xóa, nhìn qua như
đầu một con rồng lớn đang phát ra tiếng thét dài, đổ xuống hồ sâu ở bên
dưới.
Mà trên mặt hồ rộng lớn có một chiếc thuyền chiến to
lớn. Thân thuyền được tạo thành từ loại gỗ vững chắc nhất của sơn mạch
ma thú, bên trên còn được bao phủ một lớp sắt mỏng, nhìn qua giống như
là một con thú to lớn khoắc giáp sắt đen bóng.
"Các anh hùng
của dong binh đoàn Bạo Phong, nếu như đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ lần này, ta sẽ trả cho mỗi người 3 ngàn thải kim, chỉ cần các ngươi có thể lên
thuyền được, ta sẽ lập tức giao tiền cho các ngươi."
Một người áo trắng, ước chừng bốn mươi tuổi, trên người tỏa ra khí thế của bậc đế vương, giọng điệu uy nghiêm, không biết là người nơi nào.
Ba ngàn thải kim? Hơn nữa là mỗi người đều được?!
Lời này vừa nói ra, đám người đang đứng ở đỉnh vách núi lập tức phát ra những tiếng hoan hô.
Ba ngàn thải kim, có lẽ cả đời bọn họ cũng không kiếm được nhiều tiền
như vậy nhưng mà người này lại nhẹ nhàng nói ra, những tiếng hoan hô dần ngừng lại, sau đó lại là âm thanh nghi ngờ.
Hứa Nham xua tay ý bảo mọi người yên lặng, hắn lấy ra một cuộn da dê, đây là nội dung
nhiệm vụ mà Dong binh Công Hội đã đưa cho hắn, hắn nói: "Khách hàng lần
này của chúng ta đúng là cốc chủ của Đế Vương Cố, Tiêu Tuyệt!"
Đế Vương Cốc, có thể nói đây là nơi mà người của Thánh Vân đại lục đều
muốn đến nhưng mà nghe nói cửa vào của Đế Vương Cốc cực kì bí ẩn hơn nữa lại có rất nhiều cạm bẫy, người có thể bước vào vô cùng ít, hơn nữa đều là có đi mà không có về.
Trong truyền thuyết, Đế Vương Cốc có tất cả những thứ mà mọi người mong muốn, cho nên có thể đi vào trong
cốc đều là những cao thủ số một số hai nhưng mà người thành công vào
được Đế Vương Cốc, có người lưu luyến trân bảo không đếm xuể ở đây, có
người lại mê luyến mỹ nhân bên trong cốc, có người lại trầm mê bên trong những quyển sách quý ghi lại những vũ kĩ hoặc ma pháp tuyệt thế. Chưa
từng có người nào có thể vượt qua những dụ hoặc này, cho nên chưa từng
có ai thấy có người đi ra khỏi Đế Vương Cốc.
Cốc chủ của Đế Vương Cốc, Tiêu Tuyệt, trong lòng mỗi người Thánh Vân đại lục chính là một truyền thuyết.
Nhưng mà vừa rồi Hứa Nham lại nói, người đứng ở trên thuyền kia lại chính là Tiêu Tuyệt!
Vi thế đám người đang nhốn nháo lập tức yên lặng như tờ.
"Không cần phải nghi ngờ lời nói vừa rồi của tôi, đó là thông tinh mà
Dong binh Công Hội đã chứng thực. Nhưng mà ta cũng muốn nhắc nhở các
ngươi, trước đó đã có 6 dong binh đoàn tiếp nhận nhiệm vụ này, mỗi dong
binh đoàn đều cử 300 đến 400 người để thực hiện, trong đó có những dong
binh đoàn nổi tiếng như Cự Long, Cuồng Sư, nhưng mà kết quả chỉ có
một..." Hứa Nham liếc qua đám người, dừng một chút mới nghiêm túc nói:
"Toàn quân bị diệt!"
Toàn quân bị diệt, không một ai còn sống!
Đám người lại bắt đầu xôn xao, nhiệm vụ trả thù lao mỗi người ba vạn
thải kim, bọn họ có thể tưởng tượng được nhiệm vụ này nguy hiểm như thế
nào. Vì tài phú rất lớn này, bọn họ tiếp nhận hay là không tiếp nhận
đây?!
"Lạc Lạc, chúng ta muốn tham gia sao?" U Phượng hơi nhíu mi, hỏi
Vốn dĩ là nghe nói nhiệm vụ có liên quan đến Mộng Cơ, tại sao đến đây lại phải đến một nơi không biết là đâu.
"Lúc trước chúng ta nghe nói nhiệm vụ này là một nhiệm vụ tìm người, là vì một mỹ nhân tên là Mộng Cơ, cho nên mọi người mới tụ tập đến đây,
nhưng mà lúc này dường như hơi khác so với tin tức của nhiệm vụ!" Lãnh
Tiêu Nhiên hô.
Hứa Nham nói: "Nhiêm vụ lần này quả thật là
nhiệm vụ tìm người, bởi vì khách hàng của chúng ta muốn tìm Mộng Cơ. Mà
chúng ta..."
"Chỉ cần thành công bảo vệ khách hàng đến đây, về phần có tìm được Mộng Cơ hay không, không phải là phạm vi nhiệm vụ của
chúng ta."
Nếu như tin tức về Mộng Cơ là thật thì bọn họ không có lí do để từ chối nhiệm vụ lần này.
Sở Lạc Lạc dẫn đầu nói: "Ta đi!"
Nói xong, nàng nhìn hai người bên cạnh, hai người đáp trả nàng một ánh mắt kiên định.
Sau đó, trước mắt bao nhiêu người, nàng thả người nhảy xuống, cực kì thoải mái đáp xuống thuyền của Tiêu Tuyệt.
Phi Hành Chú!
Phi Hành Chú cũng không có gì kì quái nhưng mà đỉnh vách núi và hồ nước bên dưới cũng cách nhau cả nghìn trượng, mà ba người này, không hề do
dự đã nhảy xuống, chỉ nhìn vào phần dũng khí này cũng đủ khiến cho người ta tin phục.
Huống hồ, trong lúc phi hành còn phải đối mặt
với gió lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút, rơi xuống liền tan xương
nát thịt. Nhưng mà thân pháp của ba người đều rất nhanh nhẹ, nắm giữ một cách thành thạo, trong nháy mắt bọn họ đã đáp xuống thuyền.
"Tốt." Tiêu Tuyệt Vỗ tay nói: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!"
Đối với người trong truyền thuyết này, Sở Lạc Lạc không có chút hứng
thú nào. Tiêu Tuyệt thoạt nhìn có vẻ mới hơn 40 tuổi nhưng mà từ kiếp
trước, khi nàng còn rất nhỏ thì đã nghe qua truyền thuyết về ông.
"Ta muốn hỏi Tiêu Cốc chủ một câu, người của Đế Vương Cốc luôn không
liên lạc với bên ngoài, người chẳng lẽ không sợ thân phận bại lộ..."
"Ha ha ha... Ta sợ gì chứ?" Tiêu Tuyệt phát ra một tiếng cười to, tiếng cười vang khắp vách núi, một lúc sau mới dừng lại, ngay cả những người
đứng trên đỉnh vách núi cũng nghe thấy thanh âm hùng hậu của ông.
"Nhiệm vụ lần này sẽ là nhiệm xụ cuối cùng mà ta phát ra, mặc kệ là
thành công hay thất bại, bởi vì Tiêu Tuyệt ta sẽ cùng các ngươi tiến vào địa phương đáng sợ không rõ kia!"
Cốc chủ Đế Vương Cốc lại đi cùng bọn họ sao?
Vị đại thúc từng nói chuyện với Sở Lạc Lạc sau khi nghe được những lời
này thì cao giọng hô: "Ta đi! Nhân vật như Cốc chủ của Đế Vương Cốc còn
không bân tâm sống chết, lão già nghèo túng như ta đây còn có gì để mất
chứ!"
Nói xong ông cũng nhảy từ trên vách núi xuống, thành
công đáp xuống chiếc thuyền, chỉ là khi đáp xuống vì dùng lực quá mạnh
cho nên có chút lảo đảo, Lãnh Tiêu Nhiên đứng ở bên cạnh bèn đưa tay ra
đỡ.
Ông vừa định lên tiếng cảm ơn nhưng khi ông vừa ngẩng đầu
lên, nhìn thấy mấy người đứng phía sau Tiêu Tuyệt thì lại kinh ngạc hô
lên tên của những người cực kì nổi tiếng trong Thánh Vân đại lục.
"Đại Kiếm Sư Triển Nguyên, Ma Đạo Sĩ Lục Đan... Trời ạ!" Đại thúc kia
thậm chí còn lấy tay dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm.
Những người đó đều là người thế hệ trước, Lãnh Tiêu Nhiên đương nhiên
cũng đã nghe qua sự tích của bọn họ. Nhiều năm trước, bọn họ dường như
bốc hơi khỏi Thánh Vân đại lục, không nghĩ tới bọn họ lại vào Đế Vương
Cốc.
Sau khi nghe thấy tên những người nổi danh như vậy, những người trong đội ngũ đã bắt đầu tin tưởng, những dong binh đoàn trước
kia chỉ dựa vào thực lực của bản thân mình, đương nhiên không thành
công. Nhưng mà lần này có Tiêu Tuyệt đi cùng bọn họ, thủ hạ của ông ta
toàn là những người nổi danh. Đám người bên trên bắt đầu rục rịch, đã có vài người can đảm nhảy xuống.
Nhưng mà, khi những người kia
đang nhảy xuống thì người đứng ở bên cạnh Tiêu Tuyệt lại làm ra một hành động khiến cho người khác kinh ngạc, người kia đúng là Ma đạo sĩ Lục
Đan.
Ông sử dụng ma pháp hệ phong thay đổi quỹ đạo rơi xuống
của mọi người, có không ít người bị rơi xuống hồ, cũng có vài người may
mắn hoặc là có thực lực nhất định có thể đáp xuống những chiếc thuyền
khác.
Những người đứng trên vách núi nhìn thấy vậy, chất vấn: "Tại sao lại làm như vậy!"
Lục Đan hừ lạnh nói: "Bởi vì ta hoài nghi thực lực của các ngươi, những người rơi xuống nước đều là những người bị loại, mỗi người có thể lĩnh
100 thải kim, so với đi chịu chết, không bằng về nhà mà dưỡng lão!"
"Không công bằng, vừa rồi bốn người kia cũng không bị ông kiểm tra."
Lục Đan trả lời: "Chỉ dựa vào dũng khí của bọn họ thí đã vượt qua kiểm
tra của ta, còn các ngươi, đều là sau khi nghe thấy tên của chúng ta thì mới nguyện ý nhận nhiệm vụ, sao có thể so sánh với nhau?"
Đại kiếm sư Triển Nguyên cười to nói: "Lão Lục, các tên ngoài lạnh trong
nóng này, ông hẳn là không muốn càng nhiều người đi theo chịu chết đúng
không. Aizz... Ông nhớ phải nương tay một chút, nếu không lát nữa không
ai xuống được, chẳng lẽ chỉ có một con thuyền chúng ta đi vào sao?"
"Hừ! Tôi tự có chừng mực, Cốc chủ còn không lên tiếng, khi nào đến lượt ông mở miệng!"
"Ông ông ông..."
Nhìn hai lão nhân tuổi tác đã hơn trăm, trước mặt người khác lại cãi nhau như trẻ con, Sở Lạc Lạc cảm thấy buồn cười.
Vì vậy nàng không hề che dấu, thoải mái cười rộ lên.
"Tiểu tử! Ngươi cười cái gì?" Hai người còn đang cãi nhau đồng thời hỏi.
Sở Lạc Lạc chớp mắt mấy cái, nói: "Ta cười là, khi hai người đang cãi
nhau thì đã có không ít người thành công đáp xuống thuyền rồi, nếu hai
người vẫn tiếp tục cãi thì cả 800 người đều xuống hết đó."
Nhưng mà những người kia đều đáp xuống những chiếc thuyền khác, trừ bốn
người bọn họ ra thì không ai dám đáp xuống chiếc chiến thuyền này.
"Đáng giận!" Lục Đan nổi giận, lập tức sử dụng ma pháp hệ phong.
Cuối cùng, có 300 người bị rơi xuống nước, chỉ có 500 người nhận nhiệm
vụ thành công, trong đó có một người dám đáp xuống chiếc chiến thuyền
của đám người Sở Lạc Lạc, người kia đúng là người dẫn đầu đoàn người
này, Hứa Nham.
Năm trăm người kia đều chia ra trên các thuyền
xung quanh mà thuyền trưởng phụ trách các thuyền cũng đều là người của
Đế Vương Cốc.
Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu lên mặt nước như dát vàng.
Lúc này, những người trên thuyền đều yên lặng, xem xét mực nước, bởi vì bọn họ đều đang đợi thời gian thủy triều rút.
"Chuẩn bị!"
Hô to một tiếng, tất cả mọi người nhìn về thác nước phía trước, lúc
này, trên chiếc chiến thuyền tinh xảo nhất, các pháp sư đồng thời ra
tay, những ma pháp đồng loạt đánh về phía thác nước. Dòng nước xiết đang đổ xuống bỗng nhiên lại bị tách ra hai bên, để lộ một lỗ hổng có thể
chứa một chiếc thuyền. Nhìn qua lỗ hổng có thể thấy một cái động lớn.
Lúc này mọi người mới sáng tỏ, thì ra phía sau thác nước lại ẩn chứa
một cái động lớn, bên trong động là một đầm nước tối đen.
Nếu không phải là do thủy triều rút xuống, mực nước giảm thì sẽ không có ai phát hiện ta bí mật này.
"Xuất phát!"
Lại hô to một tiếng, thân thuyền bắt đầu chuyển động đi về phía hang động.
Thuyền trưởng vô cùng thông minh, vì lỗ hổng chỉ có thể chứa một chiếc
thuyền cho nên thuyền của đám người Sở Lạc Lạc đi ở giữa 10 chiếc
thuyền. Khi con thuyền cuối cùng đi vào trong động thì pháp thuật cũng
mất đi hiệu lực, thác nước lại đổ xuống, bắn lên vô số bọt nước trắng
xóa.
Ngoại trừ những viên dạ minh châu đang phát sáng trên
thân thuyền thì xung quanh đều tối đen như mực, tiếng nước chảy vốn
giống như tiếng rồng ngâm, hiện tại ở trong lòng mọi người lại giống như tiếng hò hét của ác ma.!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT