Trong hoàng cung đại nội của Thiên Kì Quốc.

Đại Hoàng tử của Thiên Kì Quốc học thành tài trở về, bên ngoài còn có tiếng là hiền đức hơn nữa còn kéo theo rất nhiều nhân tài trở về Thiên Kì Quốc.

Vì để chúc mừng chuyện vui này, Hoàng đế của Thiên Kì Quốc tổ chức một buổi tiệc chào đón, nghe nói buổi tiệc này kéo dài suốt mười lăm ngày mà hôm nay, vừa vặn là ngày thứ mười lăm.

Trong đại điện.

Tiếng nhạc văng vẳng, đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.

Ngồi ở chính giữa đại điện là một người ước chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, trên đầu ông đội kim quan, tóc đen con ngươi đen, khuôn mặt có chút gầy nhưng vẫn rất tuấn mỹ. Ngũ quan rõ ràng, một đôi mắt đen sáng ngời, hốc mắt sâu thẳm, nếu như mím môi không cười thì sẽ có vẻ vô cùng cao quý lại uy nghiêm.

Nhưng mà lúc này ông đã ngà ngà say, hai mắt sáng ngời có thần đã có chút mờ mịt, trên miệng luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng bắt chuyện cùng một vài quan lại quyền quý, nhất thời trong đại điện tràn ngập tiếng cười đùa.

Trên người ông mặc một bộ y phục màu vàng, bên trên có thêu hình rồng, ánh sáng của đèn đuốc chiếu vào y phục của ông, con rồng đang bay lên có vẻ cực kì sinh động.

Ông ta đúng là Hoàng đế Mộ Dung Dị của Thiên Kì Quốc, kì thật ông ta đã ngoài bốn mươi, bởi vì chăm sóc cơ thể rất tốt cho nên mới trông trẻ như vậy.

Bên trái của ông là một mỹ nhân cao quý ung dung xinh đẹp, trên đầu bà đội mũ phượng, trang phục bà mặc trên người chính là cẩm bào màu đỏ, bên trên có thêm mẫu đơn. Trên mặt bà lộ ra ý cười, nhìn qua có vẻ đoan trang hào phóng, hiền lương thục đức, giơ tay nhấc chân đều rất có khí chất.

Bà là Hoàng hậu Trương thị của Thiên Kì Quốc, cũng là mẹ đẻ của Đại hoàng tử Mộ Dung Du.

Chỉ là khi bà che mặt bằng ống tay áo để uống rượu thì trong mắt lại hiện lên tia ghen ghét.

Bữa tiệc này vốn mở ra vì Mộ Dung Du nhưng mà hôm nay, một quốc gia chi mẫu như bà lại không bằng một cái Lệ Phi xuất thân chỉ là quý tộc hạ đẳng.

Lệ Phi ngồi ở bên phải của Mộ Dung Dị, một nửa thân mình lại dựa vào lòng của ông. Bà mặc một thân y phục màu hồng tím, bên trên có thêu thược dược kiều diễm. Bà có gương mặt trái xoan, mày dài như liễu, làn da trắng muốt như tuyết, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, cực kì diễm lệ.

Nghe nói Lệ Phi này và Lệ Phi mẹ đẻ của Tam Hoàng tử có bảy phần giống nhau, khiến cho Mộ Dung Dị vừa gặp đã thương.

Lúc đó Lệ Phi rất được Mộ Dung Dị sủng ái, từ phong hào của bà có thể nhìn ra điều này.

Lệ, một từ giữ vững tình phu thê, như vậy có thể thấy được Lệ Phi năm đó, Công chúa của Nguyệt Chiếu Quốc được Hoàng đế yêu thương như thế nào.

Chỉ nhìn vào việc sau khi Lệ Phi sinh hạ hoàng tử liền nhắm mắt xuôi tay, Tam hoàng tử mất mẹ từ nhỏ nhưng vẫn được Hoàng đế yêu thương hết mực còn được đặt cho cái tên Mộ Dung Liên thì mọi người đều hiểu. (Cái đoạn này theo mình đoán thì là chữ Liên ở trong tên này không phải là hoa sen mà là liên trong liên tục, ý chỉ tình yêu của Hoàng đế dành cho Lệ Phi vẫn tiếp tục dù bà đã mất.)

Ở Thiên Kì Quốc lấy bên trái làm trọng.

Chủ nhân của các bàn ở bên trái đều là các hoàng tử, vị trí của Đại hoàng tử Mộ Dung Du tất nhiên là gần Hoàng đế nhất, sau đó là Tam hoàng tử Mộ Dung Liên, cuối cùng mới là những hoàng tử khác.

Sau một bài ca múa xong, những mĩ nhân đều cúi chào, lui xuống.

Mọi người còn đang say mê trong những vũ đạo kia thì đã có người đứng dậy, thanh âm thanh thúy mà to rõ đánh gãy những tiếng hoan hô.

"Phụ hoàng, con có chuyện muốn bẩm báo."

Vốn Mộ Dung Dị còn đang nói cười với Lệ Phi, bị người ta cắt đứt cho nên trong lòng khó tránh khỏi bất mãn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó chính là đứa con mà mình yêu thương nhất Mộ Dung Liên thì mới buông lỏng đôi mày đang nhíu.

Từ nhỏ thân thể của Mộ Dung Liên rất yếu ớt, không thường tham gia yến hội, mọi ngày Mộ Dung Dị đều chiều theo hắn, hôm nay hắn đồng ý tham gia đã là khó có được. Mộ Dung Dị nghĩ rằng hắn mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi, nào ngờ Mộ Dung Liên lại nói

"Phụ hoàng, con muốn giới thiệu với ngài một người, nàng là ân nhân của con."

"Nha, là ai lại có ân với con, sao trước kia chưa từng nghe Liên Nhi nhắc tới."

Mộ Dung Liên nói, giọng điệu của hắn khiêm tốn chân thành, trong mắt ẩn chứa tia sáng làm cho mọi người đang ngồi đây đều cảm nhận được sự cảm kích trong lòng hắn, không khỏi có chút rung động.

"Nếu đã như vậy, đợi yến hội kết thúc, trẫm muốn đích thân gặp mặt vị đại ân nhân này." Mộ Dung Dị vuốt cằm nói.

Thế như Mộ Dung Liên vẫn không ngồi xuống, ngược lại, hắn cất bước đi tới chính giữa đại điện, quỳ xuống nói:

"Phụ hoàng, con biết việc này đường đột nhưng mà chịu ơn của người ta thì phải báo đáp gấp bội! Ân nhân kia của con trên đường tới tìm con xin giúp đỡ đã mấy lần gặp phải sát thủ, suýt nữa bị mất mạng. Phụ hoàng là minh quân thế nhưng dưới con mắt của người lại có kẻ coi thường vương pháp, hãm hại lương dân. Con ở đây cầu xin người làm chủ cho bọn họ!"

Mộ Dung Dị nghe vậy không khỏi có chút tức giận, cảm giác say lập tức biến mất, ông vỗ mạnh thành ghế, quát: "Cái gì! Dám ở Thiên Kì Quốc của ta công khai truy sát, rõ ràng là không coi Mộ Dung Dị ta ra gì. Liên nhi, truyền người vào điện, trẫm thật muốn xem xem ân nhân của con là người như thế nào."

Khóe môi Mộ Dung Liên hơi nhếch lên, xoay người sang bên, ánh mắt sáng như ngọc như vô tình như cố ý đảo qua Sở Hàn đang an tọa ở một chiếc bàn phía bên phải, ý cười trên mặt càng ngày càng sâu.

"Truyền huynh muội Sở thị vào điện!"

Lời này của Mộ Dung Liên vừa nói ra thì bỗng nhiên một cái ly uống rượu rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng.

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung về phía kia, chỉ thấy Sở Hàn cứng người, sắc mặt xanh mét.

Thấy mình vì không cẩn thận mà trở thành đối tượng mọi người chú ý tới, Sở Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu, hung hăng tát cho cơ thiếp bên cạnh một bạt tai quát:

"Cút! Cái đồ tay chân vụng về này!"

Lúc này, từ ngoài điện truyền đến tiếng bước chân thong dong bình tĩnh là cho ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cửa điện.

Một khắc khi Sở Lạc Lạc và Sở Hiên bước vào trong điện, moị người trong điện lập tức xôn xao, thậm chí có người còn hô lên tên gọi "Sở Vương phi". "Vân Nương"

Bởi vì bộ dạng của Sở Lạc Lạc lúc này đúng là vô cùng giống với mẫu thân của nàng lúc còn sống.

Gương mặt của nàng vốn đã có tám phần giống với mẫy thân, sau khi được Mộ Dung Liên cho người tỷ mỉ trang điểm, hiện nay đã giống đến mười phần. Nếu như Sở Vương phi vẫn còn sống thì chỉ sợ là nếu không phải người vô cùng thân quen thì cũng không phân biệt được thật giả.

Bộ dáng của Sở Hiên lại chỉ có năm phần giống với Sở Lạc Lạc. Ngũ quan của hắn là kết hợp đặc điểm của cả phụ thân và mẫu thân. Sau khi khiếp sợ qua đi mọi người nhìn kĩ bộ dáng của thiếu niên kia, có không ít người có thể nhìn thấy bóng dáng của Sở Vương gia trước kia - Sở Huyền ở trên người hắn.

Ngay cả Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại điện khi nhìn thấy hai người cũng phải đứng bật dậy.

Sắc mặt của Sở Hàn lúc này có thể nói là cực kì thú vị, ngay cả chân cũng không nhịn được mà run lên, cho đến khi Hoàng hậu Trương thị âm thầm lấy tay ra hiệu, một nam tử che mặt lặng lẽ đi đến phía sau ông ta thì Sở Hàn mới dần khôi phục sự bình tĩnh lại.

"Sở Hiên bái kiến Hoàng thượng!"

"Sở Lạc Lạc bái kiến Hoàng Thượng!"

Sở Lạc Lạc và Sở Hiên cũng không quỳ xuống hành lễ với Mộ Dung Dị mà chỉ chắp tay, hơi cúi người, cung kính nói.

"Hỗn xược! Điêu dân to gan! Nhìn thấy Hoàng thượng mà lại dám vô lễ như thế! Người đâu! Đem xuống đánh một trăm đại bản!" Hoàng hậu Trương thị quát.

Nhưng mà người tôn quý nhất trong đại điện này còn không mở miệng, đám thị vệ cũng không dám hành động. Hoàng hậu Trương thị lại nháy mắt ra dấu với Mộ Dung Du, ý bảo hắn để cho người của hắn tiến lên.

Lúc này Sở Hiên lại bước lên một bước, giọng điệu cung kính nói: "Thỉnh Hoàng thượng và Hoàng hậu thứ tội! Hoàng thượng anh minh, không phải là huynh muội chúng ta vô lễ, chỉ là hai huynh muội chúng ta thực sự là không biết nên lấy thân phận như thế nào để bái kiến người."

"Phụ hoàng, bọn họ chính là đại ân nhân của con, xin phụ hoàng chớ trách tội, đều là do con lỗ mãng, đã quên dạy bọn họ lễ nghi."

Mộ Dung Dị khoát tay nói: "Bỏ đi! Bỏ đi!"

"Hoàng thượng, ngài là vua một nước, sao có thể..." Hoàng hậu vội vàng nói.

Mộ Dung Dị hừ lạnh một tiếng nói: "Phụ nhân thiển cân!"

Hoàng hậu Trương thị nhất thời á khẩu không nói được gì.

"Huynh muội Sở thị, trẫm tha tội cho các ngươi! Hai người cứu Liên nhi như thế nào, lại có oan khuất gì, nói rõ cho trẫm nghe."

Sở Hiên và Sở Lạc Lạc liếc nhìn nhau, đầu tiên là Sở Lạc Lạc nói ra bọn họ gặp Mộ Dung Liên như thế nào, lại giúp Mộ Dung Liên phá giải Thiêu Hồn Chú như thế nào.

Khi Mộ Dung Dị nghe thấy Thiêu Hồn Chú vốn là ở trên người Lệ phi lại chuyển tới trên người Mộ Dung Liên, ông thiếu chút nữa không nén được giận dữ, hai hàm răng nghiến chặt.

Khi Sở Hiên nói đến thân thế của huynh muội hai người thì người trong đại điện lập tức xôn xao.

"Ha ha ha..." Sở Hàn cũng đứng dậy, lớn tiếng cười nói.

Vốn đã có một vài ánh mắt nhìn về phía ông ta, lúc này ông ta lại phát ra một tiếng cười to khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

"Hoàng thượng anh minh, sao có thể nghe hai người lai lịch không rõ này nói xằng nói bậy." Sở Hàn đứng thẳng lưng, bộ dạng rất hiên ngang lẫm liệt.

"Mọi người ngồi ở đây đều biết ta và đệ đệ Sở Huyền từ nhỏ đã là huynh đệ tình thâm, chỉ cần là thứ hắn thích ta sẽ không tranh giành với hắn, thậm chí còn nghĩ cách giúp hắn có được thứ đó."

"Năm đó Huyền đệ và đệ nhất mỹ nhân Vân thị của Phong Vũ Quốc vừa gặp đã yêu, lại bị Vân gia phản đối, vẫn là ta cùng hắn tới Phong Vũ Quốc, trải qua nhiều khó khăm mới có thể thành công cưới mỹ nhân về. Năm đó người trên Thánh Vân đại lục đều biết hai người họ là phu thê tình thâm, mà Vân thị khi hạ sinh tiểu quận chúa đã bất hạnh qua đời, Huyền đệ vì thương tâm quá độ mà rời đi theo."

Nói đến đây, khóe mắt Sở Hàn thế nhưng lại nổi lên nước mắt.

"Ta thương tiếc cho Hiên nhi và cháu gái còn ở trong tã lót, Huyền đệ trước khi chết cũng không đành lòng để bọn họ một mình sống cô độc trên đời mới nhịn đau mà... Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết mà..."

Lời nói của hai bên dường như đều có lý, nhất thời trong đại điện lại ầm ầm lên, thậm chí có người còn đứng về phía Sở Hàn, chứng thực lời nói của ông ta.

Mộ Dung Liên thấy thế tất nhiên là nói tốt cho huynh muội Sở thị.

Nhưng mà có người còn nghi ngờ lai lịch của huynh muội Sở thị, còn nói bọn họ vì nhân ra Tam hoàng tử cho nên mới ra tay cứu giúp.

"Được rồi! Tất cả im lặng hết cho trẫm!" Mộ Dung Dị quát.

Đại điện lập tức im lặng, ông lại nói: "Huynh muội Sở thị, các ngươi có bằng chứng gì không?"

Sở Hiên lấy một vật ra, đặt ở lòng bàn tay, nói: "Đây là bảo vật truyền qua nhiều thế hệ của Sở gia, cũng là tín vật cho vị trí gia chủ và vị trí Vương gia, Tường Phượng!"

Tường Phượng vừa xuất hiện, người trong đại điện lại một lần nữa hít vào một hơi, bởi vì có không ít người từng nhìn thấy cái nhẫn kia, quả nhiên vật mà thiếu niên kia cầm trong tay chính là một chiếc nhẫn ngọc bích.

Tầm mắt của mọi người lại chuyển từ trên người huynh muội Sở thị đến người Sở Hàn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Hàn cũng lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn ngọc bích, cầm trong tay nói: "Hoàng thượng, Tường Phượng rõ ràng là ở đây! Của hắn chính là giả!"

"Nhẫn của ngươi mới là giả!" Thấy Sở Hàn vẫn còn ăn nói lung tung, Sở Hiên mất kiên nhẫn thiếu chút nữa không nén được tức giận, giọng nói cũng cao hơn mấy phần.

Mộ Dung Dị hỏi Sở Hiên: "Ngươi làm sao có thể chứng thực của ngươi mới là thật?"

Sở Hiên lại cúi người,nói ra bí mật Tường Phượng nhân chủ cho mọi người nghe.

Trước mắt bao nhiêu người, hắn đeo Tường Phượng vào tay, ngay lập tức một đồ án hình U Phương bay lượn xuất hiện giữa không trung, giống như mộng ảo.

Mặc dù mọi người ở đại điện đều biết Tường Phượng là tín vật của gia chủ Sở gia nhưng lại không phải người của Sở gia cho nên họ cũng không có duyên nhìn thấy khi Tường Phượng nhận chủ. Lúc này vừa nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán, trong lòng đã tin tưởng huynh muội hai người đến tám phần.

"Quả nhiên thần kì, ngay cả trẫm cũng mới thấy lần đầu tiên."

Sở Hiên tháo nhẫn xuống lại chỉ tay về phía Sở Hàn nói: "Ngươi làm sao có thể chứng tỏ của ngươi là thật?"

Thế nhưng phản ứng của Sở Hàn lại không giống như Sở Hiên đã đoán.

Tuy rằng ánh mắt của Sở Hàn có toát ra chút hồi hộp lo lắng nhưng mà ông ta cũng làm như Sở Hiên, đeo nhẫn vào ngón tay.

Sở Hiên và Sở Lạc Lạc lập tức kinh ngạc, không khỏi ngơ ngác nhìn một màn vừa mới xuất hiện.

Tuyệt đối không thể nào! Cảnh tượng giống hệt lại xảy ra một lần nữa, một con U Phương bay lượn lại xuất hiện giữa không trung!

Nhưng mà bọn họ rõ ràng có thể thấy được một đồ án hình U Phượng hiện lên ở trước mắt!

Chỉ là trong nháy mắt, Sở Lạc Lạc liền hiểu ra, là do tên pháp sư đứng sau Sở Hàn giở trò quỷ. Hắn sử dụng ảo giác đối với mọi người trong đại điện, đem cảnh tượng lúc trước một lần nữa lặp lại ở trước mắt mọi người!

Cái này, nên làm sao đây!

Lúc này bọn họ đã không còn ưu thế gì nữa, phải nói rằng bọn họ đã hoàn toàn bị vây trong hoàn cảnh bất lợi.

Trên đời này tuyệt đối không có hai chiếc Tường Phượng nhưng mà lúc này hai chiếc nhẫn đều làm xuất hiện cảnh tượng giống nhau, nếu muốn bọn họ nói một trong hai cái là thật thì nàng tin đại đa số người ở đây đều cho rằng trong tay Sở Hàn mới là thật.

Khi Mộ Dung Liên nhìn thấy một màn kia cũng vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ khi hắn nghe được bí mật của Tường Phượng thì liền cảm thấy đây sẽ là một trận thắng chắc nhưng mà không nghĩ tới hiện nay tình thế lại nghịch chuyển, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra cách gì.

"Ta vừa rồi mới nghĩ ra, muốn hỏi tiểu cô nương kia một chút." Sở Hàn tháo nhẫn ra, chỉ vào Sở Lạc Lạc dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi: "Chính là nếu cháu gái của ta còn sống thì cũng chỉ mới mười ba tuổi, mà ngươi..."

"Các vị có phát hiện hay không cô nương này rõ ràng không giống mười ba tuổi! Nàng rõ ràng là giả mạo!" Sở Hàn giận dữ nói.

Đúng vậy! Cô gái này thoạt nhìn thì ước chừng đã mười lăm, mười sáu tuổi, không giống với tuổi của tiểu quận chúa nha!

Sở Lạc Lạc cắn môi, không nghĩ tới Sở Hàn cũng rất có tâm kế, nàng cũng từng nghĩ qua sẽ bị nghi ngờ vì tuổi tác của mình cho nên cũng đã chuẩn bị từ trước. Loại chuyện như đã gặp được cao nhân giúp đỡ này có độ chân thực rất cao, người ở đây đều tin vài phần nhưng mà một câu của Sở Hàn lại khiến cho người ta hoài nghi.

"Ta cũng không nghi ngờ gì, trên đời này có rất nhiều người lạ việc lạ, nhưng mà nếu như đây là sự thật ngươi nên nói ra ngay từ đầu, nhưng mà thời điểm ta nghi ngờ ngươi ngươi mới nói ra chuyện này, có thể thấy được ngươi là đang ngụy biện!" Lúc này, gương mặt lạnh lùng của Sở Hàn đã lộ ra tia vui mừng, thanh âm lúc nói chuyện cũng lớn hơn.

Đáng giận!

Đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Hàn, nhưng mà nàng lại không thể nghĩ ra lời phản bác lại lời nói kia.

"Sở Hàn! Tên tiểu nhân bỉ ổi này!" Sở Hiên đã không thể nén được hận ý trong lòng, muốn tiến lên.

"Ca ca..." Sở Lạc Lạc vội vàng giữ chặt tay của Sở Hiên, vô tình lại đụng vào Tường Phượng.

Bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe linh quang!

"Ca ca, ta có cách rồi! Huynh giao Tường Phượng cho ta!" Sở Lạc Lạc nhỏ giọng nói vào tai Sở Hiên.

Sở Hiên quay đầu nhìn đôi con ngươi màu hổ phách kia, chỉ thấy đôi mắt trong suốt kia như muốn nói: Tin tưởng ta!

Sở Hiên giao Tường Phượng cho Sở Lạc Lạc, Sở Lạc Lạc nhận lấy rồi giơ cao lên đỉnh đầu, khóe môi khé nhếch, dùng thanh âm trong trẻo hô to: "Các vị! Vừa rồi chúng ta chỉ là diễn một vở kịch để cho mọi người có thể nhìn rõ bộ mặt ti bỉ của Sở Hàn, thực ra, ta mới là người thừa kế mà Tường Phượng đã chọn!"

Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn xung quanh một lượt, thản nhiên, đôi mắt không có một cảm xúc gì lại khiến cho người ta cảm thấy uy nghiêm.

"Vừa rồi, cảnh tượng kia là do ta dùng thủ thuật che mắt, mà vị pháp sư phía sau Sở Hàn kia cũng giở trò, đem cách của ta lặp lại một lần. Ha ha ha, buồn cười nhất là hắn cũng không biết cảnh tượng vừa rồi cũng không phải bằng chứng thực sự!"

"Ngươi, ngậm máu phun người!" Pháp sư che mặt nói.

Sóng mắt Sở Lạc Lạc lưu chuyển, lô ra nụ cười sáng lạn, tươi cười nói: "Muốn nhìn thấy bí mật thực sự của Tường Phượng? Các vị! Mời theo ta ra ngoài!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play