Liên Sơ vội vàng chạy một mạch đến thẳng cửa phòng mổ của bênh viện, tín hiệu “Đang phẫu thuật” trên bảng điện tử ở cửa phòng mổ vẫn đang bật sáng.

Rất nhiều người im lặng chờ đợi trước cửa và hành lang dài, Liên Sơ liếc mắt đã thấy mẹ của Thù Thành, Triệu Thù. Cô bình tĩnh đi tới, hỏi: “Mẹ, Thù Thành thế nào rồi?”

Triệu Thù ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Họ từng có quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hòa thuận nhưng bởi vì sự việc mấy năm trước mà Triệu Thù vẫn lạnh nhạt xa cách với cô.

Nhìn người phụ nữ mệt mỏi tiều tụy trước mặt này, trong lòng Liên Sơ cảm thấy buồn bã, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Thật xin lỗi, mẹ, Thù Thành thế nào rồi ạ?”

Lúc này, một người đàn ông xông lại hung hăng gạt cô ra, phẫn nộ quát: “Cút ngay, nơi này không có chỗ của cô!”

Liên Sơ ngẩng đầu nhìn nét mặt âm trầm tức giận của Nhiếp Bá Khôn, cố chấp nói: “Tôi là vợ của Thù Thành, tôi sẽ không đi đâu hết.”

Nhiếp Bá Khôn nghe vậy càng tức giận hơn, cặp mắt như muốn phun lửa đến nơi: “Bây giờ cô thật sự nhớ tới mình là vợ của ai rồi hả?. Đồ không biết xấu hổ! Nếu không phải tại cô, con tôi bây giờ sao có thể chưa biết sống chết mà nằm trên bàn mổ? Ai còn mẹ nó hiếm lạ việc cô chạy tới giả mù sa mưa, lập tức cút cho tôi…”

Lúc này, Triệu Thù vẫn đứng một bên im lặng không nói chợt mở miệng: “Đủ rồi, đừng nói nữa! Thù Thành bây giờ còn nằm trên bàn mổ, hai người còn muốn ở đây làm loạn để trở thành chuyện cười cho người ta nữa hả?”

Nhiếp Bá Khôn đang định nói chuyện. Triệu Thù nói: “Thù Thành tỉnh lại nhất định cũng muốn nhìn thấy con bé.”

Sắc mặt của Nhiếp Bá Khôn không khỏi biến đổi, suy nghĩ một lát, muốn nói lại thôi.

Sau hai giờ, bác sĩ chủ trị mệt mỏi từ phòng phẫu thuật bước ra. Nhiếp Bá Khôn vội vàng tiến lên hỏi: “Tình huống của con tôi rốt cuộc thế nào rồi?”

Vị bác sĩ kia thở dài nói: “Tạm thời bảo vệ được tính mạng, chỉ là có thể tỉnh lại hay không tôi lại không dám bảo đảm.”

Mọi người không khỏi ngây người như phỗng.

Sau một hồi lâu, Liên Sơ mới hỏi: “Ông nói là…Thù Thành sẽ thành người sống cuộc sống thực vật.”

“Bây giờ còn chưa nói trước được. Thông thường, người bệnh bị tổn thương não bộ hôn mê từ ba đến năm tháng cũng không ít người có ít cơ hội thức tỉnh, nhưng mà, nếu vượt qua sáu tháng thì lại rất ít cơ hội, khi đó rất có khả năng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cũng chính là cái mà mọi người vẫn nói, người sống đời sống thực vật.”

***

Ba người đứng trong phòng bệnh của Thù Thành im lặng kinh ngạc, những người đến thăm hỏi trước đó cũng tạm thời bị Nhiếp Bá Khôn bảo thư kí ngăn lại.

Trầm mặc hồi lâu, Liên Sơ đi tới trước giường bệnh của Thù Thành lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú khôi ngô của anh, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, Thù Thành nhất định sẽ tỉnh lại, chúng ta để cho anh ấy tạm thời nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Chồng của cô vẫn à biển cả bao dung cô, thay cô che mưa chắn gió.

Thời gian dài như vậy cũng có chút mệt nhỉ?

___Được rồi, Thù Thành, lần này đến lượt em chăm sóc anh. Chỉ là, thân ái, xin đừng khiến chúng ta phải đợi quá lâu.

Nhiếp Bá Khôn dần dần khôi phục lại như cũ từ trong mờ mịt vô cảm, trái tim như bị ngàn vạn rễ cây xoắn vào đau nhói.

Ông vừa gặp lại con trai của mình, ngay sau đó lại nhận được tin tức có khả năng bị mất đi vĩnh viễn.

Ông tìm vợ mất ba mươi năm, bây giờ bà ấy đã “chết mà sống lại” đứng trước mặt ông nhưng ông lại khó có thể cảm thấy dù chỉ một chút vui mừng.

Trước đó, ông đã điều tra tư liệu về Thù Thành: cha đẻ “mất sớm”, mẹ tái giá…

Thì ra mình canh cánh trong lòng ba mươi năm, nhưng ở trong lòng bà ấy lại rất ngắn ngủi, không đáng giá để nhắc tới.

Những chuyện này nên oán trách ai?! Sự phẫn hận đầy ắp ép chặt ông khiến ông gần như muốn giết người.

Nhìn thấy Liên Sơ đứng trước giường bệnh nức nở cười nói, hận ý trong lòng ông đột nhiên giống như núi lửa phùn trào: người phụ nữ bề ngoài thùy mị lại hư tình giả ý này. Chính cô ta đã hại mình và con trai đến mức phụ tử tương tàn! Chính cô ta đã khiến A Thành cũng cảm nhận được nỗi thống khổ và sỉ nhục nhất của một người đàn ông giống như mình.

Nhiếp Bá Khôn đột nhiên tiến lên một bước gạt bàn tay đang nắm chặt tay Thù Thành của Liên Sơ: “Đủ rồi, đừng có ở đây giả mù sa mưa nói ‘không sao’ nữa. Hừ, đâu chỉ là không sao! Trong lòng cô phải rất vui mừng mới đúng?! Nghĩ rằng con trai của tôi gặp chuyện không may thì cô có thể danh chính ngôn thuận chiếm đoạt công ty Sở Thịnh à? Cô có thể vừa tìm một đám nhân tình phong lưu khoái hoạt, lại có thể thoải mái vui vẻ làm một phú bà?! Nằm mơ đi!”

Liên Sơ lộ vẻ khó tin nhìn ông: “Ông nói cái gì?”

Nhiếp Bá Khôn châm chọc nói: “Kỳ Liên Sơ, đừng nên đánh chủ ý quá sớm, có tôi ở đây, loại phụ nữ lẳng lơ không chung thủy như cô đừng nghĩ có thể chiệm được nửa điểm tiện nghi từ trên người con tôi.”

Sắc mặt Triệu Thù không khỏi biến đổi, “lẳng lơ, không chung thủy” này rõ ràng là nói cho bà nghe.

Liên Sơ trầm mặc hồi lâu, nói: “Ông muốn làm thế nào? Kiện lên tòa án?”

Vẻ mặt của Nhiếp Bá Khôn rét lạnh không nói gì.

Liên Sơ lại nói: “Ông muốn đem sự việc mấy năm trước làm huyên náo lên để mọi người đều biết? Muốn ai cũng biết Thù Thành từng bị phụ nữ cho đội nón xanh?”

Khiếp Bá Khôn biến sắc, đang chuẩn bị nối cáu lại bị Liên Sơ chặn lại, cô nói: “Tôi từ bỏ tất cả tài sản của Thù Thành, không chỉ là Sở Thịnh mà còn bao gồm nhà hàng Hạnh Vũ Nam. Đó cũng là tiền anh ấy đã bỏ ra.”๖ۣۜ

Nhiếp Bá Khôn và Triệu Thù nghe thấy không khỏi sững sờ.

Nhiếp Bá Khôn trầm mặt nhìn cô một lúc, nói: “Rốt cuộc cô có ý gì?”

Liên Sơ nói: “Bây giờ tôi đã không còn tinh lực để đi quản lý chúng nữa rồi, chỉ muốn chuyên tâm chăm sóc Thù Thành.”

Cô ngừng lại một chút, biết Nhiếp Bá Khôn không muốn cô gọi ông ấy là “ba” nên đổi lời nói: “…Bác trai, công ty Thì Thành xin nhờ bác. Khu mỏ kia cũng là tâm huyết của anh ấy, anh ấy hi vọng có thể bảo vệ tài nguyên được khai thác trong đó…Thù Thành là một người đàn ông giỏi dang, anh ấy nhất định sẽ vượt qua cửa ải này. Ngài đừng quá lo lắng.”

Trong lòng Nhiếp Bá Khôn như bị một tảng đá chặn lại, nhưng cố tình lại không thể đẩy nó ra được.”

Liên Sơ nói những lời đó với giọng điệu mềm mỏng lại như đinh chặt sắt, khiến cho người ta tin cậy. Đây là một người phụ nữ bề ngoài ôn hòa bên trong cứng rẵn, nếu đã quyết định chuyện gì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi.

Phụ nữ vốn là phức tạp và mâu thuẫn như thế, ví dụ như mẹ của thằng bé, thoạt nhìn ngoan ngoãn thiện lương biết bao, nhưng một khi phản kháng lại độc ác và tuyệt tình hơn bất kì ai khác.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Bá Khôn đột nhien quay đầu lại, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Triệu Thù. Triệu Thù hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt nhàn nhạt không một gợn sóng quay mặt qua một bên.

Bà đã già hơn trong trí nhớ rất nhiều, nhưng vẻ dịu dàng vẫn còn lại một chút. Rất nhiều năm trước, bà vẫn chỉ là một cô gái nhỏ có gương mặt non nớt, khi đó ông đã hỏi: “Sao cô lại ở chỗ này?”

Bà chỉ vào một đám cỏ dại đã mọc thành bụi, liếc mắt một cái nhìn khu vườn không thấy bờ nói: “Đó là vườn hoa của tôi.”

Ông không nhịn được bật cười ha hả: “Thì ra hôm nay gặp phải con nhóc bị bệnh thần kinh.”

Bà không nổi giận giống như những đứa trẻ khác mà khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ nhăn lại nhàn nhạt nghiêng đầu sang một bên.

Kết quả, cái vẻ mặt già dặn xuất hiện trên mặt một cô bé làm hắn càng cảm thấy buồn cười.

Nhưng đến bây giờ ông mới hiểu rõ vẻ mặt nhàn nhạt đó của bà có lẽ chỉ là xem thường.

Mặc dù bị đổi ra khỏi khu biệt thự, bà vẫn cho rằng mình là một quý tộc gặp rủi ro, mà ông vĩnh viễn chỉ là một người không đáng nhắc tới, gặp gỡ bà thì là một chàng trai không có giáo dục, chia tay bà lại là một người đàn ông lưu manh cặn bã táng tận lương tâm.

Nhiếp Bá Khôn đột nhiên cảm thấy không thể ở đây them một phút nào nữa, oán hận xoay người phất tay áo bỏ đi.

***

Hai người ở lại hơi trầm mặc, Liên Sơ ngập ngừng một chút nói: “Mẹ, con biết rõ mẹ vẫn còn giận con. Chuyện trước kia con cũng không muốn nhiều lời, sau này con sẽ thật tâm đối xử tốt với Thù Thành cả đời, mặc kệ anh ấy biến thành bộ dạng gì. Xin mẹ hãy tin tưởng con.”.

Triệu Thù tâm trạng phức tạp nhìn Liên Sơ, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ là chậm rãi thở dài một hơi.

***

Ba tháng sau.

Liên So dậy sớm như mọi ngày giúp Thù Thành rửa mặt, chải tóc, mát xa, lúc mình ngồi ăn bữa sáng thì mở cho anh một đoạn nhạc, thuận tiện đọc mấy tin tức thú vị trên báo buổi sáng.

Lúc chuông đồng hồ điểm 10 giờ, cô và y tá cùng nhau đẩy anh đến phòng trị liệu để tiến hành vật lí trị liệu, làm xong mọi thứ cũng gần 12 giờ trưa.

Liên Sơ nói với y tá của phòng chăm sóc đặ biệt: “Từ Tuệ, phiền em chăm sóc anh ấy một lát, chị ra ngoài mua cho anh ấy mấy bộ quần áo để tắm rửa và mấy vật dụng hàng ngày xong sẽ trở lại.

Từ Tuệ cười nói: “Chị mau đi đi, xin cứ yên tâm.”

Hai giờ chiều, Liên Sơ trở lại.

Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt rỗng tuếch, Liên Sơ tìm được Từ Tuệ hỏi: “Thù Thành đâu? Lại đi làm kiểm tra?”

Vẻ mặt Tù Tuệ hơi do dự một lát, nói: “Vừa rồi cha mẹ anh ấy đến đón anh ấy đi rồi…”

Khuôn mặt Liên Sơ biến sắc.

***

Trong biệt thự của Nhiếp Bá Khôn.

Triệu Thù cau mày nói: “Ông cứ đem Thù Thành về như vậy thật không ổn đâu? Hay là nói lại một tiếng với Liên Sơ.”

Nhiếp Bá Khôn khinh thường nói: “Nói với loại phụ nữ đó làm cái gì? Không cần nói cũng được. Nếu không phải trước khi hôn mê A Thành liên tục dặn dò, tôi sẽ không thể để nó được sống đến bây giờ.”

Triệu Thù lạnh lùng nói: “Ông vẫn cứ như vậy sao? Thấy ai ngứa mắt liền đuổi tận giết tuyệt? Mặc kệ thế nào con bé cũng là vợ của A Thành, có quyền ở chugn một chỗ với A Thành.”

Nhiếp Bá Khôn bị chọc tức, cười lạnh nói: “Một người mẹ chồng che chở con dâu giống như bà thật đúng là hiếm gặp, giờ thế nào? Vật hợp theo loài người che theo nhóm? Bản thân cho chồng mình đội nón xanh thì thôi, còn phải tìm một nàng dâu bỏ trốn cùng người khác?!”

Nói xong, sắc mặt hai người đều biến đổi.

Hai người lạnh lùng nhìn nhau, sắc mặt Triệu Thù dần trở nên trắng bệch nhưng lại không nói được lời nào.

Qua một hồi lâu, Nhiếp Bá Khôn đột nhiên cười tự giễu, thở dài nói: “Chúng ta vốn dĩ đều là nửa cái thân cũng chôn xuống mồ rồi, hiện tại con trai lại thành thế này, tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện này nữa…Nhưng mà, tại sao?”

Triệu Thù nói: “Không phải ông không biết tại sao.”

Nhiếp Bá Khôn sửng sốt, lọ ra vẻ mặt buồn bã: “Phải, thật ra thì tôi biết rõ bà là vì chuyện của vợ con Chu Cương. Lúc ấy, tôi vừa thấy ánh mắt của bà đã rất hối hạn, thật sự không nên để bà nhìn thấy những hình ảnh kia…Nhưng mà, không phải bà không biết tôi tức giận thế nào! Lúc tôi vọt vào kho hàng gặp phải cảnh bà bị tên họ Chu đó đè trên đất, tôi cũng muốn điên rồi.”

Triệu Thù rũ mắt: “…Tôi hiểu, tôi vốn cũng muốn ở lại cùng ông cả đời, nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý. Tôi không thể để con trai của mình trưởng thành trong hoàn cảnh đó, không thể để cho thằng bé trở thành một người giống như ông.”

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Nhiếp Bá Khôn lộ vẻ sầu thảm cười nhạt, nhỏ giọng nói: “A Tiểu, bà thật độc ác.”

Cũng trong nháy mắt đó, Triệu Thù thiếu chút nữa rơi lệ.

Đó là bao lâu trước đây?

……

“Triệu Thù, ba mẹ em đặt cho em cái tên quỷ gì vậy” Triệu Thù, Chiếu Thua! Làm hại tôi mỗi lần đều thua! Aizz, gia đổi giúp em một cái vậy…Ừ, vóc dáng của em nhỏ như vậy, nếu không gọi A Tiểu là được rồi…”

***

Đang lúc hai người trầm mặc, đột nhiên truyền đến một trận chuông cửa dồn dập.

Một người vội vã chạy tới: “Chú Nhiếp, cái cô Kỳ Liên Sơ ấy muốn gặp chú.”

Nhiếp Bá Khôn nói: “Cậu nói với tôi làm gì? Trực tiếp đuổi đi là được, thế nào? Việc này còn cần tôi dạy cho cậu?”

Đang nói, Liên Sơ đã xông vào.

Cô hít một hơi, hết sức bình tĩnh nói: “Bác trai, Thù Thành ở chỗ nào? Tôi muốn gặp mặt anh ấy.”

Nhiếp Bá Khôn lạnh lùng nói: “Cô đã bước vào tôi đành nói cho cô biết một câu, sau này đừng tới nữa, nếu không tôi thấy cô một lần sẽ bảo người đánh cô một lần.”

Sắc mặt Liên Sơ chợt trắng bệch, giận quá hóa cười nói: “Tôi cũng muốn nói cho ông biết một câu, bây giờ là xã hội pháp trị, ông đừng nghĩ mình có thể một tay che trời. Nếu ông đã muốn trở mặt vậy tôi nhất định sẽ theo hầu đến cùng!” (Ý chị là kiện giành quyền…nuôi chồng đấy)

Nói xong liền nghiến răng quay đầu bỏ đi.

Triệu Thù tức giận nhìn Nhiếp Bá Khôn: “Ông không muốn ở lại đây nhìn mặt con trai nữa à, đừng có ngồi đó mà ăn nói lung tung.”

Triệu Thù hung hăng trợn mắt nhìn Nhiếp Bá Khôn một cái, mặt lạnh không nói một lời bỏ đi.

Nhiếp Bá Khôn nhìn theo bóng lưng của bà, sắc mặt giận đến tái xanh.

Tại cửa chính, Triệu Thù gọi Liên Sơ lại.

“Liên Sơ.”

Liên Sơ quay đầu lại.

Triệu thù bước lên phía trước, do dự một chút nói: Liên Sơ, mẹ biết là Nhiếp Bá Khôn rất quá đáng, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của Thù Thành, nếu như Thù Thành tỉnh lại nhất định cũng không muốn con và ông ấy gây gổ ầm ĩ như vậy.”

Liên Sơ trầm mặt hồi lâu, ngước mắt nói: “Con hiểu rõ ý của mẹ, mẹ cứ yên tâm.”

Triệu Thù nhìn ánh mắt trong suốt ẩn nhẫ của cô, tâm tình không khỏi phức tạp, thở dài một hơi: “Liên Sơ, con đừng so đo với ông ấy. Ông ấy già rồi, gần như đã tìm Thù Thành cả đời, ai ngờ vừa mới gặp mặt đã…”

Liên Sơ nói: “Con hiểu, mẹ, cám ơn mẹ.”

***

Vài ngày sau, nửa đêm.

Thù Thành lẳng lặng nằm trong một căn phòng sạch sẽ thông thoáng, máy theo dõi điện tâm đồ đặt bên đầu giường hiển thị đồ thị nhịp tim đều đặn của anh.

Đột nhiên, cửa sổ bên cạnh vườn hoa được mở ra. Theo gió đêm, có một bóng dáng nhẹ nhàng lẻn vào trong phòng.

Cô đi tới bên giường nhìn một lát, cúi đầu dùng mặt chạm vào gò má của Thù Thành, trong lòng vừa mừng rỡ vừa uất ức: “Thù Thành, Thù Thành, ba ngày không gặp, anh có nhớ em chút xíu nào không?”

Đồ thị theo dõi nhịp tim dương như nhảy lên một cái khác thường, sau đó lại bình thường lại.

Khuôn mặt của anh vẫn anh tuấn mà khép chặt như vậy.

Liên Sơ có chút tức giận ma sát mờ môi lạnh lùng mê người của anh: “Lưu manh, lưu manh, sao anh còn chưa tỉnh lại? Ba anh bắt nạt em…Nhưng mà ông ấy không thể ngăn cản được em, có gì đặc biệt hơn người chứ, cùng lắm thì sau này mỗi buổi tối em lại chạy tới nhìn anh…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play