Dạ Nhiên nhìn lại sau lưng Ngu Minh, ánh mắt trở nên dịu dàng, mỉm cười gọi: “Khê Đình.”
Hắn xoay người lại lấy một bọc quần áo ra, đối mặt với Ngu Nhan vẫn còn
đang thẫn thờ, im lặng đứng bên cạnh: “Chị lập tức dẫn Khê Đình lên xe,
đổi tất cả trang phục, đồ trang sức trên người các chị lại, đừng giữ lại bất cứ món nào.”
Lúc này, Ngu Nhan mới phản ứng kịp, cũng hiểu tình huống bây giờ rất cấp bách. Cô gật đầu một cái, dắt Khê Đình lên xe, giúp cô bé lột quần áo,
giày da, buộc tóc, đồng hồ đeo tay thiếu nhi, toàn bọ đều cởi ra, đổi
lại quần áo để trong túi xách mới mua. Bản thân cô cũng đổi lại mọi thứ
từ trong ra ngoài, tiếp đó lại kiểm tra di động và túi xách tay của mình thêm lần nữa, lấy ra mấy thứ quan trọng nhất, sau đó bỏ tất cả mọi thứ
vào trong một cái bao, đưa lại cho Dạ Nhiên.
Dạ Nhiên giao cái bao lại cho thuộc hạ bên cạnh: “A Vệ, cậu mang túi đồ
này chạy vào con đường bên phải này đi, tìm một nơi vắng vẻ ném mọi thứ
đi, xử lý xong mọi chuyện.”
A Vệ gật đầu một cái, xách cái bao ngồi lên một chiếc xe Jeep màu xám
tro. Những người khác thì lên xe Dạ Nhiên, mà chiếc Jaguar kia bị đẩy
xuống một hố to chứa đầy thuốc nổ, sau khi bọn họ rời đi nửa giờ, chiếc
xe nổ tung, lửa thiêu rụi tất cả, cũng tiêu diệt toàn bộ hành tung của
họ.
Viên Ngạn thông báo tin tức hỏng bét này cho Thù Thành, anh trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi lập tức đến.”
***
Sau mấy tiếng, bọn Dạ Nhiên trở lại thành phố N.
Nhiếp Bá Khôn nhìn người Dạ Nhiên mang đến, nghiêm mặt không nói một câu trở về thư phòng.
Dạ Nhiên nhìn theo bóng lưng của ông ta, ánh mắt nham hiểm, Ngu Minh ghé vào lỗ tai của hắn, nhẹ giọng nói: “Anh, muốn hạ quyết tâm.”
Dạ nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, quay đầu lại thấy Khê Đình vẫn đứng ở một bên, dùng ánh mắt trầm tĩnh, tò mò quan sát tất cả. Ánh
mắt của hắn nhu hòa lại, ngồi xổm xuống nở nụ cười đẹp mắt, nói với Khê
Đình: “Khê Đình, có nhớ chú không?”
Khê Đình gật đầu, hỏi: “Chú, chú đã đi đâu vậy?”
Hắn cười cười không nói, sờ đầu Khê Đình rồi đứng lên, nói với Ngu Nhan
sắc mặt trắng bệch đứng ở bên cạnh: “Chị, chị cứ yên tâm cùng Khê Đình ở lại nơi này trước, hai ngày nữa em sẽ nhờ người sắp xếp chỗ ở khác cho
chị.”
“Chuyện coi như xong, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều. Chỉ là…”, giọng nói
Dạ Nhiên chợt biến chuyển: “Nếu ai còn dám không biết sống chết bắt nạt
chị, em sẽ tự mình động thủ giải quyết hắn.”
Ngu Minh đứng thẳng một bên, sắc mặt không khỏi biến đổi, Dạ Nhiên lạnh
mặt nhìn hắn một cái, đứng dậy đi vào thư phòng của Nhiếp Bá Khôn.
Bên trong thư phòng, Nhiếp Bá Khôn mang kính lão nhìn bản đồ, thấy hắn
đi vào đặt mắt kính xuống, sắc mặt hòa ái lại đầy trách cứ nhìn hắn:
“Con thật là càng lúc càng lỗ mãng, vì mấy người không biết sống chết
kia mà tự mình mạo hiểm như vậy.”
Dạ Nhiên nói: “Lúc trước khi con còn là thuộc hạ của Dạ Hiển, chị em bọn họ đã từng giúp con một việc lớn, cũng coi là từng có quan hệ sinh
mạng.”
Nhiếp Bá Khôn thở dài, gật đầu một cái: “Cũng đúng, chúng ta lăn lộn trên giang hồ không thể không nhắc đến chữ nghĩa. Dù
sao lần này chúng ta cũng để lộ hành tung, không chừng cảnh sát sẽ tìm
được đầu mối rồi chạy tới đây lục soát. Con mau rời đi, ngày mai sẽ hành động."
Dạ Nhiên gật đầu: "Được."
Nhiếp Bá Khôn nhìn hắn, ánh mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, trong đó có một thứ dường như có thể gọi là dịu dàng.
Dạ Nhiên dừng một chút, đi tới, chỉ thấy bản đồ Canada để mở trên bàn. Vừa rồi Nhiếp Bá Khôn đang nhìn cái này.
Dạ Nhiên thoáng trầm mặc, nói: "Cha, cha cũng đừng lo lắng, con sang đó chiếm giữ thiên hạ rồi chờ cha qua."
Nhiếp Bá Khôn nói: "Được."
Dạ Nhiên lấy một chiếc hộp từ trong ngực ra, đưa cho ông ta: "Cha, tặng cho cha."
Nhiếp Bá Không mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ vàng chạm khắc kim
cương tinh mỹ. Ông chậm rãi vuốt ve mặt ngoài, buồn bã nói: "Con thật có lòng."
"Cha cũng sắp đại thọ 60 rồi, đáng tiếc con không thể cùng cha trải
qua..." Dạ Nhiên lấy chiếc đồng hồ ra đeo vào tay ông: "Hình như không
tệ."
Nhiếp Bá Không lẳng lặng quan sát mặt ngoài, nói: "Rất thích hợp, A Thành, cha rất thích."
Dạ Nhiên khẽ cười.
Rời khỏi thư phòng của Nhiếp Bá Không, Dạ Nhiên đưa một chiếc hộp điều
khiển TV nho nhỏ cho Ngu Minh đang đứng đợi bên ngoài, lạnh lùng nói:
"Nếu như Bùi Thù Thành tìm tới....Tiễn cha con bọn họ cùng đi."
Ngu Minh vuốt cằm nói: "Được."
Dạ Nhiên dừng bước, trong ánh mắt sâu thẳm phức tạp có gì đó chợt lóe lên, thoáng qua rồi biến mất.
Hắn quay đầu lại: "A Minh, ngày mai anh sẽ rời đi, trước lúc đi sẽ tự
mình sắp xếp mọi thứ cho Ngu Nhan và Khê Đình thật tốt, cậu không được
quấy rầy họ, anh sẽ phái A Vệ trông chừng."
Sắc mặt Ngu Minh lập tức trở nên tái xanh.
Dạ Nhiên ngầm thở dài, sắc mặt âm trầm, im lặng rời đi.
***
Ngu Nhan nằm trên giường, suy nghĩ rối ren, làm cách nào cũng không ngủ
được, ngược lại Khê Đình nằm bên cạnh lại ngủ rất ngon. Cô lại ngắm
khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh của Khê Đình một cái, thở dài, đứng dậy đi
tới phòng vệ sinh.
Trong nháy mắt đóng cửa lại, cô hoảng sợ hai mắt trợn to: trong gương hiện ra bóng dáng của một người đàn ông.
Cô vừa há miệng liền bị hắn che lại thật chặt.
Tay hắn thu lại, đột nhiên đem cô ôm chặt vào trong ngực mình, cúi đầu
hôn lên cần cổ xinh đẹp động lòng người của cô, cô ra sức giãy giụa, cổ
họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Hắn ghé vào tai cô nhẹ giọng nói:
"Kêu đi, kêu lớn tiếng lên, đánh thức Khê Đình dậy, gọi anh tới, để anh
ấy bắn một phát giết chết em."
Cô bất động, nươc mắt bất lực lại không tình nguyện chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp.
Ngu Minh khẽ thở dài, kéo váy của cô ra: "Em biết rõ chị không bỏ được, chị, trên thế giới này chỉ có chị là hiểu em nhất."
Ngón tay thon dài sạch sẽ ma xát nụ hoa mềm mại tuyết trắng đang ưỡn
thẳng của cô, đùa giỡn nhụy hoa xinh đẹp, chiếc gương sáng soi rõ cảnh
tượng xấu hổ tà ác này. Ngu minh thở dài, nhỏ giọng nói: "Chị, chị xem,
thật đẹp. Chúng ta vốn dĩ nên ở chung một chỗ, chẳng phải sao?"
Tay của hắn trượt xuống dưới...
Ngu Nhan run rẩy nhắm mắt lại.
***
Ngày hôm sau, Thù Thành về đến nhà khi trời đã sáng.
Liên Sơ lập tức nhảy dựng từ ghế sô pha: "Thù Thành, tình hình thế nào?"
Thù Thành lắc đầu.
Liên Sơ nhìn thấy sắc mặt của anh, trong lòng trầm xuống, đi tới dịu
dàng nói: "Đừng quá lo lắng, dù thế nào bọn họ nhất định cũng phải lọ
diện, cẩn thận sắp xếp lại nhất định sẽ tìm được manh mối."
Thù Thành gật đầu: "Đúng vậy, tuy Dạ Nhiên cố tình tạo ra một vụ tai nạn giả, bất quá, anh co cảm giác bọn họ đã chạy đến thành phố N."
"Thành phố N?"
"Đúng vậy, theo điều tra tính toán thời gian xuất hiện của bọn họ, vừa
đúng thành phố N cũng nằm trong phạm vi thích hợp. Hơn nữa, đường ven
biển của thành phố N rất dài, lẩn trốn hay vượt biên đều rất dễ dàng.
Hôm nay anh định cùng nhóm của Viên Ngạn tới thành phố N một chuyến tự
mình xem xét một chút."
Liên Sơ gật đầu một cái, mặc dù tài nguyên mạng của cảnh sát rất đầy đủ
bất quá, muốn điều tra phạm vi rộng như vậy cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức. Cô do dự một lát, nói: "Thù Thành, em cảm thấy, anh
nên nói chuyện này với mẹ một chút."
Thù Thành kinh ngạc: "Mẹ anh?"
"Ừ, em cảm thấy chuyện này mẹ nên biết. Hơn nữa bà ấy và cha anh dù sao
cũng từng là vợ chồng, không chừng bà ấy còn đặc biệt hiểu rõ ông ấy
cũng nên."
Thù Thành khẽ nhíu mày lại, có khả năng sao? Con nuôi sống cùng hai chục năm cũng không tìm được tung tích của Nhiếp Bá Khôn, như cha mẹ anh, có tận 30 năm không hề gặp mặt, đoạn tuyệt mọi thứ liên quan tới cả hai
người. Liệu bà có biết hành tung của ông ấy?
Rốt cuộc, Thù Thành vẫn quyết định gọi cho mẹ mình.
Sau khi nghe kể lại toàn bộ, Triệu Thù trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức anh cũng cho rằng dây điện thoại bị hỏng.
Lại nghe, bà ở đầu kia điện thoại hỏi nhẹ giọng hỏi lại một câu: "Thành phố N?"
"Vâng ạ."
"....Đó là quê cũ của mẹ và ông ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT