Một ngày mới lại bắt đầu, Liên Sơ bị tiếng hót của chú chim sơn ca thức
tỉnh. Cô lẳng lặng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ửng đỏ từ từ hiện lên phía sau dãy núi, một lớp sương mù thật mỏng bao quanh
toàn bộ khu rừng, mọi thứ đều tươi đẹp, trong lành như vậy.
Bóng đêm dần tan, tất cả dường như đã trở lại như cũ.
Nằm bên cạnh, Thù Thành lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của cô, nhẹ giọng nói:
“Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo được không?”
Liên Sơ khẽ hừ một tiếng, đứng dậy bước xuống giường.
Nhưng vừa mới chạm đất, Liên Sơ cảm thấy đôi chân của mình như mềm nhũn, thiếu chú nữa là không đứng vững được.
Cảm giác được sự đau đớn từ tối qua, cũng không biết bị giày vò đến mấy lần khiến cho toàn bộ tinh thần và sức lực của cô đều cạn kiệt.
Thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, cô đã bị anh ôm lấy.
“Có phải muốn đi tắm không? Để anh dẫn em đi.” Ánh mắt anh yên tĩnh, dịu dàng nhìn cô.
Liên Sơ từ chối đáp lại, chỉ là khóe môi ẩn chứa một nụ cười như có như không.
Thù Thành thật sự bế cô đến phòng tắm, đặt cô lên bồn đá cẩm thạch nghỉ ngơi, sau đó thay cô chuẩn bị nước ấm.
Lúc quay đầu lại chỉ thấy đôi mắt của cô vẫn khép hờ, mệt mỏi dựa vào bồn
tắm như cũ. Anh do dự một lát, nhẹ nhàng bước lại cởi áo giúp cô, cô khẽ ngước mắt nhìn anh một cái, không có ý định ngăn cản. Chiếc áo sơ mi
rộng thùng thình của anh từ từ được cởi xuống, một phần thân thể xinh
đẹp của cô lộ ra, những dấu ấn màu hồng diễm lệ trên người cô như dụ
hoặc anh tiếp tục hưởng thụ cắn mút thêm lần nữa.
Thù Thành cố
gắng kiềm chế dục vọng của bản thân, cẩn thận ôm cô thả vào trong nước
ấm. Một làn hơi nước ấm áp thấm vào da thịt cô, cực kỳ dễ chịu, cô nhắm
mắt từ từ hưởng thụ cảm giác này.
Anh nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp
huyệt thái dương, sau đó chuyển xuống xoa bóp đôi chân dài mềm mại, động tác giống hệt những lần trước kia. Không biết là do hơi nóng của nước
hay vì động tình, sắc mặt của cô ngày càng ửng đỏ. Cảnh sắc mê người như vậy khiến cho cứng rắn của anh cũng trướng lên, ngón tay thon dài trượt xuống giữa hai chân, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa đã sưng đỏ, cô nhíu
mày than nhẹ: “Không được.”
Động tác của anh dừng lại, cổ họng
khô khốc, hầu kết không tự chủ giật giật mấy cái. Anh rút tay ra, cúi
đầu hôn xuống trán cô, nhẹ giọng nói: “Em tự ngâm mình trong nước ấm một lát rồi ra ngoài ăn sáng.”
***
Nửa tiếng sau, Liên Sơ từ
phòng tắm bước ra, tinh thần thoải mái, thân thể thả lỏng. Bữa sáng dĩ
nhiên đã được chuẩn bị xong, mặc dù không nhiều lắm cực kỳ tinh xảo,
tươi sốt ngon miệng.
“Anh gọi người mang tới sao?” Liên Sơ hỏi.
“Ừ, thích không?”
Liên Sơ cười nhẹ một tiếng: “Sao lại không thích? Món bào ngư hầm chim bồ
câu và bánh hạt sen nổi tiếng của nhà hàng Hạnh Vũ Nam, trước đây em chỉ phụ trách bưng tới chứ chưa từng được nếm qua. Đúng rồi, cái món ‘tâm
như hoa sen’ ngày hôm qua cũng chưa từng được ăn nữa, lúc nào đó anh dẫn em trở lại chốn cũ nếm thử một chút nha?”
Giọng điệu của cô
khiến cho ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo, khóe môi vẫn giữ một nụ cười dịu dàng như cũ: “Được, em muốn đi lúc nào cũng được?”
Cô hừ lạnh, không thèm nói chuyện nữa.
Ăn sáng xong, Thù Thành dẫn cô lên núi tản bộ một vòng. Bây giờ là tháng
tư, cả rừng cây trùng điệp xanh mướt, hương thơm cỏ cây lan tỏa, tiếng
chim hót líu lo, dòng suối nhỏ chảy róc ráchm trong không khí tỏa ra mùi hương thanh khiết của cây cối, hoa dại hòa lẫn với bùn đất. Hai người
thanh thản dạo bước trên con đường tràn ngập hương vị núi rừng, giống
như bước vào chốn đào nguyên tiên cảnh(4).
Cô rất bình thản, bình thản thuận theo khiến cho người ta cảm thấy khó mà tin được.
Thù Thành lên tiếng trước: “Liên Sơ, em muốn đến đâu chơi? Ngày mai chúng ta sẽ đi. Hồ Mạc có được không?”
Liên Sơ lạnh nhạt trả lời: “Không cần, chó thì cứ chạy nhảy trong nhà là được, cần gì chạy xa như thế?”
Phong cảnh tốt đẹp bị phá hủy, không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt đến hít thở không thông.
Mặt anh tái mét rồi đanh lại, con ngươi híp lại nhìn cô.
Liên Sơ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh giễu cợt: “Anh nhốt em ở nơi này,
giúp em chuẩn bị thức ăn, giúp em tiêu khiển, thậm chí giúp em tắm,
không phải đem em nuôi thành chó thì là cái gì?!”
Được! Rất tốt!! Anh có thể vì cô mà làm hết mọi thứ, anh đem tất cả của mình tặng hết
cho cô, vậy mà trong mắt cô lại trở thành khó coi như vậy.
Liên
Sơ tiến lên một bước tiếp tục nói: “Thù Thành, thật ra thì anh đã không
còn yêu em nữa, chỉ là anh quá cố chấp nên không bỏ xuống được mà thôi.
Nếu như không có sự tồn tại của em, anh nhất định có thể hạnh phúc gấp
trăm lần…Đúng vậy, em biết rõ anh vẫn còn tình cảm đối với em, chúng ta
từng có một khoảng thời gian tốt đẹp như vậy…Nhưng mà, tất cả đều chỉ là quá khứ. Bây giờ, việc chúng ta ở chung một chỗ chỉ có thể làm anh nhớ
lại những chuyện không vui, chỉ khiến cho cả hai chúng ta đều khổ sở.
Tại sao nhất định cứ phải giày vò lẫn nhau, cuối cùng đem tất cả những
điều tốt đẹp ấy cũng xóa hết? Thù Thanh, làm như vậy rốt cuộc là nhốt em hay là anh đang tự nhốt chặt chính mình.”
Mọi âm thanh trong
rừng dường như biến mất, không có tiếng nước chảy róc rách, không còn
tiếng chim hót líu lo, thậm chí không có tiếng hít thở của hai người,
chỉ còn lại giọng nói của cô.
Cô nói: “Thù Thành, thả em đi thôi.”
Anh chậm rãi nở nụ cười, vẻ mặt ung dung nói: “Đúng vậy quả thật em nói rất đúng, không có em, anh nhất định có thể hạnh phúc hơn bây giờ gấp trăm
lần. Chỉ là, anh cảm thấy để em bên cạnh hành hạ lẫn nhau cũng khá thú
vị.”
Sắc mặt Liên Sơ khẽ biến đổi.
Anh tiến lên một bước nắm chặt cổ tay trắng nón của cô.
Nắm tay, cùng nhau sống đến bạc đầu.
Thì ra là phải dùng đến cách này.
Anh như hiểu ra, khẽ cười một tiếng, sau đó ngước mắt bình tĩnh nhìn cô:
“Liên Sơ, anh biết rõ em chỉ làm việc tự do ở nhà hàng đó, em cứ thử
trốn anh một lần như trước nữa xem, thử lại một lần. Chẳng qua là, anh
đề nghị em tìm cơ hội giết chết anh còn có hiệu quả hơn, nếu không, cho
dù là chết, em cũng phải chết bên cạnh anh.”
***
Trở lại biệt thự, Liên Sơ im lặng không nói năng gì chạy thẳng lên lầu.
Thù Thành dõi theo bóng lưng của cô một lát, sau đó xoay người bước tới thư phòng mở máy tính ra, xử lý một vài bưu kiện tương đối khẩn cấp.
Lúc này đã là xế chiều, chuông cửa đột ngột vang lên.
Thù Thành nhìn qua màn hình theo dõi, chỉ thấy một chiếc xe Cayenne màu đen bóng loáng dừng lại trước cửa biệt thự, anh thầm thở dài, nhấn nút mở
cửa.
Xe chạy vào đến cửa rồi dừng lại.
Một đôi nam nữ nhanh nhẹn bước xuống từ chiếc xe, chính là Lâm Trí cùng người phụ nữ xinh đẹp Phương Vân Hi.
Hai người vừa bước vào phòng khách đã thấy Bùi Thù Thành chờ sẵn ở đó.
Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn cao nhã, phong độ bất phàm Bùi Thù Thành, ánh mắt Phương Vân Hi chợt sáng lên.
Lâm Trí đĩnh đạc cười nói: “Thù Thành, quả nhiên cậu ở chỗ này, gọi điện
thoại cho cậu nửa ngày cũng không được, tôi đành chạy thẳng tới đây
vậy.”
Thù Thành lớn tiếng bật cười: “Ngồi đi, có chuyện gì?”
“Cũng chẳng có chuyện gì, cô Phương lo lắng cho cậu, tôi đưa cô ấy đến đây gặp cậu một lát thôi.” Lâm Trí trả lời.
Gương mặt Phương Vân Hi lộ ra vài nét ửng hồng, đôi mắt sáng như nước nhìn Thù Thành mỉm cười chào hỏi: “Tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Thù Thành khẽ chau mày, không đáp lại cô, ánh mắt lạnh nhạt nhìn sang chỗ khác.
Vẻ mặt của Phương Vân Hi hiện lên sự lúng túng.
Lâm Trí thu cả vào trong mắt, cũng nắm rõ, âm thầm cười lạnh một tiếng,
tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, còn có một chuyện, hôm nay chẳng phải có tiệc
mừng thọ của ông cụ nhà họ Tần sao? Hay là chúng ta cùng đến đó.”
Thù Thành nhíu nhíu mày, nói: “Thôi, các cậu đi đi, tôi không muốn đi.”
Lâm Trí đang muốn mở miệng thuyết phục thì cửa căn phòng ở tầng hai mở ra, có người bước ra từ trong phòng.
***
Liên Sơ chậm rãi bước xuống cầu thang, ánh mắt thản nhiên của Thù Thành, nụ
cười giễu cợt của Lâm Trí, còn vẻ kinh ngạc của người phụ nữ xinh đẹp
kia, tất cả đều được thu vào trong mắt.
Thù Thành lên tiếng trước: “Liên Sơ, tới đây chào hỏi Lâm Trí một chút.”
Lâm Trí cười rộ lên, “Chị Sáu, đã lâu không gặp. À, đúng rồi, chúng ta vừa
mới gặp mặt ngày hôm qua, nhưng mà chị chạy nhanh quá nên tôi còn chưa
kịp chào hỏi.”
Liên Sơ cười nhạt, “Chào anh, Lâm Trí.”
Mặc dù cô không thích anh chàng Lâm Trí này, nhưng khách quan mà nói thì
anh ta đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, với lại, cô cũng quen dần với kiểu
khiêu khích nho nhỏ này rồi, chẳng thèm so đo với anh ta nữa.
Lâm Trí nhìn nụ cười nhạt trước sau như một của cô, âm thầm nghiến răng, da mặt của người phụ nữ dối trá này cũng đủ dày thật!
Anh ta cười nói: “Có cô ở đây thật đúng lúc, Thù Thành cũng không thiếu bạn gái rồi, chúng ta cùng tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tần.”
Thù Thành lên tiếng trước: “Thôi, tôi cùng Liên Sơ còn…”
“Cũng được, phải đến xem một chút chứ.” Liên Sơ mở miệng cắt ngang.
Thù Thành hơi ngẩn ra, “Em muốn đi?”
Liên Sơ gật đầu một cái: “Khó có dịp được ra ngoài hóng gió, sao lại không đi.”
Thù Thành nhìn cô trầm mặc không nói.
Cô cúi đầu liếc xuống nhìn mình một cái, nhếch mày: “Sao vậy, bề ngoài của em không xứng để người ta nhìn.”
Vốn dĩ trong biệt thự có rất nhiều quần áo đã được mua sẵn vì cô, xuân hạ
thu đông đều có, nhưng chỉ là trang phục đơn giản được mua theo thói
quen ăn mặc hàng ngày của cô.
Ví dụ như chiếc áo sơ mi trắng kết
hợp với quần âu này, chất liệu rất tốt, mặc vào cũng rất thoải mái nhưng không phải là bộ quần áo thích hợp để tham dự bữa tiệc cao cấp.
Thù Thành cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, “Sao lại không xứng để người ta nhìn? Em muốn đi thì chúng ta cứ đi thôi.”
Phương Vân Hi vốn đang đứng một bên không khỏi sững sờ, cô chưa bao giờ nghĩ
tới lại có thể nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt Bùi Thù Thành, giống
như làn gió nhẹ thổi tới làm tan chảy cả khối băng, lại giống như một
bóng cây sừng sững đột nhiên biến thành một đóa sen trắng dịu dàng.
--- ------ ------ ---
(4) Đào nguyên tiên cảnh: hay còn gọi “đào nguyên”, là một điển tích văn
học được sử dụng nhiều trong thơ ca xưa có ý nghĩa để chỉ nơi tiên cảnh – cảnh đẹp như tiên, không có ở trần gian
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT