Thù Thành và Lâm Trí đã lâu không gặp, hai người tự nhiên trò chuyện rất vui vẻ. Lâm Hiểu Nam ngồi một bên nhàn nhã uống rượu đỏ, thỉnh thoảng
chen vào, nói vài câu đùa giỡn dí dỏm. Người ca sĩ đứng bên cạnh chiếc
đàn piano dùng giọng hát trầm lắng của mình hát lại bài ‘Cây đàn cũ’,
rất có phong vị, không khí nhàn hạ tự nhiên.
Chỉ lát sau, ánh mắt Lâm Trí chợt sáng lên, nhìn thấy một vị giai nhân
bộ dáng thướt tha ngồi xuống ở chỗ đối diện, duyên dáng, dáng vẻ đặc
biệt cô đơn.
Lâm Trí uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, đứng dậy nói: “Tôi qua
đó một lát, để cho mỹ nữ buổi tối ngồi uống rượu một mình như thế thật
là thất lễ.”
Lâm Hiểu Nam nhìn theo bóng lưng của anh, lắc đầu cười nói: “Nhiều năm
trôi qua mà anh ấy còn giữ cái tính này, phụ nữ cầm tới tay còn không
giữ được, mẹ em cũng vội muốn chết.”
Thù Thành cười nhạt không nói gì.
Lâm Hiểu Nam chợt nhìn anh, nói: “Anh Thù Thành, có phải anh cực kỳ lo lắng không?”
Thù Thành hơi ngẩn ra: “Lo lắng gì?”
“Sợ em bỗng nhiên quay lại tỏ tình với anh.”
Lúc này, Thù Thành mới cười thật lòng: “Em nha đầu này.”
Thật ra thì, lúc Thù Thành vừa nhìn thấy cô quả đúng là hơi khó chịu,
lúc này, thấy cô hỏi như vậy, trong lòng anh mới thật sự thở phào nhẹ
nhõm. Xem ra, cô ấy đã bỏ xuống được rồi.
Không ngờ Lâm Hiểu Nam lại mỉm cười nói: “Vậy nếu em thật sự nói như vậy liệu còn có cơ hội không?”
Thù Thành hơi sửng sốt, chăm chú nhìn cô, lại thấy cô mỉm cười, vẻ mặt
thản nhiên nhìn anh, không rõ là thật hay giả. Anh lắc đầu nói: “Không
có cơ hội.”
Lâm Hiểu Nam liếc mắt: “Em biết ngay mà, quả nhiên là vẫn cố chấp như vậy!”
Thù Thành bật cười: “Em thì sao? Hiện tại thế nào?”
“Tháng sau em phải kết hôn rồi, con trai trưởng của bí thư Ngô – bí thư tỉnh ủy, cũng mới du học ở nước ngoài trở về.”
Thù Thành nghiêm túc nói: “Chúc mừng em.”
Khóe môi Lâm Hiểu Nam gợi lên một nụ cười tự giễu: “Chúc mừng cái gì? Vòng túi vòng lui rốt cuộc cũng đến con đường này.”
Thù Thành cúi đầu uống một ngụm bia, từ chối bình luận.
Lúc này, Lâm Trí ở đối diện đang cùng mỹ nữ kia trò chuyện khí thế ngất trời.
Hai người thoáng trầm mặc.
Lâm Hiểu Nam cười nói: “Cũng chẳng sao cả, đối với hôn nhân, em vốn cũng không kỳ vọng, kết hôn với ai thì cũng giống vậy thôi. Ngược lại là
anh, được kết hôn với người mà mình yêu mà sao lại có vẻ không được vui
vậy? Có phải cãi nhau với Liên Sơ?”
Thù Thành dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Không có gì, giữa vợ chồng có một chút mâu thuẫn nho nhỏ là chuyện rất bình thường.”
“Vậy hai người có mâu thuẫn gì?” Lâm Hiểu Nam truy hỏi đến cùng.
Sắc mặt Thù Thành hơi lạnh xuống.
Lâm Hiểu Nam hừ khẽ một tiếng: “Anh không muốn nói thì cứ coi là em chưa hỏi vậy.”
Thù Thành trầm mặc hồi lâu, nói: “Vấn đề của bọn anh là ở chỗ, cô ấy đem tất cả mọi thứ cần cho đều cho anh hết, mà anh lại nghĩ nó chưa đủ
nhiều.”
Lâm Hiểu Nam không khỏi ngớ ra, qua nửa ngày mới bật cười ha hả: “Hay
lắm! Anh Thù Thành, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay! Không ngờ anh
cũng nếm được tư vị của sự bất bình đẳng! Đáng đời, Liên Sơ thật sự làm
em hả giận rồi.”
Thù Thành ngẩn ra, không nhịn được cũng bật cười.
Chẳng bao lâu, mình cũng trở thành một người đàn ông thích tính toán chi li, nhỏ mọn như Hiểu Nam vậy.
Anh quả thật yêu nhiều hơn cô, nhưng vậy thì thế nào đây? So với nhiều
người yêu không đúng người, chẳng hạn Lâm Hiểu Nam, chẳng hạn Tống Ca,
thậm chí là Dạ Nhiên, mình đã cực kỳ may mắn.
Dù sao, anh cũng có được con người cô, lại còn có được trái tim của cô.
Cứ coi như trong lòng cô tồn tại một góc nhỏ thuộc về quá khứ của người
khác, vậy có đáng kể gì? Một ngày nào đó, anh sẽ đuổi hết những kẻ đó và mọi việc liên quan đến họ ra ngoài.
Trong lòng Thù Thành trở nên sáng tỏ, cầm ly rượu trên bàn lên uống một
hơi cạn sạch, đột nhiên cười nói: “Đúng vậy, anh thật sự đáng đời. Hiểu
Nam, nếu em đã quyết định kết hôn, nhất định phải trân trọng cuộc hôn
nhân của mình. Dù sao, việc này cũng quan hệ tới hạnh phúc cả đời của
em.”
Lâm Hiểu Nam nhìn thấy nụ cười đột nhiên sáng rỡ của anh, không khỏi
giật mình, sau một hồi lâu, nói: “Anh Thù Thành, em đã thỏa thuận với
người kia, sau khi kết hôn không can thiệp vào việc của nhau, có thể có
tình nhân của mỗi người.”
“Cái gì?”
Lâm Hiểu Nam tiếp tục nói: “Anh ấy vốn dĩ đã có bạn gái, chẳng qua là
không có khả năng được kết hôn với người ấy. Hừ, thật ra thì như vậy
cũng tốt, hai bên được tự do. Nếu như em gặp được người thích hợp cũng
có thể li hôn một cách dễ dàng.”
Thù Thành nhìn cô, gương mặt vẫn thanh lệ, sạch sẽ giống như năm đó,
nhưng giữa chân mày lại không tồn tại vẻ đẹp trong sáng như ban đầu. Anh không khỏi thở dài trong lòng, nói: “Hiểu Nam, em đã không còn là đứa
trẻ, cuộc sống của em, em phải tự mình chịu mọi trách nhiệm.”
Sau khi anh nói xong, cả hai lại rơi vào trầm mặc.
Ánh mắt Lâm Hiểu Nam từ từ ảm đạm, một câu nói nảy lên liên tục bị mắc
lại trong cỏ họng: anh Thù Thành, nếu anh bảo em đừng cưới, em sẽ không
cưới nữa.
Nhưng rốt cuộc cô cũng không nói gì, mà anh cũng không nói.
***
Từ quán bar đi ra, đã gần nửa đêm.
Ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Trí không có trọng sắc khinh bạn bỏ đi
trước với mỹ nữ mà ngược lại nói với Thù Thành: "Chúng ta đưa Hiểu Nam trở về trước, sau đó tiếp tục tán gẫu."
Lâm Hiểu Nam chặn một chiếc taxi lại, nhún vai nói: "Em không cần các
anh phải đưa, các anh cũng uống được không ít rồi, chạy xe, thuê người
lái hộ đi."
Nói xong, lại bước lên xe, vẫy tay tạm biệt với bọn họ rời đi.
Bọn họ quả thật đã uống không ít, định không lái xe về, tìm một quán bar yên tĩnh ở vùng phụ cận, gọi hai ly rượu tiếp tục tán gẫu.
Thù Thành hỏi: "Lâm Trí, hôm nay cậu tìm gặp tôi có phải có chuyện cần nói không?"
Lâm Trí lưỡng lự một chút, gật đầu nói: "Hôm qua tôi gặp được Viên Ngạn
rồi, anh ta nói mấy ngày trước vừa mới bắt được một nghi phạm giết
người, do cậu cung cấp đầu mối, người bị bắt lại chính là kẻ mất tích
năm đó - Đỗ Đình. Nhưng mà lúc bọn họ bắt được, hắn đã bị người ta đánh
cho còn nửa cái mạng..."
Thù Thành trực tiếp thừa nhận: "Đúng vậy, là tôi làm."
Lâm Trí nghẹn họng nhìn trân trối, qua một lúc lâu mới bộc phát: "Đclmm! Qủa nhiên là cậu! Viên Ngạn cũng hơi hoài nghi nhưng cậu ấy đang điều
tra vụ án nên cũng không tiện tự mình đi hỏi cậu. Ngộ nhỡ nếu cậu thừa
nhận, cậu ấy lại không biết phải xử lý thế nào mới phải. Chỉ là, cũng
may tên tiểu tử đó vẫn cắn chặt răng không mở miệng cho tới bây giờ..."
Anh ta nhìn thấy sắc mặt Thù Thành càng lúc càng tối tăm, đột nhiên
ngừng nói, một lát sau vẫn nhịn không được hỏi: "Liên Sơ có biết chuyện
này không?"
Thù Thành do dự một chút, cười khổ: "Nếu không phải cô ấy ngăn cản tôi, giờ này tôi đã là nghi phạm giết người rồi."
Lâm Trí không khỏi giật mình, hai người đều tự nhiên trầm mặc như có suy nghĩ của mình.
Sau một hồi lâu, Lâm Trí chợt hỏi: "Thù Thành, năm đó rốt cuộc đã có
chuyện gì xảy ra? Tôi cảm thấy Liên Sơ không phải là người như vậy."
Thù Thành lẳng lặng nói: "Chuyện năm đó tôi không tiện nói, chỉ là, Liên Sơ quả thật không phải người như vậy."
Lâm Trí nheo mắt nhìn anh, quay đầu cười khẽ, lại cúi đầu uống thêm một ngụm rượu, trong miệng vừa cay vừa chua chát.
***
Hai người cũng hơi cụt hứng, ngồi chẳng bao lâu liền rời khỏi quán bar.
Thù Thành nói với Lâm Trí: "Đợi xe đi, gọi một cái mà về."
Lâm Trí cười nói: "Được rồi, cậu đi trước đi, tôi biết là cậu nóng lòng trở về."
Thù Thành mỉm cười, cũng không phủ nhận, tiện tay ngăn cản một chiếc taxi rồi lên trước.
Lâm Trí suy nghĩ một chút, vẫn trở lại bãi đậu xe. Vừa xuống bãi đậu xe
đã thấy mỹ nhân vừa mới trò chuyện vui vẻ với mình duyên dáng bước ra từ quán bar, bước đi loạng choạng, cử chỉ lười biếng đến rung động lòng
người.
Theo thói quen của anh, lúc này đây sẽ lên trước vịn người ta, thân sĩ
đề nghị đưa người ta về nhà, sau đó sảng khoái "cầm thú" một trận trên
xe hoặc đến nhà người ta "làm bậy". Bất quá, giờ phút này, anh không có
một chút dục vọng muốn làm như vậy.
Anh quay người lại, mở cửa xe ra.
Đến chỗ nào đây?
Trong nhà trống rỗng không có gì hay, tùy tiện lướt qua điện thoại cũng
có thể hẹn được một cô gái trẻ trung mềm mại ra ngoài, để cho cô ấy
chiều theo ý mình bày ra các loại tư thế có độ khó cao, đương nhiên là
cởi trần. Bất quá hôm nay, hứng thú của anh rệu rã, tiểu đệ đệ hình như
cũng không thích thú gì. Lâm Trí nhấn cửa kính xe xuống, đốt một điếu
thuốc, chậm rãi rít một hơi, mùi thuốc lá hơi cay tràn ngập khắp cả
khoang miệng.
***
Thù Thành tìm thấy Liên Sơ lúc cô cũng ở trên ban công ở tầng thượng, đang ngồi ở vị trí lần trước anh đã ngồi.
Cô nằm trên ghế dựa, ngủ thiếp đi.
Tiết trời cuối thu se lạnh, cô lại không màng đến, thản nhiên ngủ.
Lúc này, trong giấc mơ bình lặng của cô liệu có người nào?
Anh đi tới, cúi thấp đầu đặt xuống một nụ hôn.
Cô đột nhiên mở mắt, ánh mắt tĩnh lặng như nước lộ vẻ vui mùng: "Thù Thành! Anh...."
"Câm miệng, câm miệng!" Anh phủ kín môi, vươn đầu lưỡi vào trong, quấn quýt môi lưỡi của cô, điên cuồng liếm mút.
Liên Sơ chấn động, không biết nên đáp lại thế nào. Vẻ mặt luống cuống
hơi mờ mịt của cô càng thêm kích thích dục vọng của anh, nụ hôn càng
mãnh liệt, cô "ừm...ừm" rên rỉ, nghĩ muốn đẩy ra, anh đột nhiên dùng sức cắn lên đầu lưỡi của cô.
Cô lại "ưm" một tiếng, âm thanh kiều diễm có thể khiến người ta phát cuồng.
Chiếc ghế nằm thoải mái như vậy quả thực là nơi hoan ái tuyệt hảo. Anh
nắm đôi chân dài đầy đặn của cô, mở ra, gác lên hai đầu của lan can,
dùng sức tiến vào.
Cô đột nhiên dùng sức ngăn lại anh, giọng nói run rẩy: "Thù Thành, anh đã tha thứ cho em rồi sao?"
Anh giữ chặt hai tay của cô, bắt chéo sau lưng, âm trầm nhìn thẳng vào
cô, ánh mắt tựa như của con dã thú đang cuồng nhiệt khát máu động thân
một cái, trong nháy mắt làm cô cảm thấy được lấp đầy.
Cô khẽ hừ một tiếng, cả người mềm yếu ngã trên ghế dựa, vô lưc nghênh
đón anh liên tục đánh thẳng vào một cách mãnh liệt như muốn đoạt lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT