Sau hai giờ chiều, Hàn Niệm đến đường Bình Hải. Diệu Linh nhớ Hạ Đông Ngôn đã từng dẫn mình đến đây. Lần đó mẹ đi rất lâu, nó vừa khóc vừa ầm ĩ, Hạ Đông Ngôn đã nói sẽ dần nó đi tìm mẹ, kết quả là thấy bà ngoại sói ở đây hung dữ với mẹ!

"Mẹ, đây là đâu ạ?"

Hàn Niệm hít sâu vào một hơi, dắt thằng bé đi vào, đi từng bước vào chỗ cũ, giống như đi vào thành trì đầy bụi gai, nhưng lúc này, cô còn dẫn theo con đi vào.

Diệu Linh không có cảm nhận giống mẹ, chỉ cảm thấy cái sân vừa lớn vừa đẹp, nhà nhìn cũng rất tốt, "Mẹ! Có ao nhỏ kìa! Có cá không ạ?"

Thằng bé hồn nhiên không biết, không biết Hàn Niệm vừa mừng vừa lo, cô không nói chuyện gì cho Diệu Linh biết cả, vì cô nghĩ, Đường Diệc Thiên có tàn nhẫn lại với mình, cũng sẽ không làm tổn thương đến con, vậy để Diệu Linh không biết gì thì tốt hơn. Để thằng bé vui vẻ tự do, còn hơn là hoảng sợ giống mình.

Bà Trần mở cửa, nói đại khái là Đường Diệc Thiên đã nói với bà chuyện mình sẽ dẫn con tới, bà thấy Diệu Linh cũng không ngạc nhiên, ngược lại vô cùng vui vẻ, ôm lấy thằng bé hôn không ngừng, "Diệu Linh, bà có làm khoai môn với đường, con có muốn ăn không?"

"Dạ!" Trước giờ Diệu linh không sợ người lạ, bà Trần ôm cũng không né, "Bà, nhà bà thật lớn!"

"Ha ha, không phải nhà ba, là nhà của Diệu Linh," Bà Trần cười nói.

Diệu Linh quay đầu qua hỏi mẹ, "Mẹ, là nhà của chúng ta sao?"

Lúc vẻ mặt của Hàn Niệm đang lúng túng, Đường Diệc Thiên bước vững vàng từ trên lầu xuống, trả lời câu hỏi thay cô, "Đúng vậy, đây là nhà của ba, Diệu Linh, còn có...mẹ nữa."

Diệu Linh nhìn ba, rồi nhìn mẹ, giống như không nghe mẹ nói phải, thằng bé không dám chắc, "Mẹ, thật vậy sao?"

Đường Diệc Thiên đã đi đến gần, duỗi cánh tay dài ra, ôm Hàn Niệm vào trong ngực. Bàn tay anh nhìn như khoác lên vai cô rất nhẹ nhàng, thực ra đầu ngón tay đang siết chặt, như muốn chui vào xương vai của cô, nhắc nhở cô hoàn cảnh lúc này thế nào. Hàn Niệm cắn răng ép mình nở nụ cười, "Đúng..., Diệu Linh thích nơi này không?"

"Wow!" Diệu Linh lập tức vỗ tay, "Thích ạ!"

Đường Diệc Thiên hơi rũ mắt nhìn thằng bé, thân hình của anh đứng thẳng lên cao hơn cô một khoảng lớn, lúc anh không cúi đầu, Hàn Niệm chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, "Tiểu Niệm, em xem, Diệu Linh rất vui vẻ! Em nên quay về sớm mới phải."

Vòng ôm của anh vẫn ấm áp quen thuộc, hơi thở mang theo mùi cam quýt và đoan mộc hương, độ ấm của lòng bàn tay cũng giống như thường ngày, người đàn ông này giống như bước ra từ trong trí tưởng tượng, lạnh lùng không có chút tình cảm.

Hai người dựa sát vào nhau ở trong mắt Diệu Linh thì vô cùng ngọt ngào, không ai để ý tới, ngón tay của Hàn Niệm đang khẽ run rẩy.

Đường Diệc Thương nở nụ cười dịu dàng, "Chào mừng quay về, Tiểu Niệm."

* * *

Mấy ngày trước Đường Diệc Thiên đã kêu người đến trang trí tốt phòng của Diệu Linh, căn phòng này bọn họ đã đặc biệt giữ lại từ lúc kết hôn, vẫn chưa hề dùng tới.

Diệu Linh vào phòng nhìn thấy giường trẻ em màu đỏ có hình xe tia chớp, ngạc nhiên kêu lên, cả nói chuyện cũng không rõ ràng, "Ba ba ba...Đây, đây là giường của con sao ạ?"

"Đúng vậy." Đường Diệc Thiên đưa tay ôm thằng bé ném lên giường, ném thằng bé lên chiếc giường mềm mại, căn phòng trẻ em lấy màu đỏ và trắng làm chủ đạo, từ tủ đầu giường đến tủ quần áo không có chỗ nào là không có hình hoạt hoạ《Đội xe》 mà Diệu Linh thích, ngay cả thảm thông với nhà vệ sinh, cũng có hình vẽ đường đua màu xám.

Hàn Niệm lấy đồ của Diệu Linh ra sắp xếp thật tốt, tiểu Diệu Linh giống như chú chó nhỏ vui vẻ lượn vòng khắp nơi trong phòng, quay quanh bên chân mẹ, "Mẹ, con rất thích chỗ này! Mẹ! Ở đây rất đẹp! Mẹ, con có thể mời các bạn ở nhà trẻ đến đây chơi không?"

Có Đường Diệc Thiên ở đây, Hàn Niệm chỉ có thể cười cay đắng.

Đường Diệc Thiên nheo mắt thưởng thức nụ cười khổ sở của cô, ở bên cạnh mình là đau khổ và hạnh hạ cô sao? Một khi đã vậy, thì đau khổ đi, giống như mấy năm nay mình luôn đau khổ, "Hai người thu dọn trước đi, thu dọn xong, xuống lầu ăn cơm." Anh lạnh lùng nói với cô, xoay người đi ra khỏi phòng.

Hàn Niệm nghĩ, chắc chắn anh đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Chỉ có điều người ép anh điên là cô.

* * *

Bà Trần làm cơm tối ngon hơn mẹ, khẩu vị của Diệu Linh đặc biệt tốt hơn, ăn tới bụng dưới căng tròn. Bà Trần cười hỏi, "Diệu Linh, ngày mai con muốn ăn gì? Bà làm cho con ăn."

"Dạ..." Diệu Linh nghiêng đầu suy nghĩ, "Rất nhiều rất nhiều, cái gì cũng muốn ăn ạ! Ăn ngon là được!"

"Chao ôi, Diệu Linh của chúng ta đúng là đứa bé ngoan." Bà Trần khen thằng bé một cách thái quá, cảm khái với Đường Diệc Thiên và Hàn Niệm một câu, "Hai đứa thế này rất tốt, bây giờ lại có thêm thằng bé, sống qua ngày là được rồi!"

Từ đầu đến cuối khóe miệng của Đường Diệc Thiên đều mang theo nụ cười như có như không, khó có khi hăng hái như vậy nên đặc biệt dùng đũa gắp cho Hàn Niệm một miếng thịt bò hầm, "Mùi vị không tệ."

Hàn Niệm chỉ ăn mấy miếng, chiếc đũa không hề động nữa, Đường Diệc Thiên dùng đũa của mình gắp miếng thịt bò bỏ vào trong chén của cô, cô ăn một miếng, lại ho lên dữ dội, hình như bị sặc tiêu, ho đến chảy nước mắt.

Đường Diệc Thiên đưa ly nước ấm qua, cô nhận lấy uống một hơi cạn sạch, dùng đôi môi cay đến sưng đỏ khó khăn nói, "Tôi ăn no rồi, lên nghỉ trước."

* * *

Nằm trên chiếc giường rộng lớn, đắp chăn cũng cảm thấy lạnh. Hàn Niệm nghe rõ tiếng răng mình run rẩy. Tiếng nước thanh thót trong phòng tắm, nhắc nhở lát nữa sẽ có người đi ra từ nơi đó.

Từ sau khi mình trở về anh ấy luôn lạnh lùng, sau này càng ngày càng sa chân vào vũng bùn của anh ấy, rồi anh ấy liên tục cầu xin mình nhưng lại không chịu nhả ra, tim cô lạnh đi, tức giận, căm hận, mơ màng, dao động. Nhưng chưa bao giờ sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi này giống như cơn gió lạnh trong đêm, chạm vào da, thổi vào trong xương cốt, xung quanh là một màu đen vô tận, không nhìn thấy một chút ánh sáng.

"Ken két." Tiếng đóng cửa vang lên, Hàn Niệm ngồi dậy như chim sợ cành cong. Sau khi anh tắm ra, làn da có màu lúa mạch hiện lên màu đỏ ấm áp, quấn một cái khăn tắm trắng bên eo, xuôi xuống theo cơ bụng, là thân hình khỏe mạnh không có áo choàng tắm của anh, cơ bắp ít mỡ mà có sức sống, dường như đang nhắc nhở Hàn Niệm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô nắm chặt tay, anh liếc thoáng qua bộ dạng bày thế trận chờ quân địch của cô, cười lạnh lùng, "Tôi đói khát vậy sao?"

Hàn Niệm xấu hổ nhép miệng.

Anh bước qua, xốc chăn bên kia lên, lặng lẽ nằm xuống. Giường rộng rãi đủ để chừa ra khoảng cách an toàn giữa bọn họ, cô từng lười biếng và dễ thương giống như con mèo nằm bên cạnh anh, bây giờ cô cũng giống mèo, cong sống lưng, cả người cứng ngắc vì hồi hộp.

Đường Diệc Thiên giơ tay tắt đèn, lần đầu tiên bóng tối khiến cô cảm thấy an toàn, hơi thở của cô dần ổn định lại. Anh hơi xoay người, khẽ trêu đùa, "Tôi nhớ không phải bây giờ em rất thích cười sao? Sao đến chỗ của tôi, lại không cười?"

Cô im lặng không nói, anh đưa tay kéo mạnh Hàn Niệm đang núp ở bên kia qua, bàn tay nắm lấy đôi tay lạnh ngắt và run rẩy của cô, anh gằn từng chữ rồi nói, "Không phải kỹ xảo biểu diễn của em rất tốt sao? Lúc đến chỗ tôi lại nhu thuận sợ sệt, giống như còn lưu luyến với tôi..."

Tay kia nắm lấy cằm cô, ép cô quay mặt qua nhìn mình, trong căn phòng tối đen, đôi mắt anh sáng giống như hàng trăm ngôi sao ở phía xa bên ngoài, lạnh lẽo và cô độc, "Em đã diễn tốt như thế, vậy giờ diễn tiếp cho tôi."

Anh nhìn khóe miệng của cô khẽ run rẩy trong bóng tối, nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Cười đẹp một chút, trước kia tôi không biết em cười đẹp đến cỡ nào, nhưng bây giờ tôi thấy, em cười lên rất đẹp."

Khóe môi của Hàn Niệm kéo ra một cách khó khăn, anh cười còn thoải mái hơn cô, "Em có thể làm tất cả vì Hàn Phục Chu, vậy không phải nên để tôi nhìn thấy quyết tâm của em sao?" Ngón tay của anh siết chặt, thuận thế trượt xuống chiếc cổ dài và mảnh của cô, "Vì ông ta, em có thể vứt bỏ mọi thứ, vậy vì tôi thì sao? Không có gì cả phải không?"

Anh đột nhiên siết chặt tay hơn, trong giây phút nghẹt thở đã làm cô không kiềm được mở to hai mắt, trong cặp mắt sáng ngời và đẹp của anh không có chút độ ấm.

Cô cắn chặt môi dưới không mở ra, anh căm hận sự cố chấp của cô, sự cứng đầu của cô, còn có sự vô tình với anh. Đường Diệc Thiên chưa bao giờ thấy Hàn Niệm cứng đầu như vậy, giống như con chim không chịu dừng lại nghỉ, trừ khi kiệt sức mà chết, nếu không mãi mãi không rơi xuống.

Anh cắn cô một cái, cạy hàm răng đang cắn chặt của cô ra, ép cô bỏ Hàn Phục Chu qua một bên, nhìn mình.

Nụ hôn của anh lỗ mãng lại dã man, không bao lâu sau Hàn Niệm nếm được mùi gỉ sắt chỗ môi lưỡi đang giao nhau, không biết là của mình, hay của anh, mùi vị này vừa nồng nặc vừa điên cuồng, cuối cùng từ từ cô cũng không còn sợ hãi nữa.

Dù đau như thế, vô tình và lạnh lẽo như thế, nhưng nụ hôn của anh lại khiến cô bình tĩnh hơn.

Hàn Niệm đưa tay ôm chặt cổ anh, dán chặt mình vào anh, kề sát tai anh nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ dốc sức biểu diễn..."

Đường Diệc Thiên chợt thu tầm mắt lại, dùng sức cắn lên vai cô một cái, dưới thân va chạm mãnh liệt, Hàn Niệm cảm thấy linh hồn của mình cũng bị sự va chạm lấy mất.

Cơn đau xé rách chi phối toàn bộ ý thức của cô, trong đầu trống rỗng, chỉ còn có anh. Cô đã từng ngửa mặt nhìn lên, từng sánh vai, từng yêu người này sâu sắc, lúc này lại giống như thú hoang cắn xé cô, như muốn nhai cả xương của cô, nhưng cô không cảm thấy có gì không tốt.

Cứ như vậy mà chết đi, chỉ trong tít tắc, tạm biệt đau khổ, dằn vặt, đó là chuyện rất hạnh phúc.

Người dưới thân mềm mại không xương, đôi mắt vô hồn, anh dùng sức thẳng lưng, mặt cô cũng không có chút biểu cảm, giống như một con búp bê đẹp đẽ tinh xảo, đẹp đến mê hoặc lòng người, nhưng không có sinh mệnh của mình.

Anh đưa tay xoa mặt cô, làn da mịn màn giống như tơ lụa bóng loáng và lạnh lẽo, cô cứ lẳng lặng nhìn anh, không chịu nói gì cả, giống như cô không còn cảm giác với bất cứ thứ gì.

Nấm hương nhỏ lúc đau khổ thì gào khóc, lúc vui vẻ thì ôm bụng cười lăn lộn, lúc thẹn thùng thì mặt sẽ đỏ ửng, đã hoàn toàn biến mất...

Anh đột nhiên nghiêng người nằm qua một bên, kéo cơ thể cô ra, cơ thể mảnh mai đầy mồ hôi dịu lại, ngực phập phồng lên xuống.

Hàn Niệm nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn anh, đường nét bên sườn mặt của anh có góc cạnh vô cùng rõ ràng, lạnh giống như đá xanh trong núi, hứng chịu ánh trăng lạnh lẽ, vừa cứng vừa lạnh.

Hơi thở của anh lắng xuống, sau đó mở miệng, "Tôi sẽ để em tận mắt nhìn thấy ông ta là người thế nào, để em biết mọi thứ em làm buồn cười và hoang đường cỡ nào."

Môi của Hàn Niệm giật giật, lúc này, cuối cùng cũng nở nụ cười. Nụ cười giống như bông tuyết, giống như một chiêc lá, một giọt mưa, phấp phới trong không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play