Ngày trước anh luôn cười cô, “Em ngủ như vậy, sau này sinh con không phải đá đứa nhỏ xuống giường sao.”
Đường Diệc Thiên nâng tay bóp mi tâm, xua tan những thứ vốn nên quên, Hàn Niệm trên giường dĩ nhiên đã chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở nho nhỏ trong đêm vô cùng rõ ràng.
Anh không khỏi cười khổ, thì ra anh vẫn nhớ mãi không quên, mà cô đã sớm quên sạch hết.
Anh và Hàn Niệm cứ giả vờ như tất cả đều chưa từng xảy ra, có phải có thể thật sự bắt đầu lại lần nữa không? Đường Diệc Thiên không tin.
Đưa tay xốc một gốc chăn lên, Hàn Niệm đột nhiên tỉnh lại, hoảng hốt ngồi dậy, cơn lạnh từ mũi chân lan lên trên, giống như kiến bò, “Anh… làm gì vậy?”
Đường Diệc Thiên ném chăn đi, tầm mắt từ bàn chân trắng nõn của cô di chuyển đến mắt cá, bắp chân, đầu gối… “Trí nhớ em có kém cũng nên nhớ tại sao em bước vào nhà tôi.” Anh nói xong đưa tay ra kéo, nắm chặt mắt cá chân của cô đến cuối giường, đứng cúi đầu xuống nhìn cô.
“Không phải bởi vì tôi cảm thấy cơ thể của em còn một chút sức quyến rũ sao?” Anh nói xong thì di chuyển bàn tay, tỉ mỉ thưởng thức khuôn mặt có vài phần sợ hãi của cô.
Tay của anh rất lạnh, sờ lên đùi cô giống như bị khăn lông ướt lau qua, cô cắn răng muốn mình bình tĩnh, nhưng lỗ chân lông toàn thân đã dựng đứng lên, ngay cả nụ cười cũng có chút cứng ngắc. Anh cảm nhận được xúc cảm vốn mịt mờ trở nên gai góc và sần sùi, nhếch miệng cười. “Căng thẳng lắm phải không, nghĩ tới dáng vẻ trước kia…”
Hàn Niệm cắn răng, mặc dù là cười nhưng còn khó coi hơn so với khóc, mà vẫn giữ nụ cười: “Chỉ hơi lạnh thôi.”
“Vậy thì tốt, sẽ không bắt đầu lại lần nữa giống như trước kia, suy cho cùng đối với những món đồ chơi đã qua, tôi không có hứng thú lắm.” Anh nói xong thì vén váy ngủ dài của cô từ mắt cá chân lên đến bắp đùi, đôi mắt tối tăm giống như vực sâu.
Hàn Niệm ngồi thẳng người, giơ tay kéo cổ áo ngủ của anh, cười lẳng lơ và quyến rũ. “Điều đó là tất nhiên, Đường tiên sinh bỏ tiền, em bỏ sắc, mau bán công bằng.”
Anh siết chặt tay, trong phúc chốc đùi của cô hiện lên một mảng xanh trắng, không đợi cô có động tác tiếp theo, anh đã nâng bắp đùi của cô lên, lực trên tay càng ngày càng mạnh, gần như muốn bóp nát mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, “Em đã mua bán bao nhiêu lần rồi?”
Hàn Niệm định trả lời, đột nhiên di động trên đầu giường không đúng lúc vang lên, Đường Diệc Thiên bước tới đoạt lấy điện thoại trước cô, trên màn hình hiện tên Hạ Đông Ngôn vô cùng rõ ràng. Anh dùng một tay ném cô vào giường, một tay nhấc điện thoại, không nói câu nào.
Ở đầu bên kia Hạ Đông Ngôn đã nói chuyện, “Hu hu, Hàn Niệm, anh vẫn cảm thấy em đến nhà họ Đường nhất định sẽ bị tên Đường Diệc Thiên khốn kiếp kia ăn sạch! Hắn chính là súc vật, không bằng cầm thú, em như là đưa dê vào miệng cọp! Em ngủ một mình sao? Nửa đêm hắn không phải không biết tốt xấu đến gõ cửa chứ? Dù hắn có gõ cửa em cũng đừng mở, hắn là bà ngoại sói!”
(Bà ngoại sói: là chỉ con sói giả làm bà ngoại trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ, ý chỉ những người xấu mà giả bộ tốt.)
“Khụ…” Đường Diệc Thiên nặng nề ho một tiếng, đầu bên kia điện thoại lập tức hét toáng lên, “Anh là ai?”
“Bà ngoại sói.” Sau khi anh nói xong thì ném điện thoại đi, nằm vùi lên giường, đè Hàn Niệm ở bên cạnh dưới cánh tay rắn chắc. “Đêm nay không được nghe điện thoại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT