Hạ Đông Ngôn nhìn
trăng nhìn sao, trông mong Hạ Bồng Bồng lớn nhanh một chút. Ngay cả Tô
Hải Mai cũng cảm thấy, Hạ Đông Ngôn còn mong mỏi hơn người mẹ kế như bà. Lúc Hạ Bồng Bồng mới 1m3, anh đã mua đồ cỡ 1m5 cho cô, hoặc cho cô mang đôi giày số hai lớn, còn nói mặc đồ lớn mới lớn nhanh.
Mỗi ngày
trước khi Hạ Bồng Bồng rời giường, Hạ Đông Ngôn đều rót một ly sữa, ước
gì có thể nhanh một chút đến mức muốn hỏng việc.
Hạ Bồng Bồng vừa lên cấp hai, Hạ Đông Ngôn nghiêm túc nói với cô, "Bồng Bồng, từ hôm nay trở đi em chính là người lớn!"
Lúc đó quả thực Hạ Bồng Bồng cũng đang trong tuổi mong đợi lớn lên, "Anh hai, lớn lên có thể làm gì?"
Hạ Đông Ngôn là người từng trải, có thể nói ra những chỗ tốt của tuổi
trưởng thành cho cô nghe, nhưng chỉ nói ngắn gọn, đó là..."Muốn làm gì
thì làm!"
"Vậy anh hai cảm thấy em làm gì được?" Lớn lên từ nhỏ
với anh hai, tuy anh chưa dạy mình làm chuyện gì tốt, nhưng trong tiềm
thức của Hạ Bồng Bồng luôn có thói quen "Nghe theo anh hai."
Mà
điều Hạ Đông Ngôn không hy vọng nhất là Hạ Bồng Bồng nghe theo mình, hai anh em thân thiết, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ! "Để chứng minh em đã trưởng thành, em phải tạo phản!"
"À..." Hạ Bồng Bồng nghiêng đầu suy nghĩ, "Nhưng em cảm thấy đã tốt lắm rồi, em tạo phản làm gì ạ?"
"Nhìn không vừa mắt!" Hạ Đông Ngôn làm gương, "Chẳng hạn như, em nhìn anh đi, em nhìn anh hai có vừa mắt không? Trước kia anh đối với em thế nào, có
phải em đã khó chịu rất lâu rồi không?"
Hạ Đông Ngôn sinh ra đã có bộ dạng không đứng đắn, bây giờ không chỉ không đứng đắn, còn hơi điên nữa, trong lòng Hạ
Bồng Bồng vô cùng hồi hộp, kiềm không được lùi vào góc tường phía sau
mấy bước. Anh hai cao hơn mình một khúc lớn, cơ thể nhìn rất cường
tráng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xách mình lên...Đánh một
trận!
Tuy Hạ Bồng Bồng chưa từng bị Hạ Đông Ngôn đánh, nhưng
trong ấn tượng của cô, anh hai làm ra chuyện gì, cô cũng không cảm thấy
bất ngờ. Cho nên cô mới không biết mình phải tạo phản cái gì, cô đã hoàn toàn quen với vẻ thần kinh của Hạ Đông Ngôn, không có gì khó chịu cũng
không có gì không thích ứng được.
"Anh hai...Em quen rồi!" Cô nghiêm túc nói, "Em đã quen với việc anh như vậy rồi!"
"..." Hạ Đông Ngôn lập tức hoá đá, "Em quen rồi hả?"
Lúc này tóc của Hạ Bồng Bồng đã dài đến eo, tuy nhìn mắt to tròn rất ngây
thơ và hồn nhiên, nhưng dù sao cô cũng đã mười ba tuổi, chuyện đầu óc
anh hai không quá bình thường, cô cũng đã đủ khả năng để thừa nhận rồi!
"Cả ngày anh hai đều không làm việc đàng hoàng phải không?" Hạ Đông Ngôn hỏi.
"Em cảm thấy anh hai không thích học có lẽ là vì thích cái khác." Hạ Bồng
Bồng ngẩng đầu nhìn anh, cặp mắt vừa đen vừa sáng, "Đúng không? Anh
hai?"
"Đúng vậy, anh hai thích phá hoại tình cảm của người khác,
chuyên theo đuổi nữ sinh đã có bạn trai!" Hạ Đông Ngôn cẩn trọng như
vậy, không phải là muốn Hạ Bồng Bồng ra sức cắt đứt với mình sao!
Cuối cùng Hạ Bồng Bồng thở dài, nhưng cô nói rất đúng, "Anh hai, trong lòng anh nhất định rất đau khổ..."
"..." Hạ Đông Ngôn phát hiện, mình đủ hư rồi, Hạ Bồng Bồng cũng đủ hồn nhiên
rồi, nhưng lối suy nghĩ của hai người vẫn không chung một dòng suy nghĩ!
Thực ra mặc dù Hạ Bồng Bồng đã quen thuộc với người anh trai này, nhưng muốn cô giải thích rõ, cô vẫn chưa làm được. Hoàn toàn không biết trong đầu
anh hai đang nghĩ gì! " Anh hai, tạo phản rất vui sao? Tại sao luôn
không nghe lời?"
Hạ Đông Ngôn trầm mặt, đôi mắt đào hoa luôn mang theo nụ cười lúc này vô cùng nham hiểm, "Rất vui!"
* * *
Không tạo phản...thì làm gì chứ? Chẳng lẽ vâng lời? Đây là vấn đề mà Hạ Đông
Ngôn thường hay suy nghĩ. Anh còn nhớ, mẹ ruột của anh, là một người
không ngoan ngoãn.
Bà thích uống rượu, thích hút thuốc, lúc bà ôm Hạ Đông Ngôn, cả người đều là mùi rượu và mùi thuốc lá. Ba sẽ cãi nhau
với bà, bọn họ ầm ĩ ở đó, Hạ Đông Ngôn đứng bên cạnh nhìn, nhìn bọn họ
đấu nhau, anh đã quen.
Đôi khi bà cũng sẽ quan tâm chút ít đến
cuộc sống của Hạ Đông Ngôn, xem sách bài tập của anh, xem bàn học anh có ngăn nắp không, và nói với anh, "Đông Ngôn, con đúng là một đứa bé nghe lời."
Cuối
cùng họ vẫn ly hôn, người phụ nữ thích hút thuốc uống rượu và đánh bài
kia, ba hay gọi bà như vậy, cuối cùng cũng rời khỏi cuộc sống của Hạ
Đông Ngôn.
Hạ Đông Ngôn ngoan ngoãn nhìn bà ra đi, không khóc,
cũng không ầm ĩ, bởi vì anh biết, là số trời đã định. Có một số việc,
không phải cố gắng là có thể thay đổi, cũng không phải ngoan ngoãn là
hữu dụng.
Cho nên, anh biết lời nói của Hạ Bồng Bồng, y như con ngốc, quá buồn chán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT