Nhớ tới cuộc huyết chiến kia, trên mặt Ban Tư lộ ra một tia chán nản: "May
mà ta xuất ra ma thú mà ta nuôi dưỡng nhiều năm để ngăn cản, nếu không
chỉ sợ lúc đó đã mất mạng. Đáng tiếc, tất cả bọn họ đều chết rồi, tâm huyết nhiều năm của ta, vì vậy mà hóa thành hư
không." Nghe vậy, Phượng Vũ nắm chặt tay Ban Tư: "Nhà bị phá hủy có thể
xây lại, ma thú chết đi còn có thể nuôi lại, chỉ cần người còn sống là
tốt rồi." Nghe được sự an ủi của nàng, trái tim Ban Tư dâng lên mấy phần ấm áp.
Ngừng lại một chút, lại nói: "Thật vất vả ta mới có thể
thoát ra ngoài, người đuổi giết ta luôn gắt gao bám sau lưng ta. Có đến
vài lần thiếu chút nữa bọn họ đã phát hiện ra ta, nhưng cũng chính thừa
dịp ở gần đó, ta mới nghe được đối thoại của bọn họ, mới phát hiện bọn
họ là người của Quang Minh Thánh Điện. Chắc là nghe được tin tức sau
cuộc chiến ở Ma Vực năm đó, còn có người chưa chết, mới phái người ra
ngoài đuổi giết ta."
Phượng Vũ khinh thường nói: "Bọn tiểu nhân đó, lỗ mũi còn thính hơn cả chó."
"Tiểu nhân?"
"Không sai." Phượng Vũ nói ra đủ loại hành vi ti tiện bỉ ổi của ngân y hộ vệ
mà mình gặp được hôm nay, "Rõ ràng là làm chuyện còn hung ác hơn so với
cường đạo, mà vẫn còn tự xưng là Quang Minh Thánh Điện, thật là ô nhục
hai chữ Quang Minh."
Trên mặt Ban Tư lại lộ ra vẻ không hiểu:
"Thật kỳ lạ. . . . . . Mấy chục năm trước, Quang Minh Thánh Điện không
có loại tác phong làm việc như vậy, từ trước đến giờ bọn họ tự cho mình
là người bảo vệ Linh Sĩ, cực kỳ gò bó và nghiêm nghị đối với thủ hạ. Mặc dù bệ hạ đối đầu với bọn họ, nhưng đánh giá không thấp đối tác phong
làm việc của bọn họ, đảm bảo đảm đương nổi bốn chữ quang minh lỗi lạc ."
"Quang minh lỗi lạc? Quả đúng như vậy, trong cuộc chiến năm đó
nếu bọn họ không xúi giục sư phụ coi trọng thủ hạ, thì sư phụ cũng sẽ
không thua trong cuộc chiến kia, bị người ta phong ấn 60 năm."
Phượng Vũ xem thường nói. "Chuyện năm đó, quả thật là có nhiều điểm đáng nghi, đến nay ta vẫn có vài chỗ không hiểu. Mà hiện tại thủ đoạn của Quang
Minh Thánh Điện trở nênác độc như thế, cũng là hoàn toàn vượt khỏi dự
liệu của ta."
Dù sao cũng không phải điểm mấu chốt của sự tình,
Ban Tư nghĩ một lát không nghĩ ra, liền vứt nó qua một bên, hỏi thăm
Phượng Vũ gần đây bệ hạ có bị người của Ma Vực truy lùng hay không. Sau
khi lấy được câu trả lời là không, thì lo lắng lớn nhất trong tim rốt
cuộc cũng biến mất: "Việc ta lo lắng nhất chính là chuyện này sẽ liên
lụy bệ hạ, nếu như vô sự, thì không còn gì tốt hơn."
"Chỗ ở
trước đây của người đâu? Mặc dù ngân y hộ vệ bị tiêu diệt, nhưng thành
Quang Minh khẳng định còn có thể phái sát thủ ra ngoài. Theo ý ta, không bằng trước mắt người tìm một nơi tốt để dưỡng thương, chờ mọi chuyện đi qua rồi hãy nói."
Mặc dù có thù hận vô cùng lớn với Quang Minh
Thánh Điện, nhưng Ban Tư biết rõ chỉ dựa vào sức của một mình mình cũng
không cách nào đối kháng với Quang Minh Thánh Điện.
Ngay lập tức chỉ có thể cắn răng nhịn xuống việc bị luân phiên đuổi giết, lòng báo
thù càng thêm mạnh mẽ: "Được, chúng ta yên lặng chờ bệ hạ tu hành trở về sẽ tính toán sau." Chủ ý đầu tiên là tìm nơi dưỡng thương lại làm hai
người lo lắng: thế lực thành Quang Minh Thánh trải rộng khắp thiên hạ,
phải tìm được một nơi có thể lừa gạt được bọn họ dễ vậy sao?
"Trước tiên chúng ta ra khỏi Tử Vong Chi Cốc, rồi hãy tìm nơi đặt chân." "Bây
giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy." Vừa dứt lời, mảnh đất bằng phẳng đột
nhiên nổi lên một trận cuồng phong, hoa cỏ cắm rễ không sâu vì vậy mà bị kéo lên, bay đi theo gió. Ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trong
không khí, Phượng Vũ không khỏi nhíu nhíu mày: "Nơi nào đã xảy ra
chuyện? Cái cốc chết tiệt này quả nhiên giống như tên gọi, thật đúng là
không yên ổn."
Cùng lúc đó, thành Quang Minh, Quang Minh Thánh
Điện. Bên trong phòng đèn đuốc sáng trưng, có một bóng người khô gầy
đứng chắp tay, nếp nhăn khắp nơi trên mặt, một đôi mắt sáng rực tràn đầy hung ác, một nốt ruồi đen bên quai hàm không ngừng lay động theo bắp
thịt, giống như có thể rớt xuống từ trên mặt bất cứ lúc nào.
"60 năm rồi ! Rốt cuộc lại để cho ta tìm được chỗ của dư nghiệt Ma Vực! Lần này, ngàn vạn lần ta cũng không thể bỏ qua, cho dù là《 Ngự Linh yếu
quyết 》, hay là cánh cửa kia. . . . . ." Rất nhanh, sự thiết tha trong
mắt hắn đã bị sự tính toán thay thế: "Đáng ghét, nếu ta tự mình đi nhất
định sẽ kinh động đến những người khác. Thôi, hay là trước tiên phái
những người khác đi tiếp ứng cho ngân y hộ vệ, tránh cho đám phế vật kia làm hỏng mọi chuyện. Nhưng chuyện này có liên quan đến một việc trọng
đại, ta luôn đối muốn giữ bí mật với tất cả mọi người, ta phải phái
người nào đi đây?"
Do dự một chút, lão giả gầy khô liền có quyết định: "Để cho đứa bé kia đi đi, trên người hắn có thứ ta tự tay gieo
xuống . . . . . . Trên đời này cũng chỉ có hắn tuyệt đối sẽ không phản
bội, giấu giếm ta." Hình như lão giả rất hài lòng đối với quyết định của mình, cuối đầu nở nụ cười, âm thanh thô kệt giống như tiếng quạ kêu.
Ánh đèn chiếu bóng dáng của hắn lên trên bức tường tuyết trắng, không biết
có phải góc độ có vấn đề hay không, mà bóng dáng của hắn cũng giống như
một con quạ đang chờ cái gì đó, giống như đang chọn người để ăn, nhìn
qua chẳng tốt lành gì.
Lúc này, cửa chính hoa lệ đang khép chặt
đột nhiên bị người nhẹ nhàng gõ. Bị cắt đứt suy nghĩ trong mắt lão giả
lóe lên một tia tức giận, âm thanh vẫn hùng hậu hòa ái như thường ngày,
và vẻ mặt hoàn toàn khác biệt với ban nãy: "Chuyện gì?"
"Thánh
Tế tư đại nhân tôn kính, thuộc hạ có chuyện quan
trọng xin bẩm báo với ngài." Nghe được âm thanh, lão giả được gọi là
Thánh Tế tư không khỏi khinh ngạc: "Là Tả Trường đại nhân sao? Có chuyện gì, vào đây rồi nói."
Cửa chính không tiếng động mở ra, đi vào
là một lão giả mặt mày ngoan độc, đi về phía trước, quỳ xuống trước
Thánh Tế tư ở phía xa: "Đại nhân, học trò cưng của ta Cam Ma La hơn mười ngày trước lại Tu Tháp Đế Quốc bị người ta giết hại! Mà trong thơ hồi
âm của hoàng tộc Lạc thị của Tu Tháp, lại rất là che chở đối với hung
thủ! Cam Ma La là Sứ giả Thánh điện phái đến đại lục, Tu Tháp đế quốc rõ ràng là đối nghịch với Quang Minh Thánh Điện, nói không chừng chính là
bọn họ phái hung thủ giết chết ái đồ của ta! Thuộc hạ thỉnh cầu ngài lập tức phái ra hộ vệ mạnh nhất của Quang Minh, tiêu diệt Tu Tháp Đế Quốc,
huyết tẩy những tội đồ này để rửa sạch sỉ nhục trên mình Quang Minh
Thánh Điện!"
Tín đồ của Quang Minh Thánh Điện ở Tát Lan phân bố
khắp nơi, mấy trăm năm qua, trừ sáu mươi năm trước đại chiến ở ngoài với Ma Vực, còn chưa bao giờ có chuyện các sứ giả thần chức chết oan chết
uổng.
Cho dù bụng dạ Thánh Tế tư sâu xa, sau khi nghe tin tức
như vậy cũng không khỏi kinh hãi: "Ta nhớ tu vi của Cam Ma La đã là cấp
hai trung cấp, mà thực lực tu sĩ Tây Phong đại lục cơ bản đều là hạ cấp. Là ai có khả năng giết được hắn?"
"Rõ ràng, nhất định là Hoàng
thất Tu Tháp phái cao thủ trong nước giết chết đồ đệ của ta!" Tả Trường
Trọng Lê đại nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu Cam Ma La không chết,
lấy thực lực của hắn nhất định có thể vinh thăng lên chúc vụ Hữu Trường. Đến lúc đó thầy trò hai người liên thủ, bên trong thánh điện trừ Thánh
Tế tư, ai dám không nhìn sắc mặt của hắn mà làm việc? Vừa nghĩ tới mộng
đẹp lâu dài tan thành bong bóng, hàm răng Trọng Lê càng ngày càng cắn
chặt hơn, hận không thể lập tức vọt tới Tu Tháp, róc xương lóc thịt hung thủ, mới có thể giải được mối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT