So với Luci đang hả
lòng hả dạ, Lăng Tử Minh lại có chút hoảng hốt. Từ lúc bắt đầu đến gần
Linh Trì, trong lòng hắn liền mơ hồ sinh ra một loại rung động, thúc
giục hắn nhất định phải làm chút gì đó.
Dưới sự kêu gọi mạnh mẽ,
Lăng Tử Minh thậm chí quên luôn phải ẩn giấu thân mình, tự mình rời khỏi bóng cây đi thẳng về phía căn phòng duy nhất trong nội viện.
"Này!" Phượng Vũ nhanh tay nhanh mắt, một phen bắt hắn lại, "Nóng lòng cũng không nên như vậy!"
Vậy mà, Lăng Tử Minh quay đầu lại, trong ánh mắt sốt ruột, còn mang theo
mấy phần trống rỗng: "Ta muốn đi qua. . . . . . Nó đang gọi ta!"
"Nó? Là ai?" Phượng Vũ chăm chú lắng nghe, mọi nơi, trừ giọng nói hai người
đè thấp nói chuyện với nhau, ngoài tiếng bước chân của vệ binh ra, cũng
không có tiếng động nào khác. Lúc nàng đang cảm thấy kỳ lạ, bỗng dưng
trong nội tâm khẽ động, phóng Tinh Thần Lực ra dò xét một chút, liền lập tức cảm nhận được ra kết quả kinh sợ.
—— lấy căn phòng lộng lẫy
làm trung tâm, một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ giống như xoáy nước,
cuồn cuộn không dứt lan tràn ra linh khí kinh người, nghĩ đến chính là
Luyện Linh Trì. Nhưng nghiên cứu kỹ càng nguồn gốc lực lượng, lại hình
như là ở dưới Linh Trì, đến từ lòng đất không lường được độ sâu.
Nơi đó giống như là có một cự thú ngủ say đã lâu, mặc dù đang ngủ say,
trong lúc hít thở, vô ý phóng xuất ra uy áp làm người ta không thể khinh thường. (cự thú: con thú khổng lồ)
Cự thú giống như ảo ảnh, lướt qua trong đầu Phượng Vũ. Khi nàng cố gắng muốn thấy nó rõ hơn một chút, nhưng lại dường như không thích bị quấy rầy, trước mắt vẫn luôn ngăn
cách bởi một tầng nào đó, mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ lắm.
Thế
nhưng ảo ảnh thoáng hiện trong nháy mắt này, đã đủ để làm cho Phượng Vũ
sinh ra một suy đoán hoang đường nhưng cũng hợp lý nhất: nếu cái gọi là
Luyện Linh Trì chỉ là bởi vì cự thú vô ý phát ra hơi thở bao hàm cả linh khí, như vậy, sức mạnh của bản thân cự thú phải cường đại tới cỡ nào? !
"Thế nào?"
Nhận ra Phượng Vũ trầm mặc khác thường, Phó Tư Đường và Luci cùng lúc nói ra lời hỏi thăm thân thiết.
"Có lẽ là ảo giác, nhưng ta vẫn cảm giác dưới đất có gì đó."
"Là mai phục sao?"
"Không, là một lực lượng cường đại tới mức không thể hình dung được, nó thậm chí vượt qua Luyện Linh Trì gấp trăm ngàn lần!"
Gần đây Luci vô cùng khát vọng khôi phục lại lực lượng cường đại, lập tức
hỏi tới: "Là Lực Lượng Chi Nguyên của Luyện Linh Trì sao?"
"Ta
không biết. . . . . ." Phượng Vũ nhắm mắt lại, vừa rồi nàng lại cố gắng
thử cảm ứng hình dáng chân thực của cự thú thần bí kia, rồi lại thất bại lần nữa: "Ta không có cách nào hoàn toàn cảm giác được nó."
Phó
Tư Đường nghe nói như thế cũng không cảm giác khác thường, năng lực nhận biết của Phượng Vũ cường hãn đến mức nghịch thiên, Luci thanh tỉnh cũng tương đối khiếp sợ: "Cái gì? Ngay cả ngươi cũng không cách nào cảm giác được nó? Vậy nó nhất định là vật sống tương đối ghê gớm! Đáng giận, với lực lượng thân thể hiện tại này của ta đều không làm được cái gì hết,
nếu không nhất định sẽ nhìn nó rõ ràng hoàn toàn."
Lúc ba người
đang vì dị vật dưới đất làm phân tâm, Lăng Tử Minh đã thoát khỏi tay
Phượng Vũ, tiếp tục đi về phía trước: "Nó đang kêu gọi ta...ta nghe
được. . . . . ."
Ý thức hoảng hốt, Lăng Tử Minh không che giấu
hành tung, vừa vặn bị một đội vệ binh đến đây tuần tra nhìn thấy. Thấy
người lạ thế nhưng xông vào được cấm địa, đám vệ binh theo bản năng muốn tiến lên bắt. Nhưng thậm chí còn không chờ bọn họ báo tin cho đội ngũ
khác tình hình quân địch, thì trong mũi liền ngửi được một mùi hương
thoang thoảng rồi nhao nhao gục ngã.
"Mặc kệ, đi vào trước lại
nói." Biến cố đột phát, đây là biện pháp tốt nhất không kinh động vệ
binh khác mà Phượng Vũ có thể nghĩ đến. Thu hồi bình thuốc, nàng gọi
Luci và Phó Tư Đường một tiếng, theo sát phía sau Lăng Tử Minh, tiến vào căn phòng lộng lẫy xa xỉ.
Bên trong phòng, đá cẩm thạch hình
vuông được lát thành những bậc thềm xung quanh dòng nước suối ấm áp,
trên mặt nước tỏa ra khí nóng bừng bừng. Trên vách tường có vô số cửa sổ nhỏ chuyên giải nhiệt, trong góc phòng thậm chí còn có cái sập nhỏ
chuyện đặt y phục.
Vô luận nhìn từ góc độ nào, bố trí của nơi này không có gì khác với phòng Ôn Tuyền bình thường. Nếu không phải cảm
nhận được linh khí nồng đậm kia, cùng với bên ngoài nhiều vệ binh đến
kinh khủng, bốn người nhất định sẽ cho là tìm lầm rồi.
Từ lúc đi
vào trong phòng, ánh mắt Lăng Tử Minh trở nên ngày càng trống rỗng. Hắn
ngơ ngác đứng cạnh bờ hồ một lát, chợt cùng y phục tung người nhảy vào
trong hồ.
Phượng Vũ theo bản năng vừa định đưa tay ra kéo hắn
lại, nhưng một màn khác thường lại xuất hiện: Lăng Tử Minh vốn nên rơi
vào trong hồ nước, lại lơ lửng giữa không trung, trận gió vô hình thổi
qua trường bào của hắn bay bay không ngừng. Cái trán rộng cũng nâng lên
theo gió, một pháp ấn đỏ tươi từ từ hiện lên cái trán của hắn, từ nông
tới sâu, tản mát ra ánh sáng khiếp người.
Giống như là hô ứng
cùng với ánh sáng kia, song kiếm đeo ở hông Phượng Vũ, ánh sáng màu đỏ
cũng bắt đầu mạnh lên. Song kiếm Chu Tước tự động thoát khỏi vỏ kiếm
chậm rãi bay lên, dừng lại ở giữa không trung. Cũng lơ lửng ở giữa không trung giống như Lăng Tử Minh, tạo thành một cặp hô ứng ăn ý.
—— đây là xảy ra chuyện gì? !
Mắt thấy một màn này, đám người Phượng Vũ đều kinh ngạc nói không ra lời.
Đúng lúc này, một sát khí cực mạnh, vô cùng ác liệt, đột nhiên đánh tới từ
ngoài phòng. Không kịp suy nghĩ nhiều, ba người theo bản năng lẩn tránh, một dây xích dài lớn gào rít tới, chỉ trong gang tấc quẹt qua thân thể
Phượng Vũ, rơi ầm ầm trên đất, liện đập vỡ đá cẩm thạch cứng rắn lát
trên mặt đất thành vết rách thật sâu.
"Thế nhưng lại có thể để
ngươi chạm đến phong ấn! Lăng Tử Minh, ta sớm nên từ lúc ngươi vừa ra
đời liền giết ngươi!" Cam Ma La phẫn nộ quát, khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy hối tiếc thật sâu, "Thánh Tế Tư trách cứ thì thế nào? Dù là bị Thánh
điện xoá tên, chỉ cần sống lại, ta cũng nên liều mạng một phen!"
Một câu chưa dứt, Cam Ma La phẫn nộ điên cuồng lại điều khiển dây xích dài đánh về phía mọi người lần nữa!
Năng lực của ma pháp sư hoàng cấp không phải là giỡn, thậm chí không cần chờ Cam Ma La ra tay, uy áp tràn ra từ người hắn cũng đã mang tới sức lực
của hàng nghìn người, áp bức làm mấy người không thở nổi. Phượng Vũ và
Luci còn tốt hơn một chút, đầu gối Phó Tư Đường đã mềm nhũn, nặng nề nửa quỳ xuống gắng gượng chống đỡ thân thể.
Chỉ có Lăng Tử Minh thân ở trong Linh Trì là không chịu một chút ảnh hưởng nào, pháp ấn trên
trán, ánh sáng vẫn từng chút từng chút một rực rỡ chói lóa dần lên, cùng song kiếm Chu Tước, hai cái tôn nhau lên, giống như đang hoàn thành
nghi thức thần bí gì đó.
Lại hiểm hiểm né tránh được công kích,
Phượng Vũ muốn phản kích, lại khổ nổi là vũ khí đang ở bên chỗ Lăng Tử
Minh, không cách nào thi triển một kiếm uy thế của ngày đó ra được.
—— làm sao bây giờ?
Mắt thấy dây xích dài lớn của Cam Ma La lại thổi quét về phía mình lần nữa, Phượng Vũ cái khó ló cái khôn, lấy ngọc châu gia truyền ra, rót Thổ
Nguyên Tố vào rồi ném về phía trước: "Thổ Bích Chướng!"
Bức tường ngăn cản mới vừa tản ra ánh sáng màu vàng, liền bị dây xích dài hung
hăng đánh trúng nát bấy! Mặc dù dây xích dài đi tới đó vì vậy mà bị chặn lại, hết sạch lực lượng, nhưng ánh sáng rực rỡ của ngọc châu cũng lập
tức giảm đi, lóe lên mấy cái, vỡ vụn thành bột.
Mà Luci thừa dịp
có sơ hở mà phát động công kích, cũng bị Cam Ma La nhẹ nhàng hóa giải,
bản nhân Luci cũng nặng nề ngã trên mặt đất.
—— đây chính là chênh lệch giữa cường giả và người yếu sao? Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này?
Phượng Vũ cắn răng nhìn kẻ địch trước mặt lộ ra nụ cười khinh thường, tầm mắt
vô tình lướt qua phía trên Luyện Linh Trì, bỗng dưng, trong nháy mắt một ý nghĩ điên cuồng xông lên đầu: Không phải Luci đã từng dạy nàng chiêu
thức hóa linh sao? Nếu lấy tu vi hiện tại, có thể hội tụ nguyên tố tự
nhiên vĩnh viễn không đủ để địch lại Cam Ma La, sao không chuyển linh
khí của Luyện Linh Trì thành chính mình dùng, hóa thành pháp thuật?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT