Gió nhẹ thổi qua,
nhấc lên một góc khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ung dung của
nàng, khiến cho mọi người đều lắp bắp kinh hãi: "Hoàng hậu bệ hạ, vì sao ngài lại tới đây?"
Hoàng hậu từ trước đến giờ luôn dịu dàng ân
cần lại không để ý tới bọn họ, chỉ sắc mặt trắng bệch nhìn Lăng Tử Minh
một chút, lại nhìn sang thiếu nữ một chút, run giọng hỏi: "Các ngươi. . . . . . biết nhau?"
Lăng Tử minh dời ánh mắt đi, không lên tiếng.
Thiếu nữ thừa dịp hắn không phản kháng, cả người đều dựa sát vào người
hắn, kiêu ngạo lại vui sướng lớn tiếng tuyên bố: "Mẫu hậu, hắn chính là
Bạch Điêu ca ca ta thường nhắc tới với ngài."
"Thiên Nhi, ngươi. . . . . . ngươi không biết tên của hắn? Sao ngươi lại gọi hắn là Bạch Điêu?"
"Bởi vì lần đầu tiên lúc ta nhìn thấy hắn, hắn chính là cưỡi một con Đại
Bạch Điêu cứu ta, bộ dáng kia khỏi phải nói là có bao nhiêu anh tuấn."
Khi nói chuyện, ánh mắt của Thiên Nhi đều hướng về Lăng Tử Minh, trong
đó không che giấu được tràn đầy ái mộ, "Sau này mặc dù biết tên của hắn, ta vẫn gọi hắn là Bạch Điêu ca ca. Mẫu hậu, ngài từng đồng ý hôn sự do
bản thân ta quyết định, ta ——"
"Câm mồm! Ngươi mới mấy tuổi mà đã nghĩ đến hôn sự? ! Thật là không biết thẹn!" Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Nàng từ trước đến giờ luôn dịu dàng ôn hòa, coi như mấy ngày nay tức
giận Lạc Tây Á không hiểu chuyện, cũng ít khi thấy vẻ mặt thống khổ,
lảng tránh và sắc bén như vậy. Lần này đột nhiên phát tác ra, chẳng
những mọi người đều ngây người, cả người Thiên Nhi lại càng sửng sốt
hơn.
Trong khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng
bước chân chậm rãi đi tới của nam tử âm nhu, cười nói: "Hoàng hậu bệ hạ, ta thấy công chúa điện hạ chọn trúng thiếu niên này rất tốt, tuy tuổi
công chúa còn nhỏ, đính hôn trước cũng không tồi. Sao ngài phải trách
mắng nàng chứ?"
"Tế, Tế Tư đại nhân!" Nghe có người nói chuyện thay mình, đôi mắt Thiên Nhi đỏ lên, oa một tiếng khóc lên.
Nghe nàng gọi ra thân phận của nam tử âm nhu, mọi người lại cả kinh. Phượng
Vũ và Luci tận mắt nhìn thấy nhân vật "Nghe đại danh đã lâu" này, hết
sức kinh dị, càng thêm mấy phần địch ý.
Cam Ma La lại không chú ý tới vẻ mặt khác thường của bọn họ, ánh mắt tối tăm nặng nề gắt gao nhìn chăm chú vào trên người Lăng Tử Minh, giọng nói lại rất phong độ hòa ái dễ gần: "Hoàng hậu bệ hạ, chẳng lẽ ngài ngại xuất thân của thiếu niên
này nhỏ bé nghèo khó, không xứng với công chúa điện hạ cao quý sao? Thật ra thì nơi này là thế giới Cường Giả Vi Tôn, chúng ta nên đưa mắt nhìn
xa một chút, không cần thiết phải mê muội coi trọng địa vị trước mắt, mà coi nhẹ khả năng trong tương lai. Dù sao, hoàng tử cũng có thể luân lạc làm bình dân. Mà bình dân, lại vì sao không thể trở thành phò mã chứ?"
Theo lời nói này, sắc mặt hoàng hậu càng lúc càng tái nhợt, thân hình lại
càng lảo đảo muốn ngã. Phượng Vũ nhanh tay nhanh mắt, một phen đỡ lấy
nàng, nàng lại giống như chưa tỉnh, chỉ thì thào nói: "Nghiệt duyên. . . . . . Nghiệt duyên. . . . . . Tế Tư đại nhân, xin ngươi đừng nói nữa,
ta van cầu ngươi đừng nói nữa."
Thấy thế, trong lòng mọi người
không hẹn mà cùng nghi ngờ nói: với tính cách của hoàng hậu, coi như
Thiên Nhi yêu một bình dân, cũng không nên luống cuống đến mức này chứ.
Đối với hoàng hậu ăn nói khép nép khẩn cầu, Cam Ma La làm như không nghe
thấy. Hắn từ từ bước thong thả tới trước mặt Lăng Tử Minh, dò xét đánh
giá hắn: "Quả thật là —— anh tuấn còn trẻ, không trách được mắt công
chúa ở trên người ngươi. Người thiếu niên, tại sao ngươi không nói lời
nào? Chẳng lẽ là bị hoàng hậu hù sợ?"
Từ lúc hoàng hậu xuất hiện, vẫn không nói một câu, Lăng Tử Minh đột nhiên ngẩng đầu, tràn đầy ý tứ
uy hiếp gầm nhẹ quát: "Tránh ra!"
"Nên rời đi chính là ngươi!"
Cam Ma La tâm niệm vừa động, gió mạnh hóa ra lưỡi dao sắc bén cũng xoáy
nhanh hướng về phía đối phương. Lăng Tử Minh không hề phòng bị, thật may là bản năng nhiều năm tập võ làm hắn trực giác cúi đầu, hiểm hiểm tránh được một kích suýt chút nữa muốn tánh mạng hắn này.
"Ngươi làm
cái gì? !" Hoàng hậu kinh hãi, một phen chắn trước mặt Lăng Tử Minh:
"Cam Ma La, ngươi điên rồi sao, thế nhưng lại có thể ra tay với hắn,
ngươi có biết hắn chính là ——" Nói tới đây, hoàng hậu đột nhiên giật
mình vì lỡ lời, ngừng lại không nói tiếp nữa.
"Hắn là ai? Hoàng
hậu bệ hạ, ngài lại nói tiếp đi." Thấy nàng ngăn mình lại, Cam Ma La
không truy kích tiếp nữa, quát quát ép hỏi: "Vừa rồi ngài không phải
kiên quyết phản đối công chúa gả cho hắn sao? Ta tới thay ngài diệt trừ
hắn, chẳng phải là rất tốt? Tại sao ngài lại đột nhiên thay đổi chủ ý?"
Hắn một chốc nói chuyện thay Thiên Nhi công chúa, một chốc lại còn nói muốn thay hoàng hậu giết chết Lăng Tử Minh, tính tình thay đổi thất thường
hỉ nộ vô thường, đúng là hiếm thấy. Lúc này, ngay cả Thiên Nhi ngây thơ
nhất cũng nhìn ra đối tượng hắn nhằm vào là hoàng hậu, không lại cho
rằng hắn ra mặt giúp mình nữa.
Đối mặt với chất vấn, môi hoàng
hậu không ngừng run run, vô số lời nói trên bờ môi cuồn cuộn, nhưng lại
từ đầu đến cuối nói không ra một chữ.
Lúc này, chỉ nghe Lăng Tử
Minh lạnh lùng nói: "Hoàng hậu hận ta, cũng không nhịn được mà giết ta,
chỉ đơn giản như vậy. Ngươi vừa muốn giết ta, như thế chúng ta không
ngại so qua một trận, đánh rồi mới biết!"
Nghe được Lăng Tử Minh
khiêu khích mình, thực ra là lời nói giải vây cho hoàng hậu, Cam Ma La
trầm mặc chốc lát, chợt cười lên ha hả: "Quả nhiên là —— mẫu tử liên
tâm! Lăng Tử Minh, ngươi vừa sinh ra liền bị Ngải Phỉ nhẫn tâm vứt bỏ,
từ đường đường là hoàng tử lại trở thành một bình dân, ngươi dám nói đối với nàng không có nửa phần oán hận? Tại sao lại còn lo nghĩ cho nàng?"
Mặt anh tuấn của Lăng Tử Minh hàm băng, môi mím lại càng chặt hơn: "Ta không biết ngươi đang nói gì."
"Vậy sao, vậy ta không ngại nói rõ ràng hơn chút. Mười sáu năm trước, ngươi
là vị hoàng tử đầu tiên của Hoàng thất, vừa sinh ra đã bị Chiêm Tinh Sư
bói ra, nếu để ngươi làm thái tử, nhất định sẽ làm Tu Tháp mất nước! Vì
củng cố hoàng quyền, hai vị bệ hạ là hoàng đế và hoàng hậu quyết định
đưa ngươi xuất cung, cũng ở trong hoàng tộc chọn lựa ra một đứa trẻ mới
sinh tới thay thế ngươi, đó chính là Lạc Tây Á. Ngươi cho rằng tại sao
Lạc Tây Á lại được gọi là Tam điện hạ? Không chỉ vì trước hắn từng có
một công chúa qua đời vì bệnh, càng là vì hoài niệm ngươi đã bị đuổi
xuất cung! Chỉ là, ngươi bị coi là người sớm chết yểu để hoài niệm."
Nói tới đây, Cam Ma La liên tục cười lạnh: "Lăng Tử Minh, ở trong lòng bọn
họ, người được bọn họ gọi Đại Hoàng Tử là ngươi đã sớm là một người
chết!"
Tiếng nói vừa dứt, Lạc Tây Á liền kêu to lên: "Ngươi nói
bậy! Ngươi nói bậy! Ta là hoàng tử huyết thống thuần chính! Mới không
phải là tôn thất chi thứ gì đó!"
Hắn đã quen phách lối, nói xong
liền xông lên muốn đánh Cam Ma La, không ngờ lại bị uy áp vô hình quanh
thân Cam Ma La trấn áp, chẳng những chưa tới gần được người hắn, ngược
lại hung hăng té ngã trên đất, khung xương toàn thân giống như là rời
rạc, bò cũng bò không nổi.
So sánh với Lạc Tây Á vì địa vị của
mình mà gấp đến độ giơ chân, thân là người trong cuộc Lăng Tử Minh lại
bình tĩnh hơn rất nhiều: "Ngươi lục ra những nợ cũ này, có ý đồ gì?"
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Tử Minh, Cam Ma La kinh ngạc nói: "Ngươi
không phải hận nàng sao? Theo như ta điều tra, ngươi lại tương đối thống hận nàng. Sau khi nàng đưa ngươi xuất cung, không bao lâu liền hối hận. Năm đó ngươi bốn tuổi, nàng bắt đầu thường lặng lẽ đi thăm ngươi, cũng
lừa ngươi nói nàng là thân thích của ngươi. Tự cho là cô nhi như ngươi
tương đối cảm kích nàng. Nhưng năm ngươi mười bốn tuổi đó, lúc ngươi
nhắc tới thống hận mẫu thân đã vứt bỏ ngươi, nàng bị kích thích nên sụp
đổ khóc lớn, cuối cùng thừa nhận nàng chính là mẫu thân ngươi. Mà ngươi
lại không những không chịu tha thứ cho nàng, hơn nữa từ đó về sau, đối
với nàng có thể nói là hận tới cực điểm, lại bởi vì nàng dù sao cũng là
thân mẫu của ngươi, không có cách nào ra tay độc ác, cho nên liền lựa
chọn trốn tránh không gặp nàng."
Nói xong, hắn âm nhu cười một tiếng: "Những chuyện này —— ta không có nói sai chứ? Điện, hạ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT