"Tế Tư đại nhân
tôn kính, tại hạ cũng là vạn bất đắc dĩ." Đối mặt với hơi thở không vui
tản ra quanh thân Tế Tư, lão giả có vẻ như khiêm tốn cung kính cúi thấp
đầu, giấu nụ cười ác độc nơi khóe miệng trong bóng tối: "Trong suy nghĩ
của ngài người thừa kế Đế Quốc sau này đang trong lúc nguy nan, cho nên
ta không thể không mạo hiểm báo tin cho ngài."
"Lạc Tây Á? Cái
người trong hai đời chỉ biết vơ vét bảo vật kia thì có thể có nguy hiểm
gì chứ?" Tế Tư lạnh lùng nói. Dễ nhận thấy là, hắn cũng không để cái vị
gọi là người thừa kế Đế Quốc vào mắt, bởi vì đúng là năm đó hắn trợ
giúp, đưa đối phương lên vị trí hoàng tử!
—— mười mấy năm không
thấy, người này vẫn cuồng vọng như trước. Nhưng cũng vì thế, tính tình
cực đoan dễ giận kiếm chuyện của hắn mới càng bị khơi dậy dễ dàng hơn.
Nụ cười lão giả càng sâu, giọng nói lại hết sức hoảng sợ: "Điện hạ muốn
giết một người bất kính với hắn, lại bị hoàng hậu phát hiện. Vì vậy nên
tâm Hoàng hậu có khúc mắc với Điện hạ, chẳng những giam lỏng Điện hạ,
hơn nữa lại bàn bạc với Hoàng đế, muốn để hài tử bị đưa đi năm đó trở
lại Hoàng thất. Nếu thật sự thành công, chẳng phải cố gắng năm đó của
ngài là uổng phí sao? Một khi để mặc hài tử kia hồi cung, đối tượng mà
hoàng đế và hoàng hậu nhằm vào tiếp theo, nên là ngài rồi."
"Hừ, dù cho bọn họ gan lớn như trời, bọn họ cũng không dám nhằm vào ta, trừ phi bọn họ không sợ đắc tội Quang Minh Thánh Điện!"
Tuy nói thế, Tế Tư đã có chút nóng nảy: "Năm đó kết quả của Chiêm tinh Phó
gia đưa ra không phải đã biểu hiện rất rõ ràng sao! Nếu lập con trai
ruột của hoàng hậu làm thái tử, sẽ làm cho Tu Tháp gặp phải tai ươmất
nước ng! Nữ nhân Ngải Phi ngu xuẩn kia sao có thể sẽ sinh ra ý nghĩ muốn để nhi tử hồi cung! Thật là đáng chết!"
—— sợ rằng hoàng hậu
phát hiện ra năm đó ngươi động tay chân trong lời tiên đoán nên mới
quyết định như vậy. Trong lòng lão giả im lặng thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn
giả bộ sợ hãi run rẩy: "Ngài biết, hoàng hậu từ trước đến giờ luôn mềm
lòng từ ái, tuy Lạc Tây Á cũng có huyết thống Hoàng thất, nhưng chỉ là
bàng chi (cùng họ nhưng khác chi). Mặc dù lời tiên đoán đáng sợ, nhưng
cuối cùng lại không chống lại huyết mạch tương liên. Hoàng hậu có lẽ vẫn không thể dứt bỏ được máu mủ thân sinh."
"Ngu xuẩn!" Tế Tư
nghiến răng nói. Năm đó Quang Minh Thánh Điện phái ra bốn Tế Tư về bốn
đại lục, sở dĩ hắn lựa chọn tới đại lục hoang vu nhất - Tây Phong Đại
lục, hoàn toàn là vì "Món đồ kia". Khổ tâm mưu tính nhiều năm, rốt cuộc
tìm được biện pháp khác là không cần thức tỉnh "Vật kia" mà cũng có thể
lợi dụng lực lượng khác, nhưng lại đột nhiên sóng gió liên tục xuất
hiện.
Nếu quả thật để mặc Ngải Phi dính vào, chẳng phải vụ lộn
xộn mình khổ tâm bày bố vào mười sáu năm trước, và những nhẫn nại vài
năm nay của mình hoàn toàn biến thành trò cười sao!
—— Nhưng
những lời này hoàn toàn chỉ là một mặt thoái thác của Đồng gia mà thôi.
Mười sáu năm trước, Đồng gia nhờ chuyện bí mật phế truất hoàng trường tử lấy được rất nhiều lợi ích, cũng nhờ vào đó mà khiến Đồng gia từ một
nhị lưu gia tộc lên nhất lưu thế gia. Nào biết lần này lại lặp lại trò
cũ sai lầm, lại phải làm sao nắm lấy một chút lợi ích đây?
Nghĩ vậy, trong ánh mắt Tế Tư nhìn về phía lão giả, không khỏi mang theo mấy phần nghi ngờ.
Đúng lúc này, trong tay hắn một ma pháp Quang Đoàn đưa tin đặc thù nổ tung.
Lấy tin tức đặt trong trung tâm nguồn sáng ra, hắn vội vã nhìn qua, lập
tức bỏ đi sự nghi ngờ: "Ngay cả Lạc Tây Á cũng viết thư gửi tới đây kể
khổ, có thể thấy được lời nói của Đồng lão không giả."
Tiện tay vò tin thành một cục, vứt qua một bên, trong lòng Tế Tư trong nháy mắt có quyết định.
—— quyết không thể để con trai ruột của hoàng hậu hồi cung, quyết không!
Lão giả đứng phía dưới thu hết tất cả biểu tình biến hóa rất nhỏ của Tế Tư
vào mắt, khi hắn bắt được sự tàn nhẫn xẹt qua trong mắt đối phương thì
trong lòng sung sướng, thật sự muốn cười lớn tiếng: tính tình người này
bảo thủ tự kiêu, tự cho là đúng vẫn là không thay đổi một chút nào. Chỉ
dùng một lời nói dối nửa thật nửa giả, thì liền lừa được hắn chủ động
đứng chung một trận tuyến với mình. Chuyện Đồng gia trở mình, có hi
vọng!
Mặc dù trong lòng mừng như điên, lão giả lại tuyệt không dám để lộ tâm tình ra ngoài mặt, chỉ một mực cung kính, đứng cúi đầu.
Một lúc lâu sau, giọng nói âm nhu của Tế Tư lại vang lên lần nữa: "Chuyện
cho tới bây giờ, ta liền tự mình đi tới Đế Đô một chuyến. Nếu nữ nhân
kia chịu ngoan ngoãn nghe lời khuyên mà dừng tay thì quá tốt. Nếu không
——"
Dù hắn không nói câu kế tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo này, nhất định là một quyết định không tốt lắm.
"Với uy tín của Tế Tư đại nhân ở Tu Tháp, nhất định hoàng hậu sẽ làm theo phân phó của ngài."
Trong miệng nói lời ba phải, nhưng trong lòng lão giả lại là ý nghĩ ngược
lại: từ Hoàng Đô đến Đế Đô, chặng đường ít nhất phải ba ngày. Mình có
thể thừa dịp ba ngày nay chuẩn bị một vài động tác thật tốt, quyết không thể để hai bên có cơ hội hòa giải!
—— mặc dù Tế Tư vẫn luôn giấu diếm trong lòng, tâm tâm niệm niệm nghĩ có được vật đó, nhưng nhiều năm qua mình tỉ mỉ tính toán, nên cũng đoán được một hai phần. Nếu điều hắn kiêng kỵ nhất là con của hoàng hậu lấy được vật đó, vậy mình liền trợ
giúp một chút, để tiểu tử kia cố gắng chọc giận lão gia hỏa âm nhu mang
thù này đi!
Nhóm Phượng Vũ tìm tới địa điểm báo danh của cuộc thi đấu Thiên Không, được người tiếp đãi cho biết, người dự thi theo phương thức lập thành nhóm nhỏ, mỗi đội ít nhất cần năm người trở lên.
"Thật hay cho cái quy định lừa bịp này!" Luci cực kỳ khó chịu, nhưng rõ ràng
số người không đủ, nhóm Phượng Vũ chỉ đành phải mất hứng mà quay về.
Lúc này đúng lúc là thời gian cơm tối, lúc đang ngồi chờ đồ ăn ở quán rượu, trong đầu Phượng Vũ đột nhiên vang lên giọng nói của Vân Sâm Lam: "Chủ
nhân, hiện tại ngài có rãnh không?"
"Có chuyện gì, ngươi nói đi." Chỉ có Linh Sĩ trung cấp trở lên mới có thể bỏ sủng vật vào trong ma
thú không gian. Hiện tại Phượng Vũ chỉ là hạ cấp mãn cấp, nên vẫn chưa
làm được chuyện này, cho nên bình thường Vân Sâm Lam chờ ở khu rừng phía sau học viện, chỉ lúc có chuyện mới thông qua khế ước linh hồn liên lạc với chủ nhân.
Giọng nói của Vân Sâm Lam ngày thường là tao nhã
ung dung, nhưng lúc này trở nên trầm thấp khan khàn, mang theo thù hận
khắc cốt ghi tâm: "Ta vừa mới cảm nhận được hơi thở của Cam Ma La, người này từ trước đến luôn ở Hoàng Đô, không bao giờ tùy tiện rời khỏi cung
điện, đột nhiên hiện thân ở chỗ này, nhất định là có mưu đồ, chủ nhân
ngài phải cẩn thận!"
Cam Ma La —— đây không phải là kẻ thù của Vân Sâm Lam sao.
Phượng Vũ cả kinh, ở trong lòng vội vàng hỏi "Ngươi gặp hắn? Hắn không tìm ngươi gây phiền chứ?"
Tuy có Linh Dược tương trợ, nhưng dù sao Vân Sâm Lam cũng bị hình phạt tàn
khốc hành hạ hơn hai mươi năm, khôi phục lại nào có dễ dàng như vậy. Lấy thực lực bây giờ của hắn mà gặp phải Cam Ma La, khẳng định sẽ lại chạy
không khỏi kết cục bị bắt lần nữa. Chính Vân Sâm Lam cũng biết rõ một
điểm này, cho nên mới ngấm ngầm chịu đựng không báo thù, chuyên chú tu
hành.
"Đa tạ chủ nhân quan tâm, ta không sao. Ta cũng chưa chính
diện gặp phải hắn, chỉ là mới vừa cảm giác được, ở chỗ nào đó trong
thành này đột nhiên có hơi thở của hắn dao động, kỳ quái chính là biến
mất rất nhanh. Cho nên ta mới lo lắng, hắn lại đang trù tính âm mưu gì."
Có Thượng Cổ huyết mạch Độc Giác Thú, tất nhiên cảm giác lực vượt xa người thường. Huống chi, đối phương lại là kẻ thù lớn nhất của cuộc đời hắn,
tự nhiên lại càng nhạy cảm với hơi thở của đối phương, tuyệt đối sẽ
không nhận lầm.
—— đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất, chẳng lẽ là bí mật đến thăm sao? Thường thường ý nghĩa của hành tung bí mật
là không thể cho ai biết mục đích, Cam Ma La bí mật đi tới Hoàng Đô,
tuyệt đối là rất có vấn đề!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT