Bỉ Dực song sinh không hề phòng bị đến khi Thanh Giáp Xà tiến lại gần mới phát hiện khác thường, sợ hãi kêu bay vút lên trời, nhưng vẫn không thể tránh thoát toàn bộ công kích.
Chỉ nghe một tiếng kêu thê thảm, cánh phải Bỉ Dực đã bị con Thanh Giáp Xà hung hăng đánh trúng, trong nháy mắt lông chim bay tán loạn. Lông chim ngũ sắc rơi xuống cùng với máu, nhìn thấy mà đau lòng.
Bỉ Dực nhịn đau vỗ cánh bay lên giữa không trung, hai cái đầu xoay chuyển mọi nơi, đến khi thấy rõ có can đảm đánh lén mình lại là Thanh Giáp Xà mãn cấp hạ cấp trước giờ luôn bị chính mình đánh bại, không khỏi giận dữ, thét dài mấy tiếng lượn vòng xuống, hung hăng mổ về phía xương sống của Thanh Giáp Xà.
Đừng thấy Thanh Giáp Xà to lớn, tránh né lại vô cùng linh hoạt. Nhanh nhẹn lắc mình tránh thoát một chiêu tấn công toàn lực của Bỉ Dực, thân nó quấn chặt một khối đá nhô ra, giơ cao ra sau, ném thật mạnh về phía Bỉ Dực.
Hiểm hiểm tránh thoát đối phương đánh trả, Bỉ Dực từ trong cơn cuồng nộ trấn tĩnh lại, không mạo hiểm tới gần công kích nữa, mà chậm rãi vỗ cánh bay vòng quanh, cuối cùng ngửa đầu kêu ra tiếng, dựa vào bản năng ma thú, phát động pháp thuật công kích phong hệ.
Pháp thuật tấn công của ma thú trung cấp cấp một quả nhiên không tầm thường. Trong chớp mắt, mấy cơn gió lốc quét thành một vòng nước xoáy mạnh mẽ, quét ngang mà đến. Mọi vật xung quanh đều bị cuốn vào bên trong cơn lốc. Dù là cỏ cây hay hòn đá, đều bị sức gió mạnh mẽ xoắn thành mảnh vụn.
Đối mặt với gió lốc từng bước tới gần, Thanh Giáp Xà không sợ không vội, không có nửa phần muốn né tránh.
Trong nháy mắt Thanh Giáp Xà bị cơn gió lốc quét vào, không chỉ Bỉ Dực hưng phấn kêu to, mà Phượng Vũ và Phó Tư Đường đứng xem cuộc chiến trong lòng đều thoáng qua một suy nghĩ: Thanh Giáp Xà tiêu đời.
Gió lốc gào thét chừng hơn mười phút mới dần ngừng lại, nhưng, sau khi sức gió tan biến hết, Phượng Vũ kinh ngạc phát hiện, Thanh Giáp Xà lại không chết! Không những không chết, còn ngẩng đầu nhìn quanh, hoạt động tự nhiên, không thấy nửa điểm ngoại thương.
Không lẽ pháp thuật phong hệ trung cấp vừa rồi, không gây ra chút tổn thương nào với nó?
—— Thanh Giáp Xà này, không sợ pháp thuật sao? Chẳng lẽ là ma thú biến dị? Nhưng nếu là ma thú biến dị, vẻ ngoài chắc chắn cũng sẽ có điểm biến hóa. Mà nhìn vẻ ngoài Thanh Giáp Xà, cùng ghi chép trong sách ma thú không sai chút nào, không có điểm nào khác thường.
—— rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong thời gian ngắn, Phượng Vũ cũng không đoán ra nguyên nhân thật sự. Nhưng trực giác nói cho nàng biết, đằng sau việc Thanh Giáp Xà không sợ pháp thuật, chắc chắn có nguyên nhân lớn, một khi lý giải được bí ẩn này, chính mình thu được lợi ích không nhỏ.
—— bắt Thanh Giáp Xà lại nhìn, chẳng phải sẽ biết sao?
Vừa ra chủ ý, lúc này Phượng Vũ đã có quyết định.
Ý niệm vừa động, triệu hồi Vân Sâm Lam, Phượng Vũ quay qua Phó Tư Đường bỏ lại một câu "Ở chỗ này chờ ta", liền cưỡi thú bay lên không.
"Tiểu Vũ!" Trong lòng Phó Tư Đường căng thẳng, vội vàng nhấc chân đuổi theo. Hắn không có ma thú phi hành*, cũng không có pháp thuật bay lượn, chạy mấy bước liền bị mỏm núi cao chót vót ngăn cản đường đi. Mặc dù rất sốt ruột, cũng không có biện pháp.
*ma thú phi hành: ma thú biết bay
Thân ở giữa không trung, Phượng Vũ còn chưa đến, pháp thuật đã đến trước. Một chiêu pháp thuật hệ hoả đánh ra, mỏm đá vốn màu trắng thoáng chốc bị cháy đen một nửa. die nd da nl e q uu ydo n Nhưng sau khi ngọn lửa tiêu tán, Thanh Giáp Xà vẫn như cũ lông tóc không chịu tổn thương gì, điều này không khiến Phượng Vũ thấy sợ hãi mà còn vui mừng: có thể ngăn cản một chiêu cảu nàng, chứng tỏ rằng bí mật đằng sau Thanh Giáp Xà không đơn giản, có giá trị để ra tay!
Kiểm tra qua giới hạn miễn dịch của Thanh Giáp Xà với pháp thuật, hơn nữa có thể sử dụng pháp thuật công kích từ xa, Phượng Vũ để Vân Sâm Lam bay lên cao, thoát khỏi phạm vi công kích của đuôi Thanh Giáp Xà, sau đó bình tĩnh sử dụng các hệ pháp thuật từng cái phóng xuống.
Liên tiếp bị tấn công vài lần, Thanh Giáp Xà bị loại đấu pháp gần như vô dụng này đánh đến nổi giận, miệng to như chậu máu xì xì vài tiếng, lại lặp lại chiêu cũ, đuôi dài quét về phía Phượng Vũ. Nhưng Phượng Vũ đã sớm đoán được nó ra chiêu này, sao có thể để nó được như ý.
Sau ba bốn lần công kích liên tục đều thất bại trong gang tấc, Thanh Giáp Xà càng thêm tức giận. Đột nhiên, nó mạnh mẽ lao về phía đỉnh mỏm núi có Sương Mai Hoa, quấn quanh ngọn cây. Nhìn dáng vẻ, là muốn lợi dụng kéo gần khoảng cách với Phượng Vũ.
Thấy thế, Bỉ Dực đang cảm thấy may mắn vì có lực lượng hỗ trợ từ bên ngoài cũng sợ hết hồn, vội vàng bay đến gần ngăn cản. Nó biết pháp thuật vô dụng với Thanh Giáp Xà, nên chỉ có thể chọn lựa chiến thuật mổ cắn.
Hơn nửa thân thể Thanh Giáp Xà quấn ở trên đoá hoa, không thể dùng sức, nhưng vẫn né tránh rất linh hoạt, thỉnh thoảng còn phản kích lại, Bỉ Dực cũng không làm gì được nó. Trong thời gian ngắn, hai bên giao đấu tạo thành tình thế giằng co.
Bên này, Phượng Vũ cũng rất buồn bực: tiếp tục phóng xuất pháp thuật, chăc chắn sẽ ảnh hưởng đến đoá hoa trị giá vạn kim này. Không xuất chiêu, lẽ nào ngồi nhìn bọn chúng tiếp tục đấu với nhau ngang sức ngang tài không phân thắng bại đến khi thể lực hao kiệt? Nàng cũng không kiên nhẫn như vậy.
Hai mắt vừa đảo, trong đầu Phượng Vũ đã nghĩ ra kế sách. Lấy Cuồng Mộng Phấn vừa rồi đã đánh ngã những người cạnh tranh từ trong ngực ra, vẩy nửa bình bay ra ngoài. Lượng lớn như vậy, ngay cả ma thú trời sinh có năng lực phòng ngự hơn người cũng không thắng được!
Quả nhiên, bột thuốc vẩy ra chưa tới năm phút, thế tấn công của Bỉ Dực và Thanh Giáp Xà đột nhiên trở nên cuồng bạo mà không theo chiêu thức, mà còn không chính xác, nhiều lần thất bại. Lại qua mấy phút, Bỉ Dực giống như tảng đá từ trên trời rớt xuống, thân thể Thanh Giáp Xà cũng như nhũn ra, phịch một tiếng rơi trên mặt đất.
Thấy chủ nhân tuỳ tay là có thể đánh bại hai ma thú trung cấp, Vân Sâm Lam không nhịn được thở dài nói: "Thực lực chủ nhân quả thật phi thường."
Phượng Vũ vô cùng bình thản đáp lại: "Không có gì, chỉ là kế sách nhỏ mà thôi. Nếu như chọn lựa, ta muốn đánh ngã kẻ địch bằng thực lực hơn."
"Nhưng dùng trí cũng là một loại thực lực."
"Đúng là vậy. Chỉ là, ở trước mặt đối thủ có thực lực cường đại, mọi mưu kế đều là trò cười. Nếu có thói quen lệ thuộc vào mưu kế, vậy thì đến lúc đó chắc chắn sẽ chết rất thảm."
Vân Sâm Lam cẩn thận suy ngẫm những lời nói tưởng như đơn giản này, càng nghĩ càng thấy thấm thía. Liền đối với Phượng Vũ tuổi còn nhỏ đã có thể nhìn rõ điều này, khâm phục lại tăng thêm một phần.
Phượng Vũ muốn lại gần quan sát Thanh Giáp Xà không bị ảnh hưởng bởi pháp thuật này có chỗ nào đặc biệt, nhưng còn chưa đến gần, liền bị một cỗ mùi tanh hôi mạnh mẽ ép trở lại, đành lơ lửng giữa không trung, quan sát từ xa.
Da màu xanh đen, đôi mắt màu vàng, thân thể dài lớn, vô cùng khoẻ mạnh. . . . . . Vẻ ngoài của con Thanh Giáp Xà này, đặc điểm nào cũng giống trong sách ma thú ghi lại. Nhưng nhìn lại một chút, Phượng Vũ chợt phát hiện, quanh thân nó phủ đầy một loại bột khoáng thạch rất nhỏ, phát ra một tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt. Die nd da nl e q uu ydo n Tầng ánh sáng này vô cùng nhạt, nếu không phải đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào, tuyệt không thể nhìn ra.
—— chẳng lẽ, đây là bí mật vì sao nó không bị pháp thuật tổn thương?
Phượng Vũ đang do dự có nên bịt mũi đi cạo chút bột phấn xuống cẩn thận nghiên cứu, chợt nghe giữa không trung truyền đến một tiếng kêu quen tai. Giương mắt nhìn lên, chính là con đại điêu màu trắng một tháng trước đã từng đối mặt so chiêu. Trên lưng nó có một người đứng thẳng, tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn, cũng chính là thiếu niên ngày đó gặp trong thành.
"Tuyết Điêu, xem ra vận khí của ngươi không tệ, đi hái Sương Mai Hoa cũng có đồ ăn." Chú ý tới Cự Mãng trên đỉnh vách đá, thiếu niên nói.
Sau đó, hắn cũng nhìn thấy Độc Giác Thú dưới thân Phượng Vũ, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: "Ngươi —— đêm đó là ngươi?"
"Không sai." Phượng Vũ vốn không muốn dây dưa, nhưng nếu đối phương đã nhận ra, cũng sẽ không tránh né phủ nhận.
Nàng thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của thiếu niên, đối mặt trong chốc lát, thiếu niên chậm rãi gật đầu: "Sau đêm đó, ta vẫn luôn canh cánh* trong lòng, nhưng tuyệt không nghĩ tới, lại thua dưới tay một tiểu cô nương."
*canh cánh: thắc mắc, vướng mắc
Ngừng một lát, hắn đột nhiên hỏi "Ngươi vì Sương Mai Hoa mà đến?"
Phượng Vũ gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."
"Ta cũng muốn Sương Mai Hoa, nhưng nó chỉ có một đóa ——" thiếu niên duỗi thẳng tay, một thanh trường thương mũi nhọn màu vàng bỗng xuất hiện trong bàn tay. Mũi thương dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt, dường như đang lặng lẽ biểu lộ sự cường đại của chủ nhân: "Không bằng, chúng ta dùng hoa này làm tiền đánh cuộc, so tài một trận!"
Đối diện với thiếu niên hiếu thắng, ánh mắt còn lộ ra mấy phần khiêu khích, Phượng Vũ nhiệt huyết tăng cao, không chút do dự tiếp nhận khiêu chiến: "Được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT