Người nào đó bị Phượng Vũ để mắt tới, dĩ nhiên là Ngôn Ca Hành.
Đối với thân phận của hắn, Phượng Vũ kết hợp với lời nói hắn từng nói qua,
cẩn thận cân nhắc rồi thì cảm thấy hắn vô cùng có thể là quen biết cũ
của Luci.
Nhưng quen biết cũ cũng chia hai loại: kẻ thù, hoặc bằng hữu. Mà kẻ thù của Luci, toàn bộ đến từ Quang Minh Thánh Điện.
Nhưng mà, nhìn hắn trước mặt mọi người trợ giúp tuyên đọc mật thư, hành động
công khai quyết liệt với Quang Minh Thánh Điện, ngược lại không giống
như kẻ thù. Nhưng nếu như hắn là bạn tốt của Luci, trong lời nói lại vô
cùng né tránh, chưa bao giờ công khai hỏi Luci, chỉ là mập mờ cho nên
chờ tự tới thừa nhận.
—— đúng rồi, thật ra thì cái gọi là bạn cũ
còn có một loại có thể là: người tình. Người này và Luci, chẳng lẽ trước kia từng có một chân sao, sau đó lại chia tay, cho nên mỗi lần Ngôn Ca
Hành nhắc tới Luci tới luôn rất u oán, thậm chí không muốn gọi thẳng
tên, mà là dùng danh hiệu khác để gọi thay. . . . . .
Tưởng tượng ra cảnh tượng nào đó, Phượng Vũ lạnh đến buồn nôn, quyết định vẫn là không nên suy nghĩ lung tung mới tốt.
—— nếu đối phương không thẳng thắn, mình cũng không cần thiết gấp gáp truy vấn ngọn nguồn, ngược lại bại lộ lá bài tẩy của mình. Chỉ là, nên lợi
dụng thì vẫn phải lợi dụng thật tốt mới được.
Nhìn Ngôn Ca Hành
nhét mật thư vào trong tay Luật Chấn Thanh đi xuống đài, Phượng Vũ hỏi:
"Ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy hay không?"
"Giỏi lắm thì bị Quang Minh Thánh Điện đuổi giết thôi." Ngôn Ca Hành thờ ơ nhún
vai một cái: "Năm đó ta từng thật có lỗi với một người, thế này nhiều
nhất coi là làm báo ứng."
Trả lời không chút để ý khiến Phượng Vũ rất hài lòng, nàng không biến sắc tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao ngươi
muốn làm như vậy đây?"
"Vì chơi thật vui." Ngôn Ca Hành cười hì
hì nói, bộ dáng tặc hề hề kia. Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn,
làm cho người ta không thấy rõ tâm tình đáy mắt hắn, không cách nào phân biệt là thật tâm hay là qua loa.
Biết hắn sẽ đánh Thái Cực, dĩ
nhiên Phượng Vũ sẽ không cứ như thế mà buông tha hắn: "Ngôn Ca Hành các
hạ." (đánh Thái Cực: giống như không trả lời vào câu hỏi mà đá qua đá
lại né tránh)
"Chuyện gì?" Nghe Phượng Vũ gọi mình trịnh trọng như vậy, sống lưng Ngôn Ca Hành phản xạ có điều kiện mà thẳng tắp.
"Ngày ấy ta giúp ngươi điều chế hương, tại sao ngươi thi triển pháp thuật đối với ta?"
Từ trước đến giờ Ngôn Ca Hành ăn nói khéo léo, lập tức nghẹn họng. Ngẩng
đầu nhìn trời như chuyện không liên quan đến mình, trông cậy vào lừa gạt cho qua: "Làm sao có thể, nhất định là ngươi nhớ lộn."
Phượng Vũ cũng nhất quyết không buông tha hỏi tới: "Chỉ có cường đạo hạ lưu nhất
không phân biệt tốt xấu mới có thể dùng mê hương. Ngươi chẳng những điểm huân hương có hiệu quả thôi miên, còn phối hợp với pháp thuật, hành vi
này thật là khiến người giận sôi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nếu để cho dân chúng điên cuồng mê ca hát của ngươi biết ngươi lại là
nhân vật hạ lưu bực này, không biết họ còn có trước sau như một thích
ngươi ủng hộ ngươi hay không."
"Chuyện này. . . . . . Ta thật sự
không biết ngươi đang nói gì, ta cũng không phải là cường đạo, làm sao
sẽ dùng mê hương." Ngôn Ca Hành vùng vẫy giãy chết.
"Còn muốn
chống chế? Có lẽ ta nên giống như ngươi giúp Luật nguyên lão mới vừa
rồi, giúp ngươi một lần, chứng minh ngươi ‘trong sạch’. Chỉ là, ta sẽ
không mè nheo giống như ngươi, bởi vì ta biết nó lại đặt ở nơi nào."
Nghe vậy, Ngôn Ca Hành theo bản năng một tay bịt túi gấm bên hông, thấy ánh
mắt hài hước của Phượng Vũ, mới biết mình mắc mưu, rốt cuộc bất đắc dĩ
chấp nhận nói: "Được rồi được rồi. . . . . . Ta thừa nhận, ta từng bất
chính đối với ngươi, thi triển qua pháp thuật. Chỉ là ——"
Tròng
mắt hắn xoay động, nói: "Ta là vì xác nhận ngươi có phải nữ cô nhi
Phượng gia hay không, mới ra hạ sách này, tuyệt đối không có ý niệm cướp tiền cướp sắc gì cả."
—— nữ cô nhi Phượng gia? Nói giỡn, người muốn hỏi người nhất định là Luci.
Lòng dạ Phượng Vũ biết rõ, cũng không chọc phá hắn. Dù sao mục đích của nàng cũng không là muốn buộc hắn tự bạch cung khai, chỉ cần hắn chịu thừa
nhận chuyện này là tốt rồi: "Ngươi làm chuyện bỉ ổi, ta có thể không
truy cứu, nhưng ngươi phải đồng ý ta một điều kiện."
"Này này,
không công bằng, tối hôm qua ngươi cũng dùng mê hương hôn mê ta. Chẳng
lẽ chuyện này không nên vì vậy mà huề nhau sao?" Ngôn Ca Hành loạn không có hình tượng la ầm lên.
"Không hề giống nhau. Tối hôm qua ta là vì tự vệ, ai kêu ngươi ấp a ấp úng không chịu nói rõ ràng. Mà hôm nay
ta có chuyện quan trọng, dĩ nhiên không thể làm gì khác hơn là trước
tiên thu thập ngươi. Lại nói, là ai giúp ngươi giải mê hương hay sao?"
"Hắc hắc, đương nhiên là bởi vì bình thường ta yêu hương nhang, dần dà tự
nhiên trở nên có chút có phản ứng miễn dịch, nhanh tỉnh táo phải hơn
người khác —— ực, không đúng, ta nói Tiểu Phượng Vũ, ngươi không thể
tính sổ khoản này với ta, vậy không công bằng."
"Không phục? Vậy
thì tốt, tìm người trung lập đến phân xử thử, ta thấy Luật nguyên lão
cũng rất thích hợp." Nói xong, Phượng Vũ làm bộ muốn kêu người.
Ngôn Ca Hành bị sợ đến một tay bịt miệng của nàng: "Đừng đừng, bị đại thúc
nghiêm nghị đó biết liền không xong. Ài. . . . . . Được rồi, theo ý
ngươi, ngươi muốn được điều kiện gì?"
Nghe vậy, Phượng Vũ vẻ mặt
nghiêm nghị, kéo tay của hắn, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn chậm
rãi nói ra: "Mang theo mật thư đi cùng với ta tới Quang Minh thành."
Yêu cầu này quá mức cường đạo man rợ, trong lòng Ngôn Ca Hành càng thêm vì
vậy mà nhấc lên sóng lớn. Hắn cụp hai mắt xuống, che giấu cảm xúc có
chút không cách nào khống chế, hồi lâu, khàn giọng hỏi: "Tại sao muốn đi chỗ đó?"
"Bởi vì ——" Phượng Vũ chợt cười một tiếng, giống như
băng tuyết tan ra, mười dặm gió xuân, trong mắt càng thêm lóe ra ánh
sáng tà ác hiếm có: "Chân tướng năm đó trọng đại bực nào, tại sao có thể chỉ dựa vào bút tích giống nhau liền nhận định thật giả chứ, phải biết
bút tích cũng là có thể bắt chước. Cho nên, vì tra rõ chân tướng, chúng
ta nhất định phải mời người trong cuộc ra mặt. Ta là một kẻ vô danh tiểu tốt, sợ rằng Thánh điện không rãnh chiêu đãi ta, cho nên muốn mượn danh tiếng của ngươi dùng một chút. Sẽ không để ý chứ?"
Thông tuệ như Ngôn Ca Hành, làm sao nghe không ra chủ ý chân thật của nàng: "Nói được dễ nghe, thật ra thì ngươi muốn mượn cơ hội quậy lớn chuyện này chứ gì? Dùng danh tiếng của ta, đi tìm Quang Minh Thánh Điện tra xét, không tới một ngày tin tức này sẽ truyền khắp Tát Lan Ca.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nếu như Quang Minh Thánh Điện lên
tiếng phủ nhận lại lấy ra không đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục, vậy
không thể ngăn cản được sẽ càng thêm rước lấy hoài nghi của mọi người;
nếu như bọn họ thừa nhận —— thôi, loại chuyện tốt như thế ngẫm lại ở
trong mộng một chút cũng ngại quá ngọt rồi."
"Hả? Xem ra ngươi
rất chắc chắn lá thư này là thật, đây là tại sao hả?" Phượng Vũ bén nhạy lại bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của hắn, hỏi ngược lại.
"Ha ha. . . . . . Ta chỉ là tin tưởng Luật nguyên lão giám định mà thôi." Ngôn Ca Hành như không có chuyện gì xảy ra nói.
Phượng Vũ cũng không hy vọng xa vời hắn sẽ đàng hoàng cung khai: "Tóm lại nói một câu, ngươi chịu hay không chịu?"
Ngôn Ca Hành không trả lời ngay. Hắn ngửa đầu nhìn chăm chú vào bầu trời
quang đãng vạn dặm, ánh mắt xa xôi, giống như xuyên qua thời không nước
lũ, nhìn chăm chú vào mỗi một khắc cực kỳ lâu trước kia.
Rất lâu, rất lâu sau. Lâu đến nỗi những đám mây trên trời phân lại hợp, bay tới
nơi tầm nhìn không thể đuổi kịp trên bầu trời. Lâu đến nỗi đám người tan hết, quanh thân là một mảnh trống không.
Sau đó, hắn mới nghe thấy âm thanh của mình: "Dĩ nhiên, chuyện thú vị như vậy, há có thể bỏ qua."
"Thật sự chỉ là thú vị sao?" Phượng Vũ nhìn chăm chú vào nam nhân hiển nhiên
có thật nhiều chuyện xưa này, không có phát hiện ánh mắt của mình đã
không còn gây sự như lúc mới gặp người nữa, mà là có thêm mấy phần nhu
hòa.
Muốn đi Thánh điện gây chuyện, không đúng, là điều tra kỹ chân tướng, tự nhiên cần chứng cớ.
Nghe xong ý tứ Phượng Vũ, Luật Chấn Thanh suy tư chốc lát, nói: "Ta viết một phong thơ, nói rõ ngọn nguồn, ngươi mang theo đi Thánh điện thôi."
Hắn làm như vậy, dĩ nhiên là ôm trách nhiệm vào người, ý tứ bảo vệ Phượng
Vũ. Dù sao bàn về quan chức thì hắn lớn, nếu như Phượng Vũ cầm thư đi
trước, Quang Minh Thánh Điện sẽ chỉ coi nàng như một ống trúc truyền
lời, sẽ không quá mức làm khó nàng.
Phượng Vũ lại lắc đầu một
cái: "Luật nguyên lão, cơ cấu đầu não Triêu Hoa vừa mới trải qua chấn
động mạnh, lại không chịu nổi giày vò như vậy nữa. Hơn nữa thế lực Tật
Phong Lang ăn sâu bén rễ, các hạ cũng cần tinh lực nhân lực, toàn lực
ứng phó đi diệt trừ cùng với khắc phục hậu quả. Loại thời điểm này,
không nên lại vì chuyện khác mà phân tâm."
"Vậy ngươi ——"
"Yên tâm, ta không có việc gì. Đừng quên, có Ngôn đại nhân ‘một lòng theo
đuổi chân tướng’ cùng đi với ta." Nói xong, Phượng Vũ quét Ngôn Ca Hành
một cái.
Hắn lập tức thức thời nói ra câu trả lời sớm thương
lượng xong: "Đến lúc đó, ta liền nói lá thư này là ta dùng số tiền lớn
mua được cảnh vệ lấy ra giúp ta, sẽ không dính líu đến các hạ bên này."
"Như vậy sao được!" Luật Chấn Thanh ngay thẳng lập tức cự tuyệt: "Thư này là ta phát hiện, cũng là công bố ở Đô thành chúng ta trước tiên, trách
nhiệm tuyệt không thể do hai người các ngươi tới gánh."
Tuy nói ở phương diện khác cả đời cũng không biết thay đổi, nhưng cũng không đại
biểu Luật Chấn Thanh không hiểu sự vụ. Hắn biết rõ hậu quả đối nghịch
với Thánh điện cực kỳ nghiêm trọng.
"Ngài cũng đừng cãi, đúng như ta lời vừa mới nói, Triêu Hoa đế quốc có chuyện quan trọng hơn cần các
hạ xử lý, không nên phân tâm. Chuyện mở rộng chánh nghĩa, tra rõ chân
tướng, thì giao cho chúng ta thôi." Trong lòng Phượng Vũ lặng lẽ còn
thêm một câu, thuận tiện hạ chút chướng ngại vật cho Thánh điện, trả lại công đạo cho sư phụ.
"Các ngươi. . . . . ." Luật Chấn Thanh cẩn
thận suy nghĩ một chút, trước mắt thế cục đế quốc quả thật rất tế nhị.
Mặc dù Viên Tỉnh đã bị ép về vườn, nhưng dư đảng còn sót lại của ông ta
vẫn tại chức, có lực ảnh hưởng không nhỏ đối với chính vụ. Mạng lưới
liên lạc của Tật Phong Lang ở dân gian càng thêm rắc rối khó gỡ, lúc nhổ bỏ sơ ý một chút sẽ cắn trả lại mình.
Triêu Hoa lúc này, lại không chịu nổi sóng gió khác. Nhưng, cứ như vậy hoàn toàn giao trách nhiệm cho đứa nhỏ này sao?
Nhìn ra ông chần chờ, Phượng Vũ lại hạ liều thuốc mạnh: "Xin yên tâm, ta
nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nguyên
lão đại khái còn không biết, Quang Minh Chi Tử là ca ca thất lạc nhiều
năm của ta, có hắn chăm sóc ta, không có việc gì."
"Thật sao?!"
Luật Chấn Thanh nhất thời yên lòng, luôn miệng nói: "Vậy ta an tâm.
Phượng Vũ, ngươi không phải là người Triêu Hoa, nhưng vì chúng ta mà làm đến bước này, ta đại biểu tất cả con dân Triêu Hoa cảm tạ ngươi!"
"Nguyên lão nói quá lời, Lệnh Công Tử và ta là bằng hữu, giúp nhau một tay là cần phải vậy."
Hàn huyên xong rời khỏi phòng nghị sự, Phượng Vũ lại bị chạm mặt Luật Cung
Thương chạy tới ngăn lại. Phía sau hắn còn có Mạnh Nguyên Phủ đi theo.
"Phượng, Phượng Vũ, ngươi phải một mình đi Quang Minh Thánh Điện?" Luật Cung Thương không để ý thở hồng hộc, vội vàng hỏi.
Phượng Vũ chỉ chỉ Ngôn Ca Hành: "Không phải một mình, còn có hắn."
"Ngôn các hạ. . . . . ." Luật Cung Thương nhìn Ngôn Ca Hành một chút, lại
nhìn Phượng Vũ một chút, nhất thời đột nhiên không tìm thấy lời nói. Hắn vốn muốn đi cùng với Phượng Vũ, nhưng mà, bên người nàng đã có Ngôn các hạ mình sùng bái nhất. Giữa hai người tự nhiên có một loại ăn ý tế nhị, để cho hắn có cảm giác chen vào không lọt.
"Đáng ghét. . . . . . Ta không muốn nhận thua nhanh như vậy . . . . . ."
Nghe hắn tự lẩm bẩm được bảy tám phần, Phượng Vũ không khỏi tò mò hỏi: "Cái gì không nhận thua?"
". . . . . . Không có, không có gì." Luật Cung Thương mấp máy môi, đột
nhiên lớn tiếng nói: "Rất xin lỗi, Phượng Vũ, lần này ta không thể đi
cùng ngươi. Chuyện phụ thân phải xử lý quá nhiều, ta phải phân ưu với
ông. Nhưng có Ngôn các hạ đi cùng ngươi, thực lực của hắn cao cường,
nhân duyên lại tốt, ta rất yên tâm. . . . . . rất yên tâm. . . . . . Chờ sau này mọi chuyện đã xong xuôi rồi, ngươi có rãnh rỗi, ta có thể đi
thăm ngươi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT