"Nằm mơ!" Sắc mặt Phượng Vũ trầm xuống, không chút nào yếu thế trừng mắt về phía Quang Minh Chi Tử.
Thật ra thì lúc mới vừa rồi, nàng đã chú ý tới đám người Luật Cung Thương
dưới đài đang hội hợp hướng tới khán đài, hơn nữa cũng đoán được dụng ý
của bọn hắn. Một khi Luật Chấn Thanh thoát hiểm, nàng tin tưởng coi như
mình thoát thân, Quang Minh Chi Tử cũng sẽ không tùy tiện động thủ với
Luật Cung Thương, dù sao Tiểu Thương không phải là bình dân bình thường.
Thậm chí nàng đã nghĩ xong làm sao khiến cho Vân Thâm Lam ngoài ý muốn xuất
hiện, làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn, mình mới nhân cơ hội tốt
chuồn đi.
Nhưng Quang Minh Chi Tử không nên dùng giọng điệu xem thường nói chuyện với nàng như thế.
Thực lực tạm không bằng người thì thế nào? Nàng trời sanh ngông nghênh, vạn
vạn không cho phép có người cao cao tại thượng đối với nàng!
—— Chu Tước, xin cho ta mượn lực lượng, không có cất giữ chút nào, hết toàn lực!
Đôi tay giơ kiếm, vượt qua trước mắt, nàng yên lặng nói ở trong lòng.
Cảm nhận được chiến ý (ý chí chiến đấu) của nàng vì bị miệt thị mà phẫn nộ, vốn Chu Tước còn muốn khuyên can liền thu hồi lời nói muốn ngăn cản
lại, chỉ nói: "Dạ, chủ nhân."
Quang Minh Chi Tử không chút ngoài ý muốn nhìn đến thiên hạ dưới chân mặt đầy quật cường cầm kiếm mà đứng
đó, chẳng những không có ý tứ dừng tay, linh lực quanh thân còn quanh
quẩn xông ra từng trận. Hào quang màu đỏ tươi ánh lên đôi mắt đen láy
của nàng, áo đen cánh tay trắng noãn, làm cho cả người nàng giống như
đặt mình trong ngọn lửa, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.
Đôi mắt hơi phiếm hồng, ẩn chứa trong đó là kiên định càng thêm đoạt
lòng người.
Hết thảy mọi thứ, đều làm cho hắn không tự chủ được
mà nhớ tới Phượng Điểu bất tử đứng vững vàng ngàn năm mà ý chí không đổi của bọn nó trong truyền thuyết, lấy dũng khí vô thượng dấn thân vào
trong lửa mạnh, Dục Hỏa Trùng Sinh, sáng lập kỳ tích một lần lại một
lần.
Trái tim của hắn, lại vì vậy mà sinh ra kiêu ngạo mừng rỡ,
thậm chí tự hào cho dũng khí của nàng, từ đó cũng có quang vinh. . . . . .
Hắn theo bản năng ấn lên ngực —— có cái gì đó không đúng, rất
không thích hợp, làm sao hắn có thể sẽ có loại phản ứng này? Trước kia
nếu như đối thủ như vậy, ở trong mắt của hắn không khác nào là tên hề
không biết tự lượng sức mình nhảy lên. Nhưng hôm nay, hắn lại vì dũng
khí của nàng mà kiêu ngạo. . . . . .
—— Phượng Vũ, đến tột cùng
ngươi là người nào? Có thể nhiễu loạn tinh thần của ta nhiều lần. Ta
nhất định phải chế phục ngươi, mới hỏi cho kỹ càng ra nhẽ!
Trong
mắt Quang Minh Chi Tử đột nhiên hiện vẻ tàn khốc, cổ tay giương lên,
trường tiên màu đen xé rách không khí, mang theo tiếng rít bén nhọn nhắm thẳng vào đầu Phượng Vũ mà đánh tới. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Trên tay kèm theo Đấu Khí cường đại vô hình trung giống như ngọn núi nhỏ, ép tới thân thể Phượng Vũ quả thật không thể nhúc nhích.
Cũng may
pháp thuật của nàng không chịu ảnh hưởng, Hỏa Long rõ ràng càng tráng
kiện hơn vừa rồi lao nhanh ra, nhưng không có đón lấy trường tiên bay
tới ngay trước mặt, mà là liều mạng đánh thẳng tới trước ngực Quang Minh Chi Tử!
Luật Cung Thương đã bước một chân lên khán đài lòng có
cảm giác nên mạnh mẽ quay đầu lại, vừa vặn thấy một màn này, không khỏi
thất thanh: nhìn dáng vẻ này, Phượng Vũ hẳn là hạ quyết tâm, liều mạng
mình bị trọng thương cũng phải đánh trả Quang Minh Chi Tử!
Giờ khắc này, hắn hận không được dẹp sạch trở ngại hai bên, bay nhanh tới đỡ trường tiên cho nàng. Nhưng —— làm sao mới tới kịp!
Hỏa Long tuy là đi sau, tốc độ lại nhanh hơn trường tiên mấy phần, Quang
Minh Chi Tử đã né tránh không kịp. Trong chớp mắt, hai bên công kích đã
khó khăn lắm mới đến được trước mặt đối thủ.
Mắt thấy trường tiên liền muốn hung hăng cuốn lên thân thể mình, vẫn vô lực tránh né như cũ, trên mặt Phượng Vũ không những không có vẻ sợ hãi chút nào, ngược lại
lộ ra mấy phần hưng phấn —— đợi đến một giây kế tiếp, Hỏa Long của mình
cũng mạnh mẽ đánh lên ngực của Quang Minh Chi Tử!
Nàng cười nhạt
nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn sắp tới. Nhưng trường tiên mới vừa chạm
lên vạt áo của nàng, liền bị thứ gì đó đánh ngược trở lại, tiếp theo,
nàng nghe được một giọng nói lo âu: "Tất cả dừng tay cho ta!"
Giọng nói kia rất quen thuộc, trong giọng nói lại không có cợt nhã lòe loẹt
thường ngày, mà là mang theo chút nặng nề. Phượng Vũ không khỏi kỳ quái
bật thốt lên: "Nam nhân áo lót?" Vì sao hắn lại tới đây?
Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên là Ngôn Ca Hành!
Chẳng biết lúc nào hắn cũng bay lên giữa không trung, chỉ bấm tay thủ ấn,
trong lòng bàn tay trào ra cột sáng màu bạc phát sau mà đến trước, hung
hăng đánh vào giữa đầu Hỏa Long của Phượng Vũ, liên tiếp va chạm làm Hỏa Long tan tác một nửa. Cho dù là như thế, sức lực còn sót lại vẫn đánh
vào trên người Quang Minh Chi Tử, nhưng vẫn làm cho hắn chậm lại, thân
hình liên tiếp lui về phía sau mấy bước, khóe miệng cũng không chịu
khống chế chảy xuống một dòng đỏ thẫm.
Bởi vì căn nguyên lực
lượng Chu Tước được ngưng tụ thành từ tinh hoa thuần túy nhất thiên địa, một khi toàn lực thi triển, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh quả nhiên
không giống bình thường, có thể đánh cho người cao hơn Phượng Vũ một
cảnh giới nhếch nhác đến vậy. Chỉ tiếc thất bại trong gang tấc!
Phượng Vũ cả giận nói: "Nam nhân áo lót, ngươi quản chuyện không liên quan tới mình làm gì?" Nếu như không có hắn làm rối, Quang Minh Chi Tử ít nhất
phải bị đánh đi nửa cái mạng!
Nghe được biệt danh "rất khác
biệt", Ngôn Ca Hành suýt nữa rơi từ trên trời xuống đất nói: "Ta nói
tiểu thư, ta cũng có giúp lòng tốt ngươi có được không?"
Lúc này, Phượng Vũ mới chú ý tới, bảo bối Nguyệt Cầm chưa từng rời tay đang
quấn ở trên roi dài. Có lẽ, mới vừa rồi chính là nó đỡ một kích cho
mình.
Nhưng cơn giận của Phượng Vũ vẫn còn đó không giảm như cũ.
Nàng vừa muốn nói chuyện, lại nghe Ngôn Ca Hành nói: "Muốn ta không lo
chuyện bao đồng, các ngươi nhất định sẽ hối hận."
"Hối hận?"
Quang Minh Chi Tử lau đi máu tươi trên khóe môi. Mặc dù Ngôn Ca Hành đã
cứu giúp, thế nhưng hắn lại không có nửa phần ý tứ cảm kích: "Vì sao hối hận?"
"Bởi vì các ngươi đang làm một chuyện sai lầm thật lớn."
Một hành động hóa đi thế công của hai người, sắc mặt Ngôn Ca Hành có
chút tái nhợt nói: "Thủ túc tương tàn, chẳng lẽ không phải là chuyện sai lầm?"
—— thủ túc tương tàn?
Phượng Vũ đang chuẩn bị chỉ
trích Ngôn Ca Hành thì hô hấp cứng lại, khó có thể tin nhìn về phía
Quang Minh Chi Tử: cái mặt lạnh quý khí này, nhân vật phiền phức một
lòng chỉ muốn bắt mình, chẳng lẽ sẽ là ca ca thất lạc đã lâu của nàng,
Phượng Tường?
Mà Quang Minh Chi Tử cũng là mắt lộ ra hoài nghi.
Thấy thế, Ngôn Ca Hành giương tay áo lên, một quả cầu ánh sáng khổng lồ hình tròn nhất thời cùng bao vây ba người lại: "Đây là pháp thuật cách âm,
người bên ngoài sẽ không nghe được chúng ta nói chuyện, các ngươi có
nghi vấn gì thì nói mau đi."
"Nên nói phải là ngươi chứ." Phượng
Vũ giống như là lần đầu tiên gặp mặt mà quan sát Ngôn Ca Hành. Rõ ràng
vẫn là người đó tóc bạch kim đến eo, gương mặt yêu nghiệt, quần áo hoa
mỹ, xinh đẹp động lòng người còn đẹp mắt hơn nữ nhân, nhưng cũng giống
như là có chỗ nào đó không giống nhau. Đúng rồi, là vẻ mặt của hắn,
không còn giống như ra vẻ phô trương nữa, mà là vô cùng thận trọng.
"Ta sao? Được rồi, vậy thì để ta nói trước đi." Ngôn Ca Hành vuốt vuốt áo
khoác màu tím trơn bóng ở ngang eo, mắt phượng chuyển một cái, nhìn về
phía Quang Minh Chi Tử.
"Quang Minh Chi Tử các hạ, vào sáu năm
trước ngươi được dưỡng phụ Thánh Tế tư dẫn vào Thần điện. Bởi vì thân
thủ trác tuyệt và phong cách trầm ổn, rất nhanh được hắn chỉ định làm
Quang Minh Chi Tử, cũng chính là người thừa kế Thánh Tế tư kế nhiệm tiếp theo, lại được gọi là Quang Minh Thái Tử."
"Dĩ nhiên, đây chỉ là cách nói của dưỡng phụ ngươi. Trên thực tế ngay từ trước lúc hắn ‘nhặt’ được ngươi bị mất đi trí nhớ, dẫn ngươi vào Quang Minh thành, cũng đã
quyết định xong tương lai của ngươi.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mà bởi vì ngươi đến, bổ khuyết vào
ghế thái tử vị Quang Minh thành đã trống gần sáu mươi năm, tạo thành
chấn động thế lực trong thành. Ngươi càng bị thế lực khắp nơi coi là cái đinh trong mắt đâm trong thịt, thậm chí có người vu tội ngươi là nam
sủng người khác, dựa vào nhan sắc lấy được cái vị trí kia."
"Mặc
dù ngươi dựa vào thủ đoạn thiết huyết chấn nhiếp thu phục không ít
người, nhưng bọn hắn cũng chỉ là phục tùng ngoài mặt nhưng tâm không
phục. Mà trong âm thầm, ngươi thường xuyên sẽ vì trí nhớ trống rỗng sáu
năm trước mà khổ não. Cho nên, cuộc sống của ngươi ở trong thành thực tế cũng không dễ vượt qua. —— Ta nói đúng không, các hạ?"
Vẻ mặt Quang Minh Chi Tử không thay đổi, chỉ lạnh lùng nói: "Đơn phương nói bậy nói bạ!"
Nhưng tay cầm trường tiên của hắn cũng không tự giác mà dùng sức, đốt ngón
tay càng vì vậy mà trắng bệch nổi bậc. Cho thấy trong lòng hắn đang dao
động, chỉ có lực lượng mới có thể làm cho hắn an tâm.
Đối mặt với chỉ trích của hắn, Ngôn Ca Hành không ngần ngại chút nào cong cong
mắt: "Đúng và không đúng, vốn không liên quan với người khác. Ngươi cho
là ta là nói bậy, vậy thì coi như là ta đang nói bậy."
Nhanh nhẹn xoay người, hắn ngó về phía Phượng Vũ, tiếc nuối lắc đầu một cái: "Từ
xưa có câu nói là hồng nhan nhiều bạc mệnh. Phượng Vũ tiểu thư, mặc dù
ngươi không tính là bạc mệnh, nhưng cũng đủ nhấp nhô. Ngươi vốn có thể
làm đại tiểu thư không buồn không lo, cũng vào sáu năm trước bởi vì
trong nhà xảy ra biến cố lớn, phụ mẫu đều mất, ca ca duy nhất không rõ
tung tích, không thể không ăn nhờ ở đậu, chịu hết hành hạ."
"Hơn
nửa năm trước, ngươi là một người bình thường không thể tu hành trong
một đêm thông suốt trở thành người nổi bật trong tu sĩ, tiến triển cực
nhanh, làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Như thế cũng coi là khổ
tẫn cam lai. Chỉ là, làm ta hoang mang không hiểu chút nào là, vì sao
ngươi không ở lại quê quán để chấn hưng thật tốt nhánh chính nhất mạch
Phượng gia này, ngược lại rời khỏi nước nhà, hối hả ngược xuôi. Nếu như
nói là vì tu hành, ngươi lại cự tuyệt Linh Chân học viện Tu Tháp đế quốc giữ lại; nếu như nói là vì mạo hiểm, ngươi lại vừa tới Triêu Hoa liền
quyết định là người ra mặt. Đủ loại hành vi, làm cho người ta nhìn không thấu."
"Chỉ là, nếu như hành động khác thường này liên hệ tới vị cố nhân kia của ta từng quậy đến long trời lở đất, nên cũng không kỳ
quái."
Nói xong, Ngôn Ca Hành ý vị sâu xa liếc nhìn Phượng Vũ một cái.
Phượng Vũ lạnh nhạt nói: "Thế nào, trên đời có người nào quy định nói nữ nhân
nên ở nhà, không thể chạy khắp nơi sao? Ta trời sanh thích chạy nơi nơi, thích lo chuyện bao đồng, có liên quan gì tới ngươi?"
Mặc dù
đánh trả trở về lời nói của Ngôn Ca Hành, nàng lại âm thầm giật mình:
rốt cuộc đối phương có ý đồ gì, lại có thể điều tra quá khứ của nàng tỉ
mỉ đến như vậy, thậm chí còn mơ hồ chạm tới tồn tại của Luci!
Mà
nghe được Phượng Vũ gặp phải long đong, trong lòng của Quang Minh Chi Tử lại xẹt qua sự thương tiếc lần nữa, trên mặt lại như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ít nói nhảm, nói ra mục đích của ngươi."
"Chẳng lẽ
mới vừa rồi các ngươi không có nghe được sao?" Ngôn Ca Hành vẻ mặt chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Chẳng lẽ các ngươi không có chú ý
tới, bước ngoặc cuộc đời của các ngươi xảy ra đều là ở sáu năm trước
sao? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Phượng gia Lam Phong, hai vợ
chồng Tộc trưởng vào sáu năm trước không hiểu sao bị ám sát, hung thủ
đến nay không có sa lưới. Đồng thời Trưởng tử của bọn họ lại càng ly kỳ
mất tích, thứ nữ vì vậy mà phụ thuộc thân thích sống qua ngày."
"Ngươi nói là, ta chính là Trưởng tử mất tích kia? Vu khống, có gì làm chứng?" Không thể phủ nhận, mới gặp gỡ Phượng Vũ, cùng với vừa nghe được mấy
chữ Phượng gia Lam Phong thì lòng hắn đều có cảm giác, hoặc thương tiếc, hoặc tức giận. Nhưng, chỉ dựa vào chút cảm xúc dao động này, có thể
chứng minh cái gì?
"Ngươi muốn chứng cớ sao?" Ngôn Ca Hành lộ ra
một nụ cười tuyệt mỹ, thời điểm thừa dịp hai người còn đang bị choáng
váng hoa mắt, hắn đột nhiên ra tay, đã hung hăng ——giật ra trường bào
Quang Minh Chi Tử.
"Ngươi làm cái gì?" Lộ ra bả vai, Quang Minh Chi Tử xanh mặt hỏi.
"Tìm chứng cớ đó." Ngôn Ca Hành đúng lý hợp tình hùng hồn nói: "Nhanh nhanh phối hợp đi, cởi quần áo cho ta."
"Ngươi ——"
"Ta cái gì ta, muốn chứng cớ thì nhanh cởi!"
. . . . . .
Phượng Vũ khoanh tay đứng nhìn biểu cảm có chút vi diệu: một màn này thấy thế
nào thì cũng giống yêu nghiệt cưỡng bức đẩy băng sơn. . . . . . Chỉ là
tại sao nàng muốn thờ ơ quan sát loại cảnh tượng mờ ảo cấm dưới mười tám tuổi này?
Ngôn Ca Hành giống như người hết sức am hiểu "quần
áo". Quang Minh Chi Tử còn chưa có nặng tay phản kháng, áo liền bị hắn
lột sạch sẽ, trường bào xếp đống ở bên hông, lộ ra lồng ngực và lưng.
Phượng Vũ còn chưa từng "thẳng thắn gặp nhau" với đấng mày râu như thế, không
khỏi có chút không được tự nhiên. Vừa muốn quay đầu ra, khóe mắt lại
quét đến một đồ án quen thuộc. Đây đúng là
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT