Buổi tranh tài chọn lựa thị vệ Triêu Hoa đế quốc định sẵn vào mười giờ sáng thì bắt đầu.
Tại loại trường hợp chính thức này, nhóm thủ lĩnh Hội Nguyên Lão theo lẽ
thường thì phải phát biểu diễn thuyết trước, khích lệ tinh thần mọi
người.
Theo lệ, sau khi Đại nguyên lão Viên Tỉnh nói dứt lời,
thân là Nhị nguyên lão Luật Chấn Thanh cũng sẽ nói vài câu. Nhưng hôm
nay, mặc dù Luật Chấn Thanh cũng leo lên ngồi ở khán đài khách quý,
nhưng vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần. Thỉnh thoảng hắn mở mắt đưa tay lấy
nước trà, liếc thấy Viên Tỉnh đứng ở giữa lễ đài đang thao thao bất
tuyệt cổ động lòng người dù hết sức khống chế thì trên vẻ mặt vẫn sẽ xẹt qua mấy phần tức giận.
Các quan viên cao cấp có mặt sớm có nghe
đồn đãi gần đây hai vị nguyên lão bất hoà, nhưng vẫn chỉ là suy đoán,
không có bằng chứng gì. Hôm nay nhìn thấy một màn rõ ràng như vậy, trong lòng ngoài cảm thấy kỳ quái, cũng âm thầm quyết định sau này sẽ cung
kính với Viên Tỉnh hơn một chút. Dù sao hắn chính là không biến sắc liền chèn ép Luật Chấn Thanh có danh hiệu quật cường chính trực! Thủ đoạn
cao minh, như vậy có thể thấy được rõ ràng.
Ôm loại tâm tư này,
sau khi Viên Tỉnh kết thúc bài phát biểu, các quan viên phía sau chen
lấn ra sức vỗ tay, so với trước kia thì tích cực hơn rất nhiều.
Bén nhạy nhận thấy được biến chuyển tế nhị của các quan viên, Viên Tỉnh hết sức hài lòng. Lại nghĩ đến không bao lâu nữa, lão già Luật Chấn Thanh
này sẽ bị vùi vào trong đất, ông ta càng thêm mở cờ trong bụng, thậm chí hí hửng nói: "Hôm nay phía trước dự thi có Ân Lang đoàn trưởng Tật
Phong Lang, Ân Lang đoàn trưởng không hơn ba mươi tuổi, tu vi cũng đã là trung cấp cấp sáu. Nếu như hắn có thể thuận lợi trúng tuyển thị vệ, như vậy tin tưởng không bao lâu nữa, Triêu Hoa chúng ta sẽ có một vị thị vệ cao thủ có trung cấp mãn cấp xưa nay chưa từng có!"
Trong lời
nói thiên vị hết sức rõ ràng, nhưng các quan viên lại thức thời không có lên tiếng, ngược lại tranh nhau phụ họa. Chỉ có số ít người lộ ra vẻ
mặt xem thường.
Viên Tỉnh xuống đài, lập tức quan lại lễ nghi lên đài tuyên bố tranh tài bắt đầu. Theo mấy trận hời hợt tranh tài qua đi, người điều khiển chương trình rốt cuộc đọc đến một tên tuổi làm cho
người ta phấn chấn: "Trận đấu tiếp theo, là Phượng Vũ tiểu thư đến từ
Tây Phong đại lục, đối chiến với Bạch Dũng của Tật Phong Lang."
Bạch Dũng ở trong Tật Phong Lang cũng coi như trong nhóm mười cao thủ đứng
đầu. Lập tức thần kinh của không ít người cũng run lên, cảm thấy hứng
thú mở to mắt chuẩn bị nhìn cho rõ ràng, xem "Bạch Lang" là bản lĩnh như thế nào. Nhưng sau khi Phượng Vũ hiện thân, sự chú ý của mọi người
trong nháy mắt dời đến trên người nàng.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Ân Lang vốn đang điều khí dưỡng
thần, nhìn thấy nàng rồi thì trong mắt toát ra tham lam và khát vọng
không kìm hãm được.
"Đây, đây không phải là thiếu nữ liên tục
chiến đấu năm ngày chưa từng bị bại, cuối cùng ly kỳ biến mất kia sao?
Thì ra nàng gọi là Phượng Vũ!"
"Hắc hắc, lần này có trò hay để nhìn! Phượng Vũ chống lại Bạch Lang, đến tột cùng là ai sẽ thắng?"
"Ta cảm thấy được là Phượng Vũ! Nàng là song hệ Ma Pháp Sư!"
"Bạch Lang thì thực chiến vô số, kinh nghiệm phong phú, ta cảm thấy được phần thắng của hắn lớn hơn chút!"
Khán giả vì biện luận tranh giành thắng bại đến miệng đắng lưỡi khô, bên này Bạch Dũng cũng sinh lòng cảnh giác. Hắn đương nhiên đã nghe nói qua sự
tích Phượng Vũ chiến thắng bất bại liên tiếp, đã từng muốn đi khiêu
chiến, nhưng bởi vì lo lắng sau khi bại trận rồi thì mất thể diện mà do
dự hủy bỏ quyết định. Không ngờ, hôm nay ở trên lôi đài vẫn không thể
tránh khỏi oan gia ngõ hẹp.
"Phượng tiểu thư, mời." Bạch Dũng
trịnh trọng thủ thế xin mời với nàng, âm thầm vận lực vừa muốn nghênh
chiến, lại nghe được một giọng nói quen thuộc chận lại nói: "Bạch Dũng,
ngươi lui ra trước, trận chiến này để cho ta tới."
"Đoàn
trưởng?!" Quay đầu nhìn lại, thấy chủ nhân của giọng nói quả nhiên là Ân Lang, mặt Bạch Dũng nhất thời đỏ lên: "Đoàn trưởng, mặc dù thực lực của nàng không tầm thường, cũng chưa chắc ta nhất định sẽ phải bại bởi
nàng!"
Hắn cho rằng, đoàn trưởng cho là mình tài nghệ không bằng
người ta mới ra mặt để cho hắn lui ra. Điều này làm cho hắn cảm thấy hết sức khuất nhục.
Nào ngờ, Ân Lang căn bản không nghĩ tới những
thứ này. Hắn phát hiện hơi thở Ngự Linh Sư từ trên người Phượng Vũ, một
lòng chỉ muốn đào sâu thêm. Mắt thấy Phượng Vũ hiện thân, làm sao còn có thể nhẫn nại được.
Thấy Bạch Dũng còn muốn cãi lại, Ân Lang không nhịn được nói: "Lui ra!"
". . . . . . Dạ, đoàn trưởng."
Dưới đài, người điều khiển chương trình cuối cùng từ trong giật mình phục
hồi tinh thần lại, khổ sở nói: "Ân Lang các hạ, thứ tự so tài đều đã sớm quyết định xong rồi, ngài phải ở đợi ở trận thứ mười bảy mới lên đài,
thế này không phù hợp với quy củ. Kính xin ngài ——"
Từ cái nhìn
tràn ngập cảnh cáo thoáng qua của Ân Lang, người điều khiển chương trình nhất thời xuất mồ hôi lạnh cả người, không nói ra miệng được hai chữ
"đi xuống", cũng thức thời nuốt về trong bụng.
Viên Tỉnh thấy
hành động của Ân Lang thì trực tiếp nhíu chặt mày, muốn hô ngừng, nhưng
thay đổi suy nghĩ lại nghĩ đến: đại khái bọn vũ phu thô bỉ này chính là
như vậy, có cao thủ liền muốn khiêu chiến.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Mình tội gì vì chút chuyện nhỏ này
mà xung đột với thủ hạ, liền tùy hắn thôi.
Mắt thấy phía chính
phủ cũng chấp nhận, khán giả nhất thời càng thêm kích động: "Tiểu cô
nương này thật đúng là không đơn giản, Ân Lang cũng tự thân xuất mã!"
"Ài, lần này không có gì thấp thỏm, nhất định là Ân Lang thắng lợi. Dù sao
thực lực của hắn cũng coi như là số một số hai ở Triêu Hoa, mặc dù tiểu
cô nương kia lợi hại, nhưng nói cho cùng, gừng càng già càng cay."
"Nói không chừng sẽ có bất ngờ thì sao đây?"
"Ta cá 100 tinh thạch, tuyệt đối sẽ không!"
. . . . . .
Mọi người nghị luận ầm ĩ, hai người đương sự lại không để ý chút nào.
Phượng Vũ vẫn thong dong như cũ, mặt ngoài Ân Lang vẫn bình tĩnh, nhịp
tim cũng đang khẽ gia tốc —— giáp mặt với bí tịch có thể thay đổi trời
đất, bất luận là kẻ nào cũng sẽ thì cũng sẽ sóng lòng sôi sục.
Trấn định lại, hắn cố làm như bình tĩnh mở miệng nói: "Phượng Vũ tiểu thư,
ta rất ngạc nhiên vì sao ngươi còn nhỏ tuổi có thể có thực lực như vậy."
"Không có quan hệ gì với ngươi." Phượng Vũ quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh
nhạt nói. Từ lần đầu tiên nhìn thấy, nàng liền chán ghét nam nhân rõ
ràng mặt âm trầm vẫn còn muốn giả bộ như ánh mặt trời này.
"Có liên quan —— bởi vì, ta muốn lấy được nó."
Ân Lang nhỏ giọng, chỉ để cho Phượng Vũ nghe thấy: "Nguồn gốc thực lực của ngươi, tất cả đều là dựa vào bí tịch Ngự Linh Sư chứ gì? Nếu như ngươi
chịu dốc lòng tu hành, chờ thực lực đạt tới cấp Bá tước, thậm chí cấp
Hoàng giả khi trở ra đi lại trong thiên hạ, tự nhiên ta không làm gì
được ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ có trung cấp cấp năm, còn ta lại là trung cấp cấp sáu, ngươi tuyệt đối không thắng được ta. Nếu như thức
thời, thì ngoan ngoãn giao bí tịch ra đây, ta sẽ từ bi để ngươi một cái
mạng, chỉ phế bỏ tu vi của ngươi."
Tật Phong Lang uy hiếp, từ
trước đến giờ làm vô số người nghe tin đã sợ mất mật. Nhưng Phượng Vũ
nghe xong, chỉ lấy một loại ánh mắt nhìn người ngu ngốc mà nhìn hắn:
"Đây là không có tự tin thủ thắng cho nên muốn dùng ngôn ngữ đe doạ sao? Thật là khổ cực ngươi biên soạn lời nói này rồi."
Không thể phủ
nhận, khi từ trong miệng đối phương nghe được bốn chữ bí tịch Ngự Linh
thì có trong một nháy mắt tim Phượng Vũ đập rộn lên, nhưng chợt bình
tĩnh lại. Nàng sớm có giác ngộ sẽ bị người nhận ra, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi. Lại không biết, làm thế nào mà hắn phát hiện
được?
Ân Lang cũng không trông cậy vào nàng thật sự sẽ theo lời
mà giao ra bí tịch, tiếp tục nói: "Tiểu nha đầu, không cần mạnh miệng.
Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Đại khái ngươi không biết đi, ngày hôm qua ngay khi ngươi ra một chiêu kia thì có một người si mê truyền thuyết
Ngự Linh Sư, vì thế sưu tập rất nhiều tư liệu cổ tịch vừa vặn ở bên cạnh ngươi. Mặc dù ngay sau đó ngươi lập tức bỏ chạy, thế nhưng hắn đã nhận
ra chiêu thức của ngươi."
Thì ra là như vậy. Phượng Vũ nhún vai
một cái, lấy lui làm tiến nói: "Ngươi nói đúng, vậy là được rồi. Nhưng
mà nếu là bí tịch, đương nhiên ta sẽ không dễ dàng giao ra đây."
Ân Lang vốn tưởng rằng còn phải bỏ ra một phen công phu môi lưỡi lại thấy
Phượng Vũ liền sảng khoái thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời ngược
lại chần chờ: bí tịch thật ở trên người tiểu nha đầu vừa nói liền thừa
nhận này?
Nhưng lại thay đổi ý nghĩ không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn
nhất, hắn lại bỏ đi băn khoăn: "Hiện tại liền giao ra đây, ngươi còn có
thể bớt một chút đau khổ. Chờ thêm một chút, ta lại không sao, chỉ sợ
ngươi chịu không nổi."
"Lại có thể ở trên lôi đài lấy được quan
tâm của kẻ địch, thật là làm cho ta được sủng ái mà lo sợ." Phượng Vũ
giễu cợt nói: "Không cần khiêu chiến kiên nhẫn của ta và người xem nữa,
ngươi đã nắm chắc như vậy, cũng nhanh nhanh ra tay đi."
"Hừ! Tiểu nha đầu thật tưởng rằng răng nanh sắc bén, đáng tiếc ở trước mặt lực
lượng, những trò bịp bợm này căn bản không dùng được!"
Ân Lang
hít thở thật sâu, vốn là gương mặt có màu đồng đột nhiên biến thành màu
tím, toàn thân cao thấp cũng theo đó xông ra từng luồng Đấu Khí màu tím, im lặng tản ra uy hiếp.
"Không biết trời cao đất rộng!"
Ân Lang điên cuồng hét lên một tiếng, quyền phong mang theo khí thế Đấu Khí nặng nề, đánh thẳng tới Phượng Vũ!
Cảnh giới cao cấp, quả nhiên không tệ. Một quyền này của Ân Lang rất mạnh
rất cương trực, không có bất kỳ kỹ xảo hoa hòe nào, chỉ là lực lượng
thuần túy, chỉ vì như thế, mới càng lúc càng khó khăn.
Mắt thấy
quả đấm đánh tới trước mặt, Phượng Vũ không có gắng gượng đi đón, nhanh chóng hội tụ thổ nguyên tố ở phía trước thân thể, đồng thời nhanh chóng lao đi lui về phía sau.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, bức tường đất cản trở bị Ân Lang một quyền đánh trúng mà nát bấy, hóa giải
hơn phân nửa Đấu Khí. Phần nhỏ còn sót lại từ xa đánh đến trên người
Phượng Vũ, bị nàng thuận thế lui về phía sau hóa giải đi.
Nhưng
không đợi Phượng Vũ lui về phía sau đứng vững gót chân, Ân Lang lại thêm một quyền theo sát mà lên. Lần này Đấu Khí còn phải mãnh liệt hơn lúc
trước!
Thân thể còn chưa chạm mặt đất, không cách nào mượn lực
lui nữa, Phượng Vũ chỉ có thể lấy công làm thủ: "Phượng Hỏa Thiên ——
diệt!"
Trong cơ thể, Chu Tước Linh hội tụ Hỏa Nguyên Tố tinh túy
nhất trong thiên địa, chợt trào ra từ trong thân thể, hóa thành ngọn lửa ùn ùn kéo đến, lấy tư thế hủy thiên diệt địa đánh tới Ân Lang!
Đối mặt với thế công, Ân Lang không những không có vẻ sợ hãi chút nào,
ngược lại lộ ra vẻ mừng như điên: "Hỏa Linh thuần túy như vậy, chỉ có
Ngự Linh Sư mới có thể sử dụng! Tiểu tử kia nói không sai, trên người
ngươi quả nhiên có bí tịch Ngự Linh Sư!"
Dưới sự vui mừng, Ân
Lang quên hạ thấp giọng, hết sức lớn tiếng kêu ra. Cũng may lửa mạnh
hừng hực, cắn nuốt phần lớn tiếng nói. Nhưng vẫn có đôi câu vài lời
thoát ra, rơi vào trong tai người có lòng.
"Ngự Linh Sư. . . . . . ? Chẳng lẽ bí tịch Thánh Tế tư để cho ta bí mật tìm kiếm, cũng ở trên người nàng?" Trong đám người, có một người dùng áo choàng thuần trắng
trùm từ đầu đến chân, nhỏ giọng lẩm bẩm không thể nghe thấy.
Cuộc chiến trên đài, hai người tuyệt đối không ngờ rằng khi nói chuyện lại
bị người khác nghe được. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ân Lang chuyển
quyền thành chưởng, liên tiếp bổ lửa mạnh làm hai, thở nhẹ nói: "Không
tệ! Còn cường hãn hơn ta mong đợi. Nếu để ta có được lực lượng này, là
có thể xưng bá thiên hạ!"
"Xưng bá thiên hạ?" Phượng Vũ không
nghĩ tới người này lại có khát vọng xa như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy
vừa buồn cười lại hoang đường: so với một người chỉ vừa nghe nói mơ hồ
liền có ý nghĩ khuếch tán đến nhất thống bốn đại lục, còn người một lòng chỉ muốn tu luyện như mình thật là rất xin lỗi bí tịch Ngự Linh!
Không kịp suy nghĩ nhiều, Ân Lang đã hung hãn phát động Huyết Linh thuật,
ngưng tụ tất cả Đấu Khí và máu huyết toàn thân, không tiếc hao tổn thực
lực, cũng đang muốn một lần hành động liền bắt Phượng Vũ lại.
Về đủ loại tin đồn phương pháp tinh thông Ngự Linh Sư hắn nghe đã quá
nhiều. Mặc dù bây giờ thực lực của Phượng Vũ còn thua kém hắn một cấp,
nhưng vẫn không thể phớt lờ, tốt nhất đánh nhanh thắng nhanh. Nếu không
con vịt đến miệng cũng bay mất, vậy phải khóc với ai đây?
"Không
xong!" Mắt thấy đối phương giống với tên đội trưởng ngày hôm qua, thân
thể đột nhiên tăng vọt, thậm chí xé rách y phục, bắp thịt đột nhiên hiện ra kết thành hình dáng mà nhân loại tuyệt đối không có khả năng có
được, diện mạo cũng biến thành dữ tợn không chịu nổi. . . . . . Phượng
Vũ lập tức hiểu được, người này đang thi chiêu triển tà thuật ngày hôm
qua để có thể nhanh chóng tăng thực lực lên!
Thực lực tên đội
trưởng vốn thấp hơn nàng, nhưng sau khi thi triển tà thuật rồi thì thực
lực lại đột nhiên tăng lên tới mức khiến cho nàng không thể không vận
dụng Ngự Linh thuật mới có thể tự vệ. Hiện tại thực lực Ân Lang cơ bản
cao hơn nàng, lực lượng mà tăng lên nữa, thì quả thật không thể tưởng
tượng!
—— nên làm cái gì bây giờ? Nàng làm sao mới chống đỡ được đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT