Ngay trong nháy mắt thân thể tên đội trưởng xảy ra biến hóa khác thường,
Phượng Vũ lập tức cảm thấy năng lực đối thủ trong nháy mắt toàn bộ tăng
lên gấp đôi!
—— đây là yêu thuật gì? Thật tà môn!
Phượng
Vũ không biết, đây chính là lá bài chủ chốt quan trọng nhất trong những
thủ đoạn của Tật Phong Lang: Huyết Linh thuật. Bình thường Tu sĩ phát
chiêu, đều là lợi dụng nguyên tố tự nhiên. Mà Huyết Linh thuật thì lại
khác, là liên tục dùng máu huyết bản thân chuyển thành năng lượng!
Người Tu vi càng cao, máu huyết càng tinh khiết hơn, cho nên người thi triển
chiêu này tu vi càng cao, uy lực pháp thuật đưa tới thì cũng càng lớn!
Tu vi của tên đội trưởng là trung cấp cấp ba, thi triển Huyết Linh thuật rồi, thực lực của hắn đột nhiên bộc phát lên đến trung cấp cấp năm!
Nhảy một cái thăng hai cấp, so Phượng Vũ còn cao hơn một cấp!
Dĩ
nhiên, thi triển loại pháp thuật điên cuồng này cũng là cần phải trả giá cao nặng nề. Sau đó tu vi của người thi thuật sẽ quay ngược lại, kinh
mạch máu huyết gần như khô kiệt. Không có Bí Dược độc môn điều dưỡng một hai năm, thì sẽ trở thành phế nhân. Cho nên thành viên Tật Phong Lang, ở trước mắt sống chết cuối cùng, mới dám triển khai phép thuật này.
Những chi tiết này dĩ nhiên Phượng Vũ không thể nào biết được. Nàng chỉ đang
buồn bực, vì sao trong nháy mắt, thực lực của người này lại đột nhiên
tăng vọt mạnh lên, thậm chí còn cao hơn nàng một cửa.
Nàng mơ hồ
suy đoán đối phương sử dụng bí thuật gì, nhưng tình huống khẩn cấp,
không cho phép nàng suy nghĩ nhiều. Nàng vốn chỉ tính toán sử dụng sáu
thành thực lực, khiến đối thủ chịu chút vết thương nhẹ liền thôi. Nhưng
bây giờ thực lực đối phương đột nhiên bùng phát, hơn nữa còn bày ra một
bộ dáng liều mạng không chết không thôi, dĩ nhiên nàng sẽ không ngoan
ngoãn chờ bị đánh!
Không kịp suy nghĩ nhiều, đột nhiên Phượng Vũ gia tăng hội tụ hỏa nguyên tố, tự nhiên mà sử chiêu thức dụng Ngự Linh Sư.
"Phượng Hỏa Thiên —— diệt!"
Ánh sáng đấu khí mạnh mẽ màu xanh của tên đội trưởng đón đầu chạm vào nhau
cùng với Liệt Hỏa Phượng của Phượng Vũ Phượng. Dien*dan*le*quy*don
ChieuNinh Khi hai cỗ lực lượng chính diện đối đầu thì ánh sáng rừng rực
cường liệt được phóng thích gần như muốn chọc mù mắt mọi người. Xa xa
cảm nhận được lực lượng uy áp kinh khủng này, mọi người vội vàng nhắm
mắt lại liền lăn một vòng chạy đi, để miễn cho bị tai vạ.
Đám
người tạm thời mất đi thị giác chỉ nghe được một tiếng Trường Khiếu
giống y hệt như Phượng ngâm, tiếp theo, chính là tiếng ngọn lửa thiêu
đốt vù vù. Trừ những tiếng này ra, không có động tĩnh gì khác nữa.
Hồi lâu, chờ đám người che mắt mở mắt lần nữa, kinh hồn bạt vía nhìn về
phía nơi tỷ thí, lại kinh ngạc phát hiện đài cao đã biến mất không còn
thấy bóng dáng, trên đất chỉ còn lại dấu vết bị thiêu cháy. Chẳng những
không tìm thấy tên đội trưởng đâu, thậm chí ngay cả Phượng Vũ cũng hoàn
toàn không có bóng dáng.
"Sao, chuyện gì xảy ra? Lão đại và nha
đầu chết tiệt kia đổi địa phương đấu lần nữa?" Hai mắt Cự hán đăm đăm
hỏi. Hắn mơ hồ có loại cảm giác không ổn, lại không dám suy nghĩ sâu xa, cố chấp cho rằng lão đại chỉ là đổi chỗ.
Những người khác là tự ý suy đoán nói: "Mới vừa rồi uy lực chiêu đó thật mạnh, chẳng lẽ bọn họ
không đỡ được sóng va chạm bị đánh bay rồi hả?"
"Hoặc là đồng quy vu tận? Nhưng ít ra nên chừa chút xương vụn chứ!"
Bên cạnh, một vị tu sĩ áo lam rất có kiến thức ánh mắt cũng đờ đẫn, cũng
chỉ bởi vì thấy được cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi: "Này, điều
này sao có thể. . . . . . Dù là hoàng giả Ma Pháp Sư sử dụng Hỏa Hệ pháp thuật, cũng không thể hoàn toàn đốt hủy vật chất. Trừ phi. . . . . .
Trừ phi là Ngự Linh Sư trong truyền thuyết mượn lực lượng Hỏa Linh thuần túy nhất trong thiên địa mới có lực lượng như vậy. Nhưng mà làm sao có
thể chứ? Ngự Linh Sư duy nhất thời kì gần đây của Tát Lan Ca, cũng bởi
vì đầu nhập vào Ma vương, đã sớm bị diệt diệt ở trong cuộc chiến ở Ma
Vực! Làm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này?!"
Nghe được hắn nói, mọi người nhìn trộm mặt nhau: "Tiểu nha đầu kia là Ngự Linh Sư? Không thể nào."
"Thật sự nàng rất mạnh, nhưng. . . . . . nhưng tại sao có thể là Ngự Linh Sư
đây? Phải biết cho đến tận bây giờ Tát Lan Ca cũng chỉ có hai người là
Ngự Linh Sư, hơn nữa đều là nam nhân, điều này chứng minh Ngự Linh Sư
tuyệt đối không phải là tiểu nha đầu!"
Lúc mọi người ở đây đang
suy đoán, cách mười mấy con phố bên ngoài, Phượng Vũ đang lôi kéo Luật
Cung Thương một đường chạy như bay.
"Phượng, Phượng Vũ, tại sao chúng ta phải chạy?" Luật Cung Thương miệng to thở hổn hển, không hiểu hỏi.
Mới vừa rồi người khác không thấy rõ, nhưng hắn thì nhìn trở nên vô cùng rõ ràng rành mạch: Phượng Vũ một chiêu liền đốt thân thể của người kia đột nhiên dị biến cháy sạch đến hạt bụi cũng không còn dư lại. Tuy nói tàn
nhẫn chút, nhưng cũng do nam nhân đó muốn hạ độc thủ với nàng trước.
Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Luật Cung Thương không hiểu, vì sao rõ
ràng chiến thắng kẻ địch, Phượng Vũ lại phải thừa dịp tất cả mọi người
còn chưa có phản ứng kịp, kéo mình đầu óc còn choáng váng vội vàng chạy
trốn khỏi chỗ đó trước.
"Bởi vì. . . . . ." Phượng Vũ tìm cớ lung tung: "Tên kia là người của Tật Phong Lang, nếu chúng ta không đi, chốc lát nữa nhất định sẽ bị một bang vây lại trả thù. Mặc dù ta không sợ
bọn họ, nhưng bị một đống con ruồi bao bọc vây quanh cũng là chuyện
phiền toái."
"Cũng đúng." Luật Cung Thương đơn thuần lập tức đón nhận lý do này.
Nhìn Đại Nam Hài thiên chân này, Phượng Vũ không hiểu sao có chút chột dạ.
Thật ra thì căn bản nàng không sợ đám hề Tật Phong Lang, chỉ là hối tiếc mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách thế nhưng lại sử dụng chiêu thuật
Ngự Linh Sư. Nếu như rơi vào trong mắt người có tâm, có lẽ sẽ liên hệ
giữa nàng tới Ban Tư. Một khi quan hệ của nàng và Ban Tư bại lộ, thì rất có thể Luci cũng bị người ta phát hiện.
Nhưng chuyện trở thành như vậy rồi, cũng không cách nào vãn hồi.
—— thôi, chỉ mong sẽ không thật sự có trùng hợp như vậy.
Phượng Vũ an ủi mình nói.
Ngay sau đó, nàng nhìn sang Luật Cung Thương: "Ngày mai sẽ là đấu loại rồi,
tin tưởng trải qua cuộc tỷ thí hôm nay, hẳn là Đô thành sẽ có không ít
người biết ta. Đợi ngày mai chúng ta liền lợi dụng thân phận cao thủ
thần này bí xâm nhập vào dạ tiệc đi!"
"Ừ, còn vài chi tiết cần
phải hoạch định lại, chúng ta trở về quán trọ tìm Mạnh đại ca cùng
thương lượng đi?" Vào ngày thứ hai sau khi chế hương hoàn xong, Phượng
Vũ liền không kịp chờ đợi mà dọn ra ngoài. Có một gia hỏa thuật (thôi
miên) ở đó, mặc dù nàng không sợ, nhưng chỉ sợ hai người khác trúng
chiêu.
"Được!"
Sau khi Phượng Vũ rời khỏi lôi đài qua ước
chừng một canh giờ, một Cự Dực điểu (con chim phi hành cục lớn) tức tốc
bay tới, xoay quanh không ngừng trên lôi đài chỉ còn lại tro bụi. Một
nam tử trung niên tướng mạo oai hùng, trên con mắt trái lại có một vết
sẹo to dài kéo đến cằm, trầm mặt nhảy xuống Cự Dực điểu hỏi: "Chính là
chỗ này?"
Cự hán đầu băng bó băng gạc đi theo phía sau hắn, lo sợ nghi hoặc nói: "Đoàn trường đại nhân, mới vừa rồi lão đại ở nơi này
quyết đấu cùng với một tiểu nha đầu không rõ lai lịch, kết quả. . . . . . kết quả sau khi hắn sử dụng Huyết Linh thuật, đối đầu một chiêu với
tiểu nha đầu kia, liền song song biến mất."
Sau khi gặp chuyện
không may, cự hán ở tại chỗ đợi một lúc lâu, không thấy bóng dáng đội
trưởng như cũ. Dưới sự hoang mang rối loạn, hắn liền chạy đi báo cáo cho đoàn trưởng. Đoàn trưởng Ân Lang kiên nhẫn nghe xong lời kể không có
mạch lạc của hắn, suy tư trong chốc lát, liền tự mình đi trước điều tra.
Vốn là, mặc dù chuyện này nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nông nỗi phải
để đoàn trưởng tự mình ra tay. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nhưng thứ nhất tên đội trưởng mới vừa đưa ma sủng rất làm hắn vui lòng,
thứ hai ngày mai sẽ là đấu loại, hắn không muốn bỏ qua cho bất kỳ một
đối thủ nào có thể uy hiếp được mình. Sau khi cân nhắc kỹ càng, liền lựa chọn tự mình tới đây tra xét.
Ân Lang vòng quanh một vòng mặt
đất nám đen, lại để tay ở vùng đất như còn hơi ấm. Cảm thấy phía trên đó truyền tới dư âm linh lực không tầm thường, hắn không khỏi nhíu chân
mày lại.
Trải qua một canh giờ, dư âm linh lực lại vẫn mạnh mẽ
như vậy, có thể thấy được người nọ là một cao thủ không thể khinh
thường! Căn cứ vào dư âm linh lực để phán đoán, nàng căn bản sẽ không
giống như lời thuộc hạ báo là tu vi trung cấp, ít nhất nên ở trên cao
cấp!
Ân Lang cũng không biết, thật ra thì nếu bàn về tu vi, thực
lực của Phượng Vũ thật đúng là không có cao như vậy. Nhưng từ sau khi
bản thân nàng tu luyện Ngự Linh thuật, đối với linh lực nắm trong tay
cùng với thi triển pháp thuật liền cao hơn Ma Pháp Sư bình thường. Nếu
chỉ nhìn nàng ra tay, đích xác là khuôn mẫu của thượng giai Ma Pháp Sư,
chẳng những ổn định hơn tu sĩ cùng giai khác một bậc, đánh bại Đấu Sĩ
vượt cấp lại càng như một bữa ăn sáng.
Ân Lang không biết nội tình, vẫn đang suy tư.
Ở đây vào cái ngày nữ tu sĩ trẻ tuổi đó mới vừa lộ diện mở lôi đài, Ân
Lang liền nhận được thủ hạ tuyến báo, nên biết chuyện này. Nhưng hắn ỷ
mình đã là tu vi thượng giai, cho là một tiểu nha đầu lừa đảo tu vi có
cao hơn nữa cũng không lật trời được, mà cũng vội vàng thuần phục ma
sủng, nên không để ý tới nhiều lắm.
Ai có thể nghĩ tới, tiểu nha đầu này hôm nay lại sẽ đối đầu với một thuộc hạ đắc lực của hắn!
Căn cứ tình thế hiện trường, Ân Lang phán đoán, nếu thủ hạ bị Ma Pháp Sư
thượng giai công kích, khẳng định là chạy trời không khỏi nắng. Hơn nữa
đối phương lại sử dụng pháp thuật Hỏa Hệ, nhất định là bị cháy sạch đến
hài cốt không còn.
Ý thức được điểm này, Ân Lang không khỏi nổi
giận đùng đùng: mình sắp từ tối chuyển sang sáng, chính thức trở thành
quan viên Triêu Hoa. Chỉ là thời điểm quan trọng trước mắt, lại bị một
tiểu nha đầu không biết lai lịch giết chết một thuộc hạ của mình ở trước mặt mọi người, đây không khác nào khiêu khích tới Tật Phong Lang! Quả
thật giống như tát hắn một bạt tai trước mặt mọi người, lại vứt huy hiệu thập tự Lang Đầu của Tật Phong Lang xuống trong cầu tiêu!
Có thể làm tới vị trí đoàn trưởng dong binh đoàn Tật Phong Lang, Ân Lang cũng
coi như có mấy phần khôn ngoan. Nhưng gặp phải chuyện tổn hại oai uy bực này, hắn nhất định không thể nào nuốt trôi khẩu khí này, lúc này sắc
mặt biến đổi hết sức khó coi, vết sẹo trên mắt trái khẽ lay động, càng
làm cho ánh mắt của hắn càng thêm dữ tợn.
——tiểu nha đầu đáng
chết, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, bầm thây vạn đoạn ngươi, lấy lại tôn nghiêm Tật Phong Lang bị ngươi chà đạp!
Ân Lang hung hăng nghĩ
tới, ngay sau đó ra lệnh thủ hạ khác đi hỏi thăm lai lịch Phượng Vũ.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hắn vừa định nhảy lên Cự Dực điểu
trở về tổng bộ, một giọng nói bỗng nhiên bay vào trong tai hắn.
". . . . . . Ta thấy rất rõ ràng, nha đầu kia sử dụng thủ pháp đích xác là Ngự Linh Sư!"
"Chớ có nói bậy, lần đầu tiên ta hỏi ngươi điều tra chuyện này thì đã để mắt ngươi...ngươi cũng đừng muốn nhân cơ hội nói hưu nói vượn tới đưa tới
chú ý của chúng ta. Ngươi đàng hoàng —— đoàn, đoàn trưởng?"
Đẩy
thủ hạ ngu xuẩn ra, Ân Lang trầm giọng hỏi tên tu sĩ áo lam: "Ngươi nói, thiếu nữ giết chết đoàn viên chúng ta chính là dùng mánh khóe Ngự Linh
Sư?"
"Đó là tự nhiên. Nếu không lấy niên kỷ của nàng, dù là xuất
thân con em thế gia, cả ngày lấy Thiên Tài Địa Bảo, Linh Đan Diệu Dược
coi như ăn cơm cũng không thể tu hành ra pháp thuật uy lực kinh khủng
như vậy. Rất rõ ràng, nàng nhất định là đang tu hành đặc biệt nào đó, uy lực pháp môn cực lớn. Thủ đoạn của Ma Pháp Sư bình thường ta thấy nhiều rồi, cho nên ta cho là, ngoại trừ thực tế nàng là Ngự Linh Sư, không có giải thích khác tốt hơn."
Người nói chuyện chính là tu sĩ áo lam lúc trước ngẩn người sợ hãi than. Từ nhỏ hắn đã hướng tới làm một Ngự
Linh Sư, mặc dù vô duyên cũng không tu hành, nhưng lại nghiên cứu rất
nhiều đối với đặc điểm Ngự Linh Sư.
Nhìn lôi đài bị oanh đến mảnh vụn cũng không còn dư lại thì trầm ngâm suy nghĩ tròn một canh giờ, rốt cuộc hắn cho rằng là không thể nào, thật ra lại tiếp cận sự thật nhất.
Vừa vặn chính là thủ hạ của Ân Lang tới đây hỏi hắn, hắn liền không chút nghĩ ngợi nói phán đoán của mình.
Nghe hắn nói xong, tầm mắt Ân
Lang chớp động: có lẽ là người này nói nói bậy, có lẽ là sự thật, nhưng
đáng giá để điều tra. Nếu là nói bậy, chờ điều tra ra kết quả rồi một
đao làm thịt hắn là xong. Nếu là sự thật —— bản thân mình lại có lực
lượng của cả một dong binh đoàn hùng hậu, đoạt lấy pháp quyết Ngự Linh
từ trong tay tiểu nha đầu kia tự mình tu luyện! Đợi đến khi tu luyện
thành công, thiên hạ còn có ai là đối thủ của mình?!
Đến lúc đó
đừng nói là Triêu Hoa đế quốc, cho dù là hắn muốn thống nhất Tát Lan Ca, quân lâm thiên hạ, cũng hoàn toàn có khả năng!
Nghĩ đến tư vị
Độc Bộ Thiên Hạ, lửa giận trong tâm Ân Lang nhất thời bị mừng như điên
thay thế. Hắn tận lực khắc chế che giấu sắc mặt vui mừng, nặng nề vỗ bả
vai tu sĩ áo lam: "Có một số việc ta muốn hỏi ngươi thật kỹ càng, theo
ta trở về đi."
"À? Ta còn có chuyện phải làm —— này này! Tại sao
các ngươi bắt ta?! Ban ngày ban mặt trắng trợn cướp đoạt lương dân hả!
Ta muốn kháng nghị tới Hội Nguyên Lão!"
Phất tay ý bảo thủ hạ lập tức khiêng tu sĩ áo lam lên Cự Dực điểu, cuối cùng Ân Lang không nhịn được, điên cuồng cười ra tiếng.
—— chúa tể Tát Lan Ca, cái danh xưng này nghe thật là êm tai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT