Sau đó Chu Triển Nguyên mới biết Mẫn Mẫn đi tìm Tiếu Hàm, có điều, vào lúc
ấy, Chu Triển Nguyên cũng phải công nhận rằng anh cũng nên cảm tạ người
dì nhỏ bé này một lần. Nếu không nhờ cô thì có lẽ anh không biết mình
phải chờ đợi bao lâu nữa mới được Tiếu Hàm đồng ý gả cho mình? Vì Mẫn
Mẫn chỉ ở lại đây có hai tháng, sau đó cô phải trở về Mỹ.
Vì phù dâu có việc nên cô dâu mới chịu kết hôn sớm một chút.
Tiếu Hàm mặc áo cưới nhìn những đàn chị Mẫn Mẫn, Tiểu Hân, Tư Tư cũng đang
vui vẻ nhìn lại mình, lúc đó không biết tại sao vành mắt cô bỗng đỏ lên, khoé mắt bắt đầu rướm lệ. Hôm nay là ngày cưới của cô, sáng sớm mẹ cô
kéo vào phòng dạy bảo đủ điều. Mặc dù thấy con gái mình được gả đến nhà
họ Chu, bà cũng cảm thấy rất vui vẻ nhưng có người làm mẹ nào lại không
lo lắng khi thấy con gái mình lậpgia đình cơ chứ? Đây là khúc ruột do
mình sinh ra cơ mà.
Mà chị của cô, Tư Tư, mới sáng sớm đã đến để giúp cô trang điểm, còn mấy người bạn thân vừa khóc vừa cười đưa cô vào cung điện hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân.
Rốt cuộc hôn lễ vẫn được cử hành ở nhà hàng Duyệt Lai bởi vì lão Lý có nói nếu đãi tiệc ở đây thì sẽ được giảm 20% phí.
Lão Lý thiết kế Duyệt Lai cổ kính này thành lễ đường với phong cách phương
Tây. Điểm đặc biệt là tiệc rượu truyền thống Trung Quốc vào buổi tối.
Các khách mời đều đã thấm mệt vì tham dự đám cưới cả ngày thì bỗng vui
vẻ hẳn lên khi chứng kiến màn tiệc rượu truyền thống vô cùng đặc biệt
này.
"Triển Nguyên, ba mẹ giao Tiểu Hàm cho con, con phải đối xử tốt với nó đó..." Lúc ba Tiếu giao con gái mình cho con rể, ông không
quên ân cần căn dặn khiến đôi mắt vừa mới khô nước mắt của Tiếu Hàm bỗng chốc có dịp trào ra khoé mắt.
Chu Triển Nguyên kéo tay vợ mình, trả lời chắc nịch như đinh chém sắt: "Ba, ba cứ yên tâm, đời này con sẽ luôn đối xử thật tốt với Tiểu Hàm."
Nãi Tích ăn mặc lịch sự đứng bên cạnh cũng mạnh mẽ gật đầu, cậu quay về phía ông ngoại vỗ ngực bảo
đảm: "Ông ngoại, ông cứ yên tâm, nếu ba cháu dám bắt nạt mẹ, thì con sẽ
dẫn mẹ đi thật xa."
Bị chính con trai mình phản bội, Chu Triển
Nguyên dở khóc dở cười. Nhưng khi nhìn cô dâu mới đang e thẹn nép trong
lòng mình thì anh đều quên hết mọi thứ. Thế giới của anh lúc này chỉ còn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng với đôi mắt long lanh ánh lên niềm
hạnh phúc của cô.
Trao nhẫn xong, chú rể hôn cô dâu, đây là lẽ dĩ nhiên không cần ai nhắc nhở.
Lần đầu tiên ở trước mặt mọi người, anh có cử chỉ thân mật với cô khiến
Tiếu Hàm e thẹn, nhưng cũng may mắn là khi Triển Nguyên nghiêng người
sang, toàn bộ thân thể anh che chắn cho cô khiến cô cũng cảm thấy thoải
mái phần nào. Tuy cũng còn có nhiều người đứng chung quanh vỗ tay hoan
hô nhưng hiện giờ trong mắt cô chỉ còn mỗi anh hiện diện. Cô dịu dàng bá cổ anh để cùng hoà hợp với anh khiến buổi lễ càng thêm lãng mạn.
Đến lúc Chu Triển Nguyên buông cô ra thì cô dường như đang thiếu dưỡng khí
đến tột độ. Anh dịu dàng cười với cô, đặt tay mình lên tay cô và quay về phía mọi người gật đầu ra hiệu ý muốn cảm ơn mọi người. Lúc này ai
cũng nhận thấy khuôn mặt anh tràn đầy niềm vui sướng và hạnh phúc.
Ai cũng nói “được kết hôn với người mình yêu quả là điều hạnh phúc nhất
thế gian”. Thật vậy, mọi người nhìn khuôn mặt anh lúc này rạng rỡ như
ánh bình mình buổi sớm mai, ai cũng cười vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới này.
Phần cuối cùng của hôn lễ chính là “màn tung hoa”.
Các cô gái chưa kết hôn đang háo hức chờ đợi mànnày, duy chỉ có ba người
ngoại lệ, đó chính là Trần Tư Tư, Diệp Dĩ Mạt, Trần Mẫn Mẫn vẫn bình
tĩnh đứng đó. Một người là hoa đã có chủ, một người đã có hôn ước, còn
một người là chưa muốn lập gia đình. Tiếu Hàm đột nhiên mím môi cười
nhìn vị tiên sinh đang đứng cạnh Trần Mẫn Mẫn, cũng chính là người đã
theo đuổi cô bảy năm rồi. Nhìn xem, chắc cũng sắp xảy ra chuyện tốt rồi
đây.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là người cướp
được bó hoa không phải là một cô gái mà chính là đại lão gia (ý nói
người giàu có) đang đứng bên cạnh Mẫn Mẫn.
Mọi người đều trầm mặc.
Sau đó họ nhìn thấy một người đàn ông đi về phía cô phù dâu và quỳ xuống,
trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều yên ắng, tiếng huyên náo cũng đột
nhiên chấm dứt.
Tiếu Hàm liếc mắt nhìn Chu Triển Nguyên, trong
mắt toả ra ý cười. Mẫn Mẫn cũng nên kết hôn rồi, Nãi Tích cũng lớn rồi.
Cô là dì của Nãi Tích, cũng nên cố gắng sinh cho Nãi Tích một cậu em
trai để cùng nhau vui đùa một chút chứ.
"Mẫn Mẫn." Người đàn ông
quỳ xuống, tay giơ bó hoa hồng lên mong cô gái nhận. Qua một buổi sáng,
tuy hoa hồng cũng rụng không ít cánh hoa nhưng hiện giờ trông nó vẫn
tươi mới "Mẫn Mẫn, gả cho anh đi, để anh chăm sóc em cả đời này nhé. "
Anh vẫn nghĩ trong lòng cô chỉ có một mình anh rể nhưng lại không hề biết
đó chỉ là một sự hiểu lầm. Nhưng dù anh bị cô đối xử lạnh nhạt đã nhiều
năm nhưng anh vẫn chưa hề từ bỏ đoạn tình cảm này trong lòng mình.
Chứng kiến hôn lễ trang trọng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô dâu mới hạnh
phúc nép vào lòng chú rể thì anh không còn nhịn được nữa. Anh rất hy
vọng người đang dựa vào lòng mình chính là cô, chỉ một mình cô mà thôi.
Ngày hôm trước nhận được điện thoại của cô, cô mời anh làm bạn cùng dự hôn
lễ, anh thực sự rất vui mừng. Bây giờ, cũng không biết anh lấy dũng khí
từ đâu, khi nhận được bó hoa kia, ý nghĩ cầu hôn thoáng hiện trong đầu
anh và nó như thôi thúc anh khiến anh quyết tâm thực hiện.
Cầu hôn đi, giống như trước đây, lúc nào anh cũng là người theo đuổi cô.
"Mẫn Mẫn..."
Những người đứng chung quanh đó giờ đã bắt đầu ồn ào, Tư Tư, Dĩ Mạc nhìn cô
với ý nói 'Trả lời đi', duy chỉ có Trần Mẫn Mẫn đang do dự và cũng chỉ
có mình cô biết côđang căng thẳng đến dường nào.
Cô vẫn biết anh
là người đàn ông tốt, nhưng cô cũng biết cô sẽ không phải là người vợ
tốt. Qua bảy năm, không ít người theo đuổi cô giờ đã bỏ cuộc, chỉ có anh vẫn luôn kiên trì dõi theo từng bước chân của cô bảo vệ cho cô.
Từ nhỏ cho đến khi lớn, đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông luôn dõi theo cô, chăm sóc cô và xem trọng cô.
Nhìn người con gái trước mặt đang thận trọng suy xét, anh bỗng cảm thấy sợ
hãi và căng thẳng đến nỗi cả người phát run, nhưng Trần Mẫn Mẫn bỗng
nhiên cười ra tiếng. Cô thầm nghĩ Tiểu Hàm và Tư Tư nói đúng, con gái
phải biết tìm một người biết giúp mình sưởi ấm khi lạnh lẽo, nhắc nhở
mình khoác áo khi ra đường vào mùa đông, biết pha nước ấm cho mình tắm
để mình không bị lạnh. Không phải anh đều làm được những việc đó sao?
Nãi Tích cũng chạy đến giúp đỡ dượng tương lai: "Dì, dì đồng ý đi. Ba nói
người đàn ông tốt không để người phụ nữ của mình phải khổ. " Nói xong,
cậu nghiêng đầu tò mò nhìn người đàn ông đang quỳ gối, chớp mắt, hỏi:
"Chú à, chú là đàn ông tốt đấy chứ?"
Mọi người đều cười vui vẻ.
Trần Tư Tư xoa trán, lúc này cậu nhóc chạy đến càng thêm phiền. Có điều có
một câu cậu nói đúng, anh ta thật là một người đàn ông tốt đây "Được."
Trần Tư Tư bật thốt lên.
Nhìn đôi mắt anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì,Trần Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn anh, chắc là não cô
có vấn đề rồi. Hiếm thấy cô lại nghịch ngợm nói rõ ràng từng chữ như thế này: "Em nói thật cẩn thận, em đồng ý gả cho anh. "
Kết thúc một hôn lễ, mọi người lại bắt đầu chờ một hôn lễ khác.
Nhưng không chỉ là một hôn lễ.
"Cao Thần, anh cưới em chứ?" Phương Hân chớp mắt kéo tay bạn trai nói. “Kết hôn thật tốt, anh có muốn thử một chút hay không?”
Cao Thần dở khóc dở cười, anh phải là người cầu hôn trước chứ? Sao bọn họ lại đi ngược với quy luật như vậy.
Trần Tư Tư đã được ước định trước, hai tháng sau sẽ làm lễ cưới. Cô vốn nghĩ mình sẽ người đầu tiên kết hôn thế mà lại bị Tiếu Hàm vượt mặt.
Mà Diệp Dĩ Mặc nhìn ai cũng có kết cục đại đoàn viên, anh thò tay vào túi
sờ đến điện thoại, bỗng nhiên anh rất muốn có một người tâm sự với mình
qua điện thoại nhưng sẽ là ai đây?
"Lý Thụy! Anh nói chờ em thi
đại học xong rồi dẫn em đi Bắc Kinh chơi, sao anh lại lừa em?" Người nói chính là Tất Tử Nghiêu, em gái Tất Tử Thần, học trò của Diệp Dĩ Mặc, và còn là đối tượng kết hôn của Lý Thụy.
Có lẽ sẽ sớm đi thôi.
Ai biết mấy năm sau sẽ ra sao.
Hoàn chính văn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT