“Được rồi, về đến nhà em rồi, anh về đi, chú gì còn đang chờ.” Tiếu Hàm cười nhìn Chu Triển Nguyên nói.
Chu Triển Nguyên gật gật đầu, cũng không giống như thường ngày không chịu
đi, “Hôn một cái anh sẽ đi liền.” Người này, thật đúng là…
“Được
thôi. Có thể ~” Tiếu Hàm kiễng chân lên nhẹ nhàng chạm vào gò má anh một chút. Chu Triển Nguyên có phần không hài lòng, cái goodbye kiss này có
vẻ không đúng lắm.
Tuy anh rất muốn được ở lại lâu hơn một chút
--- Chu Triển Nguyên nghĩ, ba mẹ chắc hẳn cũng mong như vậy, nhưng mà
Tiếu Hàm không biết cứ giục anh về nói chuyện với bố mẹ, như thế, mệnh
lệnh của bạn gái không thể không nghe, Chu Triển Nguyên đành phải về
sớm. “Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai đến nhà anh ăn sáng. Một mình em
cũng đừng phiền phức quá.”
Tiếu Hàm gật gật đầu, đẩy anh đi ra
ngoài, ở chỗ cô lâu quá, cô lại sợ chú gì nghĩ lung tung: “Biết rồi biết rồi, nhanh nhanh về đi ~”
Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vuốt trán, bị ghét bỏ rồi. Vị trí của anh ở trong lòng cô như thế nào lại thấp như vậy, mọi người còn quan trọng hơn là so với anh, thật đúng là, khó
chịu. Nhưng mà, vẫn không nên làm cho cô lo lắng, bây giờ cô cũng mệt
rồi, ba mẹ vậy mà không nói một tiếng nào liền đến như vậy.
“Về rồi sao?” Chu Nghị Vinh nghe thấy âm thanh mở cửa, thò đầu ra khỏi tờ báo hỏi.
“Vâng, con về rồi.” Chu Triển Nguyên một bên thay giày một bên trả lời.
“Triển Nguyên, con và Tiếu Hàm, ba ba có một số việc còn muốn hỏi con.” Chu
Nghị Vinh cất tờ báo, nghiêm mặt nghiêm túc nói. Tuy
d.ien.dan.lee/qyu,d0n hi vọng tiểu Hàm có thể trở thành con dâu nhà
mình, nhưng hiện tại có chút vấn đề không thể không cân nhắc.
“Ba, ba nói đi.” Trong phòng khách hai người đàn ông ngồi vào chỗ, Thẩm Phượng Trân vẫn còn thu dọn trong phòng ngủ.
“Chuyện của con và tiểu Hàm, lão Tiếu còn chưa biết.” Chu Nghị Vinh trực tiếp
dùng giọng điệu khẳng định. “Tiểu Hàm là ta với mẹ con nhìn nó lớn lên,
các con có thể qua lại với nhau chúng ta đương nhiên là vui mừng, nhưng
mà…” Nhưng mà bọn ông không nỡ để đứa nhỏ tiểu Hàm này chịu ủy khuất, dù sao đó cũng là con gái bảo bối duy nhất của ông bạn già, là đứa bé ông
bà chăm sóc từ nhỏ. Triển Nguyên là loại người gì, các ông thân là cha
mẹ tất nhiên đều biết, nhưng mà lão Tiếu không chắc sẽ chịu giao con gái cho Triển Nguyên. Dù sao, điều kiện của tiểu Hàm không tồi, có rất
nhiều lựa chọn.
“Triển Nguyên, không phải ba ba muốn đả kích con, chỉ là suy bụng ta ra bụng người, nếu là ba là bác Tiếu, cũng không nỡ
để tiểu Hàm đi làm mẹ kế nhà người ta.” Chu Nghị Vinh lời nói sâu xa.
Hai tay Chu Triển Nguyên nắm chặt, sắc mặt trầm tĩnh, không nói một câu.
Chu Nghị Vinh liếc nhìn con trai một cái, tiếp tục nói: “Năm đó chuyện của
con và mẹ Nãi Tích, ta và mẹ con vẫn quyết định quá sơ sài. Đối với tiểu Hàm, ta hi vọng con có thể suy xét rõ ràng, con thật sự muốn cùng nó
sống với nhau cả đời sao.”
Chu Triển Nguyên cau mày, ánh mắt
buông xuống, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt, nhưng hai tay vẫn nắm
chặt, vẫn có thể nhìn ra giờ phút này trong lòng anh cũng không bình
tĩnh được.
Mẹ Nãi Tích… Đó là một người con gái cực kỳ cởi mở, tự tin, nhiệt tình, là người đứng đầu trong đám người bọn anh đi du học.
Thời điểm kia, anh là phó hội trưởng hội du học sinh, mà mẹ Nãi Tích,
lại là hội trưởng mỹ nhân của hội. Đất khách quê người, mọi thứ đều khó
khăn nhưng lại tràn đầy thu hút.
Từ trung học Trần Tố Tố đã đi du học ở Mĩ, hiển nhiên trong hội bọn anh gặp nhau như cá gặp nước. Đẹp
trai tài giỏi mọi người ưa chuộng, hoạt bát xinh đẹp mỹ nhân du học
sinh, hầu như không có gì bất đồng, hai người cực kỳ tự nhiên đi cùng
nhau. Tất cả mọi người đều cảm thấy, bọn họ nên ở cùng một chỗ, ngay cả
bọn họ cũng cảm thấy như vậy. Hết thảy đều thuận theo tự nhiên.
Sau này có Nãi Tích, kết hôn hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Tuy tư tưởng
Trần Tố Tố cởi mở, cảm thấy làm mẹ đơn thân cũng không có gì không tốt,
dù sao loại chuyện như này ở Mĩ cũng quá mức bình thường, nhưng Chu
Triển Nguyên vẫn kiên trì quyết định kết hôn, dù sao không có người đàn
ông nào cam tâm tình nguyện nhìn con trai mình mang tiếng là con riêng
mà lớn lên, huống chi anh và Trần Tố Tố vốn là người yêu.
Sau hôn sự, hai người vẫn như cũ sống cuộc sống như thời du học, bận rộn, khẩn
trương, ngoại trừ một tờ giấy hôn thú đem hai người gắn liền lại cùng
một chỗ, còn lại sau khi sinh Nãi Tích, toàn bộ đều không có gì thay
đổi. Chủ Nhật, bọn họ cũng ít khi đi ra ngoài hẹn hò, lúc ở nhà, đều có
công việc riêng để giải quyết --- anh vội vàng xây dựng sự nghiệp của
riêng mình, Tố Tố cũng kiên trì sự nghiệp của bản thân, đó là một chỗ
cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, công ty đa quốc gia, cho dù là gần ngày
sinh, Tố Tố vẫn kiên trì đi làm. Mà mới sau một tuần sinh Nãi Tích, cô
đã về lại công ty. Nãi Tích, hầu như không được uống sữa mẹ, Tố Tố toàn
tâm toàn ý dồn sức vào công việc, căn bản không có thời gian cho Nãi
Tích bú.
Vốn nghĩ rằng, cuộc sống sẽ tiếp tục kéo dài như vậy,
không có gợn sóng. Mặc dù không ấm áp thân mật như các cặp vợ chồng
khác, nhưng Chu Triển Nguyên vẫn tán thưởng Trần Tố Tố quả cảm tự tin.
Nếu nói là vợ chồng, chẳng bằng gọi bọn họ là đối tác.
Cô gái như vậy, quả thật không nên bị hạn chế ở trong ngôi nhà nhỏ như vậy, thế
giới của cô, nên ở chỗ cao nhất. Cho nên, đối với việc chăm lo cho Nãi
Tích, anh hết sức đảm nhận, tìm bảo mẫu tốt nhất cho Nãi Tích, buổi tối
thay tã cho nó, pha sữa bột, chính là vì để không làm ồn đến cô nghỉ
ngơi. Anh vẫn cho là, bọn anh sẽ tiếp tục kéo dài như vậy.
So
sánh với Tố Tố, tiểu Hàm không hề sánh kịp, thậm chí là bình thường,
nhưng mà, lúc ở cùng với tiểu Hàm, anh đã có một loại cảm giác thỏa mãn
chưa bao giờ có, thời điểm trước khi gặp Tố Tố, hoặc là nói, bất luận là bạn gái nào trước đây của anh, đều chưa từng có ai cho anh loại cảm
giác này.
Đối với Tố Tố, anh tán thưởng, thậm chí thích, nhưng
không thể nói là yêu. Bọn anh cực kỳ đẹp đôi, tất cả mọi người đều nói
như vậy, nên ngay cả chính anh cũng cho là như vậy. Cho nên, sau khi
biết tồn tại của Nãi Tích, anh không chút do dự cầu hôn cô. Tố Tố sẽ
không làm phiền anh, cũng không can thiệp quá nhiều vào chuyện của anh,
cô là một người con gái kiêu ngạo, sự nghiệp là theo đuổi lớn nhất của
cô.
Vốn cho là sẽ tiếp tục như vậy. Nhưng mà, ai cũng không thể
ngờ, căn bệnh kia tới đột nhiên như vậy, Nãi Tích thậm chí còn chưa kịp
gọi mẹ. Đợi đến lúc phát hiện, thì đã là nước đổ khó hốt. Bây giờ ngồi
nhớ lại, đối với ấn tượng về Tố Tố, cùng lắm vẫn chỉ dừng lại lúc cô tự
tin cãi lại cùng giáo sư ở trên lớp học, tự tin như vậy, lóa mắt, khiến
người ta khâm phục.
Bây giờ nhớ về Tố Tố, càng nhiều thời điểm
bọn anh hợp tác với nhau quả thực là kí kết ngầm, mà không phải hồi ức
sau khi trở thành vợ chồng. Mà ở cùng tiểu Hàm mấy ngày nay, Chu Triển
Nguyên cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, nhìn bóng dáng cô đeo
tạp dề bận rộn trong phòng bếp, nhìn bộ dạng cô ôn nhu nói chuyện cùng
Nãi Tích, nhìn bộ dạn cô ru rú trong lòng mình làm nũng, Chu Triển
Nguyên cảm thấy trong lòng mình, như có một dòng nước ấm, dần dần lan
rộng ra, không nói nên lời, phải chặt chẽ nắm lấy.
Nhìn con trai
nhíu chặt lông mày, Chu Nghị Vinh mở miệng lần nữa: “Triển Nguyên, Nãi
Tích thích tiểu Hàm là chuyện tốt, nhưng mà…” Nhưng mà con không thể chỉ vì Nãi Tích thích tiểu Hàm nên mới quyết định ở cùng một chỗ với tiểu Hàm được. Nếu có người đối với con gái ông như
vậy, chỉ sợ ông sẽ tức giận đến độ hận không thể đánh chết cái tên chết
bầm kia.
Chu Triển Nguyên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cha,
giương mắt, nhìn về cha, trong mắt là tràn đầy kiên định: “Ba, con nghĩ
rất rõ ràng, tiểu Hàm là con muốn sống chung với cô ấy cả đời, không
phải vì nghĩ muốn tìm cho Nãi Tích một người mẹ nó thích.” Anh xác định
được tình cảm của anh đối với tiểu Hàm, không phải tình anh em, cũng
không phải vì Nãi Tích.
Lúc nói lời này, giọng điệu của Chu Triển Nguyên không có một chút do dự. Tiếu Hàm cười khẽ, một cái hôn khẽ, một cái ánh mắt khó xử, anh đều hận không thể giấu đi, lại tâm tình này,
chưa bao giờ có.
“Vậy là tốt rồi.” Chu Nghị Vinh hài lòng gật
đầu, nếu là như vậy, thì ông cũng dám đến nói chuyện này cùng ông bạn
tốt rồi. Bọn nhỏ là thật tâm yêu nhau, làm cha mẹ như các ông, cũng
không thể làm ra chuyện gậy đánh uyên ương này chứ?
“Được rồi,
con cũng nghỉ ngơi sớm đi, đợi sau khi Nãi Tích đi trại hè về, để cho nó theo chúng ta đến Thượng Hải chơi mấy ngày đi.” Tiểu tử thối, lão cha
tạo thế giới riêng cho hai người, phải biết mà cảm ơn!
Chu Triển
Nguyên đầu đầy hắc tuyến, nhìn lão cha nhàn nhã thoải mái, chắp tay sau
lưng bước đi thong thả trở về phòng, trong lòng không khỏi than khóc,
ba, con đã ba tư tuổi rồi, cũng không phải mười bốn, không cần ba lo
lắng nhiều như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT