Editor: Sendyle

Coi như là đáp án tưng tượng với Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, anh ta nghiêng người tựa vào một bên cửa sổ được mở ra, thân thể thon dài dưới ánh đèn màu vàng nhu hòa ấm áp khác thường, dưới bóng đêm, cả trang viên hoàn toàn yên tĩnh, khóe môi độ cong theo bản năng mềm mại vài phần:

“Tôi đều là của cô, Mộ tiểu thư còn có gì không hài lòng?”

Giọng nói trầm thấp tràn trong căn phòng ngủ, đáy lòng là một cảm giác chưa bao giờ từng có, thật an bình.

Tiếng nói vừa ngừng, cô bị hớp cháo ở cổ họng làm cho sặc, lên không nổi xuống cũng không được, mẹ nó! Mới sáng sớm đã có hứng thú đem người ta ra chơi đùa rồi, đây là muốn cô cả ngày hồ đồ, bồng bềnh trong mớ suy nghĩ lung tung đây mà. Não bộ một phen bị Hoắc Cảnh Sâm đùa, làm cả người của cô không biết đường mà lần.

Ghét, cứ cảm thấy không đúng thế nào đó, ngộ nhỡ, mới vừa kết hôn liền đem nóc nhà cô ném đi thì phải làm thế nào? Lại ngộ nhỡ, còn chưa kết hôn, cô liền bị những kẻ theo đuổi mù quáng trước đây của Hoắc đại biến thái chỉnh tử tế phải làm thế nào? Nửa đêm nhận được những tin nhắn hay những cuộc điện thoại dọa nạt chết người phải làm sao đây?

“Hoắc tiên sinh, tôi mỗi ngày làm việc khổ sở còn chưa tính, thỉnh thoảng còn phải đảm đương thêm nhiệm vụ trở thành bạn đi dạo phố cùng tiểu thư Sở Vận Nhi của người, sáng sớm còn bị lão nhân gia đem ra làm thú tiêu khiển còn chưa tính, giờ lại bàn về chủ đề kết hôn nặng khẩu vị như vậy. Có thể thêm tiền lương cho tôi hay không?”

Cô lúc này đang suy tính sâu xa, cũng không có tâm trạng húp cháo, vừa nghĩ tới việc gần đây mỗi ngày đều bị Sở Vận Nhi đột kích, cô có loại cảm giác sống không bằng chết.

Đáng ghét! Tiểu nha đầu kia thật đúng là khó giải quyết, mỗi lần đều dùng bộ dáng yếu đuối, còn dựa hơi Hoắc Cảnh Sâm làm cho cô hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt cô ta.

Hoắc Cảnh Sâm cau mày, toàn bộ cuộc trò chuyện, trước sau xem xét kỹ lưỡng lại, trọng điểm đặt trên người Sở Vận Nhi:

“Mộ tiểu thư, cách xa Vận Nhi một chút.”

Câu này của anh ta không giống với giọng nói nhạo báng vừa rồi, lúc này giọng của Hoắc Cảnh Sâm mang cảm giác cảnh cáo, nguyên nhân vì sao cũng không rõ nữa, nhưng những lời này khi đến tai của Mộ Niệm Thần không biết như thế nào lại mang một cảm giác khác.

Mộ Niệm Thần cảm thấy bị uất ức, cô nguyện ý cách xa Sở Vận Nhi trăm mét, căn bản cô không muốn đến gần người phụ nữ này chút nào. Lời của anh ta làm cho cô cảm giác giống như cô chính là phần tử nguy hiểm bên cạnh Sở Vận Nhi vậy…

Vừa định mở miệng giải thích, lời còn ở khóe miệng, trong ống nghe lần nữa truyền đến âm thanh nhạo báng của Hoắc Cảnh Sâm:

“Ngoan ngoãn nghe lời, chờ sau khi tôi trở lại sẽ cưới cô.”

Tiếng nói vừa ngừng, ngồi người phụ nữ kia còn chưa hoàn hồn, Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp cúp điện thoại.

Người phụ nữ kia trước ngây ngô sau sững sờ, sau đó đem bát cháo nuốt hết hoàn toàn, uống luôn ly sữa tươi, khóe miệng run lên, đáng ghét! Mới sáng sớm, đã bị Hoắc đại biến thái đùa giỡn rồi? !

Khi Mộ Niệm Thần ăn xong điểm tâm sáng, cô cảm thấy mình thật yếu đuối…

Lúc đó, người phụ nữ kia hoa hoa lệ lệ cảm thấy nếu không làm điều gì đó, cả tuần lễ này tuyệt đối sẽ đắm chìm trong cảm giác bị đả kích không cách nào kềm chế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play