Editor: Sendyle Trái Chi cùng Vi Vi hai người đang đùa giỡn, ở trên mặt cô bàn tay anh ta tùy tiện khẽ vuốt, thậm chí còn cố làm ra bộ dạng đau lòng chống cằm, ánh mắt đầy vẻ u buồn:

“Ai, chị cũng biết con gái của tôi rồi đấy, tiểu nha đầu kia chính là tôi mới vừa nhặt về nhà, cô bé ấy không thể rời bỏ tôi quá lâu, tôi đây nếu chân trước đi theo chị đến Châu Phi, chân sau cô bé liền lấy đuốc đốt phòng của tôi thì phải làm thế nào?”

Từ trong miệng một cậu con trai mười tám tuổi còn chưa thành niên bỗng thốt ra từ ‘con gái của tôi’ như vậy không thể không nói, thật sự là một chuyện làm cho người ta rất kinh hãi, hơn nữa tiểu cô nương ấy còn là một đứa trẻ mười tuổi.

Đây cũng là chuyện người bình thường không thể hiểu được, cậu ta nói một thiếu niên tuyệt mỹ phải làm những chuyện tốt. Sự nghiệp từ thiện đó là chuyện tốt, thu dưỡng một đứa trẻ cô nhi cũng không có gì, nhưng mấu chốt là, tại sao nhất định muốn dùng thân phận con gái nuôi để nuôi dưỡng? Ít nhất dùng thân phận em gái để nhận nuội cô bé cũng làm cho người ta có thể tiếp nhận không phải sao?

Vi Vi mắt trợn trắng lên, còn kém hai chân đạp một cái, quả quyết cách xa Trái Chi:

“Chậc chậc, tôi nói cậu còn là một đứa trẻ vị thành niên, thế nào bây giờ còn làm ra chuyện thứ thế hả? Theo lẽ thường mà nói cậu cũng nên tìm một thiếu phụ giúp cậu ấm giường, tìm một chút cảm giác an toàn cũng rất bình thường.”

“Hả? Ví dụ như cô sao?”

Một âm thanh trầm thấp khác từ bên cạnh cửa sổ vang lên, Mạc Tĩnh Đông vẫn không mở miệng, có nhiều hứng thú nở nụ cười xinh đẹp về phía Vi Vi.

“Lão nương còn là hoàng hoa đại khuê nữ! Anh mới là thiếu phụ, cả nhà anh đều là!”

Vi Vi xù lông kêu gào, mà trên thực tế, trong mắt của mọi người giữa Mạc Tĩnh Đông và Vi Vi hình như luôn là có quan hệ mập mờ, ít nhất hai người bộ họ luôn là hữu ý vô ý nhằm vào nhau. Hơn nữa cấp bậc như Vi Vi mỗi lần gặp gỡ Mạc Tĩnh Đông sẽ trực tiếp xù lông, dù thông minh cách mấy khi tức giận đều không phân biệt được điều gì.

“Rất tiếc nhà tôi chỉ còn một mình tôi, hơn nữa Chú chó nhỏ duy nhất không phải đã bị cô từ trên tầng hai mươi ném xuống đất chết rồi sao. “

Vẻ mặt Mạc Tĩnh Đông lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nghiêng người dựa bên cửa sổ, trên mặt rõ ràng là đang cười đùa, chỉ là trong con ngươi thâm thúy ấy sâu đến mức người ta không thấy đáy, không biết anh ta đang nghĩ điều gì.

Tên đàn ông chết tiệt này vẫn còn nhớ thù cũ sao, không phải vì Chú chó nhỏ ấy chứ:

“Đi chết đi!”

Đối với cái vấn đề rối rắm này mấy trăm lần Vi Vi thật không biết phải nói thế nào.

Trái Chi che mặt:

“Chúng ta không phải tới thương lượng chánh sự sao?” Cùng con chó nhỏ kia chết đã nhiều năm có quan hệ gì?

Bên kia Lục Phi Ly trực tiếp chọn thái độ coi thường, mở bước chân đi về phía trước, rồi sau đó dừng ở trước màn ảnh máy vi tính, ngón tay trắng nõn thon dài ở trên bàn phím một hồi chuyển động, lúc đó, mới vừa tư liệu có chút địa phương bị anh ta vòng ra ngoài:

“Nếu như mà tôi đoán không sai, chúng ta không tìm được người này nguyên nhân căn bản chỉ có thể là, người này vốn không còn tồn tại trên thế giới này rồi.”

Người này nếu còn tồn tại trên thế giới này, không thể nào giống như hư không biến mất nhiều năm như vậy, mà hệ thống tình báo cường đại của ‘linh’ lại không cách nào tra được chút dấu vết nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play