Editor: Sendyle

Chuyện đối với Hoắc Cảnh Sâm mà nói có lẽ thật sự rất gấp, lúc đó, suýt nữa cầm giữ không được. Mắt Niệm Thần thấy Hoắc Cảnh Sâm từ trên người cô đứng lên, bỏ lại điện thoại, nhặt y phục ném khắp nơi, sau khi mặc vào vội vàng cầm điện thoại di động cùng chìa khóa xe nhanh chân đi ra ngoài.

Đến khi âm thanh bên tai truyền ra tiếng cửa chính khép kín cùng với âm thanh khởi động xe đang tăng ga khẩn cấp, đợi đến khắp mọi nơi hoàn toàn an tĩnh lại, Niệm Thần lúc này mới giật giật người cứng ngắc ngồi dậy.

Chuyện hết thảy vừa rồi bị chen chúc dưới thân thể anh ta, chiếm đắm trong nhu tình của anh ta, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao đáy lòng lại nảy sinh ra cảm giác mất mát. Không biết vì nguyên nhân gì, lại đích đích xác xác cùng người đàn ông này có quan hệ, cuối cùng đối với người đàn ông này mà nói, trong lòng anh ta cô một chút vị trí cũng không có. Sáu năm trước anh ta cũng đã nói, cô không xứng.

Đến tột cùng đem cô trở thành cái gì?

Giống như sáu năm trước chẳng lẽ cô cũng chỉ dụng cụ để anh ta phát tiết? Cứ coi như vì con trai khác của cô mà phụng bồi anh ta vậy.

Khi Hoắc Cảnh Sâm tới bệnh viện thì Sở Vận Nhi đã bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, lúc này nhìn thấy mặt quản gia biến sắc đang vội vã chạy tới. Cả người Hoắc Cảnh Sâm càng rung động, run lẩy bẩy đứng lên.

“Làm sao lại bị dị ứng hải sản? Các người chẳng lẽ không biết cô ấy chỉ cần vừa đụng vào hải sản nếu phát hiện trễ có thể sẽ trực tiếp mất mạng ngay hay sao? Cuối cùng chuyện này là như thế nào?”

Nhìn xuyên qua cửa kiếng nhìn thấy tình trạng trầm trọng của cô gái bên trong, bị các dụng cụ vây quanh trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì. Lông mày Hoắc Cảnh Sâm níu chặt, trong mắt lập tức nổi lên ánh nhìn thâm thúy lạnh lẽo.

Quản gia chỉ cao hơn một thước bảy, đứng ở trước mặt Hoắc Cảnh Sâm có vẻ rất thấp bé, lúc này ông ta lại cúi đầu, thân thể có chút run rẫy. Nhiều năm nay Hoắc tiên sinh giao cho ông ta nhiệm vụ chính là phải đặc biệt chăm sóc kỹ lưỡng Vận nhi tiểu thư, nhưng hôm nay…

“Hôm nay… Vận nhi tiểu thư nói là ngài… Ngài nhất định sẽ trở lại ăn cơm tối, kêu phòng bếp chuẩn bị súp hải sản mà ngài thích nhất. Chờ mãi cho đến trời tối ngài cũng chưa có trở về, lúc ăn cơm tối cô đem người làm đuổi ra nhà hàng, sau đó hình như là bởi vì lầm súp hải sản cho nên mới xuất hiện tình huống như thế, cũng may… Cũng may phát hiện kịp thời.”

Chuyện lớn như vậy quản gia muốn trốn tránh trách nhiệm là không thể, cho nên ông cô gắng giảm hình phạt đến mức thấp nhất, trời mới biết bắt đầu từ nhỏ Hoắc tiên sinh đã quan tâm đến Vận nhi tiểu thư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play