Editor: Kim Tuyến

Xoay qua rồi lại xoay lại, Mộ Niệm Thần trực tiếp làm nô dịch cả một buổi chiều, bưng trà rót nước mời anh ta uống, với lý do là anh ta đang bị thương, hơn nữa thương thế kia là thay cô đỡ, cho nên dù thế nào cũng phải làm những việc thay anh ta làm.

Niệm Thần Một hoài nghi, không biết có khi nào anh ta nổi lên tà ác muốn hành hạ cô, bắt cô hầu hạ đi toilet hoặc tắm rửa không, nếu thế thì thật thê thảm.

Cô vài lần giận đến xù lông, bộ dạng hung hãn muốn rời đi, nhưng khổ nỗi mỗi lần như thế, Hoắc Cảnh Sâm luôn có bộ dạng tâm bình khí hòa sau đó lợi dụng khuôn mặt yêu nghiệt của mình, hãm hại lừa gạt, trực tiếp làm cho cô trở nên dễ bảo, sức miễn dịch đối với anh ta càng ngày càng giảm, thật nguy hiểm.

Hoắc đại biến thái nếu anh ta muốn tiếp tục hành hạ cô theo cách thức lưu manh như thế này. Cô tin tưởng sẽ bị anh ta nô dịch, sai khiến mà không một câu oán hận nào.

“Hoắc đại giám đốc, tôi có điều này cần nói, cơm cũng ăn xong rồi, món tráng miệng bằng điểm tâm ngọt cũng ăn rồi, y phục cũng thay xong, tiết mục giải trí cũng có, nên giúp tôi đều hỗ trợ, bên ngoài trời cũng tối rồi, tôi có thể đi trước không?”

Niệm Thần vừa đứng trước sô pha, bộ dạng vừa cười đến vẻ mặt tê cứng, không nhìn không biết, anh ta thì ra lại nặng khẩu vị mê phim Hàn như thế. Mắt dán trên màn hình TV, lúc này vẻ mặt anh ta rất thành thật, không chớp mắt không chút thấy thay đổi.

Nghe được âm thanh của Niệm Thần, thật lâu Hoắc Cảnh Sâm lúc này mới nghiêng đầu, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn Niệm Thần một cái:

“Này, cô có thấy văn kiện bên kia không?”

Theo ánh mắt anh ta nhìn sang, kia đâu chỉ là văn kiện? Mà là một đống văn kiện, dự cảm xấu trực tiếp tăng vọt:

“Muốn tôi giúp anh đem tới xong mới về nhà sao?”

Cô lừa mình dối người, lý giải như thế.

Hoắc Cảnh Sâm lắc lắc đầu.

Niệm Thần cười đến sáng lạn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, muội, bận rộn tốn công cả buổi trưa, bất quá anh ta vẫn còn có chút lương tâm, cho nên vốn định cho cô trực tiếp về nhà.

“Đương nhiên không cần tôi xem, cô đọc cho tôi nghe, sau đó tôi đọc cho cô viết.”

Lời Hoắc Cảnh Sâm vừa thốt ra khỏi miệng trực tiếp cắt đứt mộng tốt của Mộ Niệm Thần, đang nói chuyện thậm chí còn cố ý giơ cánh tay đang băn vải của chính mình, ý tứ rất rõ ràng, tôi chính là không thể viết, hơn nữa đây là vì cô mà ra….

Phốc – -

Anh ta vì sao lại dùng cách thức này giết người như vậy? Đọc xong đống văn kiện kia phỏng đoán lưỡi trực tiếp sẽ khô đắng, não sẽ bị khủng hoảng mất..

“Đây là hồ sơ cơ mật, không được tốt cho lắm.”

Mộ Niệm Thần tiếp tục ngây thơ, trong lòng tính toán đầy phẫn hận, người này nếu thật làm cho cô bởi vì đọc đống văn kiện này mà không thể trở về nhà, cô sẽ đem nội dung trọng yếu nhớ kỹ bán cho công ty khác, tuyệt đối đủ cho cô kiếp sau sau nữa cũng không còn chật vật lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play