”Cố tiểu thư là vị hôn thê của Hoắc Cảnh Sâm?” Niệm Thần vẻ mặt sáng lạn cười, nhưng, đáy mắt lại là cái nhìn khinh thường, khinh miệt.
“Nói nhảm, A thị ai cũng biết chuyện, cần tôi phải xac thực nữa sao?” Cô ta vẫn như cũ khí thế lớn lối.
“A, thì ra cô là vị hôn thê của Hoắc Cảnh Sâm, tôi những tưởng những
lời này là nói nhảm, không trách được tôi nghe nói lúc ấy cái gọi là
đính hôn của Hoắc gia căn bản là anh ta không có đến”. Thật không biết
lượng sức, cấp bậc như thế muốn cùng cô đấu sao, nếu bị thua cô cam tâm
tình nguyện giúp Hoắc Cảnh Sâm xách giày.
“Cô… Làm càn, cô cho mình là ai lại dám như vậy cùng bản tiểu thư nói chuyện?” Cố San San hổn hển vùng vẫy giãy chết.
“Dựa vào cái gì? Ân, nếu như tôi nói tôi là mẹ của con trai anh ta
thì sao?” Mộ Niệm Thần không nhanh không chậm, ánh mắt rơi vào bắt lấy
cánh tay đang giơ cao của Cố San San.
“Bốp – -” cánh tay Cố San San sờ sờ rút đánh vào bên kia trên gương mặt chính cô.
“Uhm, như vậy nhìn cân xứng hơn rồi.” Mộ Niệm Thần đắc ý với tác phẩm của mình, ánh mắt phát ra một tia lạnh lẽo:
“Nghĩ tự cho mình dùng thân phận vị hôn thê của Hoắc Cảnh Sâm, còn phải hỏi trước một chút tôi có đồng ý hay không.”
Đang nói chuyện cô chuyển ánh mắt sang nhìn người phụ nữ trung niên bên kia, vẻ mặt âm trầm:
“Tôi nói vị thị trưởng phu nhân này, bà là người trưởng thành, một
đứa nhỏ nhà trẻ cũng biết cái gì gọi là tự tôn tự ái, thế nhưng lúc này
bà giống như một người đàn bà chanh chua. Lại tại phòng làm việc con
trai mình làm loạn lên, ngày mai sợ rằng báo chí cho rằng người này thị
trưởng phu nhân, không nhịn được nên có hành động như thế với con trai
mình.”
Dù sao chết sống có Hoắc Cảnh Sâm làm chỗ dựa cho cô, cô sợ cái gì
chứ? Hoắc Cảnh Sâm muốn cô nhận vị trí trợ lý chính là đến thay anh ta
làm những việc này.
“Cô chính là mẹ của tiểu tạp chủng kia? Nói đi muốn bao nhiêu, ra cái giá, tôi cung cấp cho cô sau đó mang theo đứa con tiểu dã chủng đó biến mất ra khỏi tầm mắt của tôi.”
Mai Thanh Dung là người từng trải việc đời, bà ta không hờn không
oán, hoàn toàn không đếm xỉa vừa rồi Niệm Thần Một dùng lời nhục nhã mà
nói. Bộ dáng thanh cao kết hợp khí chất độc đoán của một nữ cường nhân,
đích xác so với sức chiến đấu của Cố San San mạnh lên mấy chục lần.
Nguyên tắc của Niệm Thần là cho dù ai vũ nhục cô, cô đều có thể nhẫn
nhịn ở mức có thể, nhưng nếu ai dám nói đến con trai cô một câu không
phải, cô nhất định toàn lực ân cần thăm hỏi cả nhà của người đó.
“Tạp chủng, dã chủng, thị trưởng phu nhân đối với hai từ này đặc biệt yêu thích, bà không phải cũng từng bỏ mặc con trai mình sao?”
So khí thế, Niệm Thần không thể để thua, dù cho mặt tê cứng vẫn cố
gắng bảo trì gương mặt mỉm cười sáng lạn. Sử dụng tài ăn nói, vì con
trai mình liên tục không ngừng đấu tranh, ngoại trừ Hoắc Cảnh Sâm cô còn chưa từng gặp qua đối thủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT