Xã hội thượng lưu nếu nói dạ tiệc đơn giản là đàn ông tụ cùng một chỗ thổi phồng, phu nhân cùng các tiểu thư tái tụ cùng một chỗ tám chuyện,
tóm lại dối trá đến cực điểm, nhàm chán cực độ.
Chỉ là lúc này dạ tiệc nhà họ Hoắc lại mang theo vài phần mưa gió nổi lên, cừu nhân gặp nhau hết sức đỏ mắt, ý tứ hàm xúc.
Lúc này Mộ Niệm Thần một thân trang phục đầm màu tím, lộ lưng váy dài chấm đất, gợi cảm sinh động, đường cong vòng quanh mê người, tóc dài
xõa trước ngực miêu tả sinh động rất tròn che ở vài phần, lại thêm cô
trang điểm nhàn nhạt, nhẹ kéo cánh tay Hoắc Cảnh Sâm, trông hoàn mỹ đầy
vẻ tự tin. Người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu bên cạnh người đàn
ông yêu nghiệt lạnh như băng, không thể nghi ngờ, vừa vào tới đại sảnh
đã trở thành một đôi hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Oh!Đó không phải là Hoắc Cảnh Sâm sao? Rất khó gặp được anh ta, thế
nhưng có thể ở chỗ này nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm, quả nhiên chuyến đi này
không vô ích.”
“Người phụ nữ đứng ở bên cạnh anh ta kia là ai?Không biết là tình
nhân thứ mấy trăm năm nay nhỉ? Nhìn rất đẹp mắt xứng với Hoắc Cảnh Sâm.”
“Cắt, đẹp mắt có ích lợi gì? Tôi nói chẳng lẽ các cô không biết con
gái thị trưởng là vị hôn thê của Hoắc Cảnh Sâm sao? Người đó dường như
hôm nay cũng tới.”
Các loại lí do thoái thác vang lên bên tai, Mộ Niệm Thần có gan muốn
lật bàn xúc động, xì, đám bà tám này rãnh rỗi không có gì làm, đang ở
chợ bán thức ăn chăng?
Trong trí nhớ Mộ Niệm Thần, bình thường Hoắc Cảnh Sâm mặc dù bộ dáng
lạnh lùng, thỉnh thoảng ngẫu nhiên không tự giác khẽ mỉm cười vẫn đủ để
làm khuynh đảo chúng sinh. Nhưng đêm nay người đàn ông này cũng không
biết là uống lộn thuốc gì, tóm lại trên mặt chính là một vẻ mặt làm
người khác không dám lại gần, Niệm Thần quả thực cảm thấy chỉ vừa đứng
bên cạnh anh ta, cảm giác mùa hè nóng bức chói chang không còn đáng nói, cảm giác lạnh đến thấu xương.
Vừa vào đại sảnh tiệc mừng đầy xa hoa này Niệm Thần liền cảm thấy hối hận, căn phòng toàn những khuôn mặt xa lạ, nói không khẩn trương để
thoái thác tuyệt đối là lừa gạt mình.
“Mộ tiểu thư cũng có lúc khẩn trương sao?”
Hoắc Cảnh Sâm kéo môi cười một tiếng, nắm thật chặt cánh tay của
mình, mà một động tác đơn giản này thế nhưng lại đem hai người ở giữa
khoảng cách kéo đến càng gần chút ít.
“Ai nói tôi khẩn trương, tôi là chán ghét không khí như vậy, các cô
ấy thế nhưng lại nói tôi là của tình nhân của anh, xì, tôi rất chú ý vệ
sinh cá nhân của mình, ok?”
Mộ Niệm Thần bị người ta đoán trúng tâm sự, loại chuyện tình mất mặt này, đánh chết không thừa nhận, cố gắng lý sự.
“Vệ sinh cá nhân gì?”
“Anh không có nghe bọn họ nói tôi là tình nhân thứ mấy trăm của anh
sao? Tặc tặc, cho nên tôi cự tuyệt bị ô nhiễm, nếu dính vào HIV-Aids là
tiêu.”
Vẻ mặt Mộ Niệm Thần tỏ vẻ ghét bỏ, chỉ là đêm nay Hoắc Cảnh Sâm hình như uống nhầm thuốc lại cùng cô so đo đủ chuyện.
“Mặc kệ cô khẩn trương hay không khẩn trương, tóm lại, nắm chặt cánh
tay của tôi, chỉ cần nhớ rõ người đàn ông bên cạnh cô là tôi Hoắc Cảnh
Sâm, như vậy là được rồi.”
Thần sắc anh ta nhàn nhạt, đang nói chuyện lại dắt Mộ Niệm Thần đi vào bên trong.
Mà thái độ điềm nhiên không có lí do thoái thác làm cho trái tim Niệm Thần mang theo một dòng nước ấm, an tâm không ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT