"Hồng Thương, chúng tôi chờ mong cái chết của anh từ rất lâu rồi."
Dáng vẻ thư sinh ngày thường của Lục Phi Ly hoàn toàn không còn tồn tại, giờ phút này, vô cùng lạnh lẽo, hoàn toàn âm u, thực sự, khi mà trong một đêm rất nhiều anh em dũng cảm bị kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ này hại, đâu chỉ có hận?
Qua nhiều năm như vậy, đối chọi nhiều năm như vậy, đầu tư rất nhiều sức người sức của, hôm nay nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết!
Trong kế hoạch, hôm nay Hồng Thương tiến vào nhà thờ này rồi thì đừng mơ tưởng gì nữa!
Lúc này ở màn hình trên bốn vách tường, bên phải là cảnh tượng từng người Hồng Thương mang đến bị người của “Linh” bắt sống, một người cũng không thoát, giống hệt như trong dự liệu của bọn họ.
Bên trái là màn cướp xe hoa của Lục Hựu Hi, đang gọi điện thoại với vẻ mặt kinh ngạc, cùng với bộ dáng khẩn trương lao tới bệnh viện, khiến người khác cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vốn dĩ còn một ván bài chưa lật, hôm nay lại nghiễm nhiên bị Hoắc Cảnh Sâm khống chế lại.
Sợ rằng đợi đến khi Lục Hựu Hi giải quyết xong chuyện, tất cả đều đã quá muộn.
Hồng Thương theo bản năng cau mày, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt giờ này bị sự giận dữ bao phủ, nhưng khi ánh mắt dừng lại ở màn hình chính giữa, vẫn không thể rời mắt như trước, sau một thời gian cứng đờ người, ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn.
Ngay chính giữa màn hình, lúc này hai chân Hoắc Cảnh Sâm bắt chéo, ngồi chính giữa ghế sofa, vẻ lười biếng như đã sớm đoán ra mọi chuyện, điếu thuốc lá trên tay phát ra ánh sáng da cam mập mờ.
Vòng khói bay ra, nhìn dáng vẻ Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt cũng khiến Hồng Thương điên cuồng:
"Hồng Thương, mày có thích cách gặp mặt như thế này không? Dù sao thời gian sống của mày cũng chẳng còn nhiều lắm, hay chúng ta cùng quan sát hôn lễ thực sự diễn ra, như thế nào?"
Như thế nào? Giọng nói tà mị xen lẫn chút quyến rũ của anh lan ra khắp nhà thờ, không đợi Hồng Thương có phản ứng thì màn hình đã chuyển cảnh, gương mặt của Hoắc Cảnh Sâm biến mất trên màn hình, thay vào đó là vùng duyên hải, và hôn lễ lãng mạn, xa xỉ bên bờ biển.
***
Bãi biển tư nhân “LR. Q”.
Nơi này vốn là nơi tập trung 3% chi phí của giới thượng lưu, lúc này lại vô cùng long trọng, mỗi chi tiết đều thể hiện sự xa xỉ, vô cùng lộng lẫy, lãng mạn và cũng không kém phần cao quý, thảm đỏ mềm mại được trải dài, người đứng dọc hai bên, lúc này, họ đang đợi cô dâu chú rể tới, khi đó hôn lễ có thể bắt đầu.
Bên kia thảm đỏ, lúc này Niệm Thần được Hoắc Cảnh Sâm ôm vào lòng, trên mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, khi nhìn thấy cảnh này thì càng kinh ngạc hơn nữa.
Cô chưa bao giờ hoảng hốt như lúc này, đôi mắt cô nhanh chóng bị hơi nước bao phủ, khi bị anh ôm vào ngực, ngẩn đầu lên, cô chỉ có thể nhìn thấy cằm của anh:
“Hoắc Cảnh Sâm, chúng ta không thể làm như vậy…”
Cô bị anh ôm chặt trong ngực, giãy dụa không thoát, giống như con thú nhỏ bị giam cầm, thực ra, nếu thấy được cái chớp mắt yếu đuối của cô, có thể thấy đấu tranh trong lòng đâu chỉ đau lòng một chút.
"Không cho khóc."
Hoắc Cảnh Sâm quát nhẹ, sau đó mạnh mẽ lau đi giọt nước mắt sắp rơi ra khỏi mắt cô:
"Không thể làm như vậy, vậy em nói cho anh phải như thế nào? Mộ Niệm Thần, em tự tiện quấy rầy thế giới của anh, đợi đến anh yêu em thì em lại cố ý chà đạp, Hoắc Cảnh Sâm anh cuối cùng không thể chịu nổi, không chịu nổi đến mức hôn lễ cũng phải thúc ép như thế này."
Một tay anh vẫn đặt trên khóe mắt cô, khi Niệm Thần ngẩng đầu hậu lên lập tức bắt gặp ánh mắt đầy tình cảm, sâu sắc vô cùng, Hoắc Cảnh Sâm là như thế, nhưng vẫn không che giấu được sự đau đớn.
Khóe môi Niệm Thần run rẩy, theo bản năng muốn khóc nhưng vừa bị Hoắc Cảnh Sâm cảnh cáo nên không thể không kiềm chế những giọt nước mắt sắp rơi.
Anh không chịu nổi sao, anh là một trong số ít những điều cô bận tâm trên đời, nhưng mỗi lần nghĩ đến điều này cô lại không đành lòng.
Cô vẫn không đành lòng để cho một người đàn ông yêu cô như thế phải nhận thêm đau khổ.
"Niệm Niệm, anh sẽ không cho em bất cứ cơ hội trốn tránh nào, là em ép anh, toàn bộ thế giới của anh đã tặng cho em rồi, cái gì có thể cho anh đều đã cho em, nhưng Niệm Niệm, em đã khinh thường nó, vậy thì cùng nhau phá hủy đi, nhưng em đừng mơ tưởng, đừng mơ tưởng đến việc bỏ anh một mình."
Nói xong, anh hạ cánh tay đang đặt trên khóe mắt cô xuống, vô cùng dịu dàng, thay cô chỉnh sửa váy cưới vì sự hỗn loạn vừa rồi mà có chút xộc xệch.
Thì thầm bên tai, nhưng thực ra trong mắt mọi người lại là hình ảnh vô cùng thân mật của bọn họ.
Xứng đôi, yêu nhau, thực sự, người tham gia hôn lễ này vô cùng vinh hạnh.
Bỏ qua sự thương cảm thấp thoáng, đây đúng là hôn lễ vô cùng tốt đẹp khiến người ta hâm mộ vô cùng.
Lúc đó, giữa sự sững sờ, khúc nhạc hôn lễ đã được cất lên, từ ban nhạc trình diễn vô cùng hoành tráng cũng có thể suy ra sự hoàn mĩ của hôn lễ này.
"Niệm Niệm, không được từ chối, nếu không con trai của em sẽ cảm thấy chúng có một bà mẹ không biết chịu trách nhiệm."
Sau câu nói này, Niệm Thần theo bản năng nhìn theo ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm, cách đó không xa, giữa những hoa đồng, cô nhanh chóng nhận ra dáng vẻ quen thuộc của hai đứa con sinh đôi của mình.
Ặc, được rồi, bà mẹ không chịu trách nhiệm nào đó dường như bây giờ mới nhận ra hình như mình đã lạnh nhạt với hai đứa con trai nhà mình khá lâu rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT