Dường như chỉ trong nháy mắt, cuộc sống của Niệm Thần liền xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Liên tục hai tuần lễ nay, buổi tối Niệm Thần gần như không thể nào ngủ được. Vì thế cô đành giả bộ, vẻ mặt như là đang ngủ thật say, đến khi bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Hoắc Cảnh Sâm, cô liền mở to mắt.
Trong hai tuần lễ này, cô có thể cảm nhận được sinh mệnh của đứa nhỏ trong
bụng đang yếu dần, thế nhưng biểu hiện của cô lại tương đối bình tĩnh.
Bây giờ cô rất trân trọng những giây phút còn bên anh, chỉ hai tuần lễ
nữa thôi, mọi thứ liền khác, lúc đó Lục Hựu Hi sẽ nhúng tay vào chuyện
này.
Cô bình tĩnh tiếp nhận mọi chuyện nhưng không một ai biết
được nơi đáy tim cô đã rạn nứt ra một lỗ hổng không thể nào bù lại được.
Bản thân cô rất đau, cô lại nghĩ đến Hoắc Cảnh Sâm đau như thế nào khi cô
rời đi. Được rồi, so với sinh ly tử biệt thì chuyện cô không yêu anh vẫn còn dễ chịu hơn một chút.
Hai tuần lễ này, lúc nào cô cũng cố
giữ cho bản thân thật tỉnh táo, tự ép mình phải uống thứ nước canh bổ
dưỡng kia, nếu không chỉ cần hai tuần lễ này cũng đủ biến cô thành bộ
dáng gầy yếu rồi.
Bất quá, biểu hiện của Niệm Thần trong hai
tuần lễ này cũng đủ để Hoắc Cảnh Sâm đoán ra manh mối. Một lần kia, nửa
đêm anh tỉnh dậy liền thấy Niệm thần mở to mắt, biểu cảm xa xăm, lạc
lỏng, Niệm Thần không kịp phản ứng, cũng may Niệm Thần đã nghĩ sẵn cách
giải quyết từ trước, phòng trường hợp như thế này xảy ra.
Đây đúng là ác mộng, hơn nữa ác mộng này cô mãi mãi cũng không tỉnh dậy được.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm chợt lóe lên, theo bản năng nhíu mày, khóe môi hơi
động, rốt cuộc vẫn không nói gì, anh choàng tay
ra phía sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về. Tối đó, Niệm Thần nằm trong vòng
tay ấm áp của Hoắc Cảnh Sâm, gương mặt chôn sâu vào cổ anh, tham lam hít ngửi mùi hương chỉ thuộc về anh. Một đêm này, cô ngủ thật yên bình.
Chính vào buổi tối đó, Niệm Thần cảm nhận được khoảng cách của cô và Hoắc Cảnh Sâm đang dần bị kéo giãn ra.
___________________
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Niệm Thần gọi điện cho Lục Hựu Hi, sau đó cô cắt đuôi những người được Hoắc Cảnh Sâm sắp xếp đi theo phía sau cô, một
mình tới chỗ hẹn.
Nhà hàng, bữa cơm đã kết thúc, trên thực tế nhà hàng đã sắp đóng cửa, thế nhưng Niệm Thần không có ý định ra về.
Hoàn toàn trầm mặc, hoặc nói cách khác, từ lúc bắt đầu bữa cơm Niệm Thần đã trầm mặc, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.
Lục Hưu Hi nhíu mày, uống cạn chất lỏng màu đỏ trong ly, mất hết kiên nhẫn liền lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này:
“Mộ Niệm Thần, rốt cuộc cô gọi tôi ra đây làm gì?”
Trong góc phòng, ánh đèn sáng choang chiếu lên người Niệm Thần, cô ngẩng đầu
tươi cười xinh đẹp, chẳng qua trong giọng nói lại mang theo chút suy
yếu:
“Như thế nào? Chỉ mới như vậy đã không nhịn được? Là các
người đem tôi trở thành như vậy. Nếu anh không còn kiên nhẫn, hay là anh cứu sống tôi, dù sao tôi cũng sắp chết rồi.”
Từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu Niệm Thần đề cập đến
chuyện này. Khi mới biết chuyện, cô thật hy vọng có thể được sống.
Chính là được sống, chỉ vậy thôi.
Thế nhưng, đó chỉ là hy vọng xa vời, làm sao có thể được chứ?
Nơi đáy mắt của cô đã nhuốm màu ảm đạm. Trên thực tế, đã nhiều ngày nay
Niệm Thần đều không ngon giấc, mỗi ngày rời giường cô phải chườm nước đá lên mắt, có như thế mới không để Hoắc Cảnh Sâm phát hiện ra điềm bất
thường.
Lục Hựu Hi ném khăn ăn lên bàn, trầm ngâm nhìn đôi mắt cô:
“Bao lâu rồi cô không ngủ ngon một giấc? Không lẽ cô muốn ép bản thân mình chết sớm hay sao?”
Niệm Thần vẫn tươi cười như cũ, chỉ có Lục Hựu Hi đang ngồi đối diện mới có thể thấy được chua xót trong đáy mắt cô.
“Có gì khác sao? Dù sao tôi cũng sống không được bao lâu, có gì là khác nhau đâu.”
Lục Hựu Hi mắng thầm một tiếng, ngay lúc Niệm Thần run rẩy, đưa tay muốn
nắm lấy khăn trải bàn thì anh ta đứng lên, nắm lấy tay cô, sau đó vịn
vào eo cô, tư thế thật thân mật ôm cô đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người rời khỏi nhà hàng, xe nhanh chóng lao đi vun vút, lúc này Niệm Thần đưa tay ôm mặt, bả vai vô thức run rẩy.
Trên thực tế, Niệm Thần đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, đúng như
cô dự đoán, trên màn hình điện thoại có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ từ
Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này, nhất định Hoắc Cảnh Sâm đang tìm cô đến điên rồi, đè xuống phía khóa máy,
màn hình một mảnh tối đen, Niệm Thần tựa vào ghế xe, im lặng nhắm hai
mắt lại.
“Lục Hựu Hi, tại sao? Tại sao các người lại có thể nhẫn tâm như thế?”
Lục Hựu Hi trần mặc không nói gì. Trên thực tế, chuyện này phát sinh ngoài
dự liệu của anh ta, chuyện cô bị nhiễm virus anh ta cũng không biết,
chẳng qua, tới lúc biết được cũng chỉ có thể tiếp tục làm theo kế hoạch
của Hồng Thương mà thôi.
Khi biết chuyện anh ta đã chết lặng,
chính xác là lặng người đi. Chỉ là, chuyện cũng đã rồi, có nhẫn tâm hay
không đành lòng thì cũng thế thôi.
Nghiêng đầu, khẽ liếc mắt về
phía thân thể Niệm Thần đang run rẩy, thật lâu sau, âm thanh nấc nghẹn
tiêu tán trong gió đêm, rốt cuộc Niệm Thần cũng ngừng khóc.
“Cô còn khóc nữa sẽ khiến Hoắc Cảnh Sâm sinh nghi đấy.”
Phải rồi, bây giờ đối với Niệm Thần, trừ bỏ Hoắc Cảnh Sâm ra cô cái gì cũng
đều không cần, chẳng qua cứ giả bộ mãi cũng không được, sức khỏe đang
dần cạn kiệt , bản thân cô đã muốn chống đỡ không nổi nữa rồi.
Thế nhưng cô biết làm sao bây giờ? Hiện thời cô đã không còn là Niệm Thần
trong sáng, đơn thuần nữa. Nếu cô còn có thể sống thì mới dám nghĩ đến
mang lại hạnh phúc cho anh, chẳng qua, hạnh phúc đó không thể nào do cô
mang lại.
Niệm Thần co người trên ghế, gió đêm thổi phất qua mang theo lạnh lẽo khắp thân thể, cô đặt một tay lên bụng:
“Bọn người các ngươi, sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng, nhất định là như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT