Thời điểm Sở Vận Nhi
biết những chuyện này cô ta còn sợ hãi hơn cả Niệm Thần. Chẳng qua,
trong bụng cô ta đã có đứa nhỏ, cô ta không thể không thỏa hiệp, vì
muốn giữ lại đứa nhỏ cô ta đành phải trở thành con rối thôi.
“Niệm Thần, cô đừng trách tôi nhẫn tâm, tôi thật không còn lựa chọn nào khác.”
Sở Vận Nhi cảm thấy thật ảm đạm. Trên thực tế, cô ta không hiểu vì sao bản thân mình lại bị cuốn vào những chuyện này, đã trao (DDLQD.COM) cho
người kia cả thể xác lẫn tình cảm, đổi lại chính cô ta lại lâm vào tình
cảnh sống không bằng chết này.
“Vậy còn chuyện cô nói tôi không thể sống bên Cảnh Sâm trọn đời là có ý gì?”
Niệm Thần vốn rất nhạy bén, cô có một dự cảm rất mãnh liệt chuyện mấu chốt
mà Sở Vận Nhi muốn nói là chuyện này, những chuyện này nọ cô ta nói nãy
giờ chẳng qua là làm nền thôi.
“Cô có còn nhớ rất lâu trước đây
khi cô cùng “Sở Vận Nhi” kia đi dạo phố không? Sau đó cô bị Cố San San
đánh ngất xỉu, kỳ thật đó cũng là âm mưu của Hồng Thương, hắn nhờ em
trai của mình cấy vào đầu cô một máy nghe lén nhỏ.”
“Máy nghe lén này thật ra rất đáng sợ. Sau khi cấy vào cơ thể sẽ cùng cơ thể dung
nhập, cô sẽ không cảm thấy có gì bất thường cả, vẫn rất khỏe mạnh. Hồng
Thương sẽ làm chủ mọi thứ, thông may máy tính, hắn tùy lúc sẽ khống chế
cái máy đó, chiếc máy đó có chứa một loại virus, khi hắn nhấn nút kích
hoạt, virus đó sẽ bắt đầu lan tràn trong não cô.”
“Có lẽ cô không biết, việc cô thường gặp ác mộng hoặc có đôi khi không kiểm soát được
chính mình chính là những phản ứng ban đầu mà virus gây ra. Đến một lúc
nào đó, khi virus đã hoàn toàn khống chế não cô, cũng chính là lúc cô
chết, tính ra cũng chỉ còn khoảng hai năm nữa thôi.”
Thân thể
Niệm Thần liền run lên, một trận buồn nôn, rét lạnh từ trong tâm can
tràn ra. Thật ra Niệm Thần cũng không hoàn toàn tin vào chuyện này,
chuyện này nói sao cũng có vẻ không hợp lý cho lắm.
Tuy rằng trên thế giới cũng có nhiều chuyện vượt xa sức tưởng tượng của con người,
mà ngẫu nhiên cô lại thường xuyên gặp ác mộng, có đôi khi lại không thể khống chế suy nghĩ của mình, thật giống như
những lời Sở Vận Nhi nói vậy.
Không đợi Niệm Thần kịp hồi phục bởi những đả kích này, Sở Vận Nhi đã mở miệng:
“Cho nên, đứa nhỏ cô mang trong bụng cũng đã sớm mang theo bệnh trạng, quả
thật không nên giữ lại. Về phần anh Hoắc, cô cũng biết anh ấy yêu cô
nhiều như thế nào, cô thật muốn nhìn anh ấy sống tiếp những ngày còn lại trong cô độc sao?”
Thật ra, Sở Vận Nhi rất muốn đem những lời
Hoắc Cảnh Sâm đã nói sáng nay kể lại cho Niệm Thần, chẳng qua cô ta cũng không đành lòng nói ra.
“Niệm Thần, thay vì để anh Hoắc phải tận mắt nhìn cô chết, chi bằng bây giờ cô liền rời đi đi.”
Vừa nói, Sở Vận Nhi vừa lấy hai tay che mắt, nước mắt theo kẽ tay rơi
xuống. Cô ta cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn khi nói ra những lời
này nhưng cũng chẳng thể làm khác hơn, khi đã rơi vào lưới tình, phải
chịu thật nhiều đau khổ, giống như chuyện của cô ta và người kia vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, giờ phút này cô ta có thể hiểu được cảm giác của Niệm Thần.
So với Sở Vận Nhi một thân nước mắt như mưa thì Niệm Thần lại tương đối
bình tĩnh, trừ bỏ một chút run rẩy ở hai bàn tay đang nắm chặt kia, còn
lại trông cô thật bình tĩnh.
Chuyện lừa mình dối người như vậy
sao cô có thể làm được. Cô cho rằng ít ra cô và anh vẫn còn hai năm thời gian để cứu vãn mọi chuyện. Hai người đã trải qua rất nhiều chuyện mới
có thể đến được với nhau, mất rất nhiều thời gian mới có thể cùng nhau
có cuộc sống ấm áp, vì sao lại nhanh chóng tan vỡ như vậy.
Cuộc sống vui vẻ, ngọt ngào như ở trên mây, bỗng chốc lại rơi xuống, có bao nhiêu là đau khổ đây?
“Vì sao tôi phải tin những lời cô nói, chẳng qua cũng chỉ là lời nói từ một phía. Cho dù bản thân tôi thật sự gặp ác mộng hoặc không kiểm soát được chính mình thật đi nữa thì cũng không thể chứng minh những lời cô nói
là sự thật.”
Bả vai Sở Vận Nhi run rẩy một trận.
“Không phải cô biết Lục Hưu Hi sao?”
“Chuyện đó thì có thể nói lên điều gì?”
Lý do này cũng quá vớ vẫn đi.
“Vậy cô có biết đứa nhỏ trong bụng tôi chính là con của Lục Hựu Hi không? Cô có biết, căn bản không phải là Lục Hựu Hi ngẫu nhiên xuất hiện mà là do Hồng Thương an bài. Những năm gần đây hắn vẫn luôn yêu Hồng Thương kia, những gì cần nói tôi đã nói rõ hết với cô rồi, cô nên rời đi thôi.”
“Cô có thể lựa chọn ở lại, sau khi sinh đứa nhỏ tôi lại trở về chỗ của Hồng Thương, sau hai năm nữa bất kể là cô có thật sự xảy ra chuyện hay không thì tôi tin chắc Hồng Thương cũng sẽ không để anh Hoắc và cô được ở bên nhau đâu."
Hồng Thương oán hận nhất là chuyện Hoắc Cảnh Sâm và
Niệm Thần đến với nhau, chắc chắn hắn sẽ lợi dụng phần tình cảm này làm
cho cả hai phải đau khổ.
Trong tình yêu, không có gì tàn nhẫn hơn đối với người còn sống bằng việc trải qua sinh ly tử biệt với người
mình yêu cho nên Hồng Thương liền lợi dụng điểm ấy, khiến cho Niệm Thần
biết được bản thân sắp chết, cô sẽ tự mình rời đi sau đó biến mất vĩnh
viễn.
“Niệm Thần, kỳ thật, rất nhiều chuyện khi nó phát sinh thì
đã là chuyện định sẵn rồi, chúng ta cũng không thể thay đồi được. Về
phần anh Hoắc, vì anh ấy, tôi tin cô biết phải lựa chọn thế nào, phải
không?”
Mặc dù biết là tàn nhẫn với Niệm Thần nhưng chung quy Sở
Vận Nhi vẫn nghiêng về Hoắc Cảnh Sâm. Đoạn trò chuyện sáng này đã đủ để cô ta hiểu rõ, khi Hoắc Cảnh
Sâm trở nên điên cuồng sẽ làm ra chuyện gì không ai biết được nhưng thì
bại cục trước mắt không thể xoay chuyển được là điều chắc chắn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT