Trời sinh Mộ tiểu thư thuộc tuýp người dễ dàng làm quen, chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ thôi
mà đã nhanh chóng tìm được đề tài nói chuyện với Vivi rồi.
Phụ nữ ấy mà, khi ở chung một chỗ với nhau đơn giản chỉ tám những chuyện trên
trời dưới đất, chuyện nhà dì bảy cô tám gì gì đó, rồi khi hết chuyện thì chủ đề tiếp theo sẽ là chuyện….nhà.
Kết quả là, một Hoắc Cảnh Sâm cộng thêm một Hách Liên Thần nhanh chóng trở thành vật hy sinh Giáp và vật hy sinh Ất…
Nội dung nói chuyện cũng lần lượt thứ tự hẳn hoi, khi vừa bắt đầu thì rất ư là trong sáng, như to nhỏ chuyện so sánh vẻ bề ngoài xem ai đẹp trai
hơn, sau đó biến tướng thành…so sánh xem công phu trên giường của người
nào lợi hại hơn người nào.
Những lúc bình thường thì đầu óc của
Mộ tiểu thư đã không nghiêm chỉnh nên những chuyện này còn chưa được
tính là gì, ngược lại Vivi thì khác, giờ phút này vì muốn an ủi Mộ tiểu
thư, không biết làm thế nào để tâm tình của Mộ tiểu thư được vui vẻ, nên cô tự làm khó mình bằng cách hy sinh to lớn chính phúc lợi của mình.
Nhưng cũng đến giờ phút quan trọng, khi Mộ tiểu thư đặt một câu hỏi như thế
này: “Cô có cảm thấy hai người bọn họ đã từng có một chân với nhau
không?” Thời điểm này, tâm tình của Vivi hoàn toàn bay xa hàng ngàn cây
số, phiêu lãng lên đến tầng trời nào rồi sau đó lặn mất tiêu.
Dĩ
nhiên, lúc này quan trọng không còn là phản ứng sững sờ khó coi của
Vivi, mà là lúc này đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bị đá văng ra.
Trong nháy mắt Mộ tiểu thư cho là sát thần Hoắc Cảnh Sâm tới đòi mạng, mà cô
cũng quan tâm đến một vấn đề chủ yếu là Hoắc Cảnh Sâm bộc phát thú tính.
Vì vậy, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Mộ tiểu thư quyết định kéo chăn chuẩn bị đóng gói chính mình lại.
Nhưng mới làm một số động tác bắt đầu, chờ cho đến khi cô nhìn thấy rõ ràng
người bên ngoài vừa xuất hiện thì không nhịn được nữa tuôn ra một câu
chửi bậy:
“Em gái cô đấy Lương Tĩnh! Làm phiền lần sau không dùng phương thức đột biến xinh đẹp như vậy để xuất hiện trước mặt tôi? Dạo
gần đây trái tim của tôi thật sự không được tốt lắm!”
Vì muốn
phối hợp với nội dung câu nói của mình, Mộ tiểu thư thậm chí còn làm ra
động tác ôm lấy vị trí trái tim rồi bày ra vẻ mặt yếu đuối.
Lương Tĩnh cũng coi như là có biết Vivi, gật đầu một cái coi như là chào hỏi
nhau, đóng cửa phòng bệnh lại, không một chút khách sáo ngồi trên ghế
salon, ném một ánh mắt cực kỳ xem thường, rồi sau đó lấy cái gối ôm ném
vào bên người Niệm Thần:
“Tiểu Molly, lần sau khi gặp chị có hăng hái cũng đừng có thể hiện rõ ra ngoài như vậy nhé.”
Lương Tĩnh nhẹ nhàng phun ra một câu nói như vậy, hai chân bắt chéo nhau, tay chống đầu tựa vào trên ghế salon, lúc này Niệm Thần mới phát hiện ra cả người của cô ấy đều thể hiện vẻ mệt mỏi không bình thường chút nào.
Dưới ánh đèn, dáng vẻ khẽ nhắm mắt kia lại sinh ra một chút cảm giác cuộc sống an bình.
Vẻ đẹp của Lương Tĩnh, cảm giác đây là một vẻ đẹp huyền bí, cảm giác của
Niệm Thần khi hình dung về vẻ đẹp đó là: phong trần hòa quyện với ưu
nhã, nhưng vẫn cao quý.
Cô liều lĩnh, không hề che giấu chính
mình, cũng không hoàn toàn xuất hiện lộ liễu trước mặt bàn dân thiên hạ, giống như một người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm trải đời vậy, nhưng
tuyệt đối là một người phụ nữ cao quý nhất ưu nhã nhất trong những người đó.
Mặc dù thật sự đặt mình vào trong sương gió cuộc đời nhưng cũng đủ để người ta sinh ra mấy phần cảm giác không đành lòng.
Niệm Thần chụp được cái gối, lúc này Vivi cũng nhìn ra vẻ mệt mỏi của Lương Tĩnh, rót một ly nước đưa tới cho cô.
Mà một tiếng “tiểu Molly” của Lương Tĩnh đã đánh ta một chút xíu thông cảm cuối cùng của Niệm Thần:
“Con mẹ nó! Tình cảm của cô cùng với Tư Nhiên thân thiết đến mức mặc chung một cái quần rồi hả?”
Trời mới biết, cô căm thù đến tận xương tủy cái ngoại hiệu “tiểu Molly” này bao nhiêu đâu?
Đêm đã khuya, lúc này, trong phòng bệnh, ba người phụ nữ mờ ám đang ở thế giằng co.
Lương Tĩnh uống một lèo cạn ly nước, quay sang Vivi, ý muốn nhờ cô rót thêm một ly nước nữa:
“Mẹ nó, đừng nhắc tới gã đê tiện kia, bây giờ bà đây bị hắn truy đuổi phải
chạy trốn khắp nơi, còn phải nhờ đến con trai của cô nuôi giùm con gái
nữa kìa.”
Đây cũng xem như là chuyện lý thú rồi, không phải Tư
Nhiên vẫn ở trong trạng thái xử nam luôn luôn hận không thể kịp thời
trốn tránh Lương Tĩnh đó sao? Chẳng lẽ bị thiên lôi gõ trúng, lập tức
khai thông đường lớn rồi hả?
“Hắn thật sự là đang truy đuổi theo cô sau?”
Niệm Thần có chút không tin nên hỏi một câu như vậy, cô rất lo lắng sợ là
tâm tư của Lương Tĩnh bị rơi vào cái gì gọi là chứng vọng tưởng đó rồi.
Lương Tĩnh lần nữa bày ra vẻ cực kỳ xem thường, trên mặt nở một nụ cười như
có như không khiến tóc gáy Niệm Thần dụng hết cả lên:
“Tôi còn tưởng là cô sẽ chuyện tôi sinh một đứa con gái nữa cơ đấy.”
Hơn nữa, con gái của cô thần không biết quỷ không hay thế nào mà ngay lần
gặp mặt đầu tiên đã chết tâm với con trai của Niệm Thần rồi.
Đôi mắt Niệm Thần nháy nháy hai cái, vẻ mặt vô tội nhìn Vivi:
“Không phải đã là phụ nữ thì đều có thể sinh con sao?”
Dừng một chút, dường như cô đột nhiên đã hiểu ra một cái gì đó, thời điểm đó liền nghẹn họng nhìn trân trối, tay vội vã đưa lên che miệng mình lại:
“Cho nên cô thụ thai đứa nhỏ kia là của Tư Nhiên, cho nên việc cô sinh con
gái, tôi lại không hề hay biết gì chuyện trọng đại như thế? Mẹ nó! Cô
còn không biết xấu hổ đem cột con gái của cô cho con trai của tôi? Lỡ
như dạy hư con trai của tôi thì sao?”
“……….” Vivi chỉ im lặng, thật lòng cô rất muốn nói: Mộ tiểu thư, hai thằng con trai kia của ngài còn có thể hư thêm nữa sao?
“……….phụt……….” Một ngụm nước còn đang ngậm trong miệng Lương Tĩnh dứt khoát phun hết
ra ngoài, cô bối rối với cách dùng từ của Niệm Thần, trong cái miệng nhỏ của Mộ tiểu thư lại vô cùng cường đại hai chữ “thụ thai”…
“A a a a, kêu con gái của cô cách xa con trai của tôi ra, tôi mới có hai mươi
ba tuổi, nếu như bắt buộc phải trở thành bà nội, tôi sẽ chết không nhắm
mắt đâu!”
Mộ tiểu thư kêu lên như gặp phải quỷ không bằng, sau đó phát ngôn một câu khiến cho người ta càng thêm kinh ngạc, không chết
người thì không chịu được mà!
“………” Khóe miệng Vivi liên tục co giật, mẹ nó! Đây mới chính là suy nghĩ nên có của một người mẹ sao trời?
“……….” Lương Tĩnh có cảm giác máu tràn lên não, muốn hộc máu mà.
Mộ tiểu thư, cô thật sự có chút không được bình thường mà.
--- ------
Nửa tiếng trôi qua, đến khi Mộ tiểu thư hiểu rõ một cách tường tận chân
tướng sự việc, ngay lập tức xuất hiện cảnh mắt trợn trừng miệng há rộng, cho nên mới nói quả nhiên hai người bọn họ mới quen biết vài năm thôi
mà đã trở thành đôi chị em thân thiết, ra là đều gặp chuyện giống nhau.
Ngay tại nơi thế ngoại nhiều cạm bẫy, năm đó Lương Tĩnh thần không biết quỷ
không hay sinh ra con gái rồi im hơi lặng tiếng cho đến tận bây giờ, nếu đã nói là chị em tốt thì sao Mộ tiểu thư lại không hề phát hiện một
chút xíu manh mối liên quan nào:
“Cho nên, Lương Tĩnh là cô cố ý
đúng không, dựa vào bản lĩnh của Tư Nhiên sao lại không tra được đứa con gái đã bị thất lạc nhiều năm chứ?”
“……….”
Khóe miệng của Lương Tĩnh lại được một trận co giật:
“Vậy cô cho rằng những nhân vật trong tổ chức ‘mạn’ cũng thuộc dạng ăn cơm chùa giống như cô sao?”
Khóe miệng của Lương Tĩnh lại được một trận co giật:
“Vậy cô cho rằng những nhân vật trong tổ chức ‘mạn’ cũng thuộc dạng ăn cơm chùa giống như cô sao?”
Được rồi, ta chỉ có thể nói như thế này: đã nhiều năm rồi mà sao Lương Tĩnh
vẫn không tin Mộ tiểu thư thật sự có thể hiểu rõ sự thật này, giống như
giờ phút này, khi vừa nói ra những lời này, ngay lập tức Mộ tiểu thư
liền phát huy tính kiêu ngạo:
“Thôi đi, vậy cũng phải xem tôi có chấp nhận sự bao nuôi của người đó hay không nữa.”
Cho nên mới nói, đây chính là Mộ tiểu thư đang tự hào con trai nhà mình
nguyện ý bao nuôi mình, trong khi Lương Tĩnh còn không có cơm nhão mà ăn nữa đó?
Mẹ nó! Dạo này, không thể không nói, đúng là thói đời bạc bẽo mà, ngay cả Mộ tiểu thư cũng bắt đầu cố chấp cuồng rồi.
Ngoài ra còn một Hoắc Cảnh Sâm nữa, một người luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng
coi thường thế sự nhưng có thể nhiều năm sau lại bởi vì sự ngông cuồng
của Mộ tiểu thư mà rất có thể ăn trứng và rau thối của những người ngoài đường cũng nên.
Phản ứng trước sau như một, Mộ tiểu thư đại khái từ nhỏ đến lớn có một sứ mạng rất thiêng liêng, đó chính là ăn cơm chùa.
“Nói một lời thôi, hiện tại cũng chỉ có người đàn ông của cô mới có bản lĩnh che giấu tôi thôi, cô cũng không phải không biết bãn lĩnh của Tư Nhiên
cũng không bình thường, muốn truy tìm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi,
niệm tình chị em nhiều năm của chúng ta, lúc này mà còn không giúp tôi
thì đừng trách trở mặt?”
Lời nói của Lương Tĩnh vừa thốt ra, Niệm Tình lại càng rối rắm, có phải đây là Lương Tĩnh luôn làm cái đuôi theo phía sau Tư Nhiên cả ngày lẫn đêm đó sao? Sao mà bây giờ lại sống những ngày trốn chui trốn nhủi để tránh Tư Nhiên đây? Mẹ nó! Chuyện cười này
không long trời lở đất như vậy chứ.
“Tôi thật sự không hiểu nổi,
nếu như cô thích Tư Nhiên, tại sao không về nhà hắn, rồi cùng sống an ổn qua ngày với nhau, đều đã có con rồi, còn làm ầm ĩ chuyện gây khó khăn
chi vậy?”
Dù sao thì trước đó cũng có đứa bé rồi nên mọi chuyện
sẽ khác, Mộ tiểu thư tập mãi cùng thành thói quen rồi, chứ lại không ah, không phải cô ấy cũng nghịch thiên như vậy sao?
Lương Tĩnh cau mày, thở dài một cái, lại không biết nên giải thích như thế nào, nhưng lúc này trong lòng lại có suy nghĩ:
“Cô không hiểu đâu, quan hệ giữa tôi cùng Tư Nhiên không giống như quan hệ
giữa cô và Hoắc Cảnh Sâm, mặc dù cả hai đứa bé đều là ngoài ý muốn,
nhưng tôi cũng đã qua lại nhiều năm với Tư Nhiên rồi, nếu thật có thể ở
chung một chỗ thì đã sớm về với nhau rồi, vấn đề là, cũng đã nhiều năm
như vậy, căn bản là Tư Nhiên cũng không hề nghĩ chứ đừng nói là muốn ở
chung với tôi.”
Dừng một chút, lại cảm thấy chính mình càng cố
gắng giải thích là càng nói càng hồ đồ, tay vung một cái, coi như chấm
dứt vấn đề này:
“Dù sao cũng là chuyện trước đây rồi, hiện tại
tôi không có chỗ nương thân, cô cứ coi như là làm một việc thiện tích
đức là được rồi, dù sao bản lĩnh của người đàn ông nhà cô cũng lớn như
vậy mà.”
Đầu của Niệm Thần gật một cái, liếc thấy Hoắc Cảnh Sâm đang từ bên ngoài đi vào theo bản năng trả lời một câu:
“Không có việc phải lo, cho dù hắn ta có tìm tới được thì sao chứ, cũng chắc chắn đánh không lại cô.”
Hoắc Cảnh Sâm đặc biệt bước đi nhẹ nhàng, tựa như sợ bản thân làm phiền giấc ngủ của Niệm Thần, nhưng khi cửa phòng bệnh vừa mở ra, thấy một cảnh
thật là náo nhiệt nha, chân mày theo bản năng cau cau lại, rồi sau đó
đến ngồi xuống bên cạnh Niệm Thần, giọng nói kèm theo mấy phần trách cứ:
“Sao lại không ngủ thêm một chút nữa? Thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại đó.”
Thấy Hoắc Cảnh Sâm đi vào, Vivi ngược lại rất biết điều nhanh chóng kéo
Lương Tĩnh lên, nói một câu: “Trước hết cứ đến ở nhà của tôi đi rồi tính tiếp.” Sau đó hai người liền kéo nhau rời đi.
Phòng bệnh to lớn
như vậy, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, trả lại không gian ấm áp cho
hai người, Niệm Thần vén một góc chăn lên, ý muốn Hoắc Cảnh Sâm cùng
ngồi vào.
Thời tiết của tháng mười hai đó, hơn nữa lúc này đã là
nửa đêm rồi, lúc Hoắc Cảnh Sâm đi vào hình như còn mang theo hơi thở
lạnh lẽo của không khí bên ngoài.
Niệm Thần rất tự nhiên vùi trong ngực của Hoắc Cảnh Sâm, ngọ nguậy tìm một tư thế thoải mái:
“Anh xem anh đi, anh vừa đi vào thôi thì hù dọa người ta chạy mất tiêu rồi đó.”
Rõ ràng đây là một câu trách móc, nhưng do một người nào đó nói ra, tuy
nhiên giọng điệu lại nhẹ nhàng, nghe thế nào cũng là ý tứ hờn yêu.
Cằm của Hoắc Cảnh Sâm đặt trên đỉnh đầu của Niệm Thần, lúc này nụ cười thật lòng vang lên một tiếng, đôi tay đã tém xong các mép chăn, phía bên
dưới chăn, đôi tay thoải mái đặt bên hông của Niệm Thần:
“Vậy nếu như mà anh không đến thì hiện tại em dự định sẽ trò chuyện cả đêm với
bọn họ sao? Tóm lại là em có một chút tự giác nào của người vừa bệnh dậy không hả?”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm cứ y như người cha đang
dạy dỗ con gái vậy, rõ ràng nghiêm túc, nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho
cô mà thôi.
Vừa nói chuyện, cánh tay ôm ngang hông Niệm Thần càng siết chặt thêm một chút, xoa xoa nhẹ nhàng điểm mẫn cảm nhất trên eo
của cô, coi như trừng phạt.
Một ít động tác xoa nhẹ khiến Niệm
Thần bật cười khanh khách, không ngừng lại được, đồng muốn giãy giụa
nhưng lại không thể trốn tránh khỏi cánh tay của anh:
“Hoắc Cảnh Sâm, sao anh có thể khi dễ người bệnh như thế được.”
Trong âm thanh của cô còn mang theo nụ cười không dứt, vốn là có chuyện khiến cô phải lo lắng trong nháy mắt đó thật sự đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng, một giây kế tiếp, lời nói tiếp theo của Hoắc Cảnh Sâm vừa thốt ra cũng
ngay lập tức khiến thân thể của cô hoàn toàn cứng đơ.
Lúc đó,
giọng nói của anh truyền từ đỉnh đầu của cô, trong đó tràn ngập âm khàn
khàn mất tự nhiên, tuy trên tay không làm chuyện xấu, chỉ ôm cố định một chỗ bên hông của cô:
“Nếu nói khi dễ thì anh nghĩ không chỉ có như vậy thôi đâu, nhưng Niệm Thần ơi, em xác định hiện tại em có thể chịu được sao?”
Có dùng đến đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết ý tứ trong lời nói của Hoắc Cảnh Sâm là cái gì, trong đầu lập tức hiện lên một đoạn phim ngắn
mập mờ, sắc mặt của Niệm Thần bỗng đỏ ửng lên, tên lưu manh này, vì sao
mọi lúc mọi nơi đều nhớ chuyện này vậy?
“Hoắc Cảnh Sâm, tại sao anh không thể nghiêm chỉnh một chút?!” Một mỗ nữ nào đó trực tiếp phát điên.
“Em chắc chắn anh như thế này là không đứng đắn rồi sao?” Giọng nói tràn
ngập uy hiếp, ý tứ trong lời nói của người khác quá không được trong
sáng rồi, nếu như chỉ thế này mà đã kêu là không đứng đắn, vậy anh có
thể sẽ không nghiêm chỉnh một chút nữa sao!
“………” khóe miệng Niệm Thần giật giật, được rồi, lúc này cô tuyệt đối phải thể hiện phong độ
không theo so đo với bọn lưu manh làm gì:
“Được rồi, được rồi,
thật ra người không đứng đắn là em, thời thời khắc khắc lão nhân gia
ngài luôn luôn nghiêm chỉnh không giống thường nhân được chưa.”
Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm vẽ lên đường cong không phúc hậu, một lần nữa cười
như không cười khiến Niệm Thần có một loại kích động muốn giơ chân đạp
anh xuống giường! Mới vừa rồi ai “mời” tên lưu manh này lên giường của
cô vậy a a a!
“Vậy Niệm Thần hy vọng vi phu có thể học hỏi sự
không nghiêm chỉnh ở Niệm Thần, rồi sau đó cũng không nghiêm chỉnh một
chút, có phải vậy không?”
“……….”
Niệm Thần hít sâu một
hơi, tuy cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng vẫn bị chọc cho phát điên lên,
thân thể lộn một vòng, xuất hiện tư thế cưỡi trên người của Hoắc Cảnh
Sâm, lúc đó, hai tay níu chặt lấy cổ áo của Hoắc Cảnh Sâm:
“Điên mất, anh cái tên lưu manh này! Hiện tại bà đây sẽ đem anh giải quyết tại chỗ luôn cho rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT