Nhưng lại cũng chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây đồng hồ, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm lộn trở
lại, thẳng tay lôi cổ Hoắc Tĩnh Bắc ném ra ngoài, Hoắc Cảnh Sâm cũng đi
theo ra ngoài, mắt nhìn thấy Hoắc Tĩnh Bắc té nhào trên đất, cả người
nhếch nhác chịu không nổi, anh xoay người đóng cửa lại, dùng tư thế bề
trên từ trên cao nhìn xuống, trong giọng nói của anh càng không hề che
giấu sự khinh miệt:
“Hoắc Tĩnh Bắc, ta vẫn còn chưa suy nghĩ tính toán đến chuyện làm cho anh biến mất khỏi cái thế giới này, đừng có
tiếp tục lượn lờ trước mặt ta, cũng không cần xuất hiện khiêu chiến giới hạn cuối cùng của ta!”
Trong khoảng thời gian ngắn bỗng trời nổi gió mây kéo ầm ầm, dù sao thì Hoắc Tĩnh Bắc cũng có sự chuẩn bị trước
khi đến đây, nên chỉ trong tích tắc, hắn lật người đứng lên, trong đáy
mắt viết rất rõ ràng – mười phần tự tin.
“Hoắc Cảnh Sâm, hôm nay
mày giở trò mờ ám đâm sau lưng tao, vậy còn không bằng mày đâm một dao
cho tao chết luôn đi! Tao nói cho mày biết, hôm nay tao đến đây cũng
không ôm ý định còn sống ra khỏi cái chỗ này, nên đương nhiên tao cũng
phải kéo theo mày cùng chết với tao!”
“Sao? Mướn bắt ta phải chôn cùng với anh sao?” Anh vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ, trên khóe môi nở một nụ cười như không cười, đường cong đó cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi rụng rời tay chân, nhưng một giây kế tiếp
anh ngước mắt nhìn lên trời, sau đó búng tay một cái: “Thật ngại quá,
người của anh là đồ bỏ đi cũng giống như anh, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu
mà đã nằm xuống hết rồi!”
Tiếng nói của anh vừa dứt, một đám
người mặc tây trang màu đen đồng loạt xuất hiện, đây đều là đám người
phái tới chung quanh khu biệt thự để bảo vệ an toàn cho Niệm Thần, mà
trong tay bọn họ chính là những thuộc hạ cùng tới với Hoắc Tĩnh Bắc.
Dáng vẻ tay chân bị buộc chặt, nhìn qua cũng biết đám người đang nằm kia đã
được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh ở cùng một nơi, mà lúc này những
người đó cũng không biết mình bị ngất đi như thế nào nữa, trong khoảnh
khắc này họ không còn hơi thở cứ y như người chết vậy.
Trên thực
tế, ngay từ khi Hoắc Tĩnh Bắc nhìn thấy đám tay chân của mình đã bị bắt
hết, lúc đó trên mặt của hắn ta như được phủ lên một lớp phấn trắng
bệch, vẻ mặt của hắn trông như kiểu chết mà không mắt, mặc dù đến giờ
phút này rồi mà hắn vẫn còn không thể tin được tại sao mình lại thua
thảm dưới tay của Hoắc Cảnh Sâm, dù sao thì một đám người này cũng là
sát thủ có tiếng tăm, nhưng khi rơi vào tay Hoắc Cảnh Sâm thì lại như kẻ yếu đuối hoàn toàn không có năng lực đánh trả!
Giống như ngay
đến giờ phút này rồi Hoắc Tĩnh Bắc mới chợt nhận ra một sự thật, hắn ta
vĩnh viễn cũng không thể đấu lại Hoắc Cảnh Sâm, bởi vì hắn ta không phải là Hoắc Cảnh Sâm, cũng như hắn còn không biết rất nhiều chuyện, nhưng
chỉ biết là người đàn ông này thật sự rất đáng sợ, cũng như giây phút
này hắn thật sự không biết mình bị theo dõi.
“Hoắc Cảnh Sâm, rốt cuộc thì mày là ai?”
Hắn nghẹn họng nhìn chằm chằm, rồi hắn bị hù dọa bởi một tầng ý nghĩ lướt
qua trong đầu, trên thực tế, chuyện kinh người không chỉ có thân phận
thần bí của Hoắc Cảnh Sâm, lại cũng có thể căn bản là trong mắt của
người đàn ông này không bận tâm đến bất kỳ ai, trong khoảng thời gian
ngắn, trong lòng Hoắc Tĩnh Bắc suy nghĩ đến cái ý tưởng hù chết người
kia, cho nên trên mặt của hắn ta cũng thể hiện ra hết, vốn ban đầu khi
đến thì lòng đầy tự tin nhưng lúc này xem chừng lại hoàn toàn là màu xám xịt.
Hoắc Cảnh Sâm “hừ” lạnh một tiếng:
“Ta là người như
thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là, Hoắc Tĩnh Bắc, làm
người thì phải tự biết thân biết phận, hôm nay là do anh làm sai trước,
cho dù là ai đi nữa thì cũng phải trả giá thật lớn, ta lấy một cánh tay
của anh và sẽ tha một mạng cho anh, nhưng anh phải nhớ điều này, cái
mạng này của anh là do Hoắc Cảnh Sâm ta bố thí cho anh!”
Lời nói
của Hoắc Cảnh Sâm có ý nghĩa gì, những người đang có mặt ở chỗ này đều
có thể hiểu rất tường tận, nhưng ngược lại Hoắc Tĩnh Bắc lại diễn giải ý của anh là, ít nhất thì Hoắc Cảnh Sâm cũng không dám công khai khiêu
chiến với Cố Minh Nguyên.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Cảnh Sâm mang
đến những điều kinh ngạc cho Hoắc Tĩnh Bắc, không chỉ dừng lại ở chuyện
này thôi, thông thường sự thật luôn là điều bất ngờ, ngay khi Hoắc Cảnh
Sâm xoay người, chỉ trong tích tắc thì mấy người áo đen đã đi về phía
Hoắc Tĩnh Bắc.
Ngay lúc cửa chính vừa được mở ra, một tiếng kêu
thê thảm vang vọng mãi trên bầu trời, tựa như cứ quanh quẩn khắp cả biệt thự mà không hề mất đi.
Hoắc Cảnh Sâm vừa mở cửa đã thấy Niệm
Thần đang đứng sau cửa chính, đầu tiên là Niệm Thần bị giật mình, sau
thì Niệm Thần sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, trên mặt không thể hiện
bất cứ cảm xúc ngày thường nào, cô có cảm giác đau thương tựa như đã
nhìn thấu lòng người dễ dàng thay đổi.
Hoắc Cảnh Sâm thở dài một
hơi, trong nháy mắt chân anh mở ra sải bước tới, anh dang hai cánh tay
ôm Niệm Thần vào trong ngực mình, một tay anh vỗ vỗ nhẹ nhàng phía sau
lưng của cô, trong giọng nói đều là dịu dàng, yêu thương, mới có thể che giấu được sát ý lạnh lùng kia:
“Niệm Thần, đây chính là con
người thật của anh, con đường anh đi chỉ có thể là không ngừng chém
giết, anh nói vậy, em hiểu không?”
Trên thực tế, cuối cùng thì
trong lòng của anh cũng rất sợ mất đi, cô là người tốt đẹp, mà anh của
hiện tại lại đen tối bẩn thỉu, anh vẫn luôn rất sợ hãi, khi người duy
nhất hoàn toàn chấp nhận anh, yêu thương anh, tin tưởng anh, sợ sẽ có
một ngày cũng sẽ chán ghét anh, chê anh xấu xa.
Niệm Thần chui
vào trong lòng anh, đôi tay không tự chủ âu yếm vuốt ve thân thể cường
tráng của anh, một lúc lâu vẫn im lặng, rồi ngẩng đầu nhìn anh, tay trái của cô đặt lên vị trí trái tim của anh, ngay khi ánh mắt cô rơi vào chỗ này, trong nháy mắt đôi dòng nước mắt đã theo nhau rơi xuống:
“Cảnh Sâm, tại sao bọn họ vĩnh viễn đều cho rằng anh mới là người làm sai?
Tại sao anh vẫn còn có thể kiên cường thấu hiểu lòng người như một vị
thần chứ?”
Đúng vậy, tại sao chứ?
Tại sao trên thân thể của người đàn ông này luôn luôn phải mang theo đôi gánh nặng nề đến như vậy?
Tại sao thời điểm anh muốn cuộc sống ngày thường trôi qua yên bình thì lại vẫn có người tới đây khiêu khích anh?
Tại sao người thân của anh đều bỏ rơi anh, nhưng chỉ vì lợi ích của bản thân mà không tiếc lấy luôn mạng sống của anh?
Tại sao anh cũng chỉ muốn hưởng thụ một chút xíu tình thân ấm áp thôi mà cũng phải lo lắng sợ hãi?
Nhưng, nhất định anh không hề biết anh là độc nhất vô nhị trong lòng của cô.
Cô nhón chân lên, bởi vì đôi chân không mang dép đi trong nhà, cứ để chân
không dẫm trên mặt thảm, cô leo lên ôm cổ của anh, một giây kế tiếp, đôi môi mềm mại in khớp vào đôi môi mỏng của anh, nụ hôn chỉ lướt lướt qua
làn môi, mang theo chút yêu thương, cũng như lần đầu tiên, Niệm Thần
xuất hiện với dáng vẻ mị hoặc này rồi cứ như thế tồn tại trong cuộc sống của Hoắc Cảnh Sâm.
Một lúc sau, nụ hôn ấm áp kia cuối cùng cũng
kết thúc, mà đôi tay của cô vẫn trong tư thế ôm cổ anh như cũ, lúc này
tầm mắt ngang nhau, trong đáy mắt của cô là một mảnh bình yên, đắm chìm
trong làn nước xoáy nơi đáy mắt tăm tối kia, giọng nói nhẹ nhàng giống
như lời nỉ non bên gối:
“Sâm, em mặc kệ anh là hạng người gì, em chỉ biết anh là chồng của em.”
Một buổi tối này vốn
mang theo một loạt các hành động mạo hiểm, nhưng lúc này trên chiếc
giường lớn xa hoa kia, có thân thể của đôi trẻ nào đó lại đang kết hợp
chặt chẽ với nhau, mồ hôi túa ra như mưa rào, tiếng nỉ non mập mờ đem
lại sức sống tỏa khắp căn phòng, như lá cờ no gió bay phấp phới, mà hô
hấp của anh càng thêm dồn dập, thời điểm khi anh đạt tới khoái cảm cực
đỉnh, khẽ gầm nhẹ một tiếng, anh phóng thích toàn bộ chính mình vào tận
nơi sâu nhất trong thân thể của cô.
Hình như tầng giới hạn cuối
cùng cũng bị phá vỡ, đối với những người khác, phương thức yêu thương
nhau sẽ được thể hiện trên giường, nhưng sao khi đến lượt của cô cũng
thể hiện trên giường, lại biến thành không tận lực sẽ không bỏ qua, thật ra mà nói, từ sớm cô đã xác định Hoắc Cảnh Sâm cũng có một mặt như đứa
trẻ to xác, xem Niệm Thần như bảo bối cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ hận là không thể che chở cô mọi nơi mọi lúc.
Có vui
mừng, có yêu sâu đậm, Niệm Thần gối vào bên trong khuỷu tay rắn chắc của Hoắc Cảnh Sâm, một tay vòng ôm ngang hông anh, một cái tay khác vuốt ve trên mặt của anh một lúc.
Khuôn mặt tinh xảo yêu nghiệt này thật giống như ma lực thu hút mọi vật khắp nơi, ngón tay của cô mềm mại,
vuốt ve thân mật trên mặt anh, thật giống như không định bỏ qua cho bất
cứ tế bào nào trên khuôn mặt thần thánh của anh, thậm chí khi lướt ngang qua lông mi của anh, lúc đó cô cưỡng ép anh, ra lệnh cho anh, bắt anh
phải nhắm mắt lại.
Nhưng có trời mới biết, vào lúc này mà Niệm
Thần lại phát huy cái tính trẻ con, khi rơi vào trong mắt của Hoắc Cảnh
Sâm lại là mười phần cố ý trêu trọc anh, dù sao đối với phương diện nhạy cảm kia mà nói, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường được
chưa!
Đang khi Niệm Thần khua múa ma trảo tiến quân đến hầu kết
của Hoắc Cảnh Sâm, trong nháy mắt, cái nỗ lực cố gắng kiềm chế của ai đó thật giống như đã đạt tới cực điểm, thân thể anh lộn một vòng, liền đem Niệm Thần áp chế dưới thân mình, lúc này trong giọng nói khàn đục đã
dày đặc mùi dục vọng:
“Mộ Niệm Thần, rốt cuộc có bao giờ em đã từng coi anh như một người đàn ông bình thường chưa?”
Đối với cái vấn đề mà anh đã từng căm hận đến tận xương tủy, có thể nói đã
từ rất lâu rồi thì nó đã trôi nổi trong đầu Hoắc Cảnh Sâm, ít nhất chính anh muốn biết tại sao mỗi lần cô gái này lựa chọn trêu trọc anh, xong
rồi lại cố ý không cho phép anh ăn? Hôm nay anh lại làm sao vậy nè, kìm
nén ư?
Được rồi, anh thừa nhận, trong khoảng thời gian gần đây,
cái tính tình kiêu ngạo coi trời bằng vung của Niệm Thần là do chính anh quá cưng chiều mới phát sinh, hơn nữa, vào lúc nào đó đó… anh thật sự
vẫn rất thích nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Niệm Thần…
Nhưng
tình huống trước mắt chủ yếu vẫn nên suy tính đến vấn đề phúc lợi của
anh đã, anh cho rằng yêu thương phụ nữ cũng nên tuân theo nguyên tắc, ít nhất trước mắt anh ăn chưa đã ghiền, lại thêm người kia giả ngu lựa
chọn trêu trọc vào anh, rồi lại không cho anh ăn nữa, như vậy tuyệt đối
phải xử dụng quy tắc “giang hồ” để xứ lý thôi.
Cho nên, Hoắc Cảnh Sâm cảm thấy đây là thời điểm hoàn hảo để chỉnh chỉnh sửa sửa cái tính khí nham nhở của người khác rồi!
Có những thời điểm có thể nói phụ nữ luôn có giác quan thứ sáu, đó là bởi
vì trước khi mỗ nam tiến hành bước kia, mỗ nữ nào đó cũng đã biết trước
mình sắp phải đối mặt với cái gì rồi, vừa rồi rất vừa vặn là hai lần dày vò thôi cũng đủ khiến xương cốt toàn thân của cô đau nhức, có lẽ đến
ngày mai còn chưa bước chân xuống giường được, nếu thật sự cứ để mặc
Hoắc Cảnh Sâm làm đúng như những gì anh vừa nói, như vậy khác nào không
muốn cô còn sống đến ngày mai nữa sao hả trời?
Vì vậy, một giây
kế tiếp, ngay khi Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn chưa có làm ra hành động gì
tiếp, khóe miệng Niệm Thần cong lên, mắt chớp chớp với anh, sau đó đôi
mắt nhẹ nhàng đặt lên một tầng hơi nước chực chờ trào ra, ngay cả giọng
nói cũng dính vào một tầng nức nở:
“Hoắc Cảnh Sâm, em đau….”
Rõ ràng cũng chỉ là một màn giả vờ uất ức, thậm chí ngay khi tiếng nói của cô vừa dứt, Hoắc Cảnh Sâm liền hốt hoảng, ngay lập tức nhảy xuống
giường, cũng không thèm quan tâm đến một ít lửa tình vẫn còn đang lởn
vởn trong người mình, cuống cuồng muốn ôm Niệm Thần đến bệnh viện.
Cho nên mới nói, trong tình yêu thì chỉ số thông minh của đàn ông dù có cao đến đâu thì cũng tự động trả về số không, còn không phải sao, nếu như
Hoắc Cảnh Sâm còn đủ lý trí, chịu đem chỉ số thông minh ra sử dụng ở
trên người phụ nữ này, lúc này nhất định sẽ nhìn ra uẩn khúc được che
giấu nơi đáy mắt đầy hơi nước của người kia, nó đang dần dần hình thành
một âm mưu nho nhỏ.
Cánh tay của cô né tránh sự ôm ấp của Hoắc
Cảnh Sâm, một giây kế tiếp, đang lúc Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn chưa có phản
ứng lại, cô liền nhanh chóng kéo một bên chăn bao bọc kín mít toàn bộ cơ thể của mình, đầu nghiêng qua một bên khác, không nhìn Hoắc Cảnh Sâm
lấy một cái.
“Ngủ, nếu anh còn động tay động chân với em nữa thì ngày mai em sẽ cho anh đi ngủ ở thư phòng!”
“……….”
Sau một hồi sững sờ, Hoắc Cảnh Sâm hoàn toàn câm nín, xem đi, cô gái bé nhỏ này chính là được cưng chiều quá nên sinh ra kiêu ngạo rồi, cũng rất
biết lên mặt hếch mũi! Buổi tối ngày mai tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ
qua cho cô như thế này đâu!
--- ------
Đêm trước ngày cử
hành hôn lễ, dù cho mấy ngày trước đã từng xảy ra một cuộc thay máu
nhưng báo chí đưa tin hôn lễ vẫn được diễn ra đúng ngày giờ, trong
khoảng thời ngắn, một khi hôn lễ thế kỷ này diễn ra cũng đủ khiến không
biết bao nhiêu cô gái thèm muốn đến đỏ mắt.
Chỉ trong thời gian
hai ngày vừa qua, tại thành phố A nổi lên một cuộc biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc đó, hai tập đoàn lớn, chỉ trong một đêm thôi thì cả Hoắc
thị và Mộ thị đều tuyên bố phá sản, trong khoảnh khắc đó tất cả lòng
người đều đồng loạt bàng hoàng không thôi, ánh mắt người xem đều không
khỏi lần nữa tập trung vào diễn biến của hôn lễ này.
Mộ thị đã
đóng cửa, thậm chí ngay cả Hoắc thị cũng đang điên loạn, như vậy thì sao hôm nay Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn muốn kết hôn với Cố San San?
Thời điểm khi cha của Cố San San vẫn còn ngồi trên chức thị trưởng thành phố A, nếu khi đó Hoắc Cảnh Sâm kết hôn với Cố San San, dù là mấy phần thật lòng đi nữa, thì mọi người có thể nói chuyện đó là hôn nhân môn đăng hộ đối.
Nhưng bây giờ thì sao, bởi vì lúc trước cha của Cố San San
bị dính vào vụ án tham ô, nên lúc đó có thể bảo vệ được tính mạng đã
tính là không tồi rồi, nay chiếc ghế thị trưởng cũng đã sớm bị người
khác thay thế ngồi vào rồi, như vậy thì Hoắc Cảnh Sâm sẽ có lợi ích gì
nếu cưới Cố San San?
Mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ vẫn được tiến
hành trong tình trạng khí thế bừng bừng, lúc đó, tất cả mọi nơi đều được trang hoàng hoàn mỹ, trang sức hoàn toàn dùng loại cực kỳ đắt tiền,
cũng nhìn ra được người thiết kế cũng phải bỏ hết cả tiền vốn vào đó.
Vậy mà khi Cố San San đi thử áo cưới cùng với Mai Dĩ Thanh, rồi sau đó còn
muốn đi chuẩn bị một số thứ nữa, thì lại gặp rắc rối với đám ký giả, có
người cảm thấy Cố San San đang bị “thất sủng”, đơn giản là dùng thủ đoạn nào đó bức bách Hoắc Cảnh Sâm không thể không cử hành hôn lễ này.
Mặt khác, có người lại cảm thấy Hoắc Cảnh Sâm là thật lòng thật dạ yêu sâu
sắc Cố San San, nên chuyện hôn lễ phải diễn ra là điều hoàn toàn hiển
nhiên, bởi vì hiện nay ai ai cũng biết, Hoắc Cảnh Sâm đã giao hai đứa
con trai song sinh cho Cố San San nuôi dưỡng, thậm chí, có vài người còn nhìn thấy Cố San San dẫn hai đứa bé đi dạo trên đường nữa.
Chỉ
trong nháy mắt, cuộc sống của Cố San San cơ hồ trở thành tiêu điểm, mỗi
lần cô ta ra ngoài đều có ký giả cản đường, chỉ thiếu điều chưa nhúng
tay đào bới gia cảnh lúc trước của nhà cô mà thôi.
Nhưng mà dù
cho bất kỳ thời điểm nào khi tiếp xúc với ký giả, cho dù gặp câu hỏi khó chịu nào đi chăng nữa, Cố San San đều trưng ra nụ cười thần thần bí bí
để đối phó, càng làm cho người ta to gan suy đoán không phải hai người
này chuẩn bị kết hôn sao, vậy rốt cuộc họ đang diễn cái trò gì thế này?
Chẳng qua là có việc xảy ra ngoài dự liệu của mọi người, ngay cả Cố San San
cũng dùng thái độ nửa che nửa khép đối với cái đề tài nóng bỏng này,
nhưng ngay lúc mờ ám này thì Hoắc Cảnh Sâm cũng đưa ra câu trả lời thỏa
đáng cho mọi người.
Lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm mặc âu phục được cắt
may thủ công tại Ý, ánh đèn flash chiếu vào con người đẹp như thần tiên, vậy là hôm nay Hoắc Cảnh Sâm chính thức trở thành nhân vật tôn quý nhất thành phố A, trong đêm nay anh xuất hiện trước mắt mọi người với thân
phận mới: chủ tịch tập đoàn Lạc.
Trên thực tế, vốn là thời điểm
Hoắc thị và Mộ thị tuyên bố phá sản, nhưng vào cái ngày Mộ thị và Hoắc
thị bị đem ra bán đấu giá, lúc đó cả hai tập đoàn này đều bị mua với giá cao bởi cùng một người, vì vậy trong một đêm liền xuất hiện tập đoàn
Lạc thị như hiện tại.
Lạc thị, Hoắc Cảnh Sâm lấy tên gọi của ông
nội để đặt tên cho tập đoàn mới, chỉ bởi vì anh đã từng hứa sẽ trả lại
một cái còn tốt hơn Hoắc thị cho ông!
Lúc đó, chiếc xe
Lamborghini màu xanh ngọc của Hoắc Cảnh Sâm đang dừng bánh trước văn
phòng Lạc thị, cả đám ký giả cứ như nhận được tín hiệu nào đó, đồng loạt xông lên phía trước.
Dĩ nhiên, hiện nay công ty này đã được
thành lập dựa trên nền móng như thế, như vậy thành công trong tương lai
dĩ nhiên cũng rất đáng giá để phỏng vấn, đương nhiên bọn họ đều tiến
hành phỏng vấn đề phương diện này, nhưng trong đám người này, không biết là ai đã dẫn đầu đề cập đến chuyện hôn lễ diễn ra vào ngày mai, trong
nháy mắt, cục diện liền trở nên không thể kiểm soát được nữa.
Trong tích tắc, mọi người ùn ùn hỏi tới tấp về hôn lễ ngày mai.
Từ khi mới bắt đầu tiếp nhận phỏng vấn, Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ thái độ im
lặng, cả người bình tĩnh, nét mặt cũng chưa từng thay đổi, nhưng ngược
lại lúc này, thời điểm mà mọi người đang cho rằng anh cũng sẽ im lặng
không trả lời, bảo vệ bên người của anh bắt đầu di tản đám ký giả cuồng
kia, mà chính vào lúc này giọng nói của anh lại vang lên:
“Ngày mai, hôn lễ vẫn diễn ra theo kế hoạch”
Nói tới tập đoàn Lạc, không bằng nói trắng ra tạo dựng trên nền móng cũ là Hoắc thị, chỉ khác là lấy tên tuổi của Hoắc Lạc thôi.
Nhưng trên thực tế, ngay từ khi tập đoàn này chào sân trước mặt mọi người,
cũng đủ khiến cho người ta thất kinh hồn vía chỉ trong nháy mắt.
Đầu tiên là trong vòng một ngày đồng thời thu mua cả hai tập đoàn lớn Hoắc
thị và Mộ thị, mà hai công ty kia đầu tư một khoản tiền kếch xù để đầu
tư vào một dự án nhưng vì phá sản nên phải từ bỏ, thì ngày hôm sau dự án đó đã bị tập đoàn Lạc đều nuốt hết vào.
Dĩ nhiên, nhưng những
thứ này cũng không phải tin tức nóng trong những ngày vừa qua, trên thực tế, về tập đoàn Lạc, còn có những chuyện tình lâm li để cho xã hội bàn
ra tán vào lắm.
Tỷ như, tập đoàn mới vừa thành lập ở thành phố A, nhưng tổng giám đốc lại là Hoắc Cảnh Sâm!
Lần này Hoắc Cảnh Sâm trở về mang theo một lực lượng không gì có thể chống
đỡ nổi, trong lúc đó chỉ là có nội tình sâu xa thôi, còn có người nghe
được tin tức nói tình thế hiện giờ là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, tự hỏi Hoắc Cảnh Sâm còn có thể cưới Cố San San hay không?
Nhưng đây
đều là câu hỏi: tự hỏi tự trả lời, nhưng khi nghe được chính miệng Hoắc
Cảnh Sâm khẳng định, đến lúc này mới bình tĩnh xem đó như là một lời
tuyên bố.
--- -----
Trong một nhà hàng.
Hoắc Cảnh
Sâm gần như là bận rộn đến hơn mười giờ mới xuất hiện trước mặt Cố San
San, mà ngày mai là ngày cử hành hôn lễ, nhưng lúc này hai người này gặp nhau lại cứ như hai người xa lạ.
Trên thực tế, đúng là thật đáng buồn, bản thân hai người họ cũng đúng là hai người xa lạ.
Hôm nay Cố San San cũng không dễ dàng lắm mới có thể tránh thoát khỏi tầm
mắt của hai anh em nhà kia, một mình đơn độc ra ngoài hẹn ăn cơm chung
với Hoắc Cảnh Sâm, cô có nghe nói đến tập đoàn Lạc, lúc đó, theo như ý
nghĩ của cô, trong thời gian này Hoắc Cảnh Sâm phải bôn ba rất nhiều
chuyện, coi như đó là lời giải thích cho việc anh chưa từng xuất hiện
trước mặt cô, cũng có thể anh vội vàng xử lý chuyện của công ty, nhưng
ít nhất lúc này không phải người đàn ông đó đang ngồi trước mặt cô sao?
Trên bàn, tất cả các món ăn đều dựa theo sở thích của Hoắc Cảnh Sâm, đại
khái có thể nghĩ ra ý nghĩa chuyến đi này của Cố San San, thật ra Hoắc
Cảnh Sâm cũng không cần vội vàng mở lời, cho dù Cố San San nói chuyện
câu được câu mất, hay cô ta có cố gắng thay đổi đề tài để bắt chuyện thì cũng luôn bị vẻ mặt mệt mỏi của anh đánh cho tan nát.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng không thể nhịn được nữa, lúc này khéo léo hướng vào đề tài quan trọng nhất.
“Cảnh Sâm, ngày mai hôn lễ của chúng ta, anh………”
Hoắc Cảnh Sâm nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng đỏ thẩm trong ly rượu, rồi sau đó
khẽ nhấp một ngụm, khóe môi cười như không cười, thời điểm đôi mắt của
anh nhìn về phía Cố San San rõ ràng mang theo một ánh mắt đầu độc người
ta:
“San San, em đang lo lắng về cái gì vậy? Hả?”
Khiếp sợ với bộ dáng lạnh nhạt của anh, ngược lại ngay lập tức khiến Cố San San
bị đánh cho tan thành từng mảnh nhỏ, thật ra, sau khi khiếp sợ đi qua,
Cố San San rõ ràng đã trở nên dáng vẻ khó chịu, đôi mắt khẽ rũ xuống,
đôi môi nhấp nháy nhưng cũng không nói tiếp theo được gì.
Hoắc Cảnh Sâm để xuống ly rượu, toàn bộ những biểu hiện nãy giờ của Cố San San đều được thu hết vào đôi mắt của anh:
“Em chỉ cần an an ổn ổn, ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai tại nơi đó hôn lễ
không thể diễn ra như kế hoạch đã định sao? Hay là nói những ngày vừa
qua em đã gây ra chuyện không tốt gì phải không?”
Tiếng nói của
anh vừa ngừng, đáy mắt Cố San San xuất hiện một tia kinh ngạc, tất cả
đều rơi vào đáy mắt của anh, nhưng chỉ một giây sau, anh đứng lên, ngỏn
trỏ hơi kéo cằm của Cố San San, mà gương mặt của cô vốn đã trắng bệch do bị bệnh từ lần trước, nay lại càng thêm trắng nhợt nhạt.
Anh tiến lại khoảng giữa hai người, hơi thở của anh càng thêm mạnh mẽ, nụ cười như có như không, rõ ràng là biểu hiện che giấu:
“Cố San San, em mệt sao?”
--- ------
Đã qua giờ tan sở như mọi ngày, nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn chưa quay trở về,
lúc này gọi điện thoại cũng bị trực tiếp khóa máy, đoán chừng có phải
tối nay anh có một cuộc xã giao bất ngờ mà không thể từ chối hay không,
nên mới không gọi điện thoại cho cô.
Một lúc sau, Niệm Thần cũng không thèm coi đó là việc quan trọng nữa.
Chỉ là ngay khi cô cực kỳ buồn chán, đợi cho đến khi cô mở tivi lên, thấy
một màn đầy rẫy tin tức về chuyện tình kia, ngay lập tức cô có cảm giác
hoa mắt muốn ngất, làm sao mà cô lại quên cho được ngày mai chính là
ngày diễn ra hôn lễ của Hoắc Cảnh Sâm và Cố San San?
Cô có dự cảm đúng ngay lúc hôn lễ đang diễn ra chắc chắn sẽ không được suông sẻ,
thậm chí cho dù biểu hiện bên ngoài có yên ổn thì không biết bên dưới đó cất giấu bao nhiêu gió tanh mưa máu như thế nào nữa, đó cũng không phải là chuyện cô có thể can dự vào!
Nhưng trên thực tế, mặc kệ Niệm
Thần cảm thấy suy tính ở bất kỳ phương diện nào, nhưng đến khi tận mắt
nhìn thấy người đàn ông của mình sắp sửa nắm tay người con gái, cùng đi
về phía lễ đường, cô cũng cảm thấy ghen ghét, dù cho đó chỉ là gặp dịp
thì chơi.
Hơn nữa, chủ yếu nhất là đây là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Sâm tiến vào lễ đường nhưng lại nắm tay Cố San San?
Cô càng nghĩ lại càng thêm tức giận, lúc đó, đã là lúc gần nửa đêm rồi,
Niệm Thần gọi vào máy của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng mã số đó lại vĩnh viễn
trong tình trạng “ngoài vùng phủ sóng”.
Dần dà Niệm Thần quyết
định ngồi trên sofa bên ngoài phòng khách, mang ra một đống lớn đồ ăn
vặt yêu thích của cô, vừa ăn vừa xem phim thần tượng cẩu huyết, một lần
lại một lần ngồi chờ Hoắc Cảnh Sâm trở về, cô muốn khởi binh vấn tội!
Đây là lần đầu tiên bước vào giáo đường, nhưng lại trao cơ hội này cho
người phụ nữ khác, bây giờ cái tội danh này thật sự quá lớn rồi!
--- -----
Sáng sớm ngày thứ hai, cuối cùng buổi hôn lễ thế kỷ này cũng kéo màn.
Để có được buổi lễ kết hôn hào hoa này thật là tốn không ít vốn liếng của
Mai Dĩ Thanh, mỗi một nơi đều được trang hoàng cơ hồ là tinh xảo nhất,
có thể thấy được chỗ này được dụng tâm đến dường nào, trang trí chi tiết khắp mọi nơi đều có sự suy tính hoàn hảo.
Đối với cái buổi hôn
lễ này, đại khái mong đợi nhất chính là cuối cùng có thể sống cùng nhau
hay không, đối với tình sử của Hoắc Cảnh Sâm cũng không câu nệ, vậy
người phụ nữ này có thể ở chỗ này lấy được cam kết trọn đời của anh hay
không?
Cũng rất dễ dàng nhận ra, phần lớn giới truyền thông đều coi trọng, không phải sao?
Trên quảng trường nối liền lối đi vào giáo đường, đập vào mắt là những cánh
hoa màu trắng xinh đẹp, đồng thời dưới lòng bàn chân cũng là một tấm
thảm mềm mại, nhưng cũng không thể phủ nhận mức độ xa hoa quá mức, vấn
đề đặt ra là những cánh hoa phủ đầy trên mặt đất này chính là những thứ
mà hôn lễ của gia đình bình thường không dám mơ tưởng đến.
Mà đối với những vị khách được mời đến tham dự tiệc mừng đám cưới, tùy tiện
túm lại một người thôi cũng là vị gia đình giàu có, chỉ riêng với những
người bảo vệ dày đặc thôi thì có thể nói ngay từ khi bắt đầu thì đám
cưới này không thể nào diễn ra tốt đẹp mà không gặp sóng gió gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT