Trên thực tế, Mộ
Thiên Hùng dù có nằm mơ thế nào cũng không hề nghĩ tới, sáng sớm ngày
thứ hai, thời điểm số tiền năm tỷ vừa được chuyển vào tài khoản của Mộ
thị, trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, lúc đó số tiền này mới vừa
bắt đầu hoàn toàn nằm gọn trong cùng tài khoản hợp tác với Hoắc thị để
khởi công xây dựng dự án làng du lịch ven biển, bỗng mười mấy vị cảnh
sát ập vào phòng làm việc của Tổng giám đốc Mộ thị đọc lệnh bắt Mộ Thiên Hùng với tội danh: rửa tiền phi pháp, ngay khi đó cũng niêm phong toàn
bộ Mộ thị để điều tra.
Trong lúc đó, chiếc Lamborghini màu xanh
ngọc của Hoắc Cảnh Sâm cũng vừa dừng dưới lầu của Mộ thị, anh đứng dưới
ánh mặt trời, cả người lười biếng dựa nghiêng vào một bên chiếc xe thể
thao, cặp mắt kiếng to lớn che hơn phân nửa gương mặt của anh, nhưng
không thể che đi nụ cười cực kỳ nham hiểm nơi khóe môi của anh.
Dường như Mộ Thiên Hùng vẫn chưa phản ứng kịp với những gì đang xảy ra trước
mắt ông, ông vừa đi vừa giãy giụa nhưng vẫn không thể nào tránh thoát
được cái còng số tám đang nằm trên tay.
Các ký giả đánh hơi chạy
tới, nhưng đến khi muốn phỏng vấn Mộ Thiên Hùng thì đầu ông ta lại cúi
thấp không muốn đối mặt với ống kính, bị cảnh sát áp giải vào xe chuyên
dụng, nhưng cũng chính vì cái bộ dáng cúi thấp đầu kia nên ông không thể nhìn thấy Hoắc Cảnh Sâm đang dựa vào xe.
Xe cảnh sát đã rời khỏi Mộ thị được một lúc rồi, nhưng các ký giả vẫn không có ý định bỏ đi,
nhân viên Mộ thị có mặt tại đó lúc này cũng không thể giải thích được
nguyên nhân vì sao công ty lại bị đóng cửa, trong khoảng thời gian ngắn, nơi này liên tục bàn tán không dứt.
Cố Minh Thâm có lẽ là người
đầu tiên phát hiện sự có mặt của Hoắc Cảnh Sâm, đối với bản thiết kế dự
án này có vấn đề, tự nhiên người đầu tiên mà Cố Minh Thâm nghi ngờ chính là Hoắc Cảnh Sâm, do Mộ Thiên Hùng quá ngu ngốc, hắn cũng không thể nào ngờ được lần này Hoắc Cảnh Sâm ra tay lại tuyệt tình như vậy.
Thật ra, nói theo một mức độ nào đó, tận sâu trong lòng Cố Minh Thâm lại
càng sợ hãi đến mức huyết áp cũng muốn tăng cao, hôm nay Hoắc Cảnh Sâm
đã không còn gì, vậy anh làm thế nào để có thể chuyển năm tỷ vào tài
khoản của Mộ thị được?
Dường như đến tận ngay giờ phút này, Cố
Minh Thâm mới thật sự cảm thấy cái người đàn ông đang đứng nơi xa xa kia thật không đơn giản như vẻ bên ngoài, ngay tại thành phố A này, Hoắc
Cảnh Sâm có thể hô mưa gọi gió chắc chắc không đơn giản chỉ dựa vào Hoắc thị.
Nếu thật sự muốn nói, thì phải nói sự tồn tại của Hoắc thị phải dựa vào Hoắc Cảnh Sâm mới chính xác!
Một trận rét lạnh ập vào lòng, đến tột cùng thì người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này còn che giấu sâu bao nhiêu nữa, vậy chuyện lần này diễn ra là ở mức độ nào?
Cố Minh Thâm bước đến gần khiến cho đám ký giả phát hiện sự xuất hiện của Hoắc Cảnh Sâm, bọn họ rất ăn ý với nhau cùng giữ một
khoảng cách nhất định, nhưng cơ hồ là bao vây hai người ở giữa.
“Hoắc Cảnh Sâm, những ngày tháng anh tới Mộ thị làm việc chính là chờ ngày hôm nay?”
Cố Minh Thâm đứng cách Hoắc Cảnh Sâm chừng hai bước chân, trên khuôn mặt
nhiều hơn là vẻ tò mò tìm hiểu, thật ra, dựa vào đạo hạnh của Cố Minh
Thâm thì không thể nào nhìn ra được gì từ trên người Hoắc Cảnh Sâm.
Hoắc Cảnh Sâm đứng thẳng người, anh bước hai bước thành một bước, nụ cười
khinh miệt trên mặt vẫn không có ý gì muốn thu lại, đôi tay vẫn để trong túi quần, ngay sau đó anh nghiêng người ghé vào sát bên lỗ tai của hắn
ta, trong giọng nói không hề che giấu sự coi thường:
“Anh sai lầm rồi, nếu tôi muốn thì có rất nhiều cách để chơi đùa chết một người,
thậm chí bản thân không cần ra tay nữa, nhưng lần này tôi muốn các
người, sống không được mà chết cũng không xong!”
Anh nói “các
người”, nói vậy thì Cố Minh Thâm hắn tạm thời sẽ không có chuyện gì,
nhưng khi tiếng nói vừa dứt, cũng là lúc đèn flash nháy liên tục, trên
mặt Cố Minh Thâm hoàn toàn là vẻ kinh ngạc:
“Có phải rất tò mò
tại sao tôi lại nói cho anh biết không? Cố Minh Thâm à, những ai đã từng gây tổn thương cho Niệm Thần, tôi cũng không tính bỏ qua cho bất cứ
người nào hết!”
Anh nói một câu không cho Cố Minh Thâm có cơ hội
phản bác, thân hình đứng ngay lại, anh xoay người đi về phía xe của
mình, nhưng thời điểm một bàn tay đang đặt nơi cửa xe thì hình như anh
nhớ tới điều gì đó, anh quay đầu nhìn về phía ký giả, lúc này trên người anh không cần đè nén hơi thở mạnh mẽ, trong nháy mắt, tựa như mỗi người đều bị ảnh hưởng bởi khí lạnh kia.
Anh nhìn vào ống kính, nơi đáy mắt hiện lên một màn gió tanh mưa máu:
“Hãy đợi đấy, Hoắc Cảnh Sâm tôi đã quay trở lại.”
Chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lao vút đi, dường như những ký giả bị dọa
khiếp sợ khi bắt gặp một tầng sóng ngầm mãnh liệt nơi đáy mắt của anh,
đứng tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cũng trong lúc đó,
khi Mai Dĩ Thanh nhìn thấy một màn thế này qua tivi, cánh tay run run,
khiến cho toàn bộ ly cà phê nóng hổi đổ hết vào trên người mình.
Bà hét lên một tiếng, lúc đó người giúp việc nghe tiếng la nên chạy tới,
người thì giúp lau vết dơ trên trang phục, người thì giúp lau dọn vết cà phê đánh đổ trên đất, còn bà ta thì run run cầm điện thoại di động của
mình gọi vào số máy của Cố San San:
“San San, con có xem tivi không?”
Bên đầu điện thoại bên kia, Cố San San đang ngồi trong phòng khách, cô đang nói chuyện trên trời dưới đất với hai anh em nhà Hoắc Thần Viễn, thời
điểm cô nhận được điện thoại mới đi tới mở tivi lên, nhưng ngược lại Cố
San San cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên quá với những gì đang xảy ra
trong tivi, cô đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, tránh xa hai anh em nhà
kia đang ngồi trên ghế salon, cô đóng cửa lại, lúc này mới trả lời Mai
Dĩ Thanh:
“Con biết chuyện này, trước đó Cảnh Sâm cũng đã nói qua với con rồi, mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, quan hệ của Cảnh Sâm với con rất
tốt, đợi đến khi con gả cho Cảnh Sâm xong thì tất cả chuyện đó sẽ hoàn
toàn kết thúc!”
Dáng vẻ của Cố San San tràn đầy tự tin như thế,
cũng là do cách đây hai ngày, Hoắc Cảnh Sâm đã nói chuyện này với cô
rồi, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm nói rõ ràng mọi chuyện cho cô biết, cũng đã
hứa, hôn lễ sau đó cũng vẫn được cử hành đúng như dự định.
Đối
với Cố San San mà nói, thời điểm Hoắc Cảnh Sâm ra tay giải quyết Mộ thị
cũng chính là lúc dứt tình đoạn nghĩa với người phụ nữ tên Mộ Niệm Thần
kia.
Mai Dĩ Thanh cũng xem như là một người hiểu khá rõ về tính
tình của Hoắc Cảnh Sâm, giờ phút này lại nghe được Cố San San nói như
thế, trời sinh Mai Dĩ Thanh vốn tính rất đa nghi nên bà ta không dễ dàng tin tưởng như vậy:
“San San, con có chắc chuyện xảy ra với nhà họ Mộ hôm nay thì ngày mai sẽ không xảy ra với nhà chúng ta không?”
Hoắc Cảnh Sâm nham hiểm và độc ác, bà ta cũng đã biết, chỉ trách ban đầu bà
ta đánh giá quá thấp về khả năng của Hoắc Cảnh Sâm rồi.
Cố San San vẫn tràn đầy niềm tin như cũ:
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hiện tại ngay cả cặp sinh đôi mà Cảnh Sâm cũng đang gửi
nuôi ở chỗ bên này của con nữa mà, cũng có thể thấy được trong lòng của
Hoắc Cảnh Sâm rất muốn kết hôn với con.”
Cuối cùng Mai Dĩ Thanh
cũng không nói gì nữa, trước mắt bà có thể thấy được, không còn nghi ngờ gì nữa là Cố San San đang chìm đắm trong những lời ngon tiếng ngọt của
Hoắc Cảnh Sâm, không thể thoát ra được, tình cảm của Cố San San đối với
Hoắc Cảnh Sâm khiến cho cô tin tưởng vô điều kiện với Hoắc Cảnh Sâm, Mai Dĩ Thanh thở dài một hơi, tay đưa lên day day huyệt Thái Dương:
“Tóm lại, sắp tới con phải chú ý một chút đến nhất cử nhất động của Hoắc
Cảnh Sâm, cả mẹ và con đều biết nó là một người nham hiểm và độc ác cỡ
nào.”
Sau Mộ thị thì chính là đến Hoắc thị, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí căn bản không cần đến Hoắc Cảnh Sâm ra tay làm cái
gì, bởi vì với bản dự án hợp tác kia, sau khi Cố thị bị niêm phong nên
đương nhiên cũng sẽ điều tra đến số tiền kia, vì liên đới nên số tiền
năm tỷ mà Hoắc thị rót vào tài khoản dự án hợp tác cũng bị đóng băng.
Mà Cố thị rút lui khỏi một số dự án nên mọi chuyện hoàn toàn đổ lên đầu
Hoắc thị, tình hình lúc đó, Hoắc thị đã điều động toàn bộ tiền bạc để đủ tiền chuyển trước năm tỷ vào dự án, tình hình trước mắt lại đang thiếu
hụt tiền bạc, đám người Hoắc thị lâm vào tình trạng khủng hoảng, trước
mắt chính là những vụ kiện cáo vi phạm hợp đồng khiến Hoắc thị phải bồi
thường những khoản tiền kếch xù, nhiêu đó cũng đủ để Hoắc thị trực tiếp
đóng cửa.
Nhưng nếu như Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn ở Hoắc thị, thì
nguy cơ hiện tại nhất định sẽ được giải quyết, chỉ có điều hôm nay người điều hành lại là Hoắc Tĩnh Bắc, không một ai có thể tin tưởng vào năng lực giải quyết tình huống của Hoắc Tĩnh Bắc nữa.
Phòng làm việc
tổng giám đốc Hoắc thị, Hoắc Tĩnh Bắc ngồi lì trên ghế, nhìn một đống
tài liệu trước mắt mà cơn tức giận xông lên tới não, đáng chết! Lại có
thể ra tay ở thời điểm này!
Lúc trước, thời điểm mà hắn ta mới
ngồi vào vị trí tổng giám đốc, vấn đề tài chính tại Hoắc thị cũng đang
lên lên xuống xuống do bị ảnh hưởng bởi sóng gió thị trường chứng khoán, hiện tại lại còn hợp tác với Mộ thị, như vậy Hoắc thị sẽ bị kéo xuống
nước, chỉ còn đường chết rồi.
Nhưng, Hoắc Tĩnh Bắc nhất định không ngờ đến chuyện này cũng vẫn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất đâu.
Trên vách tường, tivi LCD đang phát lại ghi hình trực tiếp tại hiện trường,
thời điểm là ban ngày, khi mà Hoắc Cảnh Sâm đang trong dáng vẻ ngạo nghễ lạnh lùng kia, thật ra, ngay từ lúc nhìn thấy đoạn ghi hình này thì
Hoắc Tĩnh Bắc cũng đã ý thức mọi chuyện diễn ra không ổn chút nào, chỉ
là hắn ta không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như thế, Hoắc Cảnh Sâm
còn chưa cần phải ra tay, thì Hoắc thị hiện tại căn bản cũng không còn
năng lực để đánh trả lại rồi.
Bên trong phòng làm việc của Tổng
giám đốc, dáng vẻ của cả một đám lãnh đạo cao cấp đứng như đang ra trận
giết giặc, cơn giận của Hoắc Tĩnh Bắc ngập trời khiến cho áp suất của
căn phòng càng thấp, lại càng làm cho cả đám lãnh đạo lo lắng đứng ngồi
không yên.
“Choang…..” Hộp điều khiển tivi rất chuẩn xác đập vào trước màn hình LCD.
“Đây chính là cái mà các người gọi là niềm tin vào Hoắc Cảnh Sâm sao? Lúc đó các người tràn đầy tự tin tán thành cái chuyện hợp tác này mà, hiện tại thì thế nào? Hoắc thị bị các người lôi xuống nước rồi, các người đã hài lòng chưa?”
Hoắc Tĩnh Bắc đứng lên, hai tay chống lên trên mặt
bàn làm việc, gào thét đám người lãnh đạo kia, trên mặt bàn toàn bộ tài
liệu đều theo tiếng la thét mà rơi hết xuống đất, giờ khắc này bộ dáng
của Hoắc Tĩnh Bắc tuyệt vọng đến mức có thể làm ra bất cứ điều gì có
thể, trên thực tế, mấu chốt cuối cùng có thể đưa ra quyết định tán
thành, cũng không thể không nói đến áp lực đến từ Hoắc Lạc, lúc đầu Hoắc Tĩnh Bắc cũng chỉ vì cái lợi trước mắt mới có thể đưa ra quyết định
đồng ý với lần hợp tác dự án này.
Cả đám lãnh đạo trố mắt nhìn
nhau, một lát sau, một người trong số đó đứng dậy đầu tiên, đương nhiên
sẽ đưa ra một lá thư màu trắng, phía trên đó viết “từ chức”, ngay lúc
này thì hai chữ đó lại chèn ép Hoắc Tĩnh Bắc vào thế bị cô lập:
“Hoắc tổng, chúng tôi đã đưa ra quyết sách sai lầm, tự nguyện từ chức.”
Có một người tiên phong đi trước, những cá nhân còn lại cũng không chút do dự đều tiến lên phía trước, lấy ra lá thư đã chuẩn bị từ sáng sớm, đặt
trên bàn làm việc của Hoắc Tĩnh Bắc.
Ngay lập tức phòng làm việc
trở lại im lặng, tất cả lãnh đạo đó đều xoay người đi ra khỏi phòng,
ngay khi bước gần đến cửa phòng làm việc, vị dẫn đầu kia rút điện thoại
ra, trong giọng nói cũng cung kính chứ không có như mới vừa rồi:
“Hoắc tiên sinh, chúng tôi đã làm theo lời dặn của ngài.”
Ông ta còn chưa nói xong, điện thoại di động trên tay đã bị người ta giật
lấy, thời điểm Hoắc Tĩnh Bắc chạy ra tới vừa khéo nghe được một câu nói
kia:
“Hoắc Cảnh Sâm, mày cho rằng mày còn có thể đắc ý được bao
lâu hả? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, mày thật sự cho rằng tao sẽ sống không nổi nếu không có Hoắc thị đúng không?”
Bên đầu kia điện
thoại là một khoảng không im lặng, trong lúc Hoắc Tĩnh Bắc định nổi điên lần nữa, thì giọng nói trầm thấp của Hoắc Cảnh Sâm truyền qua điện
thoại:
“Hoắc Tĩnh Bắc, anh thử đoán một chút xem sao, vài năm trở lại đây có một người tham ô tiền bạc của Hoắc thị để thành lập công ty
riêng, đoán xem người đó có thể sống trên thế giới này được bao lâu
nữa?”
Vừa nói xong, người bên kia đã dứt khoát cúp điện thoại.
Chưa tới thời gian ba giây đồng hồ, điện thoại di động trong túi Hoắc Tĩnh
Bắc cũng rung lên, nhấn xuống phím nghe, dường như mọi sự hung dữ đều
biểu hiện hết lên trên mặt:
“Lúc này có chuyện gì quan trọng mà phải trực tiếp gọi điện thoại cho tôi?”
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, đến khi hắn ta nghe rõ mọi lời nói của người
bên kia xong, ngay lập tức cảm xúc trên gương mặt kia chuyển màu từ xanh mét đổi thành màu trắng bệch:
“Mày nói cái gì? Mấy ngày trước
công ty của tao đã bị đục khoét chỉ còn một cái vỏ rỗng? Thậm chí hiện
tại tao còn thiếu một khoản nợ lớn sao?”
--- ------
Tại
biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm lôi kéo Niệm Thần, qua chương trình trên tivi thì Niệm Thần cũng biết sơ sơ mọi chuyện xảy ra
như thế nào.
“Niệm Thần, em không trách anh sao?” Anh không chắc chắn lắm, lần này anh ra tay với người nhà cùng chung máu mủ với cô.
Niệm Thần ôm cổ anh, cười cười vùi đầu vào trong lòng anh, cả người không thấy một chút dáng vẻ nào cho là cô đang buồn rầu:
“Ngốc à, em trách anh cái gì chứ? Trong chuyện này thì chính những người đó
làm hại anh trước mà, Cảnh Sâm, anh cũng biết em cũng chẳng phải người
hiền lành tốt bụng gì, đối với Mộ Thiên Hùng, ngoại trừ ban đầu ông ta
cung cấp một cái tinh trùng ra, thì em không nợ một đồng nửa xu nào với
ông ta hết, tự nhiên cũng không thể nào có một chút xíu gì cái gọi là
tình cảm cha và con gái hết.”
Hoắc Cảnh Sâm cũng vùi mặt vào cổ
cô, tay vuốt vuốt nhẹ nhàng trên tóc cô, buông bỏ buồn phiền, thở dài
một cái, nhưng trong giọng nói cũng mang theo hơi thở đượm buồn:
“Nhưng em tin không, anh cũng rất khổ sở, đã nhiều năm qua như vậy, anh cũng
đã đấu nhiều năm với bọn họ rồi, nhưng cuối cùng cũng không thể không
làm ra những chuyện độc ác tuyệt tình như vậy với chính người thân của
mình.”
Anh cũng đã từng tự nguyện dành một con đường sống cho bọn họ, nhưng chỉ có điều là bọn họ quá tham lam, cho đến thời điểm lòng
tham kia được nuôi lớn đến mức không có điểm dừng, thậm chí ngay cả tình thân máu mủ cũng bị che mờ đi, cho nên anh hoàn toàn bị buộc phải đi
lên con đường này, đối phương chính là cha mẹ của mình, là anh em của
mình, cũng đều phải loại trừ, chính tay anh đưa tập đoàn Hoắc thị lên
đỉnh vinh quang.
Làm sao Niệm Thần lại không hiểu những thứ này
cho được, trong thời gian ngắn ngủi, khi cô còn đang rúc vào trong lồng
ngực vững chắc của anh, trong mắt đã ươn ướt cay cay, tay đưa ra vỗ vỗ
trên lưng của anh, nhưng không nói ra được câu nào để an ủi anh, cô cũng đã từng trải qua giống như vậy, thời điểm này lại chỉ biết im lặng,
thật không thể tìm ra lời nào mới có thể an ủi người khác được.
“Niệm Thần, anh chỉ còn có em mà thôi……”
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều chiếu xuống mặt thảm như tuyết trắng
trên đất, trong thời khắc ngắn ngủi này, giọng anh khàn khàn nhưng lại
có quyết rũ rất lớn, anh nhỏ giọng thì thầm như thể đứa bé bất lực vì
mình quá nhỏ trong cái thế giới rộng lớn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT