“Các người đã không có ý định giao người ra ngoài, vậy chúng ta chỉ có thể tự mình động thủ rồi!”

Trong khoảng thời gian ngắn, khí thế cường đại của Hoắc Cảnh Sâm tràn lan khắp căn phòng, đối mặt với kẻ địch như thế, trên thực tế, khi vừa mới bắt đầu thì trong lòng bọn họ đã hoảng sợ cực độ.

“Lách _ _ cách_ _” tất nhiên âm thanh súng lên cò này là của những người đến từ căn biệt thự này!

Nhìn lại mấy người vẫn ngồi trên ghế sa lon, dù cho bị bao vây giữa một trận giương cung bạt kiếm nhưng Hoắc Cảnh Sâm vẫn là không nhúc nhích.

Vòng vây tạo thành cảm giác như thể sói vào miệng cọp, một vòng người đồng loạt nâng họng súng màu đen chỉa vào chính giữa, lấy ghế sa lon làm tâm điểm, hướng đến vị trí mấy người Hoắc Cảnh Sâm.

Trong lúc đó Hoắc Cảnh Sâm lười biếng đứng tại chỗ, cười như không cười nhìn cũng không nhìn bộ dạng của những người đó.

Một giây kế tiếp không có ai thấy rõ anh đến tột cùng đã hành động như thế nào, chỉ là đến khi tỉnh hồn lại thì trên tay anh đã xuất hiện cây súng lạnh lẽo, ngón tay nhanh nhẹn chuyển đến giữa đem cây súng lục chuyển vào trong lòng bàn tay.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt tăng lên một tầng hứng thú giết chóc.

“Có lẽ các người còn không biết, Hoắc Cảnh Sâm tôi ghét nhất chính là, người khác chỉa súng về phía tôi!”

Từng câu từng chữ rõ ràng khác thường, lại giống như đem một tầng băng mỏng hung hăng đập ở trên mặt mấy người kia, tiếng nói vừa dứt, một nhóm người không tự chủ buông súng trên tay.

Trên thực tế, đây là cục diện lấy trứng chọi đá, mặc dù đối phương ít hơn nhưng phía đối phương cũng không phải là tảng đá!

Giống như tình huống trước mắt.

Biểu hiện của những người này dường như rất thỏa mãn, Hoắc Cảnh Sâm vẫn vuốt ve khẩu súng trên tay, khóe môi lơ đãng nhếch lên một đường cong khinh miệt:

“Rất tốt, tôi thích người biết nghe lời, như vậy tiếp theo là tôi sẽ dẫn người đi tìm Mộ Niệm Thần.”

Anh liên tục mở miệng ra lệnh, hoàn toàn không xem mình là người đột nhiên xâm nhập vào nơi của kẻ địch, mang theo khẩu khí ra lệnh giống như tại địa bàn của chính mình cũng như xem đối phương như thuộc hạ của mình. Cho nên mới nói, người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này, thỉnh thoảng quá cuồng vọng cũng không có một chút nào tự giác thu lại! Dĩ nhiên, thời điểm có tư cách cuồng vọng mà không cuồng vọng thì thật là lãng phí…

Mà thật ra thì, chính là nhóm người thủ hạ đến từ căn biệt thự này cũng tự nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, bộ dáng đã được trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, mà trong nháy mắt đó thật ra là bị Hoắc Cảnh Sâm đầu độc. Chính là dưới mắt Hoắc Cảnh Sâm ra lệnh cũng đủ để cho bọn họ sau đó hai mặt nhìn nhau có chút chần chờ. Bọn họ không nên nghe theo mệnh lệnh của Hoắc Cảnh Sâm! Trong lúc nhất thời, phòng khách trở lại an tĩnh như trước.

Con ngươi dần dần nheo lại, quanh mình một cỗ khí thế lặng lẽ chuyển biến thành mùi chết chóc nồng đậm. Kiên nhẫn đã hết, Hoắc Cảnh Sâm vốn cũng không phải là dạng người ôn hòa nhã nhặn đi thương lượng với người khác, huống chi trước mắt còn là tình huống như thế!

Trong khoảng thời gian ngắn, sau lưng anh bốn người Tả Chi Hành giống như nhận được chỉ thị nào đó đồng loạt đứng lên.

“Ha...ha….”

Tả Chi Hành đột nhiên cười lớn, đánh vỡ không khí yên tĩnh trước mắt, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm cho đám người kia, rồi lại ở thời điểm mọi người trong nhà chờ câu trả lời từ anh, anh mang theo vẻ mặt vô tội đứng dậy:

“Tôi cảm thấy biệt thự này buồn cười quá, thủ hạ thì xuất hiện một đống, còn người chủ nhân chắc bị bắt đi ra ngoài cho chó ngao Tây Tạng ăn rồi hả?”

“………”

Vivi rất không khách khí đánh Tả Chi Hành một cái, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười, chứ đừng nói đến ngay cả một chút quan tâm cũng không có!

Mười lăm phút, đủ để xảy ra chút chuyện giống tối hôm qua, giống như trước mắt, rõ ràng mấy người đã chuẩn bị xong để mở một đường máu, thì một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt trấn định đúng mực đứng ở lối vào, nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm:

“Bây giờ người mà ngài muốn đã được giao cho thủ hạ của Ngài, thiếu gia của chúng tôi bảo tôi chuyển lời đến ngài, chúc ngài hưởng thụ thời gian tốt đẹp nhất.”

Cũng trong lúc đó điện thoại di động của Vivi vang lên, nhận điện thoại xong, lúc này mới xác nhận lời nói của người đàn ông trung niên là sự thật, Mộ Niệm Thần xác thực đã được đưa lên xe của Hoắc Cảnh Sâm.

Lúc này trong lòng không biết tình trạng của Mộ Niệm Thần ra sao, trong khoảng thời gian ngắn Hoắc Cảnh Sâm chỉ gật đầu một cái rồi liền đi ra cửa, khi bước ngang qua người đàn ông trung nhiên kia liền ngừng bước chân lại, không cần nói cũng biết rằng trong ánh mắt tuyệt đối là lạnh lẽo:

“Ông cũng trở về nói cho Lục Hựu Hi biết, ở địa phương có Hoắc Cảnh Sâm tôi thì anh ta tuyệt đối không được phép làm càn!”

——— ————————

Trong phòng ngủ, Lục Hựu Hi thông qua ống kính theo dõi thấy được một màn như vậy, chất lỏng màu đỏ dọc theo đôi môi đưa vào trong miệng, không cần che giấu cũng che giấu được nụ cười tà mị hết sức vui vẻ:

“Hoắc Cảnh Sâm, hy vọng mày yêu thích món quà tao tặng cho mày….”

——— ————————

Trên thực tế Lục Hựu Hi đã làm cái gì đó với Niệm Thần, ở trước lúc Hoắc Cảnh Sâm thấy Niệm Thần, thì chỉ có tự bản thân Lục Hựu Hi biết.

Lúc đó, Hoắc Cảnh Sâm mở cửa xe chính là thấy hình ảnh Mộ tiểu thư bị nhét co rúc trong tấm thảm mỏng ở cạnh chỗ tài xế, tức cười là trên đầu cô được cột một cái nơ con bướm khổng lồ, cho nên, nếu nói là quà tặng cũng không có chút nào quá đáng, chỉ có điều quà tặng này hiển nhiên không cần bỏ đi bao đóng gói trước đó.

Xe đi mất, mục đích đã đạt được, phần còn lại tự nhiên sẽ do mấy người Tả Chi Hành xử lý tốt.

Hoàn cảnh chỗ này dường như mang theo chút gì đó đủ khiến cho hơi thở của Niệm Thần cảm thấy an tâm, cảm giác nóng ran trong thân thể lúc trước vẫn còn tiếp tục, gió đêm tùy ý lùa vào xe qua nửa cửa sổ mở rộng, lúc chạm vào trên mặt ửng hồng mất tự nhiên của Niệm Thần thì dường như chậm lại.

Ngay trong nháy mắt kế tiếp, cảm giác nóng ran trong thân thể dường như cũng có chậm lại như bình thường, nhất thời mang đến nột cảm giác thoải mái, Niệm Thần đang ngủ mê man sau khi bắt được tầng ngon ngọt này, tự nhiên khát vọng nhiều hơn, trong thời gian ngắn thảm mỏng trên người lại biến thành trở ngại lớn nhất.

Mài mài, cọ cọ, Hoắc Cảnh Sâm cau mày liếc mắt nhìn người không an phận ở bên cạnh, đạp chân ga, ngay lập tức tốc độ xe tăng nhanh không ít.

Tầng thảm mỏng kia cũng không có bao nhiêu, nói là bao gói không bằng nói là che đậy, giờ phút này khi mà Niệm Thần cọ xát nửa ngày rốt cuộc đã làm cho cái thảm mỏng kia rơi xuống.

“Két zzzz”

Tiếng thắng xe liên tục vào lúc này cũng không có vẻ gì là đột ngột khác thường khi mà trên đường cũng không có một xe nào đi qua.

Trong buồng xe, trong lúc lơ đãng Hoắc Cảnh Sâm liếc thấy quần áo của Niệm Thần thì xốc xếch cùng với dấu vết mập mờ hiện ra từ giữa cổ và gáy của cô thì trong nháy mắt lửa giận tùy ý lan tràn ra ngập trời….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play